9. Những điều bất ngờ thú vị
Nghe tin tôi về,chú tôi, dượng tôi, rồi chị tôi vội vàng đạp xe đến.
Trong tiếng cười nói râm ran của ngày gặp mặt, dượng tôi bắt đầu kể.
Bảy tháng qua, không nhận được một lá thư nào của tôi; ai cũng lo.Rồi có tin đồn tôi hy sinh.Không ai dám nói với mẹ vì sợ mẹ buồn. Nhưng rồi những giọt nước mắt khóc thầm của chị gái tôi đã không dấu được mẹ.Và mẹ đã gục ngã, ốm liền mấy tháng trời.
Thế rồi một hôm, gia đình nhận được thư của tôi.Cả nhà vui.Nhưng có một người nghi ngờ tính xác thực của bức thư.Đó là dượng tôi.Dượng tôi nói với cha tôi:Bức thư trước hắn nói hắn đang đánh nhau ở Căm pu chia mà bức thư ni lại nói đang ở Bắc Thái.Thật lạ, không thể tin được.Dượng tôi phải lấy bức thư cũ mà tôi đã viết cách đó bảy tháng, đối chiếu với bức thư mới của tôi để xem hai nét chữ có giống nhau không.Khi thấy hai bức thư cùng một nét chữ thì cả nhà mới tin là tôi đang còn sống.
Còn cái tin đồn quái ác: Tôi hi sinh thì mãi sau này tôi mới tìm ra lời giải. Số là ở cùng đơn vị với tôi có một anh bạn đồng hương nữa cũng tên Vuong.Tôi thì ở Nghi Vạn còn bạn tôi thì ở Nghi Văn.Anh bạn cùng tên với tôi đã hy sinh trong một trận đánh lớn ở rừng cao su Me mút.Chữ Văn và chữ Vạn chỉ khác nhau mỗi cái dấu.Vì vậy, họ đã nhầm Vuong Nghi Văn thành Vuong Nghi Vạn.Sự nhầm lẫn thật nguy hiểm.
Còn một điều ngạc nhiên đến thú vị nữa; đó là cha tôi đã biết trước ngày giờ tôi về phép.
Sau này cha tôi có kể lại.Trong thời gian tôi sống và chiến đấu trên đất bạn, Tháng nào cha tôi cũng đi lễ chùa, cầu cho tôi được tai qua nạn khỏi.Lúc bấy giờ việc đi đền đi, chùa bị cấm đoán không phải công khai như bây giờ.Và trong một lần đi lễ đền như thế cha tôi bắt được một bài xăm.Trong bài xăm có mấy câu:
…
Trước thầy sau tớ một đoàn,
…
Sứt tay chảy máu chẳng can chi
…
Ngày….sẽ về.
Cha tôi lí gải mấy câu này như sau:
“Trước thầy sau tớ một đoàn”, nó ứng với việc con làm trinh sát.Con đi trước, anh em bộ đội đi sau chẳng phải là một đoàn quân là gì.Còn câu: “Sứt tay chảy máu chẳng can chi”, nó ứng với việc con bị thương súyt mất một ngón tay đó thôi.Nghe cha tôi lập luận tôi thấy cũng hay hay và khá thú vị.Còn ngày tôi về phép thì ông cụ nói chắc như đinh đóng cột: Tau biết trước rồi mà.
Bây giờ cha tôi đã đi xa.Cụ đã về với tiên tổ.Hưởng trọn một cuộc đời tám mươi xuân.
Viết đến đây tôi lại nhớ mấy câu thơ:
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”
(Còn nữa – 10. Cưới chui)