Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 26 Tháng Tư, 2024, 11:10:58 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Đời " bộ đội "  (Đọc 148426 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
huonghn76
Thành viên
*
Bài viết: 1166


WWW
« Trả lời #30 vào lúc: 07 Tháng Năm, 2013, 08:31:58 am »

@linh Quany . Rất gay cấn của vương quốc vàng và rất thật của cậu bé 14 tuổi sống trên vương quốc ấy! Thế là đã xảy ra một cuộc đổ máu đầu tiên. Và đã xuýt nữa thằng trẻ con 14 tuổi lao vào con đường lao lý. Cảm ơn ông chú thật nhiều. Không thì bây giờ làm sao mà cô Chích và mọi người được đọc những trang viết này trên trang VMH.
Cô đang mong được đọc bài viết của cháu từng ngày đây. Chúc cháu có một ngày vui vẻ. Khỏe có bài viết mới.

               Chuyện của lính quân y hay ra phết nhỉ .Mình cũng không nghĩ bạn ít tuổi mà cũng có cuộc sống oanh ...liệt thế .Bạn viết tiếp đi sắp có cùng thương hiệu với nhà văn viết tiểu thuyết." Sao mai "  tác giả Dũng Hà rồi ... Hay lắm  Grin
Logged
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #31 vào lúc: 07 Tháng Năm, 2013, 09:10:09 am »

Như đã nói. Khi tôi bắt đầu hòa nhập với một thế giới mới này thì tôi cũng bắt đầu cuộc tìm hiểu về cuộc sống và những con người nơi tôi đang ...công tác sâu hơn. Tôi cần phải biết để xem những đối tượng nào mình phải kính nể, đối tượng nào phải sợ hãi và đối tượng nào cần phải ...coi thường.

Đọc đến đây các bác chắc hơi nghi ngại vì tôi viết tại sao cần phải coi thường người khác. Ô ! Bãi vàng là vậy. Đối với cỡ làng nhàng như tôi thì không có ai kính trọng mình cả, may chăng người ta nể người khác thì cũng thi thoảng xoa đầu tôi khen ngoan là hết đất . Chỗ này thì chỉ có sự sòng phẳng, không nhất thiết phải quân tử, cái đó dành cho lớp máu mặt anh chị giang hồ. Phải sòng phẳng mới sống được, có vay có trả, đôi khi cũng chẳng cần thiết trả nhưng sẽ phải trả bằng một giá khác, đắt hay không đắt tùy người cho vay đòi . Cu li hạng nhất như tôi phải biết tận dụng chút bảo trợ của mình để luồn lách , đạp lên đầu những thằng cu li hạng 2,3 hay hạng bét cho nhàn thân, không biết cách kính nể hay coi thường thì ...cứ xẻng mà vác .

Nếu đem cái nhân văn như các " nhà " áp vào đây thì chắc buồn cười chết đi được ấy. Cuộc sống hỗn độn , tranh giành nhau này mà hở ra hai từ ấy thì ..xin lỗi ông ! về quê mà vạch ti mẹ ra bú đi. Có vẻ như ý trước và ý sau của tôi đá nhau thì phải, trên thì sòng phẳng, dưới thì lại tranh cướp. Thế mới hay ! Sòng phẳng là khi ta trao đổi hay vay mượn người khác cái gì công khai , còn cái gì không công khai thì ta...ăn cắp hay ăn cướp, thế mới là chuyện bãi vàng.

Tuy vậy, một thằng bé con như tôi cũng chưa hiểu điều ấy đâu. có chăng bây giờ ngồi viết mới tự ngẫm ra và phun trào một chút cho văn vở thôi. Thế giới quan của tôi vẫn hạn hẹp lắm , qua lăng kính của một cậu bé thì tôi chỉ lờ mờ một chút gì đó tốt hay có vẻ không tốt lắm khi mọi chuyện xảy ra trước mắt nhưng không định nghĩa được nó là gì cho chuẩn xác. Tôi chỉ hơi hiểu hiểu là tôi sẽ bắt nạt được ai và ai sẽ bắt nạt được tôi ( sợ hãi và coi thường ).

