HOA TRÊN NÚI ( Tiếp theo ! )
Linh cùng A Hoa thong thả đi về phía bản . Nhìn chiếc quẩy tấu trên lưng cô gái Linh đề nghị để anh đeo thử. A Hoa phì cười cái cán bộ người Kinh muốn thử làm người Mông à rồi tháo ra đưa cho Linh .
Thấy mặt Linh đăm chiêu Hoa trêu " Anh Linh đang nhớ vợ ở thị xã vớ " , lại đến lượt Linh bật cười " Không ! anh đang nghĩ đến chút việc thôi mà ! " thực ra trong bụng vẫn đang lo nếu cô gái nhắc lại câu hỏi tối hôm nọ, Linh vẫn chưa có câu trả lời .
Con đường mòn hôm nay tự dưng thấy thi thoảng vài người qua lại, đủ các thứ trang phục Mông, Dao , Mán. Những người đàn ông dắt con ngựa trên lưng chất đầy bọc hàng hay những cái quẩy to nặng trĩu hai bên sườn. Vài cô gái với những chiếc khăn buộc đầu với các bông hoa thêu trắng đỏ rung rinh trên trán, cùng bộ váy lòe xòe sặc sỡ của họ hòa lẫn vào màu xanh của núi rừng thật đẹp . Lác đác cạnh các gốc cây từng đám người ngồi nghỉ. Họ là những người đi chợ phiên, bản này lâu lâu cũng có một phiên chợ do người các vùng bên tỉnh bạn đến mua các thứ mang về chỗ họ bán hoặc dùng, tiện thể mang hàng sang cung cấp cho bên này luôn .
Chợt nhớ ra điều gì. Linh quay sang hỏi cô gái :
- A Hoa này, hình như anh chưa thấy em mặc quần áo dân tộc mình bao giờ nhỉ. Đẹp mà !
- Em học dưới kia, các bạn cùng lớp cũng không mặc đâu, chỉ thỉnh thoảng có lễ gì đó bọn em mới mang ra mặc để trường chụp ảnh thôi. Em quen mặc quần áo người Kinh rồi .
- Ừ, anh thấy em mặc quần áo người Kinh cũng đẹp lắm. Trông như hoa khôi ấy , chả trách....Linh im bặt khi tý nhắc đến Khánh. Khéo em nó nhớ hỏi tiếp thì bỏ mẹ !
Linh tụt lại đi đằng sau ngắm nhìn cái dáng khỏe mạnh của cô gái, đôi bắp chân trong cái quần âu được xắn lên tận đầu gối căng tức mắt, nhất là chiếc gáy trắng hồng, loang loáng mồ hôi có hai hàng lông tơ đen đen chạy từ chân tóc xuống " Chao ôi ! giá như không phải thằng Khánh..." .
- Có con gì sau gáy em ấy. Đứng yên anh bắt cho nhé ! Linh buột miệng làm Hoa tưởng thật đứng lại, đầu hơi cúi xuống chìa gáy ra về phía anh. Thật ra chả có con gì đậu trên đấy cả. Lỡ mồm rồi thì đành lỡ tay luôn cả thể vậy. Linh giả bộ dùng ngón tay phẩy phẩy trên gáy cô gái Mông.
- Hoa Phia. Đang lúi húi cô gái reo lên rồi chạy ra ngắt một bông hoa màu xanh biêng biếc đưa cho Linh : anh xem có đẹp không ?
Linh cầm bông hoa ngắm nghía mãi, Từng nghe loáng thoáng nhưng hôm nay mới nhìn tận kỹ như vậy. Màu của nó kể cũng lạ, biêng biếc, phơn phớt . Nhưng đầy thứ hoa còn đẹp hơn ấy chứ !
- Em này ! anh nghe nói lại hoa này chỉ ở đây mọc phải không, nó có gì đặc biệt lắm à !
- Ui ! Anh không biết đâu. Loại hoa này có mọc ở các đỉnh núi bên kia nhưng không nhiều bằng ở đây. Hồi nhỏ em nghe chuyện nó gắn với sự tích về đôi vợ chồng người Mông trên đỉnh núi này, nghe buồn lắm, lúc nào em kể anh nghe. Ngoài ra nó còn có bộ rễ quý lắm. Hết mùa xuân người ta đào lên phơi xong đem làm thuốc, chữa được nhiều nhiều bệnh đấy !
À ra thế ! Linh gật đầu, anh hiểu người dân tộc thiểu số cái quý, cái đặc biệt của họ không phải chỉ riêng vẻ đẹp mà còn hay gắn tới một sự tích độc đáo nào đó. Ngày trước khi đóng quân các vùng bà con như này, mỗi nơi đều nghe, thấy một câu chuyện và một vật thể được tôn thờ hay coi trọng, đôi khi chỉ là một cái cây, hay một đống đất, bờ đá. Ở đây là một loài hoa.
Sắp đến chỗ rẽ nhà trưởng thôn. Linh định rảo bước nhanh thì Hoa cầm tay kéo lại. Biết khó né nên Linh đành chờ. Cô gái nhìn một lúc với nói chầm chậm, hai hàng lông mép đen đen giần giật cùng đôi mắt sếch lên chăm chú :
- Anh Linh. Anh chưa trả lời A Hoa câu hỏi hôm nọ đấy !
- Được rồi. Anh sẽ trả lời, nhưng A Hoa phải trả lời trước cho anh một câu hỏi này nhé ! Trên này A Hoa có ai để ý, à ...tức là có ai muốn...yêu thương gì chưa ?
- Có ạ . Có cậu Páo, cháu trưởng thôn ạ. Cậu ấy học cùng em, cũng vừa về, hồi học cùng cậu ấy nói thích em nhiều lắm, muốn sau này học về em ưng bụng thì đặt lễ.
- Em không ưng người ta à !
- Cậu ấy bằng tuổi em mà, có phải người Kinh không thích lấy người bằng tuổi không ?
- Trời ơi ! Sao em lại thích bắt trước người Kinh thế, lấy bằng hay hơn có gì quan trọng đâu...vợ anh hơn anh mấy tuổi đấy ( hừ, nói dối kiểu này đau lòng quá ) !
- Anh nói dối ! em nghe mấy anh kia nói vợ anh trẻ lắm và xinh nữa ! Hoa kêu lên lảnh lót. Thôi lại trò đá trộm lúc vắng nhau rồi đây. Nhưng không sao ! Linh nghĩ thầm, đằng nào mình cũng không có ý bứng bông hoa này.
Đã tới cổng nhà trưởng thôn . Linh khoác trả cái quẩy tấu và đặt tay lên vai Hoa nói từng tiếng một trước khi bước vào : A Hoa này ! Chuyện tình cảm người ngoài cuộc khó nói vào lắm, anh không biết nói gì với em cả. Em theo lý trí của mình đi, tự em phải biết xét đoán ( chả biết em gái này có hiểu ý của mình nói không, khó diễn đạt thật đấy ! ). Cám ơn em đã tin anh !
***