Thì ra là vậy - em hiểu rồi - Nghĩ mở nói thẳng - em hỏi thế thôi - chị thông cảm đừng cho là soi xét nhé.
Tình yêu của các "Cụ" ngày xưa nó thật đơn sơ, giản dị, nó trong sáng, thủy chung sống cùng năm tháng.
Qua sách báo, qua chuyện kể em thấy có những mối tình của Chú bộ đội - Cô thanh niên xung phong đẹp biết bao.
Trong khói lửa đạn bom, họ gặp nhau, hẹn ước.
Sau khi hết chiên tranh, đất nước hoàn toàn giải phóng, họ tìm đến nhau theo tiếng gọi của tình yêu và sống với nhau rất hạnh phúc.
Tuy cũng có những mối tình vì điều kiện, hoàn cảnh không đến được cùng nhau nhưng sau này gặp lại, họ vẫn là người bạn tốt của nhau, trân trọng, quý mến nhau, động viên nhau trong cuộc sống thường nhật, thật đáng khâm phục.
Nhưng cũng không ít mối tình thơ mộng, không vượt qua được số phận, bởi một trong hai, "ra đi từ đó không về, để rồi dòng tên anh khắc vào gió núi", người ở lại khắc khoải chờ mong trong thương nhớ khôn ngoai.
Người đời thường quan niệm, cái na ná giống tình yêu thì có trăm, ngàn, vạn cái, còn tình yêu đích thực thì chỉ có một và chỉ một mà thôi.
Cho dù vật đổi, sao dời, dù cho kết cục của tình yêu người lính nó như thế nào đi chăng nữa nhưng cũng đủ để vững bước đi tiếp đến với một cuộc đời
Chị Xuân hên nghê, đi lính như chị có mà mọi người đi cả đời, ăn rau sạch, nghe nhạc nhí, chén mì sợi chan mỡ, nghe chị tả mà nuốt nước miếng hoài.
Còn gì vui hơn, hạnh phúc hơn. Chào chị,chào các bác em đi làm bát mì tôm vậy.