CHUYỆN ĐỒNG ĐỘI VÀ CÁI ĐIẾU CÀY.
Hôm rồi em đi Hà giang cùng các bác CCB F 356, đến cửa khẩu Thanh Thủy, vào một gian hàng của người Tàu thấy họ bán mấy cái điếu ục đẹp quá, xem lại nhớ chuyện thuốc lá đá thuốc lào hồi còn ở lính .
Em thì trước khi nhập ngũ hầu như không nghiện mấy món này ( có bập bẹ chút thời bãi vàng nhưng không sâu ). Nhưng đúng như câu ai đó nói " thằng nào ở nhà hư, đi lính ngoan ra một chút. Thằng nào ở nhà ngoan thì vào lính...hư đi một chút " , chỉ có mấy tháng huấn luyện tân binh là em chơi tuốt các thể loại, ngang cơ lính cũ luôn.
Nói về chuyện trà thuốc của lính thì cũng lọ mọ...như với chị em khi vào bản vậy. Cứ nghĩ cảnh ông nào nghiện đứng gác ban đêm, mùa đông, dưới thời tiết lạnh buốt mà không có thuốc thì vật phê ngang với buổi sáng chưa đánh răng rửa mặt, phi một điếu say trợn cả mắt.
Lính mới sẵn tiền nhưng khi thành lính cũ thì lúc nào cũng thấy thiếu tiền. Các thứ cảm thấy thừa ( quân trang không thừa, nhưng tự nghĩ là thừa ) đem ra "đô" hết ngoài quán cho cái gọi là " bổ sung dinh dưỡng, lấy sức khỏe rèn luyện để sẵn sàng bảo vệ Tổ Quốc". Cáu nhất là những lúc vật vã, ra ngoài dân họ không bán chịu, vì lính nhà ta bùng nhiều quá rồi họ cũng ngán, nhất là đơn vị nào hay di chuyển luôn xoành xoạch. Kinh nghiệm rút ra là : Khi hút thuốc lá, còn đầu mẩu ném vào gầm giướng, chỗ kin kín một tý, để thằng trực ban nội vụ đi kiểm tra vệ sinh không phát hiện ra, bắt quét đi mất. Lúc không có lại lôi cái top đó ra lắp vào điếu cày bắn ro ro.
Thường thì chỉ huy cũng không thích lính hút thuốc lào lắm ( nếu có chỉ huy cũng nghiện thì vô tư ). Thứ nhất là cái điếu nó cứ bốc mùi khai khai. Thứ hai, nếu ở nhà xây không sao nhưng đơn vị nào mà nhà tranh tre nứa lá thì các ông tướng toàn tiện tay bẻ vách nứa làm đóm hút thuốc lào. Với lính thì chẳng vấn đề, mùi giày thối còn kinh khủng hơn nhiều vẫn chịu được, vách thủng thì đi làm lại, đằng nào ngày nghỉ vẫn phải đi lấy tre nứa. Nước sông công lính mà, lo quái gì !
Và xảy ra nhiều câu chuyện rất vui quanh cái điếu hút thuốc lào này lắm ...
Nói chung nếu có bị cấm thì lính cũng đủ cách để xoay. Toàn con nhà nghèo, chuyên giật gấu vá vai trong cuộc sống quê nhà đi lính là chủ yếu, cho nên ba cái chuyện đó nhỏ như con thỏ. Lính ta vốn khéo tay, lắm mưu mẹo nữa, chả thế mà quân đội các cường quốc đôi khi phải nể phục vì chuyện bộ đội Việt Nam vừa giỏi ứng dụng vừa giỏi... phá vũ khí khí tài, trang thiết bị quân sự đó sao! Đó là chuyện lớn, huống chi mấy cái điếu.
Nếu không hút được trong đơn vị thì các tướng giấu ra bụi rậm, tầm điếu được cắt ngắn tối đa cho tiện lợi, thi thoảng chạy ra bắn phát, ( kể ra hút điếu ngắn quá cũng không sướng, bất kỳ loại điếu gì các ...chị nhể
) hoặc không làm từ các vỏ chai nhựa khoét lỗ tra nõ, cọng đu đủ cũng có thể thành một cái điếu, bí quá thì trong lúc đi đường bạn có thể vừa đi vừa bắn thuốc lào không cần điếu. Nắm bàn tay lại, tra thuốc vào chỗ ngón tay út quặp với má ngoài bàn tay, mồm dí vào chỗ ngón cái và ngón chỏ đang khoanh tròn, bật lửa rít thật nhanh không khéo bỏng tay, cũng đê tê mê ra phết !
À ! tiện nói về điếu thì những bác nào trong Nam hoặc dưới xuôi chắc đa số chưa biết về điếu ục. Em giới thiệu luôn. Điếu ục thường là tầm, ống rất to, có cái đường kính như bát ăn cơm, ghé mặt vào mất hút gần nửa, nõ điếu là một đoạn trúc nhỏ, cách hút cũng khác điếu cày. Nếu điếu cày châm lửa bập hơi cho cháy thuốc xong ghé nghiêng thổi tàn đi, ngửa tầm gần ngang măt rít roét roét phả khói mù mịt, xong đập đầu vào tường vì lên mây, thì điếu ục lại để đứng búng vào nõ tóoc tóoc cho tàn nảy ra ( xì như điếu cày nước sẽ phọt lên mặt ) rồi rít xịt xịt, thả khói lờ mờ. Rất nhã.
Lại nói về thuốc. Hồi đó chưa có nhiều chủng loại phong phú, nhãn mác đủ kiểu chân chua khói đặc như bây giờ, đa số chỉ là hiệu An Bình hay Vĩnh Bảo gói giấy tráng nhựa bên trong chống ẩm. Thêm một loại gói nhỏ như bao diêm, gọi là bóng mờ ( vì đựng trong túi nilong màu đen mờ mờ ) loại này chơi vào lúc bụng chưa có gì thì đúng là mờ mắt hơi lâu.
Hồi nhỏ em thi thoảng về quê làm thuốc lào cùng ông ngoại. Vào cánh đồng thuốc rặm lắm vì lá thuốc lào toàn lông, mỗi lần đi hái xong về tắm mãi không hết rặm. Ngồi thái lá thuốc tươi mới kinh, nhựa của nó làm cùn dao rất nhanh cho nên phải để một viên đá mài bên cạnh, thi thoảng lại liếc dao một cái. Người ta có sáng chế ra một cái máy thái, gọi là cầu, nó như cái máy chém thì đúng hơn. Tuy nhiên thái bằng tay sợi nhỏ,mịn hơn, đương nhiên là sẽ ngon hơn. Sau khi phơi vài nắng, sợi thuốc héo quắt, vàng ươm, cuốn thành con cúi như cúi rơm đem cho vào chum đậy nắp bện lá chuối tiêu, phun chút rượu hay thứ nước gì làm bằng gạo nếp ( gọi là hồ ). Tiện có thằng cháu mang chè vùng cao về, buổi tối pha một ấm hãm thuốc lào, rít sòng sọc phả khói mù mịt, mùi thơm nồng nồng pha tý khét ngọt. Thế mới biết cái gu của lão Hạc thời xưa cũng thanh tao ra phết.
( còn nữa )