Ho MiGia
Thành viên
Bài viết: 75
|
|
« Trả lời #330 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2013, 09:38:56 am » |
|
Từ khi bỏ trường, ra chiến trường, với các bác như thế nào em không rõ, còn đối với Migia ngày ấy nó ngu ngơ, nó ngù ngờ, nó ngú ngớ, nó ngờ nghệch, nó ngô nghê, nó trong trắng, nó khờ khạo đến khó tả.
Năm 1978 sau hơn một tháng huấn luyện chúng tôi có lệnh lên đường, một đoàn xe ca chở sang Nam Định đi tàu Nam tiến, lên xe đến bến phà Tân Đệ thì tôi say chẳng biết gì nữa. Xuống chờ phà tôi thấy đoàn xe xếp hàng dài cả cây số. Sang đến bến tàu chúng tôi được phát , mỗi đứa ba cái bánh mì nguội và rắn như đá, vì say xe tôi chui xuống sàn tàu nằm nghỉ.
Do đi đột xuất gia đình, bạn bè của chúng tôi ít ai biết nên chẳng có:
- Tầu một bên và em một bên
Rầm rập quân đi như nước chảy, không hoa, không giọt nước mắt, cũng không lời hẹn ước, chỉ “ Người ơi, người ở, đừng về”, và tiếng ồn ào, náo nhiệt, gọi nhau í ới, tiếng quát tháo của các vị chỉ huy chỉ sợ chiến sỹ đánh bài chuồn
Khoảng tám giờ đêm, tàu từ từ lăn bánh rời ga, tạm biệt thành Nam thân yêu, tạm biệt miền bắc XHCN, hẹn gặp nhé giữa Sài Gòn. Trưa ngày hôm sau chúng tôi đến ga Thanh Hoá ( Ngày ấy tàu đi với tốc độ siêu rùa). Khi tàu dừng H nhảy xuống nhặt mấy cục đá cho vào mũ mang lên tàu. Lúc này những người buôn xô ra, kẻ mua, người bán tấp nập, chăn sợi, áo rét được chiến sỹ cho “Đi ở” bởi nghĩ “ anh ở trong này không có mùa đông”. Lẫn trong đoàn người đó có hai mẹ con cô gái, người mẹ khoảng 38, 40 tuổi còn cô con gái tầm tuổi chúng tôi...
Từ trong toa tầu anh Đ vung tay và thế rồi... tôi ngửng đầu lên thì thấy cô gái đang ôm đầu, phía bên phải, máu chảy ròng ròng xuống mặt trông thật đáng th¬ương, một cô gái khá xinh, mặc chiếc áo trắng, lấm tấm vài giọt máu còn vương trên áo. Mẹ cô gái báo cáo lên chỉ huy cuộc hành quân. Cán bộ đại đội có mặt kịp thời điều tra, H khai nhận xuống tàu nhặt đá, còn anh Đ cầm đá ném cô gái, cán bộ yêu cầu anh Đ và H viết bản kiểm điểm, anh Đ không biết chữ vì mới học, năm 3 trường “đại học Ha Vớt Hoa Kỳ” nên phải viết hộ.
Nội dung bản kiểm điểm nói vì nhớ nhà nên Đ mới mang đá ném cô gái, đúng là lý do“ Đậm chất lính nhà binh”. Thật ra biết viết mô đây? Hỏi trời, trời chẳng thấu, hỏi đất, đất không hay, sai 100% không gì chống đỡ nổi, mặt chúng tôi nghệt ra như Từ Hải mất sổ gạo...
Đoàn tầu rúc lên một hồi còi dài, phá tan bầu không khí căng thẳng và từ từ lăn bánh, để lại đằng sau “ Tình quân dân cá - nước ” và bản kiểm điểm “anh hùng ca” mang tính “ Nhân văn sâu sắc” cùng mẹ con cô gái đáng thương kia.
