Chào các bác.
Sau vụ xét nghiệm tại BV đa khoa Hoài Đức, chị CB đã bỏ nghề hóa nghiệm chuyển sang kinh doanh trà đá, trà chanh,kẹo lac, kẹo dồi rồi các bác ạ.
Lâu quá không viết gì chỉ hóng chuyện các bác trên MVH, nay nhân đầu tuần mới các bác trỏ lại chiến trường xưa của tôi với câu "chuyện thật như bịa" của tôi hồi cuối tháng 10/1980 tại đất nước chù tháp.
Khoảng 8h30 chuông điện thoại SCH trung đoàn reo vang anh N chiến sỹ công vụ cho trung đoàn phó nghe máy
- A lô, em chào thủ trưởng ạ
- Dạ, vâng ạ
Buông máy anh bảo tôi.
HoMi ơi chính ủy bảo mày cầm chăn, màn lên sư đoàn cho thủ trưởng, thủ trưởng đang họp ở đấy.
Đầu tôi thoáng nghĩ "chết cha một mình đi 15-16 km đường rừng cầm chăn màn cho thủ trưởng gặp lính pốt chắc chết luôn" Nghĩ vậy nhưng tôi cũng chuẩn bị quân tư trang của mình và chăn, màn của thủ trưởng vào ba lô, khoác khẩu AK, bao xe đạn lên đường, lúc đó khoảng 9h.
Trên đường đi tôi không giám cắt rừng sợ gặp địch mà cứ đường mòn tôi bước tiếp. Tiếng chim hót lứu lô, tiếng vượn hú, đan xen thỉnh thoảng vài loạt đạn Ak, hỏa lực xa xa vọng lại, nhưng tôi đâu có cảm giác gì đâu cứ chăm chú bước tiếp vừa đi vừa quan sát sợ địch phục kích. Trên đường tôi có gặp một vài chiếc xe bò đi cùng chiều nhưng sợ địch đóng giả tôi không giám hỏi đi nhờ mà thỉnh thoảng lại vẫy tay về phía sau như gầm báo có đồng đội của tôi song hành.
" Một ba lô, một cây súng trên vai" người chiến sỹ cứ lầm lũi bước đi thận trọng giữa rừng âm u, cây cối sum xuê thỉnh thoảng bắt gặp vài cây gỗ dầu đang cháy nham nhở. Khi gặp dòng suối cắt ngang tôi dừng lại rửa mặt, rửa chân tay, ngồi nghỉ một lát rồi đứng dậy đi tiếp. Khoảng 3h30 đến 4 h chiều tôi đến sư đoàn bộ gặp chính ủy và đưa chăn màn, sau đó sang ăn cơm với các anh ở ban chính trị sư đoàn, hồi đó gặp bữa đói là xin ăn cùng chẳng khách sáo gì cả, và cũng chẳng phải báo cơm, báo cháo gì cứ tự nhiên bảo các anh cho em ăn với cho dù mới gặp lần đầu, tình cảm người lính nơi chiên tuyến thật đầm ấm, tình nghĩa biết nhường nào.
Cho đến hôm nay tôi vẫn tự hỏi lòng mình tại sao hồi đó tôi chấp hành nghiêm túc đến thế? Phải chăng trong quân đội có những người lính luôn tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh cấp trên một cách vô điều kiện, dù bất cứ trong hoàn cảnh nào dù khó khăn gian khổ, dù có thể hi sinh tính mạng nhưng quyết không lùi bước đã tạo nên sứ mạnh của quân đội ta.
Nhưng đôi lúc cũng chạnh lòng tự hỏi, tại sao lại có những "mệnh lệnh" kỳ quặc như vậy?
Phải chăng chính ủy muốn mượn bàn tay pót để "triệt hạ" tôi?
Không! không ! không phải tôi và chính ủy không thù không oán , ông ấy còn rất quý mến tôi và còn trêu tôi " Khi nào hết chiến tranh, mày về quê tao tao gả con gái tao cho", ông có hai cô con gái, tuổi gần bàng tuổi tôi, vợ ông làm ở khách sạn trong Thanh Hóa, năm 1981 toàn trung đoàn có một chỉ tiêu đi học ông còn cho tôi đi cơ mà, chứ còn ở lại đến năm 1989 Com tóp rút quân mà thỉnh thoảng lại mang chăn, màn hành quân như vậy có lẽ tôi đã xếp hàng ngay ngắn tại bến Sỏi, gò Dầu rồi còn dâu được nghe và kể chuyện cùng các bác nữa nhỉ.
Năm 1986 sau khi học xong trong một lần đi công tác tôi có nghỉ đêm tại khách sạn nơi vợ chính ủy làm việc và tôi có dò hỏi các cô nhân viên ở đây nhưng các cô nói không biết gia đình cô chú ấy chuyển đi đâu rồi không rõ.
Chuyện đã qua lâu hãy coi như "chuyện thường ngày xảy ra ở huyện" các bác nhỉ? Tôi luôn thành tâm cầu chúc gia đình cô chú ấy luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, con cháu thành đạt và có hiếu với ông bà, tổ tiên.
Và cũng xin chân thành cám ơn chú chính ủy đã giúp đỡ tạo điều kiện cho tôi trong những ngày sóng gió nơi tuyến đầu Tổ quốc, cũng mong rằng có một ngày nào đó được gặp lại thủ trưởng, chính ủy cũ của tôi.
Cám ơn các bác đã theo dõi bài viết. chào hẹn gặp lại.