HOA TRÊN NÚI ( Tiếp theo ! )
Bản Mông chìm trong sương sớm. Hình như không phải sương mà là mây, từng đám mây trăng trắng, xôm xốp bay là là quanh các khu rừng, vườn cây, mây len theo các thửa ruộng bậc thang hay bờ suối, vào tận sân từng nhà. Nếu đứng nhìn xa thì thấy nó thành từng đám quện vào đủ hình thù nhưng khi tới gần hay chui vào thì chỉ thấy một màu trắng đục, lạnh lạnh, loãng loãng...
Minh đứng trên đỉnh dốc ngắm một lúc, đẹp thật ! nhìn như cả bản vẫn đang ngủ say nhưng âm thanh bên tai lại nói cho biết giờ này người ta đã đi làm. Tiếng mõ trâu khua lốc cốc hay cùng tiếng hét của người điều khiển " Trâu. Chua, Hỏa.. " chắc họ đang kêu như kiểu miền xuôi là vắt diệt đây, trâu cũng biết vài thứ tiếng đấy chứ !
Xa xa, trên các thửa ruộng bậc thang màu lúa mạ đang lớn xanh mơn mởn, có nhiều đám bị lẫn vào với màu xanh của khu rừng nhỏ cạnh bên, vẫn con suối duy nhất của bản chạy vòng quanh, trời lạnh nên nước trong vắt, nhìn có lúc tưởng đang đứng lặng nhìn rõ cả đám rêu bám trên những viên sỏi cuội dưới đáy. Giá như có cái máy ảnh mang theo nhỉ !
Nhà trưởng thôn Vàng A Lùng vẫn sáng đèn, chắc do trời bị mù , đứng ngoài sân chỉ thấy mỗi ánh lửa. Con chó đầu nhà thấy khách lạ nhảy xổ ra, nhưng nó không cắn, chẳng vẫy đuôi chỉ nghếch cái mõm lên hít hít xem mùi ông khách này lạ hay quen, đã từng đến đây lần nào chưa, có vẻ thấy thân thiện nó lại lẳng lặng quay trở về cái ổ vừa xuất phát. Giống chó Mèo này khôn thật, khi nào về mình phải tìm mua một con. Minh nghĩ thầm rồi hắng giọng gọi to : A Lùng ! A Lùng ơi ! có nhà không đấy !
Trưởng thôn bước ra trong bộ quần áo lính mới toanh . A, đội trưởng,có việc gì đấy ! Đang chuẩn bị xuống xã họp mà !
- À thế à, Tôi đang định sang tìm ông có chút việc, dạo này đi khảo sát xa quá muốn nhờ cho mượn mấy con ngựa, anh em cố nhanh làm đường để bà con còn mua xe máy mà đi, đỡ phải cắt cỏ. Minh nói đùa câu xã giao.
Chén nước chè đắng nóng bốc khói rót ra. Minh vừa nhấp từng ngụm nước chan chát, đăng đắng vừa ngọn ngọt trong cổ họng khi nuốt trôi xong vừa ngắm người trưởng thôn, chắc bộ quần áo lính này mới mua đây, anh bạn này lúc nào cũng thấy diện áo lính, cứ như cựu chiến binh không bằng ấy.
A Lùng rót thêm nước vào chén của Minh rồi hỏi :
- Có chuyện gì mà tìm nhau sớm thế !
- Không, hôm nay chủ nhật nghỉ, tôi định sang chơi rủ ông đi bắn chim, nghe nói ông thiện xạ lắm hả ?
- Ầy, thế mà không nói trước, mùa này chim cũng có nhưng đi xa lắm, qua tít dãy núi bên kia cơ, có cả đại bàng đấy . Thế còn việc gì nữa không ?
- Có, cũng tiện định nói vài câu. A Lùng đang bận tôi nói luôn nhé ! Vẫn là chuyện của cô A Hoa ấy mà.
- À. cái đó A Lùng bảo thằng Páo rồi, nó nghe và xuống huyện mấy hôm nay, mình cũng nói với Linh rồi mà, về bảo cậu cán bộ kia cứ yên tâm đi. A Lùng này nói một lời thôi !
- Nhưng....Nói đến đây Minh dừng lại, thôi có lẽ cũng chả cần bàn thêm cho nó nhiễu chuyện. Chẳng qua anh vẫn chưa hiểu hết mọi khúc mắc. Linh đang che giấu điều gì , anh linh cảm thấy nhưng cậu ta không muốn nói thì cũng chẳng moi được.
Trên đường về Minh cứ suy nghĩ vẩn vơ. Có gần một tháng mà nhiều chuyện quá ! anh em đang làm tuy vất vả nhưng công việc vẫn chạy. Nhiều chuyến đi khảo sát còn vướng gấp nhiều lần, thi thoảng cũng đánh nhau, ở trong đội hay xô xát với người ngoài vì chuyện không đâu.
Nhưng lần này lại đánh nhau ngay trong nhà dân, Một chuyện chưa từng có !
Vợ Minh cũng là người dân tộc, một cô gái Cao Lan xinh đẹp gần như A Hoa. Trong một lần đi khảo sát thấy bản đó mở hội bọn anh cùng tham gia, trong ánh lửa bập bùng và những giọng hát trầm bổng anh quen người con gái có mái tóc dài như suối, hay ngượng ngùng e ấp mỗi khi bị " cán bộ " trêu. Chỉ sau vài tháng hai người cưới nhau, cô sinh cho anh thằng cu nhìn không chê vào đâu được. Đi xa anh nhớ nó lắm, mới đến khi mọi người thấy A Hoa xô vào trêu chọc anh chỉ lặng lẽ ngồi một góc giở ảnh con và vợ ra coi. Cả đội may chỉ có Linh giống anh chút, cậu ấy sắp có một cô gái gọi mình là chồng , cũng hay thẩn thơ mỗi khi chiều về ngóng xuống dãy núi thấp mờ xa...
Chính là người từng trải và hay giao tiếp trong cộng đồng bà con người thiểu số bên nhà vợ nhiều nên anh rất hiểu những sự thấy đơn giản nhưng hóa phức tạp trong cái tính cách và luật lệ của họ, Người vùng thấp đỡ khắt khe hơn vì họ đã đồng hóa dần với người Kinh nhưng người vùng cao, nhất là tít trên cái đỉnh núi này nó khác lắm. Nhiều chuyện tưởng như thêu dệt lại là thật. Các đội khảo sát hay thi công cầu đường lên bản nhiều ông cứ mon men rồi làm chuyện chẳng ra đâu vào đâu khiến lãnh đạo đau đầu, các công ty tư nhân thì không sao nhưng thuộc nhà nước thì xảy ra cái gì những người đội trưởng như anh gánh đầu tiên. Nó nhẹ nhàng thôi, dân gối đất nằm sương mà. Tuy vậy nó cũng làm cho một lúc nào đó muốn xin xỏ hay nâng bậc lại có thằng gen ghét soi vào, chọc ngoáy khiến ngồi không yên.
Ôi ! kể cũng tội cho cái thằng Khánh này ! nó yêu con bé đến si tình rồi . Tự dưng giở gió giở máy thế nào mà như mặt trăng mặt trời khiến ông tướng Linh bị nghi ngờ suýt ăn trận đòn oan. Chắc chắn là có chuyện gì đó, nhìn kiểu con gái như này không phải vì câu nói suông nào đó mà đổ gục như thế !
***