Chiến tranh mà, mọi thứ đều cho qua, đều có thể cảm thông, để người chiến sỹ yên tâm, sẵn sàng đối mặt với quân thù. Không phải tất cả đều đổ tội cho chiến tranh, nhưng không có nó, các bạn tôi đâu có lỗi với mẹ, con cô gái ấy, cầu mong được lòng vị tha ở họ.
Phần tôi sau khi giã từ quân ngũ về làm thường dân, đi xin việc, gõ cửa ở đâu họ cũng nói: Biết anh từ chiến trường trở về, đáng lẽ phải ưu tiên sắp xếp cho anh một công việc nào đó để xứng đáng với công sức anh đã đóng góp cho đất nước này, nhưng ở đây các vị trí lao động phổ thông đã đủ rồi, chỉ còn vài vị trí làm việc bàn giấy, nhưng anh không có nghiệp vụ, thôi anh thông cảm, đi tìm ở nơi khác hoặc chờ khi nào xắp xếp được chúng tôi sẽ báo, anh cứ để hồ sơ lại. Thấy họ nói có lý, có tình, cảm động muốn rớt nước mắt nên cũng mát lòng, mát dạ, lòng đầy phơi phới, dậy tương lai. Nhưng cũng có tay Giám đốc thấy tôi đến tay không, biết tôi mới ở chiến trường ra, hắn nói đểu “Thế anh có bằng đại học, kỹ sư gì không?”. Cay mũi tôi trả lời “ Báo cáo anh tôi chỉ có bằng “TO QUOC GHI CONG” thôi, học hành làm mẹ gì nhiều, lắm chữ chỉ tổ cãi nhau. Biết thế này...éo đi bộ đội nữa, ở nhà đi học cho nó rồi, mặc cho chiến tranh, kệ ..ẹ nó, lúc nóng thì nghĩ xằng, chửi bậy vậy thôi, chứ tôi không ân hận vì đã là người lính, nếu đất nước bị xâm lăng, khi Tổ quốc cần tôi sẵn sàng một lần nữa lên đường.
Tức mình về mua bố nó cái xe XH Tàu, làm phương tiện kiếm kế sinh nhai, chạy xe ôm, xe ta bon bon, vi vu trên khắp các nẻo đường, tự do, tự tại, thích ăn, thì ăn, thích nghỉ, thì nghỉ và hiểu “ không có gì quý hơn độc lập tự do” một cách sâu sắc hơn. Sau bao năm chinh chiến nơi đất bạn, vượt qua bao hiểm nguy, đã bao lần đối mặt với cái chết, anh Đ trở về với cuộc sống đời thường, cũng rất vất vả, phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, con trâu đi trước, cái cày đi sau, đào sâu cuốc bẫm vì miếng cơm manh áo nơi quê nhà.
Còn H nơi biên cương, sau nhiều lần thần chết gọi tên anh, song vào phút chót đều được đại xá hoặc tha bổng. Nhưng cuối cùng cũng không tránh được số phận, H ra đi mãi mãi, hiện nay anh đã là người thiên cổ, ngủ yên H nhé trong giấc ngủ ngàn thu. Viết bài này tôi hy vọng, chính cô gái ngày ấy sẽ đọc được những dòng chữ này để mà cảm thông, để mà tha thứ cho hành động nông nổi của các bạn tôi thời trai trẻ.
“Ai chiến thắng mà không hề chiến bại, ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần”
Nếu H còn sống hoặc anh Đ biết được Quân sử Việt Nam này, chắc chắn các anh sẽ mượn diễn đàn, có lời tạ lỗi đến mẹ con cô gái ấy, cho dù muộn mằn nhưng cũng đủ trải lòng, đủ để nhẹ nhành hơn, thanh thản hơn, trong những năm tháng còn lại trên cõi đời. Xin chân thành cám ơn chị Xuanv338 đã cho Migia gửi lời tâm tình, thành kính của những người chiến sỹ dại dột năm xưa, qua trang “có một cuộc đời...” đến với gia đình bà mẹ và cô gái kia cho dù muộn mằn, sau hơn ba lăm năm chưa nói nên lời.
Cám ơn tất cả các bác, các bạn đã quan tâm theo dõi, chào tạm biệt.
|