Chào bạn Duccuong
Bạn đã bị bọn Pốt phục xe chưa? Tôi đã bị hai lần phục xe rồi đấy.
Và đây là lần phục xe thứ nhất ở đường 3 Tà keo
(Tôi trích lại bài viết này nhằm giúp các bác ccb hiểu thêm chiến cuộc đường 3.Không phải là "câu điểm" làm tốn tài nguyên của VMH) Tà Keo những ngày máu lửa
Chẳng biết mặt trận Tà Keo nóng bỏng như thế nào? Tình hình quân khu 7 ra sao? Mà đơn vị tôi đang truy quýet bên kia sông Mê Kông(Phía Bắc thủ đô) phải nhanh chóng vượt sông trở lại Nông Pênh và gấp rút hành quân lên Tà Keo. Cuộc chuyển quân khẩn trương đến nỗi, ba đồng chí trong A trinh sát chúng tôi đang đi dạo ở hoàng cung không kịp về để hành quân.Đành rớt lại.
Những ngày đầu ở Tà Keo, tiểu đoàn bộ chúng tôi đóng quân tại thị trấn nhỏ.Chiến sự những ngày đầu khá yên ắng. Không có đánh lớn.Địch chỉ lén lút tập kích xe cơ giới chạy trên đường 3. Tuy vậy, sự mất mát hy sinh không phải là nhỏ. Ngày nào, đêm nào cũng có xe bị bắn cháy. Xe cháy, người chết đã gây hoang mang không ít cho cánh lính lái xe.
Vào một buổi sáng, tổ trinh sát chúng tôi nhận được một nhiệm vụ đặc biệt.Quay trở lại Nông Pênh để tìm ba đồng chí bị thất lạc. Trưởng đoàn tìm kiếm là đồng chí Tân chính trị viên tiểu đoàn. Chúng tôi được bố trí đi cùng với xe hậu cần về Nông pênh nhận nhu yếu phảm cho đơn vị.
Hôm ấy là ngày mồng 3 tết âm lịch năm 1979.Tôi nhớ đó là ngày mồng ba vì trước khi lên xe có ai đó đã nói: Chớ đi mồng ba, chớ về mồng bảy.Tôi nghe nhưng chẳng mấy lưu tâm đến chuyện đó.
Xe nổ máy, chúng tôi ngược đường ba trở lại Nông Pênh. Quang cảnh chiến trường dần dần lùi xa. Cảnh phố xá nhà cao đường rộng hiện dần ra trước mắt. Tâm trạng ai cũng vui. Vì tạm xa tiếng súng mấy ngày.
Chúng tôi đến Nông Pênh khá sớm.Xe ô tô vừa dừng bánh thì từ trên xe chúng tôi đã phát hiện ba đồng chí trinh sát đang đi vào nhà ăn quân khu 7.Nghe tiếng gọi, ba đồng chí trinh sát giật mình. Họ đứng như trời trồng khi nhìn thấy đồng chí chính trị viên tiểu đoàn.Sự lo sợ hiện rõ trên ba khuôn mặt.Tuy vậy, niềm vui tìm được đơn vị đã làm cho anh em quên sợ hãi. Chạy lại ôm chầm lấy chúng tôi. Trước cảnh ấy, đồng chí chính trị viên tiểu đoàn, người nổi tiếng nghiêm khắc cũng không trách mắng.
Mấy thầy trò Đường tăng đang tung tăng trên đường phố không biết tìm nơi nào để tá túc thì tình cờ thủ trưởng chúng tôi gặp một ông đồng hương người Thái Bình mới được điều sang đây làm cố vấn cho chính quyền bạn. Ông cố vấn mời chúng tôi vào dinh để nghỉ.Một sự may mắn ngoài mong đợi.
Thưa các bạn. Nói là được ở trong dinh thự ông cố vấn nhưng tình hình cũng chẳng có gì khả quan hơn những ngày đầu vào Nông Pênh.Như hiểu được tâm trạng của chúng tôi.Ông cố vấn thanh minh: Không mấy khi gặp được đồng hương và anh em nhưng tình hình nước bạn đang gặp muôn vàn khó khăn.Không có gì để chiêu đãi anh em cả...
Chúng tôi ở lại Nông Pênh đến ngày mồng 7 âm lịch thì trở về đơn vị.Lại một sự trùng hợp ngẫu nhiên: “Về mồng bảy”.
Sáng ngày mồng bảy, tôi ra góc sân đánh răng.Tình cờ phát hiện thấy một con rùa bằng bàn tay.Tôi gọi cả mấy thằng lại xem. Thấy lính đang bàn tán rôm rả, thủ trưởng cũng tò mò đến xem. Có ai đó bảo: Thủ trưởng ơi, “gặp rắn thì đi gặp quy thì về”... Hay là mai hẵng về thủ trưởng?Thủ trưởng tôi “xì” một lên tiếng rõ to và nói:
- Vẽ chuyện.
Chúng tôi tạm biệt ông cố vấn. Tạm biệt Nông Pênh xinh đẹp để trở về đơn vị. Chiếc xe trở về đơn vị lần này mang theo hai niềm vui lớn.Niềm vui thứ nhất là tìm được đồng đội. Niềm vui thứ hai là mang về cho anh em rất nhiều nhu yếu phẩm và quà tết.Nào là su hào, cải bắp, thịt lợn đông lạnh ...ngoài ra còn có bánh chưng, kẹo, mứt tết, thuốc lá, đường sữa... Đây là những món quà từ đất Mẹ Việt Nam gửi sang. Tôi thầm nghĩ:Chắc anh em đang mong quà tết lắm đây?
Xe về gần đến đơn vị, cách thị xã(?) khoảng ba ki lô mét thì bỗng nghe tiếng súng Ak, M79... nổ râm ran. Đạn Ak của địch bay vèo vèo bên tai.Chúng tập kích đúng phía thành xe tôi ngồi. Lúc bấy giờ đồng chí chính trị viên đang ngồi trong ca bin.Đồng chí sĩ quan hậu cần đang đứng bám ngoài cửa xe - Phía “đầu tên hòn đạn”.Anh phải đứng ngoài cửa vì trên xe chất đầy hàng hóa. Nhiều nhất là su hào, cải bắp.Thành ra chúng tôi chỉ ngồi chứ không đứng được. Khi biết xe mình lọt vào ổ phục kích, đồng chí lái xe liền tăng tốc độ .Xe chạy như tên bắn. Chúng tôi chỉ lo giữ chặt thành xe để không bị hất tung xuống đất.Tiếng đồng chí chính trị viên hô:
- Bắn ...đi!
Trong lúc đang loay hoay tìm tư thế để bắn thì một quả b40 bay vèo vèo qua trên đầu. Theo phán xạ tất cả nằm rạp xuống. Sau mấy giây lấy lại bình tĩnh, mấy thằng trinh sát ở phía thành xe bên phải(trong đó có tôi) chĩa súng về hướng địch bắn loạn xạ. Ngay sau đó, một quả b40 nữa bay vèo qua trước mũi xe...Trượt.
Xe chạy xa. Ước chừng bắn không hiệu quả nên địch không bắn nữa.
Thưa các bạn.
Vì chỗ địch tập kích cũng rất gần đơn vị. Nên nghe tiếng súng, các đồng chí trong dê bộ vác Ak ra chi viện. Nhận ra xe chở anh em mình. Ai cũng mừng.Mừng nhất là xe và người không bị trúng đạn. Sự may rủi xin nhường lại cho các bạn bình luận.Còn tôi, tôi nghĩ: Nhiều khi sự đam mê thiếu kiềm chế có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.Trong trường hợp này,sự đam mê trước cảnh đẹp(chưa nói là vô kỉ luật) của ba đồng chí trinh sát suýt nữa phải đổi bằng máu của chính họ và máu của đồng đội mình.