Mọi người cho tôi đi cùng ra thị trấn để mua một số dụng cụ và nhu yếu phẩm thiết yếu. Tôi rất háo hức vì lại được đi chơi vì cũng khá lâu cứ chôn chân trong cái bãi vàng chết tiệt này. Tôi dự tính mua rất nhiều thứ vì đồ đạc mang theo số bị mất, số đem ra dùng chung đã tả tơi hết rồi. Nhìn tôi bây giờ không khác gì thằng ăn mày, áo quần thì rách rưới, dép hai bên hai chiếc khác kiểu nhau, đầu thì đôi chiếc mũ lá ( cói ) xơ tướp hết cả vành lẫn chóp ( mốt mũ của bãi vàng đấy ).
Sáng sớm hôm đó xuất phát, chúng tôi men theo triền sông đi. Nói thêm là lúc vào bọn tôi đi bên kia, theo các sườn núi, lán trong rừng trước đó nằm cùng hướng, bãi mới này bên kia cho nên chúng tôi tránh phải leo núi rất nhiều đoạn, đỡ vất vả chút ít
Cảnh vật thật là đẹp, những khe núi chúng tôi băng qua um tùm cây cối có một cái lạnh đến rợn người, từng đàn chim bay xáo xác khi thấy người đến, vài chú khỉ đang chuyền cành cứ khẹc khẹc khi thấy chúng tôi. Mấy người đi cùng cứ tiếc rẻ " Sao không mang theo khẩu súng hoa cải đi nhỉ, bắn lấy vài con về cải thiện hoặc nấu cao " Có lẽ bây giờ ai có đi vào những nơi này chắc không bao giờ thấy cảnh đó nữa.
Ảnh minh họa .Những ngôi nhà sàn hay nhà trình tường đất dọc bờ sông xuất hiện thỉnh thoảng, lác đác. im lìm trong sương sớm, không hiểu chủ nhà đã đi lên nương hay còn ngủ. Người ở đây tôi thấy họ cũng chăm chỉ chứ không như nhiều người hay miêu tả họ chỉ biết đến rượu chè chẳng chịu làm ăn lúc nào cũng đói nghèo. Vài cây cọ quanh nhà hay những búi tre họ trồng dọc đường làm tôi nhớ đến quê tôi, cũng có nơi tương tự như vậy.
Ảnh minh họa .Ra càng gần ngoài thị trấn thì những dải cát ven bờ sông cũng thấy bớt dần đi lớp sỏi đen hai bên mép, cát cứ đoan trắng đoạn lại vàng vàng xen nhau như mình của một con rắn. Tôi vốn đầu óc mơ màng thơ thẩn nên cứ một lúc tụt hậu lại ngắm cảnh. Cảnh vật hoang sơ cứ gìm giữ chân tôi khi đi qua mỗi khúc sông, con đường , mỗi thung lũng đến nỗi anh em cáu quá thấy khi nào mất hút tôi lại quay lại réo chửi ầm ầm vì sợ tôi lạc .
Ảnh minh họaThị trấn Bắc Mê tuy nghèo nàn nhưng với người trong rừng ra thì lại là chốn vui chơi thỏa thích cho những ngày vạ vật trên bến dưới bè, trong lán, tôi cứ lang thang, đi đi lại lại khắp dãy phố cho đến khi mỏi nhừ chân thì thôi. Tối hôm đó mọi người sau khi rượu tây tây rủ tôi đi...tán gái .
Ngày đó thị trấn có một trường, không nhớ là trường sư phạm hay trường nội trú cấp III nhưng học sinh rất lớn. Các cô gái cứ ríu ra ríu rít như chim, nghe không hiểu nhưng thấy rất vui tai. Loanh quanh thế nào mà trong khoảng nửa tiếng tôi cũng...tán được một em ( đấy là nói cho vui, thật ra là tôi làm quen với một cô bạn ...cao hơn tôi một cái đầu ) tiếng kinh nói chưa sõi lắm, được cái phát thanh liên mồm làm tôi nhức cả đầu.
Con gái Bắc Mê cũng nổi tiếng là xinh và trắng. Ấy là tôi nghe các anh lớn nói thế chứ hồi đó tôi chỉ cảm nhận sơ sơ chứ đâu có suy nghĩ gì sâu xa đâu, chỉ biết là bắp chân các chị ...rất to và rất trắng thôi. Nói chuyện môt lúc thấy tôi ...ngủ gật cô bạn cũng chán nên lảng ra mất !
Hôm sau khi tạm biệt thị trấn vào trong bãi , tôi bịn rịn mãi không muốn vào vì tôi...quá chán. Nhưng việc làm thì vẫn phải làm. tôi lại khác ba lô lặc lè theo mọi người về cái chỗ khủng khiếp đó !