..............
Tôi chợt hiểu , đã nhiều lần tôi đã gặp những gia đình từ biên giới lao cai về , những cha mẹ đi mang con mình về như thế . Tôi đã gặp những bà mẹ lại bế hài nhi của mình trong những cái bọc vải nâu , bế con về trong cái bị rách của đời người mẹ đồng bằng bắc bộ .
- Ba mươi mấy năm nay tôi mới đưa cháu về ăn tết đấy ông ạ . Chả còn ai , em gái nó đi lấy chồng xa com cóp mãi giờ mới đủ tiền lên Mường Khương đưa em nó về .
- Thế bác mang cây hoa gì về thế ?
- Cây hoa ở bên mồ em nó tôi mang về cho em nó vui . Ngày bé nó cũng thích trồng hoa lắm , khổ !vườn nhà thì bé mà nó chăm chút đến là lắm hoa .
Bà già lại cúi xuống cái ba lô như muốn hôn lên lần vải thô mộc ….
- Cái ba lô này người ta gửi về bảo là của cháu nó đấy ông ạ . Rồi bà cúi xuống áp mặt để chùi nước mắt lên cái ba lô cứng quèo loang lổ .........
Anh Luân à,
Các câu chuyện của anh, chuyện nào khi đọc xong, baoleo em cũng phải quay ra nhìn cửa sổ văn phòng, để các cháu nhân viên không thấy được cảm xúc của người cựu lính (già).
Thế nhưng, câu chuyện nào, khi đọc xong, cũng tự cảm thấy mình phải thánh thiện lên một chút.
Văn nó dậy đời là thế. Em cảm ơn anh.
Đọc các dòng trích đoạn trên của anh, em còn nhớ một câu chuyện, khi em còn là một chỉ huy trong quân ngũ.
Hôm đó, khi đưa 1 bà mẹ, đi thăm ngôi mộ của con trai mẹ, là 1 chiến sỹ bậc đàn anh, hy sinh thời năm 67 khi đánh nhau với máy bay Mỹ, em có hỏi:
-Mẹ có định đưe anh về gần nhà không.Mẹ già đã trả lời, mà đến bây giờ, sau hơn 20 năm em còn nhớ, và vẫn nhớ đến, để tự răn lòng mình. Mẹ già thủng thẳng:
-Cháu nó là con một. Mẹ giờ chỉ còn một mình. Và nhà cũng nghèo. Cứ để cháu ở lại đây, để bây giờ, cũng như sau này, khi tôi đã mất rồi, cháu vẫn còn có anh em đồng chí. Và vẫn còn được quân đội, cho ăn cơm một năm/2 lần.Không khóc nổi, anh Luân ạ.