ducthao
Cựu chiến binh
Bài viết: 915
|
|
« Trả lời #127 vào lúc: 20 Tháng Sáu, 2013, 09:09:03 am » |
|
Như đã kể ở phần trên, ra đến được cầu Ma lai, chụp được vài biểu tượng ở cái nơi mà ngày xưa chỉ cần nhắc đến anh em đã thấy sởn da gà. Đến tận lúc chưa vào tận nơi duc thao cũng không ngờ có một ngày mình lại được thong dong cùng đoàn tại vị trí đó. Trong đoàn người ngược xuôi qua lại, cả duc thao và bạn Hưng không ai bảo ai đột ngột chú ý ngay một chiếc nón pot xuất hiện bất ngờ phía bên phải. Duc thao chỉ yên lặng đứng nhìn, nhưng Hưng thì đột ngột la lên :" Anh Thảo, có một thằng đội nón pot kìa...". Đúng là cái cảm quan, phản ứng con nhà lính của chúng tôi vẩn còn nhạy bén lắm. Ngày xưa, trong trường hợp nầy lập tức súng sẻ nổ, đạn sẻ bay. Còn bây giờ, sau bao năm nhìn lại, hai anh em chúng tôi chỉ lặng yên quan sát, đánh giá tên đội nón. Thấy chúng tôi cứ nhìn chằm chằm về hướng đó, tên nón pot có vẻ chột dạ, liền nhanh chân vượt qua cây cầu biên giới sang đất Thái mất hút. Cứ nghĩ bên kia là đất Thái, mình dể gì qua được, chúng tôi cũng tạm quên cùng đoàn tiếp tục chụp hình.
Đến chừng nhờ được sự giúp đở của tài xế, vừa qua được khu chợ đường biên, việc đầu tiên là duc thao đảo mắt một vòng để tìm tông tích tên nón pot tiếp. Kia rồi, dù nó đứng sát bên ranh giới chợ bên phải duc thao vẩn phát hiện ra, liền đưa tay ngoắc nó lại. Thấy duc thao và Hưng E8 đã phát hiện ra, tên nầy nở một nụ cười xã giao rồi tiến lại. Duc thao liền dùng tiếng K hỏi nó :
_Có bán cái nón đang đội không, tôi muốn mua nó làm kỷ niệm ?
_Ông mua giá bao nhiêu ? Hắn hỏi lại.
_ Cứ nói giá đi, nếu được thì mua, còn đắt thì tôi trả giá.
_Hai mươi đô. Hắn ra giá dứt khoát.
Đuc thao liền đề nghị cho xem hàng trước khi trả giá. Ngoài vẻ củ kỷ bên ngoài, bên trong cái vành đệm cao su màu đen đã mục nát hết cả. Thấy vậy duc thao liền trả lại nón cho hắn mà không trả lời tiếng nào. Bây giờ mới có dịp quan sát tên nầy thật kỷ, mặc dù làn da hắn cũng đen sạm như những người Cam, Thái xung quanh, nhưng cái nhìn của hắn khi trực diện với duc thao có cái gì đó không được bình thường. Người bản xứ thích hay không thích, hiểu hay không hiểu, họ có trả lời lơ lơ thì ánh mắt vẩn nhìn thẳng hướng về phía chúng ta. Còn tên nầy, nói chuyện với duc thao mà mắt hắn cứ nhìn đi nơi khác. Chơi một đòn tâm lý, bất ngờ duc thao hỏi hắn bằng tiếng Việt Nam :" Ông bạn người gốc tỉnh nào, trước đây đi lính thuộc đơn vị nào vậy ?".Một thoáng bối rối trong cặp mắt hắn, không trả lời về gốc gác, hắn chỉ nói trước đây hắn là lính của đoàn 7705. Duc thao liền hỏi tiếp :" Đầu hàng hay bị địch bắt ? ". Yên lặng, không thấy hắn trả lời. Lại hỏi tiếp :" Khu vực nầy trường hợp giống như ông bạn có nhiều không ?". Hắn lại gật đầu mà không trả lời cụ thể. Lại hỏi :" Từ đó đến giờ đã về lại Việt Nam lần nào không ?". Lại lắc đầu. Lại hỏi :" Có nghe Chủ tịch nước ban lệnh ân xá lâu rồi không ?". _ "Không nghe thấy...", lần nầy hắn trả lời có vẻ miễn cưỡng. Thấy chúng tôi không nói gì về việc mua bán chiếc nón, mà cứ truy tới hỏi dồn, hắn liền tìm cách thoát khỏi chúng tôi, và kể từ lúc đó hắn cũng trở nên biệt dạng.
Chiến tranh qua đi lâu rồi, hậu quả của nó vẩn để lại nhiều điều đáng tiếc. Một người Việt nam tha phương nơi cùng biên của xứ người không dám quay về thăm gia đình, tổ quốc. Ngay cả nhìn thấy người dân nước mình còn không dám mừng vui. Chết vinh và sống nhục, âu đây cũng là một minh chứng của sự phản bội, đầu hàng. Dù không còn ai để ý đến nữa, nhưng chính cái kẻ phản bội phải tự trừng phạt mình, như một kẻ mất gốc ,vô căn. Có bao nhiêu gia đình Việt nam rơi vào tình trạng nầy, đứa con của mình vẩn còn sống mà xem như đã chết, kể từ cái ngày nó chạy sang phía bên kia.
|