Chị xuanv 338 nói qua đúng !
Trước lúc kể chuyên riêng này , duccuong đã viết lời ngỏ , hy vọng sẽ có bác cựu nào đó sẽ có mối tình tương tự và sẽ có tiếng nói đồng cảm với mình . Tôi nghĩ chắc chắn rằng, sẽ có nhiều bác cựu ta có mối tình rất đẹp trong chiến tranh nhưng các bác chưa thể kể ra vì lý do nào đó mà thôi .
tailienson cũng đã " khai " rồi . Có mấy người thành vợ chồng bằng mối tình đầu ? . Các bác khác cũng tự giác kể đi thôi . Lính cựu binh kể chuyện cho nhau nge có gì mà ngại các bác
!.
Còn bây giờ duccuong tiếp tục câu chuyện dở dang...
-------------------------------------------------------------------------------------------------- -
( tiếp theo )
Chuyện riêng đời quân ngũ
…Một ý nghĩ thoáng qua chắc Khổng Minh sống cũng phải gật đầu . Vốn là lính trinh sát mình phải phát huy đi chứ. Tôi nhận định Lam Giang sẽ không ngồi gần mình . Cô nào má đỏ rụt rè e lệ, cô nào bị bạn bè “ soi ”nhiều nhất ,hẳn đó rất có thể là người mình cần tìm .
Hồi đó lính ở K về ai cũng có quần jin áo fun để diện bộ ngày nghỉ khi ra ngoài doanh trại. Nhưng chúng tôi đã không chọn tư trang đó mà thống nhất mặc quân phục theo lời khuyên của anh bạn cho chững chạc, chắc các nàng sinh viên cũng sẽ thấy đẹp hơn trong ánh mắt . Buổi tối hôm đó là ngày 2 tháng 1năm 1989. Hai chúng tôi phóng xe Cúp xuống trường đại học ở phường Bến thủy . Thời đó có xe máy là oai lắm . Trước khi đi , chúng tôi không quên mua mấy cân bánh kẹo để làm thủ tục vào phòng sinh viên .
Vào ký túc xá , cũng không phải tìm lâu . Chúng tôi đã thấy phòng ở của tập thể nữ lớp V7 khóa 25 bằng tấm biển nhỏ treo ở cửa . Hồi đó sinh viên ở hẳn trong ký túc chứ không ở tự do như bây giờ . Cả hai đứa nhanh chóng chỉnh đốn trang phục . Tim tôi đập mạnh , một thoáng lo lắng ào đến . Thế đã cưỡi lên lưng hổ rồi , chỉ còn nước tiến . Hãy dũng cảm lên duccuong . Muốn bắt “cọp” thì phải vào hang chứ !. Tôi tự động viên mình chờ đợi thời cơ .
Chờ một cô đi ra khởi phòng . Chúng tôi bước lại tự giới thiệu và nhờ cô quay vào thông báo giùm có anh Ducuong và bạn ở chiến trường mới ra , vào thăm chị em trong lớp . Thực ra chúng tôi cũng muốn để các cô sinh viên có thời gian chỉnh trang một tý và còn để dọn dẹp dây dựa trong phòng . Cô gái ồ lên một tiếng bởi sự xuất hiện đột ngột của tôi rồi nhanh nhẩu nói :
- Chào anh . Lớp em biết anh đã lâu nay mới được thấy . Chờ em tý nhé.
Cô gái chạy vụt vào phòng , dùng hai bàn tay làm loa . Nói to:
- Thông báo, thông báo! Anh duccuong ở chiến trường đã ra . Hiện đang đứng ở cửa .
Cả phòng trước đó đang nói chuyện râm ran bỗng im bặt . Qua ánh đèn điện , tôi thấy mọi người vội vàng thu cất đồ đạc phơi lộn xộn do buổi tối mang vào . Hai cô gái bước ra mời chúng tôi vào. Vừa bước qua cửa tôi chủ động lên tiếng để dành thế chủ động :
- Xin chào các bạn lớp V7. Mình là duccuong, còn anh bạn tên là Hiển. Vừa về Vinh sáng nay. Xin đến chào và ra mắt với các bạn .
Kèm theo là nụ cười tụ nhiên. Cả lớp tranh nhau “chào các anh ”.các cô đều xuống dường tầng để ngồi trò chuyện . Không thấy Nga đâu . tôi liền hỏi:
- Nga đâu mà không thấy các bạn ?
- Dạ. bạn về ngay bây giờ ạ .
Một cô gái ngồi ở cuối giường thứ hai lên tiếng. Tôi quay lại nhìn .Mắt tôi và cô gái gặp nhau. Tôi thoáng nhận sự thẹn thùng bối rối trong ánh mắt cô gái .
Nga bước vào tôi nhận ra ngay . Mới đó mà hai năm một tháng, kể từ ngày chung chuyến tàu vào nam . Nga cùng các bạn chỉ ít tháng nữa ra trường ,còn mình hơn hai năm qua chinh chiến nơi biên thùy nước bạn, trưởng thành lên rất nhiều . Tôi nói với Nga:
- Em và Lam Giang chia kẹo giúp anh đi.
Tôi hy vọng Nga nghe lời tôi vừa nói , sẽ gọi lam Giang ra chia kẹo thì sẽ mắc bẫy của tôi. Nhưng các cô rất cảnh giác .
Nga nói ngay:
- Lam Giang là người đai diện cho lớp viết thư cho anh . Đó là bí mật của lớp em mà hôm nay anh phải nhận diện .
Tôi thấy nhiều cặp mắt liếc về cô gái đang bẽn lẹn ngồi cuối gường tầng thứ hai. Có cô bạn ngồi bên đang chọc gẹo. Thằng bạn tôi lên tiếng nhằm kéo dài thời gian :
- Anh cường rất có tài tiên đoán . Sẽ nhận được Lam Giang thôi . Biết đâu họ đã có tín hiệu riêng . Còn bây giờ mời các em ăn bánh kẹo gọi là quà chiến trường .
Mọi người cùng cười vui vẻ, vừa ăn kẹo vừa hỏi thăm chuyện cuộc sống nơi chiến trường xa xôi .Thời gian hoãn binh này cốt để “đài quan sát” thẩm định . Các cô nào hay biết, đây là mẹo của chàng lính trinh sát đã từng trải trận mạc . Tôi quan sát nhanh . Vẫn ở dãy giường tầng thứ hai có ba người đang nói nhỏ gì đó rồi cười khúc khích . Có lẽ họ đang “chấm điểm”mình đây. Trong đó có một cô bện tóc bím cột nơ trắng , má đỏ hồng, Dưới ánh điện trông cô càng rực rỡ . Nếu là người vô cảm thì sẽ không bối rối lảng tránh khi bị mình nhìn và đôi má không tự làm đỏ chín vậy . Kết hợp với nhiều hiệu ứng khác, tôi thầm nghĩ đây chính là Lam Giang , người mà khi ở K đã làm tôi thao thức bao đêm .
Một cô gái như là cán bộ lớp đứng dậy công bố :
- Bây giờ đến tiết mục tìm kim dưới biển . Đây là tập thể lớp em trong bức ảnh , anh duccuong đoán xem ai là người viết thư cho anh nào ?
Các cô nữ sinh ai cũng nhận mình là Lam Giang . tiếng nói “ em đây, em đây ” râm ran cả căn phòng.Theo đó là những nụ cười hết cỡ .Áp lực lúc này đã ở đỉnh điểm . Tôi tự trấn an mình bình tĩnh đứng dậy nói ngay:
- Tôi thấy ở đây ai cũng đẹp, cũng thật đáng yêu. Nhưng có một Lam giang duccuong muốn tìm thì…
Tôi dừng lại ở đó . Cầm đĩa kẹo bước đến cô gái má đỏ ngồi cùng các bạn ở cuối dường tầng thứ hai rồi nói tiếp :
- Anh nhờ em mời các bạn ngồi phía trong nào.
-
Mọi người như chợt giật mình yên lặng . Phút chờ đợi hồi hộp bao trùm căn phòng . Hẳn ai cũng tự hỏi tại sao tôi lại nhờ một thiếu nữ ngồi ở xa mình, trong khi các bạn nữ bên cạnh rất nhiều. Chắc ông lính này đang giở chiêu gì đây .
Cô gái miễn cượng đứng dậy ấp úng :
- Dạ em. Dạ…
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô gái khẳng định :
- Em là Lam Giang . Em mời các bạn ăn kẹo đi chứ .
Cá lớp bàng hoàng lặng im giây phút rồi tiếng vỗ tay bỗng vang lên . Tiếng vỗ tay không ngớt đã báo cho tôi biết mình đã là người chiến thắng . Lam Giang đứng như trời trồng . không hiểu cô quá bất ngờ hay hạnh phúc mà đôi má càng đỏ thêm . Mọi người vừa vỗ tay vừa hô điệp khúc “ Lam Giang , Đức cường - Lam giang , Đức cường ” không ngớt .
Tất cả đều trầm trồ thán phục kể cả bạn tôi . Còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng vô cùng phấn khởi . Hai lỗ mũi tôi phập phồng . Thắng rồi , chuẩn bị yên ngựa để “ đưa nàng về dinh ! ” . Một ý nghĩ thoáng qua và tôi mỉm cười với ý nghĩ của mình . Tôi bỗng nhớ đến mẹ . Lần này về báo cáo thành tích luôn . Mẹ tôi mà biết được tôi đã có bạn gái thì bà sẽ vô cùng phấn khởi . Lần này mẹ sẽ mãn nguyện mẹ nhé …
( còn nữa )