Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 03:11:12 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Anh là ai?  (Đọc 70391 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:36:32 pm »

               



HỒ PHƯƠNG





ANH LÀ AI?

TIỂU THUYẾT PHẢN GIÁN









NHÀ XUẤT BẢN

QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN

HÀ NỘI – 1989

« Sửa lần cuối: 16 Tháng Ba, 2021, 12:59:49 pm gửi bởi ptlinh » Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #1 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:37:40 pm »

PHẦN MỘT

1

Khi chiếc xe ca chở khách còn cách thành phố Z một quãng khá xa, Trẫn Mẫn đã nhìn thấy thành phố đẹp xinh ấy thấp thoáng hiện lên sau những rừng cây thưa thớt uốn lượn, kéo dài. Anh không khỏi bồi hồi. Những kỷ niệm cũ tưởng đã bị thời gian và công việc chôn vùi, nay như những ngọn lửa nhỏ cùng nhau chấp chới thức dậy. Phải, cách đây đã gần sáu năm, trong chiến dịch mùa xuân 1975, anh đã từng sống ở thành phố này ít nhất cũng được trên ba tháng với tư cách một cán bộ trong ủy ban quân quản đặc trách công tác dân vận và an ninh của một quận trong thành phố. Ba tháng ấy, chắc chắn suốt đời anh sẽ không sao quên. Đó là ba tháng ngây ngất, say sưa, tràn ngập những niềm vui. Ba tháng với vòng hoa nguyệt quế của những người chiến thắng, anh đã sống giữa tình yêu thương ngưỡng mộ và cả sùng kính tràn trề của quần chúng, nhất là tuổi trẻ. Anh vẫn còn nhớ rõ có lẽ không thiếu một gương mặt nào. Nhưng có một gương mặt đã làm cho anh khó quên hơn cả. Đó là Thùy Dương, cô nữ sinh đại học văn khoa năm thứ nhất, một đóa hoa trinh trắng và dịu dàng của thành phố. Cô học ở Sài Gòn. Khi thành phố quê hương được giải phóng, cô đã trở về và lao ngay vào phong trào thanh niên, học sinh với tất cả niềm tin tưởng, say mê. Cô luôn luôn gần gũi anh. Và dần dần anh cảm nhận thấy được một điều xiết bao xúc động: cô nữ sinh ấy đã dành cho anh những tình cảm nồng nàn hoàn toàn khác với tất cả những người cán bộ, chiến sĩ mà cô vẫn hàng ngày gặp gỡ, hoặc cộng tác. Nhưng tiếc thay, giữa lúc tất cả mọi chuyện hãy còn đang ở bước đầu e ấp, hé mở, hai người chưa kịp nói với nhau bất cứ một lời nào thì, đùng một cái, Mẫn được lệnh trở ra Bắc và được vào trường đại học. Mẫn cứ tưởng sẽ được trở về tiếp tục học ở khoa sử trường Tổng hợp, vì trước khi đi bộ đội, anh đã là sinh viên năm thứ nhất ở đó. Nhưng tổ chức lại yêu cầu anh thi vào trường An ninh quốc gia. Từ bất ngờ nọ sang bất ngờ kia, Mẫn hơi buồn, nhưng vốn là một người lính có kỷ luật, quen chịu đựng, anh đã chấp nhận hết, kể cả sau đó ít lâu vì chiều lòng mẹ, anh đã lấy vợ. Đó là một cô nữ dân quân, bạn học cũ từ thời tiểu học. Một cuộc hôn nhân hoàn toàn không bắt đầu bằng tình yêu, giống như hầu hết mọi cuộc hôn nhân xưa cũ của các lớp cha anh trước đây. Tuy vậy, trong mấy năm ở nhà trường, cũng may, anh đã tìm thấy được một niềm vui và ham thích mới: đó là cuộc chiến đấu trên mặt trận thầm lặng. Lẽ ra anh còn có thể thích hơn nếu đó là cuộc chiến đấu ở bên kia chiến tuyến. Còn đây lại là cuộc chiến đấu ở ngay trong hàng ngũ của mình. Tốt nghiệp với những lời phê khá đẹp, Mẫn đã được điều về cơ quan an ninh của quân đội…

Cũng không ngờ hôm nay anh đã có dịp trở lại thành phố này. Nhưng anh hiểu: anh trở về đây lần này không phải là để tìm lại cái địa chỉ 20 đường Võ Tánh xiết bao quen thuộc, thân thương của Thùy Dương. Anh về đây cũng đúng là để đi tìm một địa chỉ, nhưng là một địa chỉ của “ma quỷ”. Mẫn trở về thành phố này hôm nay không phải vì nó đang được nổi tiếng về một thắng lợi trong việc dùng mưu phá tan và bắt gọn một tổ chức phản động khá lớn ở địa phương. Không! Mẫn về đây vì một nhiệm vụ đặc biệt…

   Chiếc xe ca đã vào bến, Mẫn khoác ba lô lên vai, theo hành khách bước xuống. Những chiếc xích lô bóng loáng, sơn xanh, sơn đỏ như đồ chơi trẻ em cũng nhao nhao đổ tới:

-   Đại úy, cần vô đường phố nào?

-   Đại úy, mời lên xe em!...

Mẫn mỉm cười, lắc đầu từ chối. Các đường phố ở đây anh đều đã thuộc làu. Hơn nữa, anh muốn đi bộ vừa khỏe người vừa có thể dễ dàng ngắm nhìn lại cái thành phố đã một thời thân yêu, gần gũi. Đã gần trưa, nắng dường như làm cho các công viên, các đường phố hầu hết rợp bóng cây càng thêm xanh, thêm óng ả. Mẫn không khỏi tiếc và như buồn cho cái nhìn của mình không còn như trước nữa. Hôm nay, con mắt anh có vẻ như trần trụi và cả xoi mói. Cái nhìn của anh hôm nay như luôn luôn muốn nghiêng về phía những mặt trái của mọi người, mọi sự việc hơn. Nhưng biết làm sao khác được! Thói quen và sự tỉnh táo nghề nghiệp là cần thiết, thậm chí hết sức cần thiết cho hôm nay, cho cuộc đời này dẫu sao vẫn còn đầy rẫy những khó khăn, cạm bẫy, kể cả sự thù nghịch. Và, phải chăng chính sự tỉnh táo này cuối cùng cũng là để bảo toàn cho những giấc mơ, cho cả những sự thơ ngây tươi đẹp mà người ta vẫn cần phải có?

Thành phố vẫn như đắm mình trong cuộc sống vui vẻ và bình yên. Nếu có khác những ngày mới giải phóng chỉ là thấy ít đi những cổng chào, biểu ngữ, xe hoa và bớt đi những cửa hàng, những khu thương mại lòe loẹt và ồn ã.

Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #2 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:38:05 pm »

Thoắt lại nhớ tới Thùy Dương, Mẫn đã toan rẽ về phía đường Võ Tánh cũ. Nhưng anh đã kịp kìm mình lại. Mới chân ướt chân ráo tới đây, anh chưa rõ Thùy Dương còn ở đây hay đã đi nơi khác? Thùy Dương đã lấy chồng hay chưa? Và hơn nữa, Thùy Dương gặp lại anh sẽ đối xử ra sao? Vẫn chưa quên cuộc ra đi khá đột ngột không hề có báo trước của mình. Vẫn còn nhớ rõ từng bức thư đầy trách móc và đau buồn của Thùy Dương gởi ra Bắc rất đều. Cho tới khi anh báo tin đã lấy vợ ở quê nhà, những lá thư ấy mới ngừng lại. Mẫn tin rằng: Thùy Dương đã nhìn anh như một con người giả dối, thậm chí thuộc loại “Cán binh Việt cộng không tim” đúng như trước đây ngụy quyền vẫn thường rêu rao xuyên tạc.

Như vậy, phải có thời gian để tìm hiểu lại Thùy Dương, trước khi đột ngột gặp lại. Mẫn tiếp tục đi thẳng, nhằm hướng Bộ chỉ huy quân sự tỉnh ở gần cuối thành phố. Nhưng một ý khác lại cháy vụt trong đầu anh: hay là tranh thủ thử đi lướt qua cái quán cà phê nhỏ mang tên Tuổi Mộng? Anh đã được căn dặn và đã ghi nhận đầy đủ. Quán đó ở cuối đường Yéc-xanh (cũ) dưới một gốc đa lớn, bên tả là một bãi xác xe hơi, bên hữu là một công viên nhỏ ít người qua lại. Quán có biển hàng sơn xanh chữ trắng, chủ nhà là một người cao gầy, dáng điệu ẻo lả, vợ là một thiếu phụ mập, có cặp mắt luôn luôn ướt át đầy vẻ dâm đãng, răng bịt vàng một chiếc ở hàm dưới bên trái. Trong nhà còn có một người thứ ba: một con nhỏ trạc 11 tuổi là người hầu hạ.

Phải, đấy là cái địa chỉ ma quỷ mà chuyến này Mẫn cần phải tìm tới và đang vô cùng nóng lòng tìm tới nó…

*
*   *
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #3 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:38:58 pm »

Cách đây hai tuần, cả cơ quan an ninh nơi Mẫn đang làm việc còn chưa hết vui vẻ, thú vị bàn tán mãi về chiến công hết sức ngoạn mục của công an và quân đội tỉnh này về việc dùng mưu tạo nên một màn kịch tuyệt vời lừa cho vào lưới và tóm gọn từ “Bí thư trung ương” tới toàn bộ “Ban chấp hành trung ương” của một cái gọi là “Mặt trận cứu nước phò dân”, mà thực chất là một tổ chức phản động ở địa phương do tình báo Pháp tạo dựng từ trước năm 1954. Cái “Mặt trận” ấy đã loi thoi hoạt động suốt cuộc kháng chiến chống Mỹ của nhân dân ta. Nhưng là hoạt động phối hợp với Mỹ - ngụy. Nay cái “Mặt trận” ấy sau năm năm miền Nam được giải phóng phải tạm nằm im lại bắt đầu ngóc dậy. Chúng đang có ảo tưởng kích động quần chúng địa phương nổi lên với sự hỗ trợ quân sự và tài chính của cả Mỹ nhằm lật đổ chính quyền tại chỗ, chiếm tỉnh này, lập một vùng gọi là “căn cứ kháng chiến mới” để chờ đón các lực lượng phản động khác từ nước ngoài sẽ tiếp tục kéo về. Nhưng âm mưu của chúng đã bị khám phá. Và bọn đầu sỏ đã bị tóm hết…

   Giữa lúc cả cơ quan còn đang bàn tán vui vẻ về vụ này, thì Mẫn được gọi lên làm việc trực tiếp với thủ trưởng cơ quan.

   Anh phỏng đoán: hẳn có nhiệm vụ mới.

   Quả nhiên, anh được lệnh: chuẩn bị để lên đường gấp. Anh được biết: anh đã được quyết định tăng phái cho một địa phương thuộc phía nam, thực hiện một nhiệm vụ mang mật danh “Chương trình Anh Đào 1”. Đã có sự bàn bạc, thống nhất với Quân khu và Bộ chỉ huy quân sự tỉnh. Mẫn sẽ trực tiếp đảm nhiệm công việc, địa phương sẽ cử người phối hợp.

   Mẫn cũng đã được phổ biến rõ hơn: Ta đã nhận được một tin của tình báo chiến lược đường dài từ hải ngoại báo về: mới phát hiện có một nhân viên rất lợi hại của CIA đã “đánh” vào lực lượng quân đội của ta từ lâu. Nhân viên này hiện đang ở vùng này, mang bí số X.15.

   Tin này liệu đúng hay sai?

   Các cơ quan nghiệp vụ còn đang xem xét, nghiên cứu thì bỗng có một báo cáo từ phía nam gửi gấp ra: vừa bắt được một tên xâm nhập trái phép bằng đường biển. Sau khi bị chất vất, nó đã phải thú nhận là một nhân viên của CIA Mỹ, mang mật danh Hải Cẩu. (Nó di tản từ 30 tháng 4 năm 1975 theo cơ quan CIA Mỹ ở Sài Gòn trước đây). Hải Cẩu được trao nhiệm vụ đột nhập trở về Việt Nam, tìm bắt liên lạc với một nhân viên của CIA không di tản, vẫn còn ở lại, đang nằm vùng ở tỉnh Z – một trong những tỉnh có địa bàn chiến lược trọng yếu.

   Điều đáng quan tâm hơn nữa: theo lời khai của Hải Cẩu, nó được biết nhân viên CIA này đang hoạt động ở trong các lực lượng quân đội.

   Lời khai của tên đột nhập không những đã ăn khớp mà còn như bổ sung thêm cho tin của chiến sĩ điệp báo chiến lược của ta.

   Không còn nghi ngờ gì nữa: một gián điệp CIA đang nằm ở tỉnh này. Không những thế lại nằm trong quân đội ta. Như vậy, hiển nhiên đây là một chuyện rất nghiêm trọng.
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #4 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:40:46 pm »

Trong công tác tình báo gián điệp “đánh người vào” là một việc được coi như hết sức khó khăn và tốn kém. Nhưng lại rất lợi hại, nếu không muốn nói là vô cùng lợi hại, hoặc lợi hại nhất.

   Chúng ta đã thường khám phá được những tên gián điệp của CIA trong hàng ngũ cách mạng, thậm chí trong lực lượng vũ trang. Nhưng hầu hết những tên ấy là loại gián điệp được “móc nối”, tức là những tên vốn trước là người của ta, sau bị địch mua chuộc hoặc sa đọa mà bán mình làm việc cho địch. Loại này không bao giờ được tin tưởng và đánh giá cao bằng loại được từ ngoài “đánh vào”.

   Đây là một trường hợp rất hiếm và cũng rất hiểm. Một tên gián điệp đã được “đánh vào” lực lượng vũ trang ta. Nó có thể đã chui sâu và leo cao.

   Một điều đáng chú ý nữa: nay CIA tung người trở về bắt liên lạc với nó, vậy có nghĩa là CIA đang muốn làm một việc gì đó, đang cần tới nó. Trước hết, có thể sơ bộ hiểu: Cách mạng Cam-pu-chia vừa thắng lợi, đánh đuổi được bọn diệt chủng Pôn Pốt. Tiếp ngay đó trên toàn tuyến biên giới phía bắc xảy ra chiến sự. Như vậy tình hình Đông Dương hiển nhiên đang có những biến động. Vậy Mỹ không thể ngồi yên. Do đó, CIA lại đẩy mạnh hoạt động.

   Chính vì vậy mà “Chương trình Anh Đào 1” đã được tức khắc soạn thảo. Rồi Mẫn được quyết định tăng phái cho địa phương. Cũng chính vì vậy hôm nay Mẫn có mặt ở tỉnh này. Mẫn hiểu anh được đưa về đây vì thời chống Mỹ anh đã từng làm chiến sĩ chiến đấu trên địa bàn tỉnh này từ 1970, tới 1973 thì được điều về làm chỉ huy phó đội bảo vệ của phân khu, cho tới xuân 1975. Anh đã khá thuộc đất, thuộc người ở đây hơn bất cứ đồng chí nào khác đang cùng ở cơ quan nghiệp vụ.

   Trước khi lên đường, Mẫn đã được anh Mười thủ trưởng cơ quan cho biết một số điều cụ thể rất cần thiết cho công việc sắp tới: tên Hải Cẩu đã nộp một gói, mở ra trong đó, có một cuốn sách in những bài hát thời tiền cách mạng. Nhưng cơ quan kỹ thuật của ta đã nghiên cứu và kết luật đây là một bản khóa mật mã rất mới lạ và phức tạp. Hải Cẩu còn nộp một chiếc đồng hồ đeo tay của Thụy Sĩ sản xuất từ thập kỷ 50, dây đeo không bằng kim loại như các dây đeo đồng hồ thịnh hành hiện nay mà bằng da. Cơ quan kỹ thuật nghiên cứu không thấy có gì khả nghi là một loại máy VTĐ thu hoặc phát. Nó hoàn toàn là một chiếc đồng hồ thường và đã lạc mốt. Chỉ riêng chiếc dây da là còn mới, trên có in nổi một dãy lạc đà rất vui mắt, và các đinh chốt đều mạ vàng. Xét hóa nghiệm, sợi dây hoàn toàn là da nai thuộc, không có một tác dụng gì ngoài tác dụng để đeo.

   Hải Cẩu còn khai rõ: Giêm – tên Mỹ CIA “sếp” của nó đã hướng dẫn: khi vào được đất liền, Hải Cẩu phải tìm tới thành phố Z. Nhân viên mà nó cần gặp đang ở đó. Nhưng vì nguyên tắc bí mật, thêm nữa nhân viên đó lại đang hoạt động trong quân đội cho nên không có địa chỉ cụ thể, cố định. Hải Cẩu sẽ phải tìm tới một quán cà phê nhỏ mang tên Tuổi Mộng. Tới đó, dùng mật khẩu liên lạc với người chủ quán. Khi bắt được liên lạc với cơ sở ấy, Hải Cẩu sẽ được chỉ cho người mà nó cần gặp (hoặc hướng đi để tìm người đó). Khi tìm được người này, nó lại dùng mật khẩu (đã được học thuộc lòng) rồi đưa một tín vật ra so sánh. Tín vật đó là một nửa chiếc vòng đồi mồi. Nếu người kia cũng có tín vật như vậy, Hải Cẩu sẽ trao cuốn sách hát và chiếc đồng hồ, rồi dặn người đó phải đeo chiếc đồng hồ thường xuyên trên tay, và thông báo cách liên lạc: khi nào thượng cấp có lệnh, sẽ gửi một bưu ảnh có mang nội dung được viết bằng mực hóa học ở phía sau. Phải tuyệt đối thi hành những lệnh trên bưu ảnh ấy. Sau đó, Hải Cẩu coi như hoàn tất nhiệm vụ. Nó có thể tìm đường trở ra biển. Tàu Mỹ thương xuyên có mặt ở tọa độ… Hàng tháng có hai đợt: từ 5 tới 15 và từ 20 đến 30.

   Quán cà phê Tuổi Mộng là mục tiêu đầu tiên ở đây mà Hải Cẩu sẽ phải tìm đến.

   Nhưng hôm nay người tìm tới nó không phải là tên đột nhập ấy, mà lại là Mẫn. Cũng khá thú vị! Thật vậy, bây giờ người đang đi tìm, đang nóng lòng muốn tìm tới cái quán cà phê ấy lại là Mẫn. Với ý nghĩ vui vui ấy, Mẫn vừa đi vừa lần nhớ lại từng chi tiết trong tất cả những gì mà anh Mười đã cung cấp. Mẫn cũng nhớ lại cả lời dặn của anh hôm lên đường: “… Lần này cậu đi “làm ăn” khá xa, nhưng cứ yên trí. Cậu sẽ được dõi theo từng bước, “ở nhà” cũng như Quân khu sẽ luôn luôn ở bên cậu”.

*
*   *
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #5 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:41:54 pm »

… Mẫn gần như không tin ở mắt mình nữa. Quái lạ, sao không thấy cái quán Tuổi Mộng ấy đâu nhỉ! Hồi mới giải phóng, còn nhớ mang máng nó ở đây! Hơn thế nữa “ở nhà” cũng đã dặn kỹ: nó ở cuối đường Võ Hậu cũ, một đường nhỏ vắng. Nó ở ven đường, dưới một gốc đa to. Bên trái là một vườn hoa nhỏ. Bên phải là một bãi xác xe, thì đây, tất cả đúng y như vậy, nhưng chẳng thấy cái quán cà phê nọ đâu, mà chỉ thấy ở chỗ đó là một ngôi nhà xi măng với một tầng lầu. Tầng trện mở cửa hàng, có một bàn bi-a cho trẻ con trong phố đến thuê chơi, và một sạp nhỏ bán tạp hóa linh tinh: dầu chải tóc, gương lược, đồ nhôm và quần áo trẻ em. Sau quầy hàng không phải là một người đàn ông nào mà chỉ thấy một bà trạc trên năm mươi tuổi nửa tỉnh nửa quê, và một cô gái cao gầy đứng thu tiền bi-a hoặc bán hàng vặt cho một số khách thưa thớt…

   Tóm lại, đây là một ngôi nhà khác, còn cái quán cà phê Tuổi Mộng đã hoàn toàn biến mất, không còn lại một dấu vết gì, hoặc nó đã không hề có ở đây.

   Không chịu thất vọng, Mẫn bước vào một hiệu cắt tóc ở bên kia đường, xế cửa với ngôi nhà đó.

   - Chào đại úy! Đại úy ở Bắc mới vô? Xin mời ngồi ghế này!

   Mẫn hơi chau mày:

   - Chào bác! Nhưng sao bác biết tôi ở Bắc mới vào?

   Bác thợ ngồi cười đầy vẻ sảng khoái và tự hào:

   - Có chi đâu đại úy! Ngó áo quần, ba lô, ngó cả tóc tai và… dáng vẻ, tôi biết liền mà.
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #6 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:42:28 pm »

Mẫn bỏ ba lô, bỏ mũ, ngồi vào trước một chiếc bàn có gương lớn có thể nhìn chéo sang ngôi nhà có bàn bi-a dưới gốc cây đa. Anh mỉm cười, thầm chịu tay thợ có khiếu quan sát. “Giá hắn làm nghề của mình chắc rồi cũng có thể khá được”. Anh nghĩ vui vui. Niềm vui của anh còn bắt nguồn từ một điều mừng rỡ nho nhỏ: anh đã may mắn gặp được một tay hay chuyện, thậm chí ba hoa nữa.

   - Thú thật với bác, đúng là tôi được chuyển vào đây công tác lâu dài. Ít nữa sẽ đem cả vợ con vào.

   - Hay đó, đại úy! Đất đây rất đại khách. Đại úy vô, nhất định sẽ làm ăn tấn tới nhiều. Ở đây, đại úy có bà con chi không?

   - Không. Nhưng cũng chẳng giấu gì bác, hồi giải phóng, tôi có ở đây vài tháng, rồi mới ra Bắc.

   - Vậy hả? Vậy đại úy quá hiểu địa phương tụi tôi rồi! Tôi nói có trúng không đại úy?

   - Bác nói đúng lắm! Mà này, sau năm, sáu năm trở lại tôi thấy thành phố cũng đã thay đổi nhiều. Lắm lúc không nhận ra nữa. Ví dụ trước đây, tôi còn nhớ, hình như ở dưới gốc cây đa bên kia đường vốn có một quán cà phê mang tên Tuổi Mộng, Tuổi Ngọc gì đó thì phải, mà nay lại không thấy nữa. Hay tôi nhầm hả bác?

   - Ồ, không, đại úy không nhớ lầm đâu. Đúng là bên trước đây có quán cà phê “Tuổi Mộng”. Nhưng nay gia đình ấy bị tai nạn chết hết rồi. Đại úy chưa nghe ai nói sao?

   - Chưa! Quả thật tôi vừa trở lại đây…
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #7 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:43:32 pm »

Bác phó cạo tỏ ra rất am hiểu nhiều chuyện trong thành phố. Bác cũng tỏ ra người giàu tình cảm. Khi kể lại vụ tai nạn giao thông thảm thương hồi đầu năm 1977, bác không khỏi bùi ngùi. Chuyện xảy ra như sau: dịp đó thành phố Hồ Chí Minh mở một triển lãm hội chợ rất lớn. Khách các tỉnh nô nức kéo về xem hết tuần này qua tuần khác. Một buổi, dù trời mưa, một chuyến xe ca chở đầy khách của thành phố Z vẫn lăn bánh về thăm hội chợ. Cách thành phố Hồ Chí minh 60 km, ở một “cua” đường khá hẹp và dốc, chiếc xe ca phần vì chở quá tải, phần vì đường quá trơn đã lật nhào xuống một con suối đá. Hành khách bị chết ngay tại chỗ ngót một chục người. Trong số đó người ta thấy có cả hai vợ chồng chủ quán cà phê “Tuổi Mộng”. Số bị thương ngót hai chục. Trong số này có cả Út Bơ, cô bé hầu bàn mà vợ chồng Tuổi Mộng cũng cho về chơi hội chợ. Những người chết đã được thân nhân từ thành phố Z nhận về mai táng. Một vài người, trong đó có cặp vợ chồng quán cà phê Tuổi Mộng không có họ hàng bà con ở đây đã được chính quyền xã tại chỗ chôn cất ở bên đường. Riêng những người bị thương được đưa hết về thành phố Hồ Chí Minh cấp cứu, vì nơi xảy ra tai nạn gần thành phố này hơn.

   Mẫn thở dài:

   - Vậy là từ đó quán cà phê Tuổi Mộng không còn nữa?

   - Thưa, đúng như vậy.

   - Còn cái nhà mới xây cất kia là của ai hả bác?

   Bác thợ cạo cho biết tiếp: sau khi tai nạn xảy ra hơn nửa năm, không thấy bất cứ người nào thuộc diện thân nhân của nạn nhân tới nhận, cũng không thấy cả cô bé hầu bàn trở về, và cũng không ai rõ cô bé có được cứu sống hay đã chết vì các vết thương, chính quyền thành phố đã cho thông báo nhiều lần trên báo chí, rồi cho bán ngôi quán, lấy tiền bỏ vào công quỹ xây dựng một trường mồ côi và trẻ tàn tật. Một gia đình đã mua lại mảnh đất cũ và xây cất nên ngôi nhà mới mà Mẫn đã thấy.

   Mẫn hỏi lại:

   - Vậy gia đình kia hẳn có quen biết, hoặc là bà con xa với vợ chồng Tuổi Mộng?

   - Dạ, thưa không? Đây là một bà góa phụ vốn là cán bộ giải phóng mới về nghỉ hưu. Hoàn toàn không có quen biết gì.

   Mẫn vẫn chưa hết băn khoăn:

   - Vậy còn cô bé hầu bàn nọ? Cho tới hôm nay có ai thấy trở lại, hoặc tin tức gì không? Ở đây không ai theo dõi tin tức về đứa trẻ đáng thương đó sao?

   - Dạ, không! Đại úy tính, ai nấy còn phải lo kiếm sống. Vả lại dân ở đây tứ chiếng mà đại úy!

   - Còn chính quyền nữa chứ?

   - Chính quyền chắc cũng còn mắc bận biết bao nhiêu việc khác…

   - Vậy là… không có ai ở đây biết gì thêm về cô bé, về vụ tai nạn bi thảm ấy nữa nhỉ?

   - Dạ, đúng như vậy!
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #8 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:44:12 pm »

Từ cửa hàng thợ cạo trở ra, Mẫn đi ngược lại. Một lần nữa anh lướt qua ngôi nhà có bàn bi-a, nơi trước đây đúng là đã có một quán cà phê mang tên Tuổi Mộng. Anh không khỏi buồn rầu. Vậy là cái đầu cầu mỏng manh của anh đã gãy hoặc hoàn toàn biến mất. Giờ đây, dường như anh chỉ còn có hai bàn tay trắng, ngoài mấy lời khai của Hải Cẩu dù sao cũng còn hết sức sơ lược, và chưa có thể biết độ chính xác tới đâu…

   Từ giờ phút đó, trong đầu anh chỉ còn là những dấu hỏi lớn.

   Vợ chồng quán Tuổi Mộng đã biến mất. Đó là một tai nạn thực sự ngẫu nhiên, hoặc đã có một màn kịch nào đó được tạo dựng – mà tạo dựng một cách tàn bạo, không tiếc cả máu người lương thiện, để xóa bỏ một điểm liên lạc đã lộ, hoặc đã hết tác dụng, hoặc đã không còn tỏ ra trung thành với chủ cũ nữa? Nó đã biến mất hoàn toàn, hay là nó chỉ thay hình đổi dạng mà thôi? Còn cô bé hầu bàn kia nữa, có thật nó đã chết, hay vẫn còn sống? Và nếu còn sống, nó hiện đang ở đâu? Có thật nó là đứa hầu bàn hay chỉ là đã đóng vai hầu bàn một cách cực kỳ tài giỏi?...

   Mẫn đã bước tới trước cổng gác Bộ chỉ huy quân sự tỉnh mà dường như không hay.

   Đồng chí sĩ quan trực ban xem đi xem lại giấy điều động công tác của Mẫn, với một vẻ hết sức thận trọng:  Trần Mẫn – đại úy – được thuyên chuyển về cơ quan Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Z theo công văn xin của cơ quan chính trị BCHQS tỉnh số … Kèm theo giấy điều động công tác là đủ loại giấy tờ khác như giấy chuyển lương thực, giấy chuyển sinh hoạt Đảng, kể cả sổ sức khỏe…

   - Vậy có nghĩa là đồng chí được phái về đây công tác?

   - Không. Thuyên chuyển hẳn đồng chí ạ! Cũng cần nói rõ: quyết định này cũng là do nguyện vọng của cá nhân tôi. Tôi xin được chuyển vào trong này làm việc sinh sống lâu dài. Tôi đã chiến đấu ở đây suốt năm năm cuối chiến tranh. Tôi đã tham gia quân quản thành phố. Tôi rất mến đất này. Trong khi đó ở ngoài Bắc, quê tôi đất chật người đông, lại đang có cuộc vận động đi xây dựng quê hương mới. Do đó, anh em bà con đều khuyên tôi nên xin chuyển và đưa cả vợ con vào đây. Đâu cũng là Tổ quốc ta cả…

   Người trực ban có vẻ hiểu ra, vui vẻ hỏi tiếp:

   - Vậy đồng chí sẽ về bên chính trị?

   - Vâng! Đúng như vậy. Hình như đã có dự kiến là tôi sẽ tham gia viết sử chiến tranh của tỉnh.

   Đồng chí trực ban không hỏi nữa, đưa Mẫn vào một phòng nghỉ gần đó. Anh cho biết: Một là sắp hết giờ làm việc, hai là các thủ trưởng đều đang có cuộc họp đột xuất. Mẫn phải chờ.
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #9 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:45:13 pm »

Mẫn bước vào một căn phòng rộng, gần như trống trải, ngoài một bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ với một bộ ấm chén cáu bẩn. Nhìn qua cửa sổ, thấy các sĩ quan và binh lính đi đi lại lại khá đông, nhưng hình như ai nấy đều đang rất bận rộn. Xa nữa, phía trước, là một ngôi nhà cao tầng, mà Mẫn đã nhận ra đó là ngôi nhà chỉ huy tác chiến – vẫn ngôi nhà quen biết từ hồi quân quản. Nhưng đáng chú ý: trước ngôi nhà ấy đang có khá nhiều xe con – xe quân sự có, xe dân sự có. Một không khí gì hơi khác lạ. Khi anh trực ban đem một phích nước vào, Mẫn thân mật và bạo dạn, cởi mở gợi chuyện:

   - Từ ngoài đó bọn tôi đã được nghe nói về cái chiến dịch “An dưỡng” rất thú vị của các anh trong này…

   Anh trực ban không những không tỏ ra vui vẻ về lời ca ngợi tế nhị đó đối với mình, trái lại thở dài:

   - “An dưỡng” qua rồi. Vui vẻ cũng qua rồi! Bây giờ chỉ toàn thấy vất vả. Các thủ trưởng cũng đến điên đầu mất.

   - Sao vậy anh?

   - Anh mới vô, không rõ đó thôi. Gần đây có lắm chuyện rắc rối xảy ra quá xá!

   - Chuyện gì vậy?

   - Cuối tuần qua, xe của đại úy Lê Vi đi về đêm, tới đoạn đường rừng ở cây số 22 bị bắn lén. Nó bắn hai phát trúng cái kiếng ở bên trái băng ghế sau. May đại úy Lê Vi là người rất thận trọng thường thay đổi quy luật, bữa trực tiếp cầm lái, bữa có lái xe đi giúp. Đêm ấy là đêm đại úy tự lái nên may thoát, chớ ông ngồi ở băng sau e tiêu rồi.

   - Đại úy ấy ở cơ quan nào?

   - Trời! Anh mới vô, không rõ sao? Đó chính là một trong những “đạo diễn” chính của vở kịch lớn đã tóm gọn bọn “Mặt trận” đó!

   Mẫn không khỏi sửng sốt:

   - Vậy hả?

   - Phải. Chưa hết! Anh trực ban tiếp – Vụ đó chưa tóm được thủ phạm, mọi công việc truy lùng còn đang được tiến hành thì, mới cách đây có mấy ngày, một kho vũ khí bị cháy nổ. Tuy thiệt hại về người không có gì, nhưng toàn bộ số bom mìn vũ khí thu được của Mỹ - ngụy từ sau giải phóng đã mất tiêu.

   - Còn thế nữa!

   - Toàn bộ nhân viên bảo vệ và chỉ huy kho đã bị xích tay. “Các cụ” đang họp, suốt từ sáng tới giờ chưa xong chính cũng vì vụ đó.

   - Đã có sơ bộ nhận định gì chưa anh?

   - Chưa. Tuy nhiên có hai luồng dư luận: Một, cho vụ cháy nổ là do sự vô trách nhiệm của Ngô Đạt chỉ huy kho, và nhân viên bảo vệ. Người ta cho biết là họ cắt cỏ, rồi cứ để bừa đó, héo khô ở quanh kho từ lâu mà Ngô Đạt chưa cho dọn. Chỉ cần một đầu mẩu thuốc lá vô ý để rớt cũng đủ gây thành đám cháy. Hai, một luồng dư luận khác thì cho rằng vụ này chắc hẳn có liên quan tới bọn tàn dư của cái “Mặt trận” vừa bị bắt, và có liên quan tới vụ bắn lén đại úy Lê Vi tuần trước, hẳn chúng có ý định trả thù…

   - Nếu thế thì quả là… mệt đấy!

   - Nhưng vẫn chưa hết, vừa qua lại xảy ra một chuyện loại khác. Công nhân và lính đơn vị sản xuất 123 của Bộ chỉ huy quân sự gây lộn với bên công an. Quân của 123 đã dùng vũ khí bao vây đồn công an huyện, bắt phải thả người của họ bị C.A bắt.

   - Vì sao công an lại bắt người của 123?

   - Ồ, chuyện này thì lằng nhằng từ mấy năm nay rồi. Công an huyện cho rằng có khá nhiều người của 123 chuyên buôn lậu và đem hàng ăn cắp ra thành phố Hồ Chí Minh bán. Đã nhiều lần hai bên có va chạm, nhưng chưa lần nào lại to chuyện như lần này. Cũng không ai ngờ ông đoàn trưởng 123 là một người đã có tuổi và hiền như đất ấy, lại nổi nóng tới mức không tự kiềm chế được, để mặc cho kỹ sư Lâm Văn Âu chỉ huy tự vệ ra vây đồn công an huyện. May sao lúc đó chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy quân sự tỉnh có nhà. Nhận được điện cấp báo, ông vừa điện, vừa phóng thẳng xe xuống mới giải tán ngay được cuộc bao vây đó…

   - Nơi đó cách ở đây xa hay gần?

   - Huyện Hải Bằng. Anh đã tới bao giờ chưa?

   - Chưa.

   - “Các cụ” đang họp cũng còn vì cả cái vụ rắc rối ấy nữa.
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM