Thôi thì, cứ biết cái lá đa là cũng đủ điên đảo rồi. AG1Ừm, đừng để ông bà giận thiệt thân vì các cụ đã dạy ( tớ hiệu đính chút đỉnh cho đúng với tâm trạng AG1 ): ... dù "to", hay "nhỏ", "lá" nhà mình vẫn hơn ...
, thôi xin bạn đúng là có "lá đa" vẫn mơ "bàn là" ... mơ hão hao mỡ nghe bạn!
Thôi cho tớ tiếp ...
Bây giờ tham khảo một chút về danh mục hàng hóa ngày đó Xù ta hay đi chấn để đóng hàng. Danh mục này thật sự rất phong phú: từ những hàng "hot", đến hằm bà lằng có gì đóng nấy. Ngày ấy, khi tất cả mọi người đều đóng hàng thì việc đóng hàng gì ?, phục vụ mục đích gì? tiêu dùng hay mua về bán lại, và lợi nhuận ra sao? Sẽ quyết định việc lưng vốn của mỗi người sẽ phải như thế nào, tôi đã từng chứng kiến có những khối giá trị còn thấp hơn tiền phí, những cũng có những khối chủ sở hữu phải lo lót “nặng tay” cho Hải quan Tiệp. Ngày ấy, những mặt hàng được phép mang về nhưng số lượng bị hạn chế: Xe máy Babeta, xe phân khối lớn hiệu Java, xe đạp nam, nữ hiệu Eska, súng hơi Slavia…mỗi người khi đóng thùng được đóng mỗi thứ 1 chiếc. Những loại hàng hóa này thú thật không phải ai cũng có thể chấn được, mà đa phần nếu muốn có thì phải mua lại của các ông Trùm. Xe máy Babeta, xe đạp Eska, thường thì các bác phía Bắc thích hơn, ngày đó trong Nam xe của các nước XHCN rất ít ai sài, có lẽ dân Nam có thói quen sử dụng các nhãn hiệu xe Nhật từ trước giải phóng, nhưng súng hơi Slavia thì lại rất chuộng. Ngoài những thứ hàng hóa “chủ lực” đó ra, còn rất nhiều những loại hàng hóa nghĩ ra rất bình thường nhưng lại được Xù ta săn rất ráo riết như: khăn mùi xoa Tiệp ( nhưng phải là loại giảm giá), chỉ thêu màu, thậm chí có một thời gian rộ lên việc đóng giày đen hạ giá gởi về nhà ( hình như để phục vụ việc công chức phải đi giày đen thắt cà ra vát thay cho dép lê, áo phạch ngực … ), rồi hàng thủy tinh, pha lê và rất, rất nhiều hàng hóa khác mà tôi không thể nhớ hết…
Ngoài những thứ hàng hóa phục vụ tiêu dùng, dân Xù mình còn săn lùng rất nhiều hàng nguyên vật liệu từ nhỏ đến lớn, khác với những hàng hóa phục vụ tiêu dùng, hàng hóa là nguyên liệu sản xuất có loại bán trên thị trường có loại không và đa phần là hàng ăn cắp nên là hàng cấm mua bán, chuyên chở ra khỏi lãnh thổ Tiệp. Ngày đó do thị trường nhà ta rất chuộng những vòng bi, vòng bạc đạn, nên mặt hàng này trở nên rất hiếm gặp trên thị trường Tiệp. Ngoài những thứ săn được ở cửa hàng như vòng bi, bạc đạn …, những nguyện liệu Xù ta săn lùng đa phần được “tuồn” ra từ nhà máy như hạt cườm, hạt gel, hạt thủy tinh đính áo, … đến những mặt hàng “quốc cấm” như men bia, hoa húp lông, … Không phải ai cũng có thể “tiếp cận” được những hàng “nóng” vì nhiều lý do khác nhau, nên để có hàng nhét vào khối, công nhân nhà ta áp dụng phương châm “ của nhà làm được” ví như nhà máy sản xuất kẹo cao su thì có kẹo cao su để đóng khối, nhà máy sản xuất đồ hộp, công nhân nhét đồ hộp, thậm chí có bác nhà ta làm ở nhà máy sản xuất máy kéo, không hiểu bằng cách nào bác ấy có nguyên 1 complet của 1 bộ motor máy kéo hoàn chỉnh để đóng thùng. … vì vừa có hàng để đóng khối, vừa ít tốn kém nên anh chị em nhà mình huy động tối đa khoản này. Nhưng không phải ai cũng có tiền để đóng thùng, đóng khối khi mãn hạn hợp đồng, nhất là anh em ở phía Nam. Tôi từng chứng kiến ngày rước Hải Quan về kiểm tra, kẹp chì, nhìn khối to, khối nhỏ chất la liệt ngoài sân, nhưng hỏi ra toàn là của anh em phía Bắc, còn các đồng hương của tôi thì … “Để tiền phí đóng thùng, đóng khối … nhậu cho sướng!”, ngày ra sân bay, mỗi ông 1 vali còn không chặt, dù đã cố nhồi nhét tất tật những thứ có “giá trị”, vậy thì lấy đâu ra tiền để săn hàng, đóng khối!
.
...