Anh doantho ơi! Em đâu dám đưa anh lên mây xanh! Đúng là thế đó. Anh P ảnh em thấy ngạc nhiên . lại trách mình sao có máy ảnh trong tay mà chẳng nghĩ đến chụp cho nhiều nhiều tý. Em về đến nhà mới thấy trống ảnh nhiều nơi mình không có. May mà có ông anh phóng viên chiến trường nặng ký bên cạnh. Em viết sơ qua ngày thứ tư.
NGÀY THỨ TƯ CỦA CHUYẾN ĐI.
Vào nghĩa trang Trường Sơn.
Buổi sớm bên Đông Trường Sơn trời vẫn se se lạnh. Mỗi người ăn một bát phở cuối cùng tại khách sạn Đào Hùng. Hôm nay đồ đoàn của ai cũng có vẻ cồng kềnh hơn. Ít nhiều cũng thể hiện dáng dấp của người đi xuất ngoại một chuyến sang bên nước bạn Lào về nước
. Anh lái xe Hậu cùng chiếc xe màu Hồng mận tiếp tục đồng hành với đoàn CCB E88 lại bắt đầu lên đường chia tay với nhà nghỉ Đào Hùng. Ai cũng một lần nhìn lại vùng biên giới, nhìn sang bên phía Tây Trường Sơn nhớ Bản Đông thấy xao xuyến bồi hồi.
Con đường hôm qua đã đi qua. Hôm nay quay trở lại. Vẫn là núi, là rừng, là sông , là suối., Khi xe dừng lại giải lao ven đường. Tôi cũng không nhớ rõ đia danh nơi đâu. Hình như đã gần tới Do Linh. Nơi xe dừng lại là những rừng cây và những khóm hoa Mua xoè cánh. Những hạt sương long lanh đọng lại cánh hoa Mua. Chị Phiến gọi tôi.
- Em ơi! Chị em mình hái ít hoa lát nữa mang về nghĩa trang đặt lên mộ cho các anh.
- Chị ơi! Em cũng đang có ý định mua ít hoa để vào đó thắp hương cho một bác cùng quê trong đó.
- ở đây không có nơi bán đâu thì phải. Chị em mình hái ít hoa rừng thắp hương cho các anh ấy càng thêm ý nghĩa, mà có khi cac sanh ấy lại thích hương rừng.
- Vâng ạ! Tôi chạy theo bước chị Phiến đi lên phía đồi Hoa
Về nghĩa trang Trường Sơn. Đây là lần thứ hai tôi được đến nghĩa trang giữa Đại Ngàn này. Trước tượng đài trưởng đoàn thiếu tướng Lê Xuân Thu đã thay mặt đoàn lên thắp hương trên tượng đài chính. Làm lễ dâng hương tưởng niệm các anh trước tượng đài. Rồi mỗi người mỗi ngả đi từng khu vực để thắp hương cho các anh.
Một tay cầm nắm nhang thơm khói bay nghi ngút. Một tay là những đoá hoa Mua tôi đã hái từ phía đồi xa mang vào đặt lên mộ các anh.
Tôi vào thắp hương trong tượng đài liệt sỹ của Thái Bình. Mênh mông là những bia mộ nối nhau. Các anh đã được nằm theo khu vực quê hương. Hình như dưới ấy, làng của các anh hôm nay cũng có phiên chợ chính. Tai tôi như vẳng từ lòng đất vọng lên như tiếng thầm thì nghe sao là lạ. Hay tiếng các anh đang mừng thấy người quê mình đã tới đây. Ở dưới ấy họ cũng đang quây quần bên nhau đầy tình làng nghĩa xóm. Nhưng làng xóm nơi ấy sẽ toàn là những người trẻ trai, xóm ấy không có đàn bà, không có người già và không có trẻ con. Buồn mà lại cũng vui. Vì mãi muôn đời bên nhau họ vẫn là những người lính trẻ, là đồng đội của nhau.
Một nắm nhang thơm không thể thắp đủ cho mỗi người một nén. Một nắm hoa tươi không thể đủ cho mỗi người một bông. Em đặt vào một mồ nhờ cơn gió lành nhẹ bay đưa đi khắp không gian nơi đây thoang thoảng mùi trầm thơm, mùi hương hoa Mua buổi sớm. Để ai cũng được hưởng chung.
Em và những người đồng đội hôm nay từ miền Bắc vào đây. Một nén hương thôi với tấm lòng tri ân. Cầu cho các anh dưới suối vàng được yên vui với miền cực lạc.
NÓI VỚI CÁC ANH.
Sáng nay vào thắp nhang cho các anh.
Số nhang mang theo không đủ thắp cho mỗi người một nén
Xin các anh hãy đón mùi Trầm bay xa thoang thoảng.
Và chút hương rừng em ngắt tận phía đồi xa.
Đặt lên Mồ anh chỉ đạm bạc mấy bông hoa
Nhưng em thấy cả nghĩa trang đang một màu tím ngắt.
Không gian giờ đây đang nhòa đi trong nước mắt.
Các anh vẫn nằm đây! Giữa Đại Ngàn.
Một đại ngàn màu xanh, xanh bất tận.
Một đại ngàn trong màu tím, tím xôn xao.
(Còn nữa)