Tôi xin phép lan man chút về đời tư của mình :

Năm xưa khi mẹ tôi mang thai tôi. Nghe kể lại lúc bà nghén thèm ăn, thèm gì không thèm lại thèm ăn...gạch non, giá mà bà thèm ăn thịt gà thì có phải tốt cho tôi không. Nói đùa vui vậy chứ hồi đó nghén đất đá , gạch ngói còn dễ chú gà vịt thì chắc lấy đâu ra. Tôi sinh ra thể trạng cũng không được khỏe lắm ( cũng không đến nỗi còi cọc ) vì dưỡng chất mẹ tôi bổ sung cho ...toàn đất nung. Với cái dáng thư sinh đi làm gì ai cũng chê, mỗi khi nhìn các bạn cùng chà kéo tời, vác đất ầm ầm, tôi cũng muốn thể hiện với các cai bưởng là tôi cũng biết lao động ra trò nhưng khổ nỗi cứ ì ạch , làm không đâu vào đâu.

Thêm chuyện nữa là lúc mẹ tôi lúc bà xuất ngũ khỏi lực lượng TNXP đi xây dựng kinh tế mới lấy bố tôi . Hai người cùng làm một tổng đội công trình, bố tôi là dân kỹ thuật còn mẹ tôi do không có bằng cấp trình độ gì nên phải làm phụ hồ. Lúc mang thai tôi đến 6,7 tháng vẫn phải tung gạch ngói cho người ta xây, lợp nhà. có lẽ vì vậy từ trong bụng mẹ tôi đã cảm nhận sự rung rinh khi mẹ đang làm việc. Nó cũng tạo nên tính cách của tôi thì phải, lúc nào đầu óc tôi cũng hơi bay bổng như viên gạch mẹ tôi tung hứng khi đang có tôi. Đáng lẽ đi làm những việc thế này phải chú tâm ngó xuống đất xem chỗ dưới chân mình có thể kiếm được nhiều hay ít thì tôi lại cứ mơ màng lên những ngọn cây. Điều này gây cho tôi phiền hà không ít ...
« Sửa lần cuối: 07 Tháng Năm, 2013, 09:16:54 am gửi bởi Linh Quany » Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #32 vào lúc: 07 Tháng Năm, 2013, 09:22:31 am »


               Chuyện của lính quân y hay ra phết nhỉ .Mình cũng không nghĩ bạn ít tuổi mà cũng có cuộc sống oanh ...liệt thế .Bạn viết tiếp đi sắp có cùng thương hiệu với nhà văn viết tiểu thuyết." Sao mai "  tác giả Dũng Hà rồi ... Hay lắm  Grin

Chết thật ! Bác ví em như thế thì không khéo em lại bị mổ xẻ kỹ lưỡng đấy . Không biết bác vô tình hay biết gì về thân thế ,sự nghiệp của em mà đọc tên nhà văn quân đội áp vào em vậy . Em chỉ giỏi...viết thư tán gái thôi, còn đâu văn dốt võ dát toàn tập !  Grin
Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
huonghn76
Thành viên
*
Bài viết: 1166


WWW
« Trả lời #33 vào lúc: 07 Tháng Năm, 2013, 09:54:26 am »

         
                Khi nào bạn viết song chuyện này thì viết tiếp chuyện làm thơ tán gái vậy .Mình ủng hộ một tay .Đã đọc Sao mai viết về bộ đội đặc công của nhà văn Dũng Hà chưa ?.Mình tìm đọc lại mà không được ,kể cả trên mạng
          Mỗi ngày vào đây đọc hàng vài chục bài mà nghĩ kỹ " Chắc các bác nghi ngại tôi vì sao cần coi thường người khác ..."   Có mà thối bố nó đầu . Grin Mình chỉ thấy hay thôi .Một chú chú " chíp hôi" ở trong môi trường bãi vàng ô hợp mà chưa sứt đầu mẻ chán là may lắm đó
             Mà này mình có tật đã giao lưu nói chuyện với ai ở đây là mình nắm được trích ngang của người đó . Grin Cho nên riêng mình thì mình giấu tiệt ...       
           
Logged
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #34 vào lúc: 07 Tháng Năm, 2013, 11:23:15 am »

Bãi vàng chia làm nhiều thành phần, kiểu người, hạng người lắm. Nếu bác nào từng đi làm vàng mà làm cai rồi thì có lẽ trong mắt chỉ có mình - người làm cùng mình- người làm thuê - một số thành phần lìu tìu khác không quan tâm. Vì mục đích chính của bác là xem dưới lòng sông hay trong hầm lò mỗi xẻng, mỗi bao đất sẽ ra bao nhiêu " vẩy " được tính bằng phân hay bằng chỉ thôi. Đôi khi sự phúc tạp của những " bộ đội " đối xử với nhau các bác cũng không thể nắm và lường hết được. Nhiều bác khi bị đâm sau lưng với ngã ngửa ra À ! Đúng là mình đã nuôi ong tay áo ....Ông chú tôi cũng dính vào trường hợp này và tôi là kẻ đã vô tình tiếp tay cho con ong nằm trong tay áo đó. Nhưng đó cũng là...chuyện về sau.

Các thành phần gọi là " ô hợp " trên các bãi vàng thì nhiều lắm. Nhưng cũng không hẳn tất cả . Nhiều nơi họ tổ chức rât quy củ, có nếp sống đàng hoàng chẳng kém gì bộ đội xịn . Vì những người cai bưởng và người làm thuê đều xuất phát từ lính ra cả. Tôi đã từng ở và từng làm việc gần hai năm chỗ đó. Đó cũng là ...chuyện về sau nốt. Rất dài , bây giờ tôi chỉ xin kể những thành phần mà tôi biết ở bãi vàng tôi đang làm này ( đúng ra nơi tôi đang làm cửu vạn này ) :

Thành phần thứ nhất là những ông cai, bưởng. Rõ rồi, họ là linh hồn của bãi vàng, không có họ thì làm sao có bãi vàng được, những người này quân số ít nhất nhưng quyền lực cao nhất. Họ có thể một mình một bè hay nhiều bè ( Sau này đi lính mỗi lần chơi bài tiến lên quỳ thằng nào bị thua quỳ mãi còn mấy thằng khác ngồi hay đem câu nói ra ví với nhau là mình mày cai mấy bè ). Có thể một nhóm cùng cai cùng chia. Họ có thể tốt nhưng cũng có thể xấu, đa số là hơi ...ác .

Thành phần thứ hai là nhóm những người tự thành lập đi làm, họ không có cai và cũng chẳng có quân. tự làm tự hưởng, xấu nhờ tốt chịu. Khi về cùng mua xe hay cùng bán nhà như nhau giống mấy ông cai trên.

Thành phần thứ ba là gia đình ( ít lắm ) tương tự như thành phần thứ hai nhưng có một điều khác chút là họ sẽ bị ràng buộc bởi với những người thân với nhau. Khi bị cạnh tranh họ có thể vùng lên chống trả dữ dội bảo vệ nhau vì ai nằm xuống cũng xót, hoặc có thể im lặng bỏ đi tránh người thân của mình bị tàn sát, phương án này tôi cho là khôn ngoan nhất vì có được vàng tấn cũng chẳng làm gì khi bố mẹ, hay con cháu mình phải chôn xác nơi rừng xanh. Không như hai thành phần trước lúc thì hăng máu nhưng sẵn sàng bỏ đồng đội chạy bán sống bán chết khi yếu thế.

Thành phần thứ tư là những kẻ " đánh dậm " tức là là những người thỉnh thoảng từ đâu đến ghé bè xin vài cầu khi thấy chỗ nào rực. Những người này thường có máu mặt, khéo léo và biết điều. Máu mặt vì không phải kẻ nào cũng dám cả gan đi vào chỗ không phải đất của mình ( mặc dù chẳng ai cấp sổ đỏ cho ai cả ) ngang nhiên xúc của người khác, khéo léo vì nếu không đầu gấu mặt rô thì cũng phải dẻo mồm kẻo đang làm ăn mấy cái gậy xuống sông tập bơi hết , cuối cùng biết điều là ké xong vài gầu ...biến. Cố đấm ăn xôi sẽ mang lại điều không hay ho lắm !

Thành phần chính cuối cùng là " bộ đội ". Những người này chiếm số đông nhất nhưng lại .....thiếu ngôn ngữ nhất, tức là họ chẳng có tiếng nói gì cả. Bảo sao làm vậy , chuyện của họ quá dài, tôi cũng xin để sau.

Sẽ thiếu sót nếu không kể đến vài thành phần " lìu tìu " nhưng góp phần làm bãi vàng có cuộc sống đa dạng, phong phú thêm. Đó là những người bán hàng, hàng của họ từ chút thực phẩm, đò nhu yếu phẩm hay " thuốc " , tất cả đều đắt lòi mắt . Trong bãi nếu mua thứ gì đắt quá thì vật ngang giá chung có thể bằng vàng , đó mới là điều họ muốn mua và bán vì ăn chênh lêch cả hai đầu.

Đó là những cô...ca ve. Ăn chơi thì trời phù hộ, không có chuyện các sếp làm mãi mà chẳng hưởng thụ, lính cũng hưởng thụ nếu có tiền. thường thì lính tráng có câu " chúng ta chỉ có ba chữ xóc làm đầu. Đó là : Xóc cầu - xóc đĩa và xóc l...." . Phần này thì nói thực là tôi cũng không hiểu vì chưa đủ tuổi, tuy nhiên sẽ có dịp tôi tâm sự về cảnh đời éo le của một người con gái, tôi cũng coi như một người bạn, một người chị thân thương giống anh Thao, người CCB tôi coi như anh trai của mình .....

« Sửa lần cuối: 08 Tháng Năm, 2013, 04:40:04 pm gửi bởi Linh Quany » Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #35 vào lúc: 07 Tháng Năm, 2013, 11:56:28 am »

Chắc các bác cũng...nhức đầu rồi phải không ạ !  Grin Mời các bác nghe một bài hát về khúc sông Gâm quê em cho nhẹ bớt và để biết sông Gâm không chỉ có vàng, thủy ngân, a xít mà còn những thứ rất đẹp . Như cuộc sống thường ngày đang trôi đi êm ả !

<a href="http://www.youtube.com/watch?v=DfNJs-j48jA" target="_blank">http://www.youtube.com/watch?v=DfNJs-j48jA</a>
Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #36 vào lúc: 08 Tháng Năm, 2013, 04:17:36 pm »

Một buổi trưa tôi đang lúi húi đầu lán để buộc ít củi thì bỗng dưng bị hai bàn tay của ai đó xốc vào nách nhâng bổng lên, một tràng cười giòn tan nghe quen quen vang bên tai . Khi được thả xuống quay lại tôi mừng rỡ :

- Ôi ! anh Thao
- Ừ anh đây, dạo này thấy em cứng cáp lên nhiều nhỉ, ăn cơm chưa ?
- Em chuẩn bị, anh vào lán ăn cơm luôn cùng mọi người đi, chú em  thấy anh chắc mừng lắm.
- Thôi, để lúc khác, bây giờ em bỏ cơm đấy, đi cùng anh đi !

Một thời gian không gặp , tôi cũng quên bẵng mất anh Thao, chỉ biết là khi anh chia tay chúng tôi về làm với người kia ít lâu thì ông chủ của anh suốt ngày nằm còng queo bên bàn đèn không thiết tha công việc và rồi cũng bỏ bãi đi đâu mất, anh cũng mất tăm từ đó.

Anh dắt tôi đi về hướng vào bản. Thấy tôi đi chân không anh hỏi dép đâu tôi trả lời bị mất, anh đưa tôi vào một cái lán gần đấy nhặt mấy đôi dép ra bảo tôi đeo thử xem vừa đôi nào lấy đôi đó. một người thấy vậy nhò ra nói :

 - Ê ! Mấy thằng mày ăn cắp dép của tao hả, bỏ xuống không đánh bỏ mẹ bây giờ !
 - Kệ mẹ nó - anh Thao bảo tôi : Em cứ đi đi. nói rồi anh rút trong túi ra mấy tờ tiền ném lên sạp :
- Mày chịu khó hôm nào ra thị trấn mà mua, chỗ này được hai đôi dép mới đấy .

Đến quán ăn đầu bãi vàng của người Hà Nam Ninh, anh gọi cho tôi một bát mì tôm nấu với thịt và nói chủ quán cho thêm hai quả trứng vào nữa. Trong lúc tôi ăn anh ngồi vừa hút thuốc vừa uống chai bia. Hai anh em vừa ăn uống vừa nói chuyện . Thì ra anh không đi đâu cả, anh vẫn thường xuyên có mặt ở bãi vàng này nhưng anh không làm cho ai cả mà đi buôn :

- Anh buôn gì ? Tôi vừa húp mì vừa hỏi khi anh kể đến đó .
- Ừ..thì anh buôn linh tinh ấy mà .
- Em biết rồi, anh mang thuốc phiện vào bãi bán phải không ?
- Thôi ăn đi em. Mày lắm chuyện vừa thôi .

Tôi ngờ ngợ chuyện đi buôn của anh Thao vì tôi biết, thi thoảng vẫn có người từ đâu đến , ngoài người lạ còn có vài cán bộ xx. Họ nói đi kiểm tra nhưng thực chất họ đi buôn hàng. Hàng ở bãi vàng thì chỉ có vàng, còn hàng của họ là những gói nho nhỏ trong cặp táp được trao đổi thì thụt với mấy ông cai. Tôi biết đi buôn những thứ này rất nguy hiểm vì ngoài công an bắt được đi tù còn gặp bọn cướp hàng ( Sau này tôi mới hiểu cướp thuốc phiện ít xảy ra, vì sao không rõ, chính tôi cũng vài lần đi mua cho các ông cai, tất nhiên phải giấu không cho chú tôi biết ).

Khi tôi ăn xong, anh Thao lại đưa tôi về lán, trước khi chia tay anh dúi cho tôi ít tiền nhưng tôi không lấy vì tôi không có nhu cầu gì tiêu tiền và cũng không biết cất vào đâu cho khỏi bị mất cắp. Tôi một lần nữa bảo anh vào chơi với chú tôi nhưng anh lại từ chối, chắc anh ngại gặp chú tôi mặc dù anh rất quý chú. Hai người lính từng tham gia chiến trận hai nơi khác nhau nhưng rất tâm đầu ý hợp trong cuộc sống cũng như công việc hàng ngày. Có lẽ chú tôi đã biết công việc anh đang làm cho nên anh ngại là phải .

- Hay....anh lại về làm cùng chú em đi !
- Anh không thể em ạ. Với lại anh cũng chán cảnh làm thuê lắm rồi. Thôi em vào đi kẻo mọi người mong . Khi nào ghé qua anh lại đưa em đi chơi.

Tôi không ngờ lần tới tôi gặp anh sẽ trong một hoàn cảnh hết sức thương tâm. Đây cũng là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh.


Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #37 vào lúc: 08 Tháng Năm, 2013, 07:46:42 pm »

       
                Khi nào bạn viết song chuyện này thì viết tiếp chuyện làm thơ tán gái vậy .Mình ủng hộ một tay .Đã đọc Sao mai viết về bộ đội đặc công của nhà văn Dũng Hà chưa ?.Mình tìm đọc lại mà không được ,kể cả trên mạng
                      

Tiểu thuyết này em đọc rồi bác ạ . Ngày xưa em có hẳn một tủ toàn truyện chiến tranh ( có bao tiền đem mua sách hêt ). Bây giờ thất lạc gần hết , phí quá !

Em thì viết cả thư lẫn thơ ! Không biết bác thích thi đấu vế nào  Grin . Cũng vì chuyện thư từ này mà bao lần em gác không để ý bị chỉ huy bắt được bắt đào hào, lấy phân đấy bác ạ. Không những viết thư cho bạn gái hay mà em...chọc quê các bạn gái cũng thâm . Kiểu như các cụ nói : Không nịnh được thì ta chửi  Grin !
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Năm, 2013, 08:26:12 pm gửi bởi Linh Quany » Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #38 vào lúc: 08 Tháng Năm, 2013, 09:40:16 pm »

Mọi người cho tôi đi cùng ra thị trấn để mua một số dụng cụ và nhu yếu phẩm thiết yếu. Tôi rất háo hức vì lại được đi chơi vì cũng khá lâu cứ chôn chân trong cái bãi vàng chết tiệt này. Tôi dự tính mua rất nhiều thứ vì đồ đạc mang theo số bị mất, số đem ra dùng chung đã tả tơi hết rồi. Nhìn tôi bây giờ không khác gì thằng ăn mày, áo quần thì rách rưới, dép hai bên hai chiếc khác kiểu nhau, đầu thì đôi chiếc mũ lá ( cói ) xơ tướp hết cả vành lẫn chóp ( mốt mũ của bãi vàng đấy ).

Sáng sớm hôm đó xuất phát, chúng tôi men theo triền sông đi. Nói thêm là lúc vào bọn tôi đi bên kia, theo các sườn núi, lán trong rừng trước đó nằm cùng hướng, bãi mới này bên kia cho nên chúng tôi tránh phải leo núi rất nhiều đoạn, đỡ vất vả chút ít

Cảnh vật thật là đẹp, những khe núi chúng tôi băng qua um tùm cây cối có một cái lạnh đến rợn người, từng đàn chim bay xáo xác khi thấy người đến, vài chú khỉ đang chuyền cành cứ khẹc khẹc khi thấy chúng tôi. Mấy người đi cùng cứ tiếc rẻ " Sao không mang theo khẩu súng hoa cải đi nhỉ, bắn lấy vài con về cải thiện hoặc nấu cao " Có lẽ bây giờ ai có đi vào những nơi này chắc không bao giờ thấy cảnh đó nữa.

Ảnh minh họa .


Những ngôi nhà sàn hay nhà trình tường đất dọc bờ sông xuất hiện thỉnh thoảng, lác đác. im lìm trong sương sớm, không hiểu chủ nhà đã đi lên nương hay còn ngủ. Người ở đây tôi thấy họ cũng chăm chỉ chứ không như nhiều người hay miêu tả họ chỉ biết đến rượu chè chẳng chịu làm ăn lúc nào cũng đói nghèo. Vài cây cọ quanh nhà hay những búi tre họ trồng dọc đường làm tôi nhớ đến quê tôi, cũng có nơi tương tự như vậy.


Ảnh minh họa .



Ra càng gần ngoài thị trấn thì những dải cát ven bờ sông cũng thấy bớt dần đi lớp sỏi đen hai bên mép, cát cứ đoan trắng đoạn lại vàng vàng xen nhau như mình của một con rắn. Tôi vốn đầu óc mơ màng thơ thẩn nên cứ một lúc tụt hậu lại ngắm cảnh. Cảnh vật hoang sơ cứ gìm giữ chân tôi khi đi qua mỗi khúc sông, con đường , mỗi thung lũng  đến nỗi anh em cáu quá thấy khi nào mất hút tôi lại quay lại réo chửi ầm ầm vì sợ tôi lạc .


Ảnh minh họa



Thị trấn Bắc Mê tuy nghèo nàn nhưng với người trong rừng ra thì lại là chốn vui chơi thỏa thích cho những ngày vạ vật trên bến dưới bè, trong lán, tôi cứ lang thang, đi đi lại lại khắp dãy phố cho đến khi mỏi nhừ chân thì thôi. Tối hôm đó mọi người sau khi rượu tây tây rủ tôi đi...tán gái .

Ngày đó thị trấn có một trường, không nhớ là trường sư phạm hay trường nội trú cấp III nhưng học sinh rất lớn. Các cô gái cứ ríu ra ríu rít như chim, nghe không hiểu nhưng thấy rất vui tai. Loanh quanh thế nào mà trong khoảng nửa tiếng tôi cũng...tán được một em ( đấy là nói cho vui, thật ra là tôi làm quen với một cô bạn ...cao hơn tôi một cái đầu ) tiếng kinh nói chưa sõi lắm, được cái phát thanh liên mồm làm tôi nhức cả đầu.

Con gái Bắc Mê cũng nổi tiếng là xinh và trắng. Ấy là tôi nghe các anh lớn nói thế chứ hồi đó tôi chỉ cảm nhận sơ sơ chứ đâu có suy nghĩ gì sâu xa đâu, chỉ biết là bắp chân các chị ...rất to và rất trắng thôi. Nói chuyện môt lúc thấy tôi ...ngủ gật cô bạn cũng chán nên lảng ra mất !

Hôm sau khi tạm biệt thị trấn vào trong bãi , tôi bịn rịn mãi không muốn vào vì tôi...quá chán. Nhưng việc làm thì vẫn phải làm. tôi lại khác ba lô lặc lè theo mọi người về cái chỗ khủng khiếp đó !



« Sửa lần cuối: 08 Tháng Năm, 2013, 09:47:42 pm gửi bởi Linh Quany » Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
xuanv338
Thành viên
*
Bài viết: 1569


muốn xoa bài viét thừ


« Trả lời #39 vào lúc: 09 Tháng Năm, 2013, 07:28:29 am »

   Cô Chích chào Lính QY. Chào tất cả các bác. Mới 14 thôi mà nghe anh chàng chim chíp trên bãi đào vàng ấy cũng lãng mạn không kém gì cha chú. Có lẽ cái lãng mạn cũng là một tố chất cho người viết chuyện được hay. Chúc lính QY tiếp tục chuyến hành trình trên bãi vàng và sẽ có nhiều cô gái Bắc mê đến chia sẻ nỗi nhớ nhà cho chàng trai 14.  Chúc cậu bé luôn được an toàn trên bãi vàng và thu lượm được nhiều cái vảy li li màu óng ánh. Grin Grin Grin
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM