Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Tư, 2024, 04:46:09 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Anh là ai?  (Đọc 70506 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #10 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:46:01 pm »

Khi người trực ban quay ra, Mẫn thong thả bước ra theo. Anh đứng trên hiên nhà ngắm nhìn lại quang cảnh khu doanh trại đã từng quen thuộc. Cán bộ, chiến sĩ các phòng, ban vẫn đi đi lại lại khá nhộn nhịp. Nhưng hầu hết đều là những gương mặt mới. Thì ra ở đây đã có khá nhiều sự thay đổi về nhân sự. Mẫn rất muốn gặp một người quen để trò chuyện, nhưng không thấy một ai là người cũ. Anh trở vào, ngả lưng trên tấm giường cá nhân, gối đầu lên hai cùi tay, đốt thuốc lá, hai mắt chong chong. Anh càng thấy rõ: anh được tăng phái vào đây quả thật không phải là một điều phi lý, hoặc vô ích. Chỉ mới non một buổi sáng nay thôi, đã có chẳng ít điều anh phải ghi nhận và suy nghĩ.

   Lát sau, một chiến sĩ công vụ vào báo anh sang nhà ăn để ăn trưa, và cho biết: đầu giờ làm việc buổi chiều, anh sẽ được trực tiếp gặp chủ nhiệm chính trị. Giữa lúc đó, có hai người khác đột ngột bước vào. Một người đã có tuổi, to ngang, cháy nắng, mắt lồi, lông mày chổi xể, vẻ mặt cường tráng, bộc trực và cũng không kém phần nóng nảy. Ông đeo quân hàm trung tá đã bạc thếch. Người thứ hai còn khá trẻ, mới độ 35 hoặc 36 vóc người cân đối, khỏe mạnh, nhanh nhẹn, mặt mũi sáng sủa, thông minh. Đặc biệt cái miệng với đôi môi hơi dày rất tươi. Anh mang quân hàm đại úy.

   Mẫn nhận ra ngay ông trung tá. Đó là ông Năm Cường – tham mưu trưởng, một người chỉ huy đã nổi tiếng dũng cảm, ngổ ngáo của tỉnh từ thời chống Mỹ. Khi còn làm đội phó cảnh vệ ở phân khu, Mẫn đã từng quen biết ông. Anh giơ tay lên mũ chào. Ông Năm reo to một tiếng, rồi lao tới, ôm choàng lấy Mẫn, siết chặt và vỗ bồm bộp vào lưng anh:

   - Ôi chao thằng Mẫn! Thằng Mẫn! Tao đang họp thì được nghe nói mày mới vô đây. Chà, năm sáu năm rồi còn gì hả, Mẫn?...

   Hết sức mừng rỡ và cởi mở, Năm Cường cứ ồn ào mãi rồi mới sực nhớ ra, quay lại phía anh đại úy đi cùng:

   - Quên, giới thiệu nhá: đây là Trần Mẫn, trong chiến tranh là đội phó cảnh vệ phân khu ta; trước khi đi bộ đội đang học dở đại học. Cũng là tay có chữ đấy chứ bộ! Còn đây là đại úy Lê Vi cán bộ tham mưu.

   Thì ra đây là Lê Vi, một trong những người chủ chốt của chiến dịch “An dưỡng” vừa qua! Mẫn hết sức vui. Anh siết chặt tay Lê Vi. Tuy mới gặp nhau nhưng anh đã cảm thấy hai người rất dễ trở nên thân thiết. Chỉ riêng tuổi trẻ cũng đã đủ làm cho đôi bạn mới dễ gần nhau rồi. Lê Vi ân cần thăm hỏi. Khi được biết rõ Mẫn muốn kết hợp công tác với việc xây dựng gia đình nên đã xin được chuyển hẳn vào đây, Lê Vi càng tỏ ra vui hơn. Anh khen chủ trương của Mẫn là đúng và thức thời. Anh sốt sắng tự giới thiệu: vốn là người cũng hoạt động lâu năm ở vùng này gần suốt cả thời chống Mỹ, có lẽ còn lâu hơn cả Mẫn, nên bạn bè rất nhiều, ở các huyện đều có, ở thành ủy, ủy ban thành và ở cả công an cũng có. Anh hứa sẽ giúp Mẫn xin đất để làm nhà, và nhập hộ khẩu… Theo anh nghĩ những việc đó không có gì khó lắm đối với anh. Đó là chưa tính tới uy tín và thế lực của tham mưu trưởng Năm Cường: một khi ông cũng ra tay giúp đỡ thì việc gì cũng có thể xong hết. Mẫn thành thực cám ơn cả hai người. Lê Vi chỉ băn khoăn một điều: Anh không hiểu sao bây giờ Mẫn mới xin vào đây. Như thế theo anh hơi trễ. Những người vào sớm hơn đã kiếm được những chỗ tốt nhất. Bây giờ dẫu sao cũng không thể như họ được. Mẫn phải giải thích vì vợ con anh cứ chần chừ mãi, nay chị mới đồng ý đi. Chị còn đang ở quê nhà để bán đồ đạc, đợi khi nào Mẫn có thư về báo đã chuẩn bị xong, chị mới đem con vào. Chuyện trò một lúc, tham mưu trưởng Năm Cường đứng dậy, giục Lê Vi đi. Ông muốn để cho Mẫn đi ăn cơm khỏi trễ, và công việc cũng đang đợi ông cùng Lê Vi. Ông bắt tay tạm biệt Mẫn, hẹn anh chủ nhật phải tới ông chơi. Lê Vi cũng dặn anh như vậy. Năm Cường ghé tai Mẫn thân mật cho biết thêm:

   - Lê Vi nó đang bận lắm. Hắn đang phải lao vào việc tham gia với bên công an truy quét nốt tàn dư của bọn “Mặt trận”. Lại còn đang chủ động đề xuất một phương án đánh địch nữa, nhằm vào bọn phản động đội lốt và núp trong các tổ chức tôn giáo… cái này còn lớn hơn cái “An dưỡng” nhiều! Tuy vậy, hắn đã hứa giúp cậu là không bao giờ quên đâu. Tay này cực tốt với mọi người. Đức tính này đã làm hắn nổi tiếng từ lâu, trước cả khi nổi tiếng về cái vụ “Mặt trận” vừa rồi.
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #11 vào lúc: 13 Tháng Tư, 2013, 12:46:30 pm »

Mẫn cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng, thư thái. Cuộc gặp gỡ Năm Cường  và Lê Vi đã đem lại cho anh ít nhiều niềm vui và ấm áp. Anh nhìn theo hai người và không khỏi thầm bật lên một ao ước mà chính anh cũng đã hiểu được là vô lý, là ngây thơ và hoàn toàn không được phép: “Giá mà ta sẽ được cả sự giúp sức, và phối hợp của hai anh này trong công tác sắp tới thì hay biết mấy!”.

   Mẫn bước vào phòng ăn. Khá đông. Ồn ào. Đầy mùi ma gi, xì dầu. Nhìn lướt qua một lượt, Mẫn càng thấy rõ: hầu hết, gần như tuyệt đại bộ phận là cán bộ, chiến sĩ mới, có khá nhiều công nhân viên nữa. Và cũng ngay tức khắc, Mẫn bỗng cảm thấy khó chịu: dường như tất cả mọi người trong cái phòng ăn đông đúc này đều đổ dồn mắt nhìn anh. “À, một người mới về!”. Quả là tò mò! Nhưng có phải chỉ là tò mò không nhỉ? Trong hơn một trăm cặp mắt kia liệu có cặp mắt bí mật nào đang nhanh chóng “chụp ảnh” anh ngay trong giây phút đầu tiên xuất hiện này không? Thật vậy, làm sao có thể bảo đảm tuyệt đối rằng: ngay từ khi anh đặt chân tới đây đã không có những con mắt dõi theo bám sát anh từng giây, từng phút?

   Ý nghĩ ấy đã làm cho Mẫn ăn bữa cơm tập thể vốn đã đạm bạc, càng thêm như nhai trấu. Chỉ có một vài cán bộ quen cũ, tới bắt tay anh. Và, cũng lạ, người nào cũng đều tỏ ra ngạc nhiên: Sao anh vào quá muộn? Sao anh không vào từ 1976, 1977? Đã muộn còn vào làm gì? Miếng thơm hết rồi, chỉ còn toàn xương xẩu.

   Bước ra khỏi phòng, Mẫn bỗng có ngay một ý nghỉ: nên chuyển đi một nơi khác, nên “biến” đi một nơi nào đó, để xóa ngay, xóa đi càng sớm càng tốt, bộ mặt lạ hoắc của mình ở nơi này…
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #12 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2013, 01:27:07 pm »

2

Một tổ viết sử chiến tranh của tỉnh đã được thành lập, gồm ba người: Trần Mẫn là tổ trưởng vì có quân hàm cao nhất, hai tổ viên là thượng úy Võ Trần và trung úy Thái Thanh Long. Võ Trần tuổi gần như Mẫn, Thái Thanh Long còn rất trẻ. Cả Võ Trần và Thái Thanh Long đều là người trong này. Tổ “viết sử” được cấp một phòng làm việc riêng, khá yên tĩnh ở cuối dãy nhà của cơ quan chính trị. Cả ba người bắt tay vào làm việc liền. Mọi người chung quanh đều nhận thấy họ sớm thân nhau, và làm việc có vẻ rất tâm đầu ý hợp. Họ được đích thân đồng chí thiếu tướng chỉ huy trưởng tới thăm hỏi và động viên. Ông vui vẻ tuyên bố với tất cả mọi người: Ông là người rất mê sử. Ông rất coi trọng việc giáo dục truyền thống cho bộ đội. Và cũng đích thân ông trực tiếp giải quyết hầu hết những yêu cầu về công tác mà tổ viết sử đề ra.

   Ngoài yêu cầu về tài liệu, tổ viết sử còn có một yêu cầu xin được chuyển ra thành phố Hồ Chí Minh để làm việc. Lý do: ở đó tuy xa tỉnh nhưng lại là trung tâm có khá đủ tài liệu cả của ta và cả của địch về chiến tranh. Thêm nữa ở đó, dễ gặp gỡ, dễ mời tới để tiếp xúc với nhiều cán bộ chiến đấu cũ của tỉnh nay đã phân tán đi nhiều địa phương khác suốt từ miền Đông, tới miền Tây Nam Bộ, kể cả miền Cực Nam Trung Bộ. Nếu tổ viết sử chỉ ngồi ở thành phố Z thì chỉ riêng việc phải đi lại các nơi để gặp gỡ cán bộ cũ và thu thập tài liệu cũng đã đủ hết hơi và vô cùng tốn kém. Đó là chưa tính tới việc còn phải ngày ngày sục vào các kho lưu trữ to như núi ở thành phố Hồ Chí Minh để tìm kiếm cho ra tất cả những gì có liên quan tới công cuộc chiến đấu chống Pháp rồi chống Mỹ của tỉnh Z suốt mấy chục năm ròng…
   Đề nghị này của tổ sử cũng được chấp nhận. Cuộc dàn xếp đã được thực hiện khá mau lẹ. Ba gian phòng trên lầu bốn rất yên tĩnh của một ngôi nhà khách ở thành phố Hồ Chí Minh đã được thu xếp để cho tổ viết sử tới ở và làm việc. Một chuyến xe do đích thân Võ Trần trực tiếp chỉ huy đã chở tất cả tài liệu, báo cáo và chiến lệ… tới nơi làm việc mới của tổ viết sử. Các hòm tài liệu đều bằng sắt, có khóa, và được niêm phong cẩn thận.

   Võ Trần cùng tài liệu rời thành phố Z trước. Trần Mẫn vẫn còn ở lại. Anh chờ Thái Thanh Long. Thái Thanh Long đi đâu? Mọi người chung quanh không mấy ai để ý. Nếu có, người ta cũng chỉ hiểu rằng anh đang đi chạy tài liệu hoặc đi tìm gặp những cán bộ chiến sĩ cũ đã phục viên hoặc chuyển ngành đang còn ở chung quanh thành phố này.

   Mẫn xem lại lịch làm việc thấy Thái Thanh Long đã trễ một ngày. Có chuyện gì vậy? Tuy mới làm việc với nhau, nhưng Mẫn đã rất mến, rất tin chàng trai nhiệt tâm, sôi nổi và cực kỳ tháo vát này. Mẫn còn nhận thấy ở Thái Thanh Long một ý thức kỷ luật rất tốt. Đã nhận làm việc gì, Long làm đến nơi đến chốn và rất đúng hẹn. Giữ lời hứa, đối với Thái Thanh Long còn là một biểu hiện của tinh thần danh dự, ý thức tự trọng mình cũng như tôn trọng người khác. Tuy nhiên, Mẫn cũng cảm thấy Long nhiều lúc hăng quá đến mức như mạo hiểm, phiêu lưu. Điều này gần như trái ngược hẳn với tác phong điềm đạm, chín chắn, có thể nói là hết sức thận trọng của Võ Trần.

   Tại sao Thái Thanh Long về trễ? Có chuyện gì khó hoặc rắc rối? Mẫn còn đang tìm câu tự trả lời thì có tiếng dép ở phía ngoài. Không cần gõ cửa, một ông cán bộ đã đứng tuổi ở phòng bên lom khom bước sang, chìa tay xin lửa, để châm thuốc. Mẫn miễn cưỡng đứng dậy. Từ sáng anh đã phải tiếp khá nhiều vị “hàng xóm” kể cả những người ở các phòng, ban ở khắp chung quanh khu nhà này sang quấy nhiễu.
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #13 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2013, 01:28:00 pm »


   Mẫn xòe bật lửa, châm điếu thuốc cho ông “hàng xóm”, mời ông một chén trà, rồi quay trở lại bàn làm việc. Ông hàng xóm vào đã không gõ cửa, ra cũng không cần khép lại. Mẫn không nén được một tiếng càu nhàu. Anh đứng dậy, tự khép lấy cửa, nhưng cũng vừa lúc ấy Thái Thanh Long xăm xăm trở về. Anh chàng đẹp trai đây rồi! Mặt anh đỏ bừng, có lẽ vì vui vẻ, và vì nóng bức nữa. Việc trước tiên là vồ lấy bình nước lạnh, anh ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch.

   - Sao về trễ vậy Rồng Xanh?

   - Công chuyện hơi nhiều mà, tổ trưởng!

   - Ta giải lao, ra ngoài trời một chút cho thoáng đi!

   Đôi bạn như nhàn rỗi, tản bộ thong thả trong mảnh vườn hoa nhỏ ở cuối khu doanh trại, cạnh một cái đầm lớn có thả cá giống. Nơi đây rất vắng vẻ và quả thật là thoáng mát dễ chịu, đồng thời cũng hoàn toàn thuận lợi cho những câu chuyện tối mật.

   - Cẩn thận: Ở đây vẫn có thể có máy nghe trộm và “mắt thần” theo dõi chúng ta từng bước đó. – Mẫn nói vui.

   Rồng Xanh cười:

   - Nếu “đối tượng” chưa dùng kỹ thuật, thì tôi cũng đã dùng rồi đó, anh Ba!

   - Hả? Sao… sớm vậy? – Mẫn không khỏi ngạc nhiên.

   - Để tôi báo cáo đầy đủ tổ trưởng coi! Trước hết tôi phải thừa nhận tổ trưởng chủ trương kiên quyết không bỏ qua cái quán Tuổi Mộng là đúng. Tụi tôi lúc đầu thú thực, cho là anh hơi phí sức, vì nó đã hoàn toàn mất tiêu rồi. Nhưng nay thấy đúng là có thể có chuyện.

   Rồi bằng một cách nói rất trẻ trung, và cũng thật ngắn gọn, Rồng Xanh lần lượt tường trình lại tất cả những gì mà anh đã thực hiện và thu lượm được theo yêu cầu của Mẫn. Trước hết, anh nói tới cái quán bi-a. “Phải tìm hiểu xem!  Biết đâu đấy cái quán bi-a này lại chẳng phải vẫn chính là cái quán cà phê bé nhỏ có biển đề Tuổi Mộng ấy nay đã thay một cái lốt mới?”. Chính từ cái giả thuyết ấy, Rồng Xanh được phái đi trinh sát, và anh đã có khá nhiều tài liệu để báo cáo: chủ nhân của quán bi-a đúng là một nữ cán bộ từ R đã nghỉ mất sức vì sốt rét triền miên trên rừng. Bà ta góa chồng. Chồng là ông Lê Tử Hân cán bộ không tập kết, ở lại làm cán bộ dân vận khu vực hai huyện miền núi. Ông ốm chết từ năm 1973. Ông bà Hân có hai cô con gái. Giải phóng tỉnh này, bà Hân đem hai con về ở nhờ nhà một người bà con cũng là cán bộ ở R về. Bà Hân buôn bán lặt vặt để kiếm sống, và được tham gia vào ủy ban phường. Tới mùa hè 1977 thấy ủy ban nhân dân thành cho bán quán cà phê Tuổi Mộng, bà Hân xin mua ngay. Lúc đó có ba bốn gia đình khác cũng muốn mua (tên tuổi địa chỉ đều có đủ). Nhưng cuối cùng bà Hân mua được, do có thế lực của một người em con chú con bác là một thiếu tá có uy tín trong Bộ chỉ huy quân sự tỉnh: thiếu tá Huỳnh Bá…

   - Huỳnh Bá? Ai vậy? Từ hôm về đây tôi chưa nghe ai nói tới và chưa gặp? – Mẫn ngắt lời Rồng Xanh.

   - Rồi tổ trưởng sẽ gặp ảnh. Một đại đội trưởng địa phương nổi tiếng dũng cảm hồi chống Mỹ. Nhưng từ khi giải phóng cũng nổi tiếng… ăn nhậu. Hiện nay ảnh đang xuống các huyện chỉ đạo một đợt huấn luyện dân quân…

   - Nói tiếp đi Rồng Xanh!

   - Như vậy, việc mua bán này theo tôi có thể là bình thường. Tuy nhiên, tìm hiểu trực tiếp hoặc gián tiếp, tôi thấy có vài điều về bà Hân và thiếu tá Huỳnh Bá…
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #14 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2013, 01:29:56 pm »


   Giọng Rồng Xanh nhỏ dần lại. Anh cho biết: thiếu tá Huỳnh Bá, không ngờ, còn có một người em cùng cha khác mẹ hiện đang di tản ở Mỹ, mà trong lý lịch không thấy khai bổ sung từ sau xuân 1975. Người em họ đó vẫn thi thoảng có thư và quà về cho Huỳnh Bá, nhưng không gửi thẳng cho Huỳnh Bá, mà gửi cho một người chú họ xa. Huỳnh Bá đã nhận được thư và các thùng đồ ở ông chú họ ấy. Ngoài ra, từ sau giải phóng, Huỳnh Bá thường ra thành phố Sài Gòn. Người ta cho rằng anh ta ra đó còn để chơi gái và ăn nhậu. Rồng Xanh đã trực tiếp ra Sài Gòn và đã tìm được một nơi Huỳnh Bá hay lui tới nhiều nhất. Đó là nhà một người bạn cũ của Bá nay là cán bộ thương nghiệp, thủ công nghiệp ở quận 10.

   Và gần như đều đặn, mỗi tuần một lần. Huỳnh Bá lại tạt về nhà bà chị - bà Hân – để ăn nhậu. Tối gần đây nhất, nóng tiết muốn biết chị em nhà này nói với nhau những chuyện gì, Rồng Xanh đã dùng kỹ thuật nghiệp vụ, đặt được một máy ghi âm trên trần nhà bà Hân một cách hết sức êm nhẹ. Băng ghi âm hiện đang có trong tay anh. Nội dung tóm tắt như sau: bỏ qua những lời thăm hỏi sức khỏe và sự học tập của các cháu, chuyển sang những lời to nhỏ về những công việc buôn bán, tiền nong gì đó nghe không được thật rõ. Rồi Huỳnh Bá nhắc tới người em đang ở Mỹ và nói một câu không thật rõ nghĩa: “Chú ấy sẽ gửi về ngay…” Cuối cùng là một câu nữa: “Em cần gấp một số tiền”. Bà Hân hỏi lại “Chú lấy bao nhiêu?” Huỳnh Bá đáp: “năm chỉ đã, sau sẽ hay!”…

   Sau đó Rồng Xanh chuyển sang báo cáo về quán cà phê Tuổi Mộng. Người chồng tên là Lý Văn Sự gốc Bến Tre, sinh năm 1940, thất học, cha mẹ đều mất sớm. Họ hàng đã ít, lại ly tán, vì sinh kế, nên nay chẳng còn một ai. Suốt kháng chiến chống Pháp. Sự ở quê chăn trâu, cắt cỏ, làm mướn cho dân xóm. Sau Hiệp định Giơ-ne-vơ, Sự tới tuổi thanh niên bỏ quê ra Sài Gòn kiếm sống bằng đủ mọi nghề: bán báo, bán kem, đánh giày, rồi sau có tài vặt đi làm xiếc rong qua các trường tiểu học, với một tiết mục độc đáo trẻ em ưa thích nhất là “tàng hình”: anh ta chỉ cần úp cái mũ dạ lên đầu dán tí râu, đeo cặp kính mát vào là đã thành người khác. Đặc biệt, Sự có thể thay đổi được hoàn toàn giọng nói đang từ thanh sang khàn, đang từ ồm ồm sang eo éo như đàn bà… Trong mấy năm đầu kháng chiến chống Mỹ, anh ta vẫn sống như thế, cho tới 1969 thì gặp Lê Thị Mùi một ả “bụi đời”. Họ lấy nhau, rồi cùng lên thành phố này mở quán cà phê Tuổi Mộng. Do hai vợ chồng vì sức khỏe hoặc lý do nào đó không có con, nên đã xin một đứa trẻ ở trại mồ côi đem về nuôi để sai vặt. Tên con nhỏ là Út Bơ. Đó là tóm tắt lai lịch chủ nhân quán Tuổi Mộng. Nhưng để có thể tìm hiểu sâu hơn, chính xác hơn, Rồng Xanh đã tìm về tận quê của Lý Văn Sự. Rồi Rồng Xanh trở lại thành phố Hồ Chí Minh. Trong các tài liệu về nhân sự của thành phố từ thời Mỹ Diệm cho tới nay không có một dấu vết gì về Lý Văn Sự và Lê Thị Mùi. Trở về thành phố Z. Làm việc với bên công an và cơ quan dân chính ủy ban thành phố, Rồng Xanh cũng không thu được tài liệu gì hơn, ngoài một cuốn sổ cũ kỹ từ 1970, cuốn sổ môn bài thu thuế ở một quận, trong đó có ghi tên Lý Văn Sự chủ quán ca phê Tuổi Mộng. Bên công an cho biết: cũng không có một tài liệu về án tích của Sự…

   - Chà! Một cặp vợ chồng “không lý lịch!”. Vậy còn Út Bơ, có gì thêm?

   - Tôi biết anh cũng đang sốt ruột muốn biết về nhân vật này. Anh đã dự kiến đúng: Út Bơ chưa chết, không chết!

   - Thật không? – Mẫn cố nén mừng rỡ

   - Tôi có đầy đủ giấy tờ của bệnh viện Chợ Rẫy về Út Bơ và một số nạn nhân trong chuyến xe khủng khiếp đó. Vâng, con nhỏ đã bị thương khá nặng. Tuy nhiên, sau đó đã bình phục và ra viện…

   - Cô bé đi đâu?

   - Vì là trẻ mồ côi, và ông bà chủ của nó đã chết bi thảm trong một tai nạn xe đò nọ, con nhỏ được chính quyền của ta cho vào một trại trẻ mồ côi – vô thừa nhận. Trại “Hồng Gấm 2”. Giấy tờ, hình chụp có đủ cả đây…

   - Có cả hình chụp? Hay quá!

   - … Nhưng rất đáng tiếc, sau đó con nhỏ cảm thấy mình cũng đã lớn, xin đi làm ở một tổ hợp thủ công sản xuất đồ nhựa. Trại đồng ý. Ra được một năm thì một sự cố lại xảy tới: bị hai thanh niên trong tổ hợp dụ dỗ và cưỡng hiếp một cách thú vật. Sự việc vỡ lở. Con nhỏ mắc cỡ, bỏ trốn biệt. Từ đó tới nay không ai biết rõ tăm hơi…

   - “Ông” đã làm việc với công an thành phố và các quận chưa?

   - Rồi! Họ thừa nhận là việc này cũng đáng quan tâm. Nhưng dẫu sao còn có nhiều việc to lớn quan trọng hơn, nên chưa thể bỏ công sức vào một vấn đề có tính xã hội nhỏ như thế.

   Mẫn cúi đầu suy nghĩ giây lát, rồi ngẩng lên , đặt bàn tay lên bàn tay “Rồng Xanh”:

   - Rồng Xanh đã làm được rất nhiều việc. Vượt quá yêu cầu của tổ rồi đó!...

   Rồng Xanh không khỏi hớn hở, khoan khoái. Mẫn tiếp:

   - Nhưng tất cả hãy biết thế đã. Chúng ta chưa có thể sớm nhận định về bất cứ một điều gì. Tất cả đều còn đang ở những bước đầu mò mẫm, cực kỳ khó khăn và dễ trật như chơi…

   Rồng Xanh hơi iu iu đi một chút. Mẫn lại tiếp, nhẹ nhàng hơn:

   - Biện pháp kỹ thuật là tốt, nhưng lần sau cần phải cân nhắc hơn. Chỉ những khi thật cần thiết thôi, Rồng Xanh ạ!
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #15 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2013, 01:30:58 pm »

   “Rồng Xanh” bất chợt đưa tay vào túi áo, cầm chặt lấy cuốn băng ghi âm nhỏ. Anh hiểu Mẫn đã phê bình nhẹ. Mẫn vui vẻ chuyển sang chuyện khác. Anh mồi cho Rồng Xanh một điếu thuốc thơm. Rất ít khi Mẫn hút thuốc, trừ những khi thật nhàn rỗi, hoặc sảng khoái vì một điều gì đó.

   - … Nào hút đi Rồng Xanh! Để chúc cho sức khỏe cô bé Út Bơ nào đó. Chắc rồi “Trời phật” thế nào cũng sẽ phù hộ cho tụi ta gặp được cô bé đó. Chúc cho sức khỏe của thiếu tá Huỳnh Bá nữa! Chắc chắn chúng ta cũng sẽ hân hạnh được gặp thiếu tá nhiều lần sau này…

*
*   *

   Sự phân công sơ bộ đã được hình thành: Rồng Xanh ở lại Z tiếp tục bám sát, theo dõi quán bi-a và các mối quan hệ của nó với thiếu tá Huỳnh Bá, đồng thời theo dõi kết quả công việc bên hình sự về vụ cháy nổ kho đạn. Một giả thiết đã được đặt ra: không loại trừ khả năng vụ cháy nổ có liên quan tới “mục tiêu” mà nhóm Trần Mẫn đang kiếm tìm. Còn Trần Mẫn, anh sẽ ra thành phố Hồ Chí Minh. Võ Trần và một khối lượng công việc không nhỏ đang chờ anh ngoài đó. Ra thành phố Hồ Chí Minh, Trần Mẫn sẽ trực tiếp lần theo đường dây về cô bé mang tên Út Bơ mà Rồng Xanh đã phát hiện.

   Mẫn vừa sửa soạn ba lô xong, thì có tiếng còi xe hơi ở ngoài đầu hiên. Mẫn nhận ra ngay chiếc xe con rất đẹp của tham mưu trưởng Năm Cường đã một vài lần chủ động cho Mẫn mượn xe đi làm việc. Hôm nay ông lại cho Mẫn nhờ xe ra thành phố Hồ Chí Minh để khỏi phải chờ xe hàng buổi ở bến xe ca. Thêm nữa, hôm nay Năm Cường cũng muốn kết hợp cho xe ra thành phố để đón ông Bảy Tôn tham mưu phó. Vì cao tuổi, ông này đã được nghỉ hưu. Ông Tôn ốm nằm ở thành phố Hồ Chí Minh đã gần ba tháng, nay xin ra viện về nhà, đã nhắn Năm Cường cho người đi đón.

   Mẫn thấy xe đến, toan xách ba lô ra ngay, thì một người bước tới. Đã tưởng anh lái xe quen thuộc hoặc lại một vị khách “hàng xóm” nào sang xin trà, thuốc. Nhưng không phải, Mẫn vui vẻ mừng rỡ, chìa tay ra:

   - Anh Lê Vi.

   Lê Vi tươi cười:

   - Tôi đang làm việc với anh Năm, thấy bảo đưa xe đến đón anh ra thành phố Hồ Chí Minh làm việc, tôi tranh thủ chạy sang chơi, chào anh. Từ bữa anh về đây, quả thật tôi quá bận, muốn gặp anh nhiều lần mà không được. Có hứa với anh về chuyện xin đất, làm nhà…

   Mẫn ngồi nán lại, trò chuyện với Lê Vi. Anh cũng rất tiếc là vì công việc nhiều nên mới được gặp Lê Vi vài lần khi trong phòng ăn, lúc ngoài bãi bóng, chưa buổi nào nói chuyện được nhiều để qua anh mà hiểu thêm về mảnh đất và những con người ở đây. Mẫn đã được nghe nói: Lê Vi là “thổ công” của tỉnh này.

   Lê Vi vừa nói chuyện vừa luôn day hai thái dương. Anh có vẻ khá mệt mỏi:

   - Anh đau đầu sao, anh Vi?

   Lê Vi thoáng nhăn mặt, rồi ngập ngừng:

   - Thú thực dạo này tôi quá mệt. Chẳng đau yếu gì đâu, chỉ mệt vì công việc. Mới tuần này anh Năm lại vừa giao thêm cho tôi nhiệm vụ tham gia theo dõi vụ cháy nổ nữa. Thành thử việc nọ chưa hết, đã thêm việc khác.

   - Sao? Anh cũng phải tham gia cả vụ đó nữa sao?

   Dường như đã trót lỡ hé ra rồi, không tiện chối nữa, nhất là với người mà mình tin, ít nhất là mến, Lê Vi ngập ngừng:

   - Vâng! Vì bên điều tra hình sự thì con non. Bên bảo vệ lại ít người quá…

   Rồi anh tóm tắt cho Mẫn hiểu: các đồng chí bên công an vừa tóm thêm được một tên tạm gọi là tàn dư của bọn “Mặt trận”. Tên đó đã khai ra: nó có biết trước rằng kho vũ khí cũ của tỉnh đội sẽ cháy nổ. Nhưng vì sao nó biết trước, thì nó chưa chịu khai rõ, chỉ nói là tình cờ nghe thoáng ở một quán cóc nào đó. Mặt khác, bên điều tra hình sự đang quản lý nhóm cán bộ, chiến sĩ bị tạm giam cũng vừa cho biết một chi tiết mới: lời khai của quản đốc kho Ngô Đạt là sai sự thật. Chiều hôm đó bọn Đạt đã nhậu nhẹt riêng với nhau một chầu thịt chó “tơi bời khói lửa” chứ không phải bận họp kiểm điểm thi đua gì hết. Nhưng quan trọng hơn: tối đó, theo lời khai của Đạt là y về với vợ con. Nhưng hỏi thì vợ Đạt lại nói: y chỉ về có một lúc rồi đi liền. Mới đây có một người ở khu chợ trời cho biết: khoảng 9 giờ tối hôm đó có nom thấy Ngô Đạt và một người nữa là thiếu tá Huỳnh Bá ngồi uống cà phê ở khu vườn hoa “đưa người”…

   - Vấn đề không ngờ lại thêm phức tạp rắc rối như vậy. Tôi lo ngại lắm. Nếu không chịu tốn công, tốn sức, nếu không công minh có thể sẽ rất nguy hiểm cho các đồng chí của mình. Mà ngược lại, nếu chủ quan, đơn giản, ngây thơ thì chắc anh cũng hiểu được là sẽ… như thế nào!
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #16 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2013, 01:32:02 pm »


   Mẫn không khỏi ngạc nhiên. Anh thoắt có một ý nghĩ đột biến: hay là hủy bỏ việc ra thành phố Hồ Chí Minh? Tình hình ở đây đang có nhiều cái mới quá. Nhưng, xe đã tới đón. Hơn nữa: thấy Mẫn đột ngột hủy bỏ chuyến đi, mọi người sẽ ngạc nhiên. Và Lê Vi sẽ nghĩ gì về Mẫn? Tò mò? Hản là còn hơn cả tò mò nữa, vì cớ gì mà nghe Lê Vi nói vậy, Mẫn đã thay đổi liền kế hoạch? Nghiệt ngã thay nguyên tắc: nguyên tắc nghề nghiệp đã và mãi mãi sẽ không cho phép anh được để lộ mình với ngay cả người mà mình biết rõ là cùng nghiệp vụ. Cũng không được phép phối hợp với bất cứ ai, với bất cứ nhóm nào. Ai làm việc người ấy. Ai biết việc người ấy. Khi nào cần có sự phối hợp, phải do cấp trên cân nhắc và có chỉ thị, mệnh lệnh…

   Mẫn đành khoác ba lô đứng dậy. Tuy nhiên, anh không khỏi thầm cảm ơn Lê Vi về những gì do quá tin Mẫn mà anh đã cho biết, dù mới chỉ sơ qua. Chắc chắn Mẫn sẽ có cách truyền đạt lại tất cả những điều này cho Rồng Xanh được biết.

   Lê Vi cũng đứng dậy và hẹn sẽ gặp lại nhau. Anh hứa sẽ không quên việc xin đất cho Mẫn, và tỏ ra vẫn rất tiếc chưa có dịp rảnh rỗi để cùng nhau trò chuyện được nhiều. Hai người bạn cùng siết tay nhau rất chặt.

   Mẫn ra đầu hiên, chiếc xe màu mận chín của tham mưu trưởng Năm Cường đã chờ sẵn đó. Lái xe là Bảy Hựu, một lái xe cũ được tuyển dụng đang cần mẫn tranh thủ lau lại kính xe. Anh đã 40 tuổi, hiền lành, thực thà và lễ phép.

   - Thưa đại úy, ta đi thẳng hay đại úy có cần ghé qua đâu?

   - Có. Anh cho tôi tới đường Võ Tánh nhé! – Mẫn vui vẻ đáp. Anh muốn tranh thủ tạt vào nhà Thùy Dương chốc lát. Kể từ buổi về đây, đã trên hai tuần lễ rồi, anh mới tới nhà Thùy Dương được có hai buổi. Nhờ Rồng Xanh thăm dò, tìm hiểu, anh đã được biết Thùy Dương vẫn còn ở địa chỉ cũ. Lẽ ra cô đã lấy chồng, nhưng rồi có sự trục trặc. Chàng trai định lấy Thùy Dương là cháu một nhà buôn. Anh ta là sinh viên, cha mẹ ở thành phố Hồ Chí Minh. Sau một thời gian yêu nhau, Thùy Dương đã chủ động cắt bỏ vì anh chàng có nhiều tính cách không phù hợp. Anh đã bí mật di tản sang Mỹ bằng thuyền. Hiện nay Thùy Dương đang làm việc cho phòng bảo tồn bảo tàng của Sở văn hóa. Khi được biết Mẫn trở lại thành phố này, cô rất vui và rất muốn được gặp anh, chứ không hề giận hờn. Nhưng đáng tiếc, buổi đầu khi Mẫn tới, do không báo trước, Thùy Dương đã xuống huyện công tác vắng. Lần thứ hai, đôi bạn cũ mới gặp được nhau. Thùy Dương đã không sao cầm được nước mắt, Mẫn vô cùng xúc động. Tuy vậy, hết sức tế nhị, cả hai người đều không ai nhắc lại chuyện cũ. Cả hai đều trò chuyện và đối xử với nhau đúng như một đôi bạn thân thiết nhất. Hôm nay là lần thứ ba Mẫn tới gặp Thùy Dương để tạm biệt cô. Anh sẽ nói anh đi “công tác ít hôm”. Anh cũng sẽ cho cô biết từ nay anh rất bận không thể ở tĩnh tại mãi một nơi, mà sẽ như con thoi khi đi, khi về.

   Chiếc xe con mau lẹ đưa anh lượn qua một vài phố lớn, sau đó chạy một đoạn dài, rồi dừng lại trước một căn nhà nhỏ một tầng, xuềnh xoàng, ở cuối một phố nhỏ, khuất nẻo. Đây là đường Võ Tánh cũ. Đường phố rợp bóng cây xanh và rất ít người qua lại. Bà mẹ Thùy Dương đã vào làm việc cho một tổ hợp may mặc. Cậu em trai của Thùy Dương đã đậu đại học bách khoa nên đã phải về thành phố Hồ Chí Minh, trọ tại một gia đình bà con. Ở nhà chỉ còn Lê Chi, cô em út đang học lớp 11.
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #17 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2013, 01:32:49 pm »


   Khi chiếc xe dừng lại, vừa nhấn còi hai tiếng thì từ trong nhà một bóng người đã như bay ra. Thùy Dương hôm nay nom càng hồng hào, rực rỡ với chiếc áo pun mầu vàng thắm và một chiếc quần âu màu trắng sáng ngời. Mái tóc đen huyền vẫn bỏ xõa ngang vai như ngày nào, Thùy Dương dường như vẫn còn nguyên dáng hình cô sinh viên hồi mới giải phóng.

   - Anh Mẫn! Thùy Dương gọi vang, tiếng cô bay dài theo bước chân ra tới cổng.

   Khi Mẫn mở cửa xe bước xuống, anh lái xe vui vẻ hỏi nhỏ:

   - Thưa, đại úy cũng quen cô này?

   - Phải!

   - Cô hay lắm đó đại úy! Con nhà tử tế. Lại đẹp nổi tiếng nữa…

   Mẫn theo Thùy Dương vào nhà. Bà mẹ đi làm vắng. Sáng nay cả cô em gái Thùy Dương cũng đi lao động ở trường. Chỉ có hai người ở nhà trò chuyện. Thùy Dương hết sức vui sướng, gương mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng thêm hồng hào. Cô nói hết chuyện này sang chuyện khác mà phần lớn là chuyện công tác. Tuy vậy, cô vẫn tỏ ra vô cùng hào hứng. Tâm hồn cô luôn luôn như rộng mở và tỏa sáng – ánh sáng kỳ diệu của một tâm hồn trẻ, thơ ngây, mà anh đã được gặp, được hiểu từ những ngày mới giải phóng. Hơn năm năm rồi! Đã có biết bao đổi thay trên mảnh đất này, mà mọi niềm tin yêu của Thùy Dương xem ra vẫn còn như nguyên vẹn. Năm năm đã qua đi, mà tấm lòng Thùy Dương vẫn còn như hoàn toàn tươi sáng… Mẫn đã nhiều lần muốn thốt lên một lời nào đó, nhưng rồi lại nén mình lại, để tiếp tục được im lặng trân trọng lắng nghe và thương yêu chiêm ngưỡng vẻ đẹp đằm thắm của nàng.

   Chuyện trò một lúc, Thùy Dương lấy tập ảnh của gia đình cho Mẫn coi. Lật qua nhiều trang, Mẫn thấy có khá nhiều ảnh mới của Thùy Dương. Ảnh cô đang tham gia những cuộc lao động. Ảnh cô trong những buổi biểu diễn văn nghệ hoặc hội thảo thanh niên. Có cả những tấm hình chụp Thùy Dương khi cô về các huyện công tác… Những tấm ảnh đã nói lên khá rõ: Thùy Dương đã hăng say công tác ra sao, vẫn yêu đời thế nào trong suốt mấy năm qua. Và, qua các tấm ảnh này Mẫn cũng thấy được mối quan hệ xã hội của Thùy Dương đã được mở rộng hơn trước khá nhiều. Qua một số tấm ảnh chụp cô đang tham gia các buổi mít tinh, các buổi liên hoan, thấy có nhiều người (một số người có vẻ là cán bộ có cỡ) như vây bọc lấy Thùy Dương. Trong số những cán bộ ấy có không ít đồng chí thuộc Bộ chỉ huy quân sự tỉnh: từ chỉ huy trưởng tới chỉ huy phó, từ tham mưu trưởng Năm Cường tới chủ nhiệm chính trị Quyết Tâm… Tuy nhiên, có một nhân vật hiện diện trong tập an-bom này tuy không nhiều hơn bất cứ ai, nhưng đã làm cho Mẫn chú ý hơn cả, và tự nhiên thấy có cái gì đó cứ cộm mãi lên trong lòng mình: Lê Vi. Con người ấy bình thường đã khá đẹp, lại “ăn ảnh” nên tấm hình nào nom anh cũng trội hẳn lên giữa đám đông, và anh thường ở bên cạnh Thùy Dương.

   - Thùy Dương cũng quen anh Lê Vi hả? – Mẫn hỏi.

   - Dạ. Ảnh tốt lắm! Anh Ba cũng quen anh Lê Vi sao?

   - Vâng. – Mẫn cảm thấy khá rõ giọng mình không được bình thường cho lắm. Anh phải thầm kêu lên với chính mình: “Ôi, ta ghen rồi chăng?”.

   Nhưng rồi, anh cảm thấy ngay mình hết sức vô lý, hết sức ích kỷ, anh lật nhanh tới những trang cuối của tập an-bom và nhận ra thêm một người quen quen nữa: đó là một đồng chí cán bộ hoạt động hạu địch khi trước rất có uy tín mà Mẫn đã được gặp, khi Mẫn còn là chỉ huy phó đội cảnh vệ ở phân khu. Hồi ấy ông thường bí mật về phân khu báo cáo và Mẫn phải lo việc bảo vệ cho ông khi vào cũng như khi trở ra.

   - Ôi! Chú Ba Tín nữa này! – Mẫn mừng rỡ - Chú Ba Tín phải không?

   - Dạ, đúng. Anh Ba cũng biết chú?

   - Biết từ lâu rồi. Giờ chú ở đâu vậy?

   - Chú đang là chỉ huy trưởng đoàn sản xuất 123. Đây là tấm hình em chụp trong buổi lễ mừng công của Đoàn 123 của chú.

   Mẫn không khỏi ngạc nhiên, và tự nhiên nhớ lại câu chuyện về công nhân, tự vệ Đoàn 123 vừa gây lộn, bao vây đồn công an huyện Hải Bằng mà anh tình cờ đã được nghe ngay trong buổi đầu về thành phố này…
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #18 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2013, 01:33:41 pm »


   Tuy nhiên, cũng như lúc trước còn đang mải chú ý tới Lê Vi, Mẫn chưa kịp hỏi thêm điều gì, thì Thùy Dương đã nói sang chuyện khác. Cô cúi xuống, mái tóc mềm khẽ lướt qua gò má làm cho anh như thoáng ngây ngất trong một hương thơm dịu dàng, say đắm kỳ lạ của thịt da tươi trẻ, và của một tình cảm thân thương sâu sắc.

   - Anh Ba! Còn tấm hình này thì chắc anh Ba không biết được đâu!

   Thùy Dương chỉ vào một tấm ảnh nhỏ. Đó là chân dung một thiếu nữ trạc 17, 18 tuổi mặc áo dài hoa, tóc để xõa ngang vai, tuy không đẹp nhưng rất có duyên. Cô gái đang cầm một chiếc micrô.

   - Đúng là tôi không biết cô này. – Mẫn cười hồn nhiên thú nhận. – Ai vậy đó? Chắc không phải là Lê Chi em Thùy Dương rồi.

   - Không phải! Đúng vậy! Đây là Nguyên Nguyên, một cô ca sĩ nghiệp dư, thuộc một quận ngoại thành thành phố Hồ Chí Minh, đang được dư luận chú ý. Mà cô này, không ai ngờ được nhé: lại là người vốn của thành phố ta. Mà lại là một cô bé tôi đòi, cực khổ hồi trước…

   Một linh giác nào đó vụt chói sáng lên dữ đội. Mẫn gần như cướp lấy lời Thùy Dương:

   - Cô bé con nhà ai? Tên gì? Thùy Dương biết không?

   - Biết chớ! Nhưng nè, chỉ một mình Thùy Dương biết thôi. Không cho một ai biết đâu! Vì Nguyên Nguyên trong một phút xúc động đã tâm sự, nhưng ngay sau đó bắt Thùy Dương phải thề không được nói lại với ai hết.

   Mẫn như thất vọng:

   - Vậy, tôi đâu dám hỏi Thùy Dương nữa!

   - Nhưng, anh cần biết lắm hả? Mê cô rồi sao? – Thùy Dương đùa vui.

   Mẫn cúi đầu, ấp úng như để che giấu sự xấu hổ hoặc xúc động ngây thơ:

   - Đâu có mê! Chỉ là vì tôi thấy ở đây có một hình ảnh đẹp, và vô cùng ý nghĩa: một cô bé ở đợ, một cô bé tôi đòi, cực khổ ngày trước nay đã trở thành một ca sĩ, dù ca sĩ nghiệp dư nhưng có tài và đang được hâm mộ.

   Thùy Dương cười giòn:

   - Trời! Anh Ba có tâm hồn nghệ sĩ ghê! Nhưng đúng như vậy thiệt. Quả là một sự kiện đẹp, và hết sức có ý nghĩa, phải không anh Ba? Vậy thì em phải nói cho anh Ba nghe…

   Mẫn cười:

   - Nhưng nếu đúng là đã có lời nguyền với nhau, tôi đâu dám để Thùy Dương mang tiếng không trung thực với bạn. Vậy, Thùy Dương chỉ cần nói qua một chút về cuộc sống cũ của cô gái này, mà không cần thiết phải nói rõ tên họ. Với tôi thế cũng thỏa mãn trí tò mò và lòng ngưỡng mộ rồi.

   - Vậy hả? Vậy Thùy Dương chỉ nói sơ sơ thôi nghe!

   Thùy Dương kể lại: mới cách đây có vài tháng, tình cờ một lần ra thành phố Hồ Chí Minh, tới chơi một cô bạn cũ ở một quận ngoại thành. Cô bạn lưu Thùy Dương ở lại qua đêm. Tối đó, cô bạn đưa Thùy Dương đi dự một buổi ca nhạc của đội văn nghệ nghiệp dư quận. Thùy Dương từ chối, nhưng cô bạn cứ nài nỉ và cho biết: tuy là văn nghệ nghiệp dư, nhưng trong đội này có một cô ca sĩ trẻ mới nổi lên, hát khá lắm. Nể bạn, Thùy Dương đi xem. Khi Nguyên Nguyên xuất hiện trên sân khấu, Thùy Dương đã ngờ ngợ. Sau khi Nguyên Nguyên biểu diễn xong, lui vào sân khấu, Thùy Dương mới nhớ ra: đây là một cô bé ở thành phố Z, mà hồi mới giải phóng, trong công tác vận động thanh thiếu niên ở các khu phố, Thùy Dương đã gặp một vài lần khi cùng tham gia vệ sinh, quét dọn ở cái công viên nhỏ cạnh một quán cà phê. Cô bé nói với Thùy Dương nó là người hầu của chủ quán nọ.
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
fantomasft
Thành viên
*
Bài viết: 468


Con nhà lính... Tính nhà binh...


« Trả lời #19 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2013, 01:34:25 pm »


   Nay không ngờ lại gặp cô bé ở đây. Cứ tưởng là cô bé đã chết trong vụ tai nạn giao thông hồi 1977 mà cả thành phố Z dường như ai ai cũng biết. Thùy Dương không nén khỏi tò mò, và cũng vì thực lòng hâm mộ tài năng, cô đã bạo dạn tìm vào hậu trường của đội văn nghệ xin gặp cô bé. Phút đầu gặp gỡ, cô bé ngày xưa nay là Nguyên Nguyên không khỏi sững sờ và cảm động. Cô bé đã nhận ra Thùy Dương, chị phụ trách, chị sinh viên rất dễ mến, rất bình dân khi trước đã quen biết nhau trong không khí tưng bừng, mới mẻ của ngày giải phóng. Út Bơ, chính cô ca sĩ trẻ tuổi hôm nay là Út Bơ, đứa hầu gái của quán cà phê Tuổi Mộng trước đây, đã kể lại cho Thùy Dương nghe về tất cả những gì đã xảy ra với cô bé sau vụ tai nạn giao thông bi thảm năm 1977.

   - Trời ơi! Hay quá! Hay quá! Thật không ngờ - Mẫn không nén nổi mình nữa, anh thốt lên gần như nghẹn ngào.

   Thùy Dương mỉm cười:

   - Vậy anh Ba có muốn gặp Út Bơ, à quên Nguyên Nguyên không?

   - Có chứ! Nếu được thế thì còn gì bằng. – Mẫn chỉ còn thiếu reo to hơn lên.

   - Vậy, anh Ba ra thành phố, cứ tìm tới Nhà văn hóa quận R, hỏi Nguyên Nguyên – Chớ có hỏi Út Bơ, không ai biết đâu, và chớ có bảo Thùy Dương chỉ cho anh, nghe!

   - Nhớ rồi! Ôi, cảm ơn Thùy Dương! Rất cảm ơn, vô cùng cảm ơn Thùy Dương…

   Lát sau, Mẫn tạm biệt để ra đi. Thùy Dương như chợt nhớ ra điều gì, cô bảo lái xe Bảy Hựu chờ cô một chút. Cô chạy vụt trở vào nhà, mấy phút sau đem ra tấm ảnh của Nguyên Nguyên:

   - Cho anh Ba mượn, nghe! Để dễ nhận ra cổ. Gặp được rồi, bữa nào trở về, trả lại cho em. Nhớ nghe, cứ tìm tới Nhà văn hóa quận R, hỏi Nguyên Nguyên.

   - Nhớ rồi! Cảm ơn Thùy Dương.

   Mẫn siết chặt tay Thùy Dương. Lòng anh tràn ngập những niềm vui – Vui vì được gặp và trò chuyện với Thùy Dương một buổi vô cùng thoải mái và thân thiết. Nhưng còn vui thêm vì đã tìm thấy dấu vết của Út Bơ, cũng có nghĩa là đã tìm thấy dấu vết sống động còn lại của cái quán cà phê tưởng hoàn toàn chỉ còn là một ảo ảnh. Ôi, phải ngàn vạn lần cám ơn sự tình cờ may mắn. Mà trong cái nghề này lắm khi sự tình cờ cũng đã đóng những vai trò cực kỳ trọng yếu. Đã tưởng rằng sẽ phải đổ mồ hôi, sôi máu mất nhiều lắm, mới may ra có thể tìm được cô bé nếu như cô còn sống.

   Tâm hồn phơi phới, Mẫn xòe bật lửa, đốt một điếu thuốc, rít từng hơi dài.
Logged

Cây sinh ngàn nhánh do từ gốc
Nước chảy muôn nơi bởi có nguồn.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM