Cái năm học 1972-1973 này của học sinh HN khu vực nội thành có nhiều sự kiện lắm các bác ạ.
Đâu khoảng 26.4.1972 khi học sinh cấp 1 đang chuẩn bị thi hết cấp, trường lớp và số báo danh đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ ngày thi. Đùng một phát, máy bay Mỹ quay lại ném bom MB. Thế là toàn bộ học sinh bị hoãn thi cử hết, thay vì chúi đầu vào ôn luyện để đi thi vượt cấp thì Mỹ cho phép học sinh đi nhặt mảnh pháo cao xạ làm vật kỷ niệm của thời chiến tranh. Sau Sở giáo dục HN cho đỗ vượt cấp hết, chả thấy đứa nào trượt bị học lại lớp 4 năm đó cả. Sang năm học sau, khi lên cấp 2 thì học muộn mất 3 tháng, đâu qua Tết Tây năm 1972 mới vào học năm học mới và cũng học già sang gần hết tháng 6 mới kết thúc năm học, nhiều người lỡ dở do đi sơ tán chưa về phải bỏ năm học đó.
Chẳng biết các bác xưa đi học thế nào, chứ nhà em đi học gặp nhiều thầy cô giáo khó tính như ma, động tý là hành tỏi bắt mời bố mẹ tới, hơi tý là bị đuổi ra khỏi lớp từ những lý do rất không đâu, thiếu lọ mực, cái thước kẻ cũng bị lôi ra "xỉ vả", làm thủ công mà không có vật liệu cũng bị trù úm. Xin thưa với các bác chuyện thật của nhà em ngày đó. Giờ thủ công yêu cầu nặn cái cối xay bằng đất hay quả na quả hồng, em dân thành phố thì đào đâu ra đất để làm thủ công, phải ra sông Hồng lấy đất sét về nặn chứ, ra đó thì bố mẹ không cho đi, sợ nghịch ngợm bơi sông rồi chết đuối, nhiều đứa trẻ bị rồi, cấu véo xin xỏ bạn bè được cục đất con con thì nặn cái cối xay con con. Thế là ăn 2 3 điểm ngon choét. Sang đan nát, bắt đan nong 1 nong đôi, lấy đâu ra tre mà đan với chả nát, nhà em có "sáng kiến" là lấy bìa giấy cứng cắt ra thay bằng nan tre, cũng đan nát đúng như được dạy, mang tới lớp cô giáo cho luôn 1 2 điểm khỏi cần nghĩ rằng học sinh thành phố như vậy là đã cố gắng rất nhiều rồi, sự sáng tạo để vượt khó ấy cũng đáng trân trọng lắm chứ, mấy đứa đi nhặt lạt buộc rau của người ta vứt đi về đan nát chả ra cái gì thì cho điểm cao. Rồi tiết mục làm khung ảnh Bác Hồ bằng tre (lại tre), bới đâu ra cái của nợ của tiều đó, nhà em lại "sáng kiến" làm bằng gỗ vậy, lấy củi đẽo được 4 thanh rồi buộc vào nhau cho nó thành cái khung ảnh, chém dao cả vào tay sẹo còn tới bây giờ, mang tới lớp cô giáo ném thẳng vào góc lớp rồi cho điểm kém. Ở cái thời ấy thì cấp 1 cứ cộng chung điểm các môn như nhau hết, những môn cơ bản như toán, văn, khoa học thường thức, địa lý, lịch sử cũng bằng điểm thủ công cả, cộng vào chia dáo ra điểm lực học nên nhà em toàn đứng loại trung bình trong lớp. Họ chẳng thông cảm cho hoàn cảnh chiến tranh của học sinh, bố mẹ lo đi làm, con lớn trong nhà thì phải trông em, giặt giũ giúp đỡ gia đình, nấu cơm nấu nước và cả đống những việc phải làm như xếp hàng mua gạo mua mỳ, thực phẩm khác, tối lo học bài, ngoài việc học ra đâu phải là chỉ có chơi. Vì thế nhà em rất "ác cảm" với giáo viên lúc đó, đừng bác nào giận nhà em nhé nếu như các bác may mắn gặp được giáo viên chủ nhiệm tốt thời còn đi học.