Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 04:26:25 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Xung kích  (Đọc 24370 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
thinhtu
Thành viên
*
Bài viết: 79


« Trả lời #10 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2013, 10:48:16 am »

***
Tiếng máy bay âm ỉ phía Lập Thạch không lúc nào ngớt. Ngoài đường cái, lác đác những anh vác gạo chạy vội từ mé đèo xuống. Bì gạo trùng trục như con lợn vắt trên vai, họ khập khiễng đuổi nhau trên đường.
- Các ông vác gạo, ngụy trang vào! Đi đâu mà nghênh ngang như đám rước ấy.
- Có phải tụi nhà mình không nhỉ. Này các anh đơn vị nào thế?
Mấy anh vác gạo vẫn cắm đầu chạy. Một tốp thứ hai tới. Thông chạy hẳn ra đường, giữ một anh lại.
- Các đồng chí ở đơn vị nào?
- Hai mươi hai. Buông ra cho người ta đi, đã vội bỏ mẹ lại còn.
- Anh có thấy bọn chúng tôi về sau không?
- Bọn nào?
- Đại đội Trần Phú.
- Không biết. Anh vác gạo cắm đầu định chạy.
Thông túm lấy thắt lưng.
- Chạy đâu!
- Bỏ ra, anh này hay nhỉ.
Thông cười hì hì.
- Cho tớ hỏi đã. Tiểu đoàn chín ấy mà.
Anh vác gạo giằng ra, chạy miết, cành lá trên lưng rung tít, nói vọng lại:
- Chín thì còn xa. Sáng còn bên kia đèo.
Thông trở vào trong bụi cây. Tiểu đội trưởng Thiềng lắc đầu.
- Khó mà về kịp, mà có về đến nơi cũng chẳng còn hơi sức đâu.
Thông xé một cái ống quần cũ xoàn xoạt làm giẻ.
- Về kịp thì đi mạnh. Hết hơi cũng đi đánh được!
Cái đầu trọc của Cốc lúi húi trên thỏi mìn bánh với mấy cái dây ngòi, Cốc vừa khoét lỗ nhét kíp vừa luôn ngẩng mắt lên theo cái kéo đang lúng túng trên tay Mẫn.
- Cậu Mẫn cắt chéo đi, không phải, chéo nhọn đi thế này kia mà. Lấy dao díp chẻ đầu ngòi ra. Khéo không vãi thuốc. Thế đốt nó mới bắt nhanh. Phải đợi nó bén hẳn vào thuốc, xì khói ra, hẵng chạy.
Mẫn mím môi cố gắng làm theo đúng lời chỉ dẫn. Cốc nhớ đến những ngày mình mới vào bộ đội. Ngày ấy, Cốc cũng lúng túng như Mẫn bây giờ, nhưng Cốc chóng quen hơn. Lần đánh trận đầu, thằng Hoán cũng ngồi chỉ dẫn cho Cốc từng tí một. Chiều hôm trước, nó còn nghêu ngao... Đây con trăng chiếu trên đồi cao... rồi bảo Cốc: “Mày cố đi, tao gả em gái cho”, sáng hôm sau Hoán đã chết rồi. Nó cũng quê gần vùng này. Tự nhiên Cốc hỏi Thông:
- Này cái áo sợi trắng của mình liệu cậu mặc có vừa không?
Thông nhìn bạn, lo lo. Quái, mặt thằng Cốc hôm nay trông thế nào! Sao nó hỏi buồn cười. Khéo nó đổ mất. Trong ruột Thông nôn nao. Hôm nay đánh chỉ có một mồi bánh khảo này. Mà lại thiếu đứt đi một tiểu đội. Thông phải lên châm lấy mới được. Một tiếng oàng làm cả mọi người giật mình. Một tiếng oàng thứ hai. Oàng oàng oàng liên tiếp. Lá cây rào rào trên đầu.
- Các đồng chí nhanh tay lên -tiếng anh tiểu đội trưởng Thiềng hét giữa những tiếng nổ vẫn ầm ầm đập vào vách núi. Mệnh lệnh của tiểu đoàn: mười hai giờ, tập trung toàn thể bộ đội ở khu rừng thông. Độ nhìn đồng hồ.
- Mười một giờ rưỡi còn gì! Toàn những mệnh lệnh không còn để cho thở nữa!
Kha đứng dậy, buộc quai mũ sắt gọi to:
- Đồng chí Ruộng báo cho các trung đội tập hợp toàn thể, trong năm phút ra đường cái.
Sản giậm chân.
- Thế là bọn lấy gạo không về kịp. Chú Lũy cho tôi cái mũ sắt. Đồng chí Tằng đeo vào người chú liên lạc cái bi-đông, ấn vào tay chú một gói tròn: “Thức ăn chiều đây”. Chú Lũy úp hai cái mũ sắt lên đầu, chạy theo ban chỉ huy. Trong mấy phút, từ các bụi cây bờ suối, bộ đội đổ ra đường cái. Những tốp vác gạo vẫn tiếp tục chạy về, càng ngày càng vội vã, cuốn theo sau chân từng đám bụi đỏ. Thang, cầu, sọt, cáng, đòn ống quay ngang quay dọc, giữa những mũ sắt, nòng súng chạy lên, chạy xuống, gọi hét ơi ới.
- Đứng vào hai hàng dọc.
- Tất cả anh em xã đội hai ngồi xuống, ngồi xuống hết. Tất cả các bộ phận ngồi xuống ngoảnh mặt về đằng này.
Kha chống tay vào bao súng, đứng giữa đường nhìn bộ đội kéo ra.
- Bánh khảo phá tường đây phải không? Có cái phá hàng rào chưa?
- Ông tiểu đoàn trưởng bảo cho Trần Phú sang bên này.
- Báo cáo anh, chúng tôi chưa có gi¬ao thông.
Một anh cấp dưỡng đeo rổ cơm nắm len lỏi giữa những hàng bộ đội. “Tiểu đội ba có cơm chưa? Ai chưa có lấy đi: còn mấy nắm nữa thôi!”. Trên một thửa ruộng phía trong, đại đội trưởng Ngọc cầm sổ tay vừa nhăn mặt vừa ghi. Tiếng một anh chính trị viên gào lên:
“Các đồng chí mệt như thế này mà phải đi ngay bây giờ là vì chúng ta cần tranh thủ thời gi¬an. Ngày hôm nay...”, tiếng nói lạc vào những tiếng ồn ào.
- Gạo đơn vị nào về đấy?
- Vẫn hai mươi hai đấy à?
- Tránh ra, tránh ra.
Một khẩu đại liên lặc lè đi qua, nòng bọc vải bạt, ba chân sắt đè lên vai anh đội viên béo lùn. Lại súng máy. Hòm đạn sắt chạy lạch xạch. Hòm đạn gỗ. Một anh vừa ôm ngực ho vừa chạy. Tiếng thở vội. Lá ngụy trang rung. Những sọt tre nhấp nhổm. Một cái cầu dài lũng lẵng trên vai hai người dân công, dẫn đầu một đoàn cáng.
- Này, ông cụ, đi với bộ đội thú không?
- Ta ở đâu đấy?
- Bắc Ninh đây! Bắc Ninh đây! - Anh dân công gánh cáng cười nhe răng đen, vừa đi vừa quay sang trái, sang phải.
- Không có phụ nữ nhỉ. Các chị Trung Du không đi à?
- Hoan hô thanh niên xung phong tải thương.
- Phụ nữ còn ở nhà gánh gạo qua sông các anh ạ.
- Tránh giạt vào! Máy bay đấy.
Logged
thinhtu
Thành viên
*
Bài viết: 79


« Trả lời #11 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2013, 10:48:57 am »

Tiếng thét truyền đi. Một anh đeo cái loa to tướng sau lưng chạy hốt hoảng qua. Dân công vẫn kéo tới. Mấy ông cụ tay cầm lá cọ che đầu, vai gánh cáng. Một chú bé mười ba mười bốn đeo tay nải. Một đoàn áo tây, kính râm, đầu chít khăn sợi kẻ ô vuông vùng tề. Lại một tốp bộ đội vác gạo hích vai chen lên.
- Tránh ra cho chúng tôi đi.
- Khẽ cái mồm chứ. Không nghe tàu bay à.
- Nó bay xa rồi. Đi đi thôi anh em.
- Toàn đại đội chuẩn bị.
- Húc ơi, mày ở nhà mắm muối dưa cà không nên thì liệu hồn!
Con đường cái nghìn nghịt bộ đội dân công lẫn lộn trong bụi đất đỏ. Những cây con hai bên đường bị giẫm nát nhừ rạp xuống. Lá ngụy trang rụng đầy đường. Trên một cái bếp lớn, một chảo nước vẫn sôi sùng sục. Ngựa hí ầm ĩ trong các bụi cây.
- Voi kìa, voi kìa, rẽ sang cho voi vào!
Huỵch huỵch những tảng sắt đi qua. Một cái mũ nan nhoi nhoi đằng sau những sọt tre to lấp người. Đại đội trưởng pháo binh, vai gù gù khua gậy ra lệnh:
- Liên đội đi quá lên năm trăm thước rồi rẽ vào bên cạnh.
Những tiếng khúc khích.
- Này đi đâu đấy, vào đây kia mà. Chưa ra trận đã định đi chơi!
Dưới gốc thông, hai ba con bò vẫy đuôi gặm cỏ. Đội du kích huyện đã tập hợp riêng một góc. Ông chủ tịch huyện tay giữ vành mũ lá chạy đi chạy lại, cái xà cột lọc xọc. Tiếng nói anh đội trưởng du kích the thé:
“Các đồng chí đừng nghênh nữa. Chú ý vào đây”. Mũ sắt, mũ nan, thang, sọt, cáng vẫn kéo vào rừng thông. Bờ đường, hai ba chục đồng bào Mán Cao lan, đàn ông, đàn bà, trẻ con, đứng hai hàng trước tấm băng giấy viết chữ mực tím lòng ngòng: “Hoan hô bộ đội”. Ông ủy nhiệm thôn tay cầm mũ, nhai trầu đứng đầu hàng. Những chị Mán, váy lất phất, hở đùi to mập. Một đứa bé cởi truồng tay chắp đít. Đàn ông tóc búi, cái tẩu thuốc lá dài phì phèo. Chị cán bộ người xuôi vuốt mấy sợi tóc bên má, miệng nhấm nhấm.
- Chạy lên không đứt liên lạc.
- Chạy lên, chạy lên. Chân rầm rập, bụi đỏ càng mù mịt.
Mấy anh cán bộ đứng châm thuốc lá ở góc đường rẽ, xì xào trỏ một đại đội đang đi qua.
- Chủ công hôm nay đây.
- Chúng nó đi lanh thật. Lính nó tỉnh lắm mày ạ.
- Này cái cầu nó đan kỹ lắm. Trên nẹp, dưới nẹp.
 Độ khoác áo mưa sột soạt, cứng thẳng. Sản cúi đầu đi nhanh. Kha bước mềm mại, ngoái cổ cười vội với mấy thằng bạn. Mũ sắt, súng tua tủa, xung kích im lặng đi. Qua cái băng giấy, Kha bỗng nhìn thấy Lý bên kia đường. Lý cũng ở đây à? Kha toan chạy qua hàng bộ đội sang lại thôi. Vội lắm. Đằng sau, những tiếng ào ào như sóng làm Kha ngoảnh lại. Bộ đội vẫn qua. Tiếng ào ào túi bụi. Những anh cán bộ nghển lên nhìn.
- Đi vào hàng các đồng chí. Cái gì mà nhổm lên nhổm xuống cả thế!
- Cái gì mà ầm thế nhỉ!
Những bóng mũ sắt phía sau rối loạn. Tiếng ào ào lên tới gần, rồi bật lên.
- Gạo, gạo.
- Bánh khảo về luôn chúng mày ơi!
- Thôi chết Tây rồi. Họ nhảy lên la hét.
Tim Kha cũng đập thình thịch. Mồ hôi ướt đẫm ngực áo những anh mới tới. Cánh mũi họ phập phồng, miệng há ra hổn hển.
- Báo cáo ban chỉ huy chúng tôi đã về đủ.
- Các anh ăn cơm chưa?
- Chúng tôi trút gạo lấy súng theo ngay, chưa ăn.
- Đồng chí Tại về gọi cấp dưỡng các trung đội đem cơm ra ngay cho anh em.
Một đoàn đầu ngựa cất cao, bọt mép sùi trắng, giữa những cánh tay giơ lên xúm xít. Những anh ngồi ngựa, lưng đeo ba-lô, tay giật cương, tay kia cầm mũ múa hoa lên.
 - Bánh khảo nhiều không?
- Đủ dùng đủ dùng.
- Ngựa chạy suốt đêm đấy. Vào trong này mà lĩnh.
Độ cười khà khà.
- Thôi được. Vào trước đi, nhanh lên. Không có cũng khổ. Có cũng khổ. Bây giờ lại tổ chức lại tất cả đại đội.
Ngựa qua, người khép lại sau chạy cuốn theo.
- Nhanh lên, trên đứt rồi.
- Các anh ở đơn vị nào lại đâm quàng vào đây!
- Đại đội năm mươi hai à. Đằng sau. Đợi đấy thì gặp. Tránh ra.
- Các cậu mệt lắm hả?
- Chúng tao đi như gió cả đêm cả buổi sáng. Về đến nhà, chúng mày đi rồi.
Tưởng không kịp, chạy như chết.
- Dồn lên. Lá ngụy trang rung nghiêng ngả. Đoàn bộ đội trông như khu rừng trong cơn gió to. Cáng tre, cầu, sọt, thang nhấp nhô, lúc lắc.
- Ái chà dân công chạy khỏe nhỉ.
- À, ông cụ này tôi đón tay hôm ở cái cầu gãy đây mà.
- Hoan hô đồng chí bố. Bố chạy có tướt không hả bố?
- Kìa cụ Thúy, bộ đội hoan hô kìa!
- Hôm nay có được xem súng nổ tận mắt không nào!
- Mình được vào đồn một cái không nhỉ.
- Chạy lên! Chạy lên!
Trong rừng thông những đơn vị tới trước đứng từng khối vuông ồn ào. Ngựa chạy giữa những hàng người. Giấy trắng nhỏ bay tới tấp như cánh bướm trên những bàn tay tranh nhau giơ ra.
- Cái gì thế?
- Thư Bác.
- Đâu đâu? Đưa tao. Chúng tao chưa có thật mà.
- Cài lên mũ cái đã.
Khu rừng dần im xuống. “... Chiến dịch này là lần đầu tiên đánh đồng bằng mà địch thì có chuẩn bị. Chính vì lẽ đó mà ta quyết phải thắng”. Buổi chiều âm u. Anh chính trị viên trung đoàn đọc mỗi câu lại ngừng lại, nhìn những khối người im phăng phắc. Tiếng đại bác đã xa dần. “... Nào đơn vị nào hứa với Bác và Chính phủ sẽ lập nhiều công nhất nào? Chính phủ, đoàn thể và Bác đang chuẩn bị sẵn sàng thưởng cho những chiến sĩ, cán bộ và đơn vị lập công to nhất...” Đồng chí Thông đứng ngây người nghe, chớp chớp mắt đuổi một con muỗi đang đốt trên mặt. “... Các chú phải cố gắng diệt nhiều địch, lập cho nhiều công để giành lấy giải thưởng tối cao... Chào thân ái và quyết thắng. Hồ Chí Minh”. Một làn sóng chạy trên những mũ sắt, những nòng súng, những vai áo nâu, những khăn bịt đầu, những đòn ống dựng đứng. Tiếng hoan hô làm những đàn chim bay vù lên cao toán loạn. Anh trung đoàn trưởng bước lên.
- Thưa các đồng chí, trong lúc gấp rút này, các đồng chí có cho phép tôi thay mặt trung đoàn hứa với Bác không?
- Có!
Anh trung đoàn trưởng nhìn bộ đội, dân công trước mặt. Mới năm ngoái, những buổi xuất phát, toàn những lưỡi mác, bàn tay anh em tím đi vì rét, áo, quần toạc từng mảng hở những khoảng da thịt nổi gai gà. Hôm nay chúng ta đã khác. Tiếng anh trung đoàn trưởng vững lên.
- Chúng ta hứa với Bác hôm nay không thắng không về.Đường rút lui của chúng ta là bạt cái cứ điểm của nó mà về...
Chú Lũy đứng bên cạnh Kha che mồm quay lại đằng sau nói khẽ:
“Không thắng thì không về đi...” Kha nắm báng súng lục bên hông, mặt đỏ bừng. Không thắng thì không về được thực sự. Cái áo mưa của Độ sột soạt. Sản nhìn nhanh những đám mây đen đang đùn ra giữa trời. Mây này, tối trời, hành quân tốt. Đến sớm, giải quyết được nhanh. Tiếng đại bác đã im. Gió thổi càng ngày càng mạnh. Tiếng anh trung đoàn trưởng khàn khàn.
- Mệnh lệnh hành quân. Thư Bác cài trên mũ, bộ đội bắt đầu ra khỏi rừng.
Logged
thinhtu
Thành viên
*
Bài viết: 79


« Trả lời #12 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2013, 10:50:38 am »

VI.
Những bóng mũ sắt mờ vào bóng tối, hiện rõ lên, hoa hoa mất đi, lại mờ mờ tròn tròn nhô lên, thấp xuống. Gió thổi trên cánh đồng. Một chấm hỏa pháo vọt lên cao rồi rớt xuống lả tả từng giọt, soi rõ một bóng đồi dài. Bộ đội bước đều đều, sâu mãi vào đêm tối. Kha giật ống tay áo của Sản chỉ về đằng trước. Năm sáu vệt sáng lung lay nối tiếp nhau. “Đường nhựa kia”. Ông chủ tịch huyện vỗ vai Độ, ghé đến thì thào: “ông Huy đâu?“. Độ chỉ về đằng sau. Ông lại ghé đến: ”Chỗ này trước là ấp của thằng Đỗ Quốc dân đảng. Ruộng tốt nhất hạng“. Qua một bụi găng tròn, ông chạy tới ấn cái mũ lá vào bờ cỏ rồi chạy theo Độ. ”Sáng mai về lấy". Keng keng keng, những tiếng kẻng truyền đi trong khoảng tối.
Tiếng chó sủa ăng ẳng. Xung kích đổ ra cánh đồng, nhiều mãi. Gần tới chân đồi, đoàn quân tiến nhanh qua ruộng. Đất trắng lổn nhổn dưới chân. Tiếng kẻng rời rạc buồn ngủ. Độ vụt lên trên đầu, tay lăm lăm khẩu súng ngắn. Những anh đội viên, cả khuôn mặt tối thẫm dưới vành mũ sắt, tay nắm súng, cúi mình bước nhanh. Tổ dò mìn tách ra ngoài hàng rẽ lên đồi. Xung kích dàn ngang ra rồi lẫn vào cỏ. Gió thổi lay động ánh sáng bàng bạc trên mặt đất. Bò lên tới một bụi cây nhỏ, Kha nằm xuống. Anh đội viên thông tin ôm cái máy điện thoại nằm dưới. Trung đội trưởng Phú lom khom “Báo cáo, xung kích đã tới”. Kha gật đầu thì thào “Được, anh cho nằm yên. Làm công sự thật khẽ”. Ánh trăng đôi khi rõ lên, lại mờ đi.
***
Chín giờ. Chín giờ rưỡi. Mười giờ. Mười giờ rưỡi. Trên đồi im như tờ. Sao lâu thế này. Kha khẽ kéo cổ áo lên cho đỡ cóng, quay sang chú Lũy lấy nắm cơm ra nhai, và dặn chú liên lạc:
“Cái làng tề khuất đồi mình không trông thấy. Ban chỉ huy trung đoàn ở mé ấy, chú nhớ đấy”.
Sản nằm úp mặt bên máy điện thoại bịt chặt miệng, ngực nấc lên nhịn cơn ho. Một lúc, anh nhỏm dậy, bò lên chỗ Kha. Hai cái mũ sắt ghé vào nhau.
- Thế nào?
- Pháo chưa xong, bên Độ xong chưa?
- Xong.
- Tin trung đoàn: hôm qua diệt Bình Liêu. Bên Đông-bắc, phối hợp thế là cũng thắng to. Ban chỉ huy đại đoàn nhắn cố gắng. Mày nằm đây, tao đi báo tin cho anh em.
Sản bò lên tổ “keo sơn” trên sát hàng rào. Tiếng xe chạy bỗng rộ hẳn lên. Một hồi kẻng lanh lảnh bên kia đồi. Kha lắng tai, tay nắm chặt. Mé đường nhựa, những vệt sáng quệt trên vòm trời, dò dẫm. Lâu quá thật. Một ánh chớp chân trời thẫm như đồng hun gầm lên một tiếng. Một ánh chớp thứ hai. Đa Phúc đánh rồi!
Những tảng mây đen nặng phía chân trời ầm ù hiện lên loang loáng rồi sôi ùng ục. Khoảng đỏ hồng le lói lan dần, đỏ thêm rồi bỗng tràn rộng nhanh chóng. Cháy. Chân tay Kha dậm dật. Những vệt sáng ngoài đường nhựa rối loạn. Kẻng khua gấp ngay bên kia đồi. Mặt đất, những lá cỏ, bụi cây trước mặt Kha bỗng sáng lên xanh lè, một quả pháo sáng từ trong đồn vút lên cao thẳng trên đầu. Kha nép xuống. Những giọt lửa xanh bay tỏa ra rơi nhanh. Những chấm hoa nhảy múa trong mắt Kha. Khoảng tối sau lưng đã nổ ran lúc nào. Mé đường nhựa Tam Đảo cũng đánh rồi. Cả người Kha như lửa cháy. Mấy phát súng trường lẹt đẹt giữa những tiếng kẻng, tiếng mõ, tiếng chó sủa, tiếng người gọi, hỗn độn, cuống cuồng, dưới chân, chung quanh, khắp phía. Tháp canh của nó bắn pháo hiệu lung tung. Sao chưa nổ đại bác. Cái lô cốt tối đen, mỗi giây lại như sắp lòe lửa bắn ra. Lộ bét mất! Chậm quá! Chậm quá! Phát đại bác mở đầu như tiếng sét. Kha bật người lên, gọi bộc phá ở hàng rào đầu tiên:
“Nổ đi!”. Cốc cẩn thận kéo cái nụ xòe. Cái ngòi lem lém. Cốc tụt vội xuống chỉ kịp trông thấy tất cả chung quanh bật sáng trắng. Cái hàng rào phun lửa, tre, gỗ. Khói sặc sụa. Mắt cay xót. Miệng đắng. Hơi khét cháy cổ họng. Một anh đội viên, cái cầu tre trên vai, xông vào đám hàng rào vừa bị bộc phá giật tung. Cái cầu dựng đứng lên, lúc lắc im một giây rồi đè giạt xuống răng rắc. Cái đồn bắn trả lại ngay. Những lô cốt cao nổ đều loạt. Bức tường đá lập lòe đầy những khe lửa. Các lỗ châu mai bắn ra túi bụi. Đạn chạy veo veo sát trên mũ sắt của xung kích. Súng máy liên hồi. Díu, đoàng, ùng, ầm, những quả lửa lớn nổ chung quanh chân tường đồn. Kha nhổm hẳn nửa người, cái mũ sắt chúi xuống lại ngẩng lên. óc anh căng ra và nhận xét tình hình trong khi cả người anh giật lên theo những tiếng nổ lớn. Nghe súng, Kha biết bên thằng Độ đang giải quyết hào. Đại bác chưa trúng lô cốt. Trong đồn một câu hét tiếng tây “i-xi, i-xi”. Nó bắt đầu để ý mặt này. Kha gọi lên trung đội Hiền:
- Nổ rào liên tiếp nhanh lên!
Mẫn xách thỏi bánh nổ chồm vào hàng rào trong. Thông nhoài theo hét:
“Có tao đây. Chạy theo cầu!”.
Hai anh đội viên cúi gò lưng chạy giẫm lên những vệt cầu tre trăng trắng, giữa gỗ, nứa, chông nát vụn đầy đất. Lửa chớp nhằng nhằng làm hai chân Mẫn ríu lại. Một cái lỗ châu mai trước mặt bắn ra đỏ rực. Thông hét:
“Cúi thấp xuống”.
Mẫn ngã sấp. Thông bò dưới luồng đạn lên hỏi:
“Có việc gì không?”
Mẫn vẫn nằm sấp không trả lời, nhìn cái hàng rào tua tủa những cây tre gộc nhọn hoắt, ngang, chéo. Thông đập vào vai Mẫn, hét:
“Lên đi”.
Trong ngực Mẫn, một khoảng trống bóp lại thon thót. Tiếng trung đội trưởng Hiền hét ở hàng rào ngoài:
“Lựu đạn đâu! Đứng lên ném vào!”.
Một tiếng nổ lớn chuyển người. Những mảnh đá tường bắn vào mặt Mẫn. Thông lại quát vào tai Mẫn:
“Súng mình đấy, đừng sợ, lên đi!”.
Cái bờ tường lại rực lên lóa mắt. Hai ba quả lựu đạn chày của ta quăng quăng rơi vào trong những hàng dây thép gai. Mẫn theo lệnh của Thông, chồm lên như một cái máy. Mẫn không biết mình làm thế nào đã tới sát hàng rào. Tiếng Thông đằng sau gáy:
“Đặt sát vào!”. Mẫn đặt thỏi mìn dọc theo chân rào, kéo nụ xòe. Cái đầu dây ngòi thành một chấm đỏ, rồi xì xì. Thông giật chân Mẫn:
"Xuống!
 Mẫn nhỏm dậy. Một luồng gió mạnh đập Mẫn ngã chúi. Thông kéo Mẫn tụt hẳn xuống. Cái hàng rào đang rơi xuống lả tả. Mẫn còn run, hỏi anh tổ trưởng:
- Nổ chưa anh?
- Nổ rồi. Khá. Thôi cậu xuống.
Logged
thinhtu
Thành viên
*
Bài viết: 79


« Trả lời #13 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2013, 10:51:57 am »

Tay Thông đập vào vai Mẫn. Thông lại chạy vụt lên để phá tường và lô cốt, mở đường vào trong đồn. Kha vào hàng rào cuối cùng. Bóng đồng chí Thông cong cong trên cái cầu lớn, vượt qua hào sâu sát tường. Anh đội viên thông tin ôm cái máy điện thoại quỳ lên, định chạy theo Kha bỗng kêu một tiếng, gập đôi người về đằng trước, úp lên cái máy điện thoại. Sản hét “Tản ra”. Thông đã tới sát bên cạnh lô cốt. Kha nằm dán mình ở chân rào, nhìn rõ Thông lúi húi ở chân tường. Sao cái đồn này cao quá thể! Bảy tám thước. Bên trong nó thế nào? Tụi ở lô-cốt bắn thong thả, rất ác. Phải chiếm ngay cái lô cốt này. Thông đã vùng dậy, nhảy qua rào chạy trở xuống. Sau lưng anh, bức tường cao ngất chói lòa lên rung rinh. Tiếng nổ của quả bộc phá lớn đập vào ngực tất cả những anh bộ đội. Cái lô cốt rụng xuống một mảnh lớn bụi mù. Thông ngã lăn quay, thở hồng hộc, mắt vẫn nhìn lại, nom rõ cái lô cốt đã bị phá thủng. Kha quát “Đột kích một vào!”. Trung đội trưởng Phú vung mạnh tay chạy lên. Giác xách khẩu trung liên đạp qua quãng dây thép gai cuối cùng. Lựu đạn tới tấp quăng vào trong tường. Hai ba bóng nhảy theo. Xung kích nhô lên, thụp xuống thoăn thoắt. Kha thét:
“Chiếm lô-cốt!”
Một cái thang áp vào tường. Bóng một anh đội viên leo lên mảng lô-cốt đổ, đánh đu lên nóc, nằm ép xuống. Hai ba chấm đạn lửa bay ngang qua mặt anh. Sản nhìn lên phía lô-cốt, cúi nói trong máy, bên cạnh các anh đội viên thông tin:
“A lô. Báo cáo chúng tôi chiếm lô-cốt rồi. Đang vào. ”Bánh khảo“ rất có kết quả”.
Mấy phát súng nổ lác đác. Những tiếng lựu đạn ngừng lại. Hai khẩu trung liên bắn kiềm chế đều đều vào cái lỗ châu mai đã tắt tối om. Phú trên đồn hớt hải xuống, tìm Kha.
- Báo cáo lạ quá.
- Cái gì?
- Vào rồi không phát triển được. Sờ phía nào cũng thấy tường. Tối lắm. Mấy lỗ châu mai trên cao bắn ra đôm đốp.
Hai người chúi xuống.
- Tìm cửa xem.
- Đang tìm chưa thấy.
- Anh lên đôn đốc tìm kỹ xem. Phú trở lên. Kha đem hết sức óc tìm hiểu cái đồn. Thế này là thế nào?
Một tiếng nổ lớn dưới đồng phía sau lưng. Sản bên dưới gọi to:
"Anh Hiền cho trung đội dàn ngoài hàng rào. Nằm tản ra. Ca nông Hương Canh nó bắn về đấy. Chuẩn bị đánh tung thâm. Những tiếng lựu đạn lụp đụp trong tường. Anh em lại đang vào.
Kha ngoái cổ về phía Độ. Bên ấy cũng thưa tiếng súng. "Lũy đâu?'
- Có!
- Sang anh Độ xem thế nào về báo cáo. Chạy nhanh lên!
Chú liên lạc nhảy xuống đồi. Sản lên bên cạnh Kha. Anh Đại đội trưởng quay sang.
- Lạ lắm.
- Sao?
- Vào, lại mắc tường chung quanh.
Phú trong lỗ tường chui ra, xuống chỗ hai người.
- Thế nào?
- Mình phá vào một cái buồng kín. Tìm mãi thấy cái cửa hầm ngầm. Cho xuống, hầm thông sang bên cạnh, không lên được. Hình như có thang nó rút mất rồi.
Đại bác địch vẫn câu đến oàng oàng dưới cánh đồng. Tiếng súng trên đồn rời rạc, thỉnh thoảng lại ào ào lên. Kha nhìn chăm chăm vào khoảng tường vỡ. Sản bỗng kêu lên:
- Tao thấy rồi. Nhà sát tường.
Kha cũng vừa bật nghĩ ra. Đúng rồi, nó xây luôn nhà sát vào tường đồn. Mỗi buồng như một cái ô. Mình phá vào chỗ nào cũng bị ngăn lại như là chui vào cái ô kéo. Nó làm hầm thông ô nọ sang ô kia. Nếu mình phá luôn hai lượt tường vào trong sân, thì nó ở các ô khác bắn ra. Đánh thế nào? Kha nhìn bức tường dựng đứng. ít ra là tám chín thước cao. Cho là ba tầng nhà. Phải chập thang mà lên. Chồng người mà lên. Rồi từ lô-cốt đã chiếm, đánh tỏa ra. Kha quay lại Sản:
“Bây giờ cho hai trung chiếm trên mái”.
Sản gật. Phú ghé lại:
“Báo cáo anh thang không đủ”.
Trên nóc lô-cốt, anh đội viên gọi xuống:
“Nó còn hai ba thằng dưới này”.
Anh nhô nửa người bắn từng phát trả lại cái lô-cốt trước mặt. Phía Độ cũng gặp một trường hợp như mặt xung kích chính. Nổ tiếng đầu tiên, trung đội Tôn chiếm ngay hai cái ụ súng vệ tinh ở ngoài đồn. Tiểu đội trưởng Na nhảy vọt lên nóc ụ, nằm úp sấp nhét quả lựu đạn xì xì vào trong lỗ châu mai. Độ gào “Xuống hào. Xuống hào”. Lưỡi lê sáng nhoáng. Trong hào hai ba thằng Tây bíu lấy đất bò lên, lại rơi xuống. Tiểu liên bắn lia xục theo lựu đạn vào các ngách hào. Cái lô-cốt cao từ trong đồn bắn như đổ đạn cố chặn đường tiến của xung kích. Tôn nằm sát một khẩu trung liên gác càng lên trên ụ súng bắn trả lên đồn, qua những hàng rào chi chít. Độ nhảy xuống hào, đạp qua mấy cái xác tây ướt vũng, thét to:
“Theo hào lên đồn”.
Đạn súng lớn nổ lóa mắt trên bờ hào. Trung đội trưởng Tôn quát “lên nhanh”. Cả trung đội theo hào đến sát đồn, rồi nhảy lên mặt đất, vòng qua dây thép gai. Khẩu súng máy trên cái lô-cốt sừng sững vẫn quạt xuống. Lựu đạn lăn bịch bịch chung quanh những anh đội viên. Đồng chí Luân đang đặt cái cầu qua hào bỗng ngã chúi xuống bờ hào, hai tay sóng soài giật lên mấy cái. Tiểu đội trưởng Na nhảy qua cầu, nhìn cái lô-cốt cao, rút chốt lựu đạn, ném thẳng lên. Lửa xanh bật sáng dưới mái lô-cốt. Khẩu súng máy trên cao câm bặt. Đồng chí Tại áp lưng vào tường lô-cốt men đến một lỗ châu mai đang khạc lửa. Một mũi súng thò ra ngó ngoáy tìm mấy bóng đội viên lố nhố phía dưới. Tại nghiến răng đưa tay nắm lấy cái nòng súng giật nảy. Những ngón tay bỏng sèo sèo. Tại nhăn mặt nói:
“Thôi xin bác”.
Tay kia tọng một quả lựu đạn vào trong. ục một cái, trong lô cốt im bặt. Dưới chân tường cao ngất, trung đội trưởng Tôn đứng thần người. Những lỗ châu mai ở bên sườn trung đội vẫn lẹt đẹt từng phát bắn ra. Lên thế nào? Cái tường cao quá. Độ ngửa cổ lên, nghiến răng “Không có bộc phá lúc này ác thật”. Anh cởi áo mưa vứt xuống đất “Cao mà không lên được à?” Độ gọi:
- Đem thang lên. Anh Tôn cho bộ đội tản ra, nấp vào địa hình. Tôi lên. Cái lỗ châu mai nào còn nổ, bắn câm nó lại.
Ba cái thang nối lại áp vào tường lô-cốt. Độ leo lên nhanh, đứng thẳng trên bực thang cuối cùng, tay áp vào vách đá. Cái thang chao nghiêng. Độ giơ tay với. Nắm được vào mép tường, anh bíu nốt tay kia vào kéo người lên. Ngói kêu rắc rắc. Trên tường là mái ngói. Độ bò nhoài ra giương to mắt. Sân đồn tối sâu thăm thẳm. Gió quạt vào mặt. Cái đồn vẫn nổ hết góc này đến góc khác. Độ quỳ lên nhìn rõ hơn. Cái lô-cốt phía trước mặt nổ một tràng dài. Tay Độ đang chống thẳng bỗng khụy xuống. Độ bị đánh mạnh vào đầu không biết rõ vào chỗ nào. Mặt anh vập xuống ngói.Những ngón tay bíu lấy những hòn ngói cho khỏi lăn đi. Độ quên hết chỉ còn thấy bên vú trái đang phồng lên. Độ sờ vào ngực. Nó sưng to, ướt nóng. Độ nghĩ “Một viên đạn nằm trong ngực rồi!”Anh nằm vững lại. “Phải xuống ngay mới được”. Độ chống tay dậy lại ngã chúi. “Bây giờ xuống thế nào”. Một cái mũ sắt nhô lên. Khuôn mặt của Na ghé tới. Tiếng súng đang thưa bỗng dồn lên, choàng vúi, tằng tằng vây lấy chung quanh Na. Miệng Na nói. Độ không nghe thấy gì. Độ lắc đầu thều thào.
- Tôi không việc gì đâu!
Na đã quàng người Độ qua vai. Anh tiểu đội trưởng thả hai chân xuống tìm bực thang. Độ cố mở mắt, tay ghì chặt lấy vai Na.Hai mắt ríu lại, lơ mơ như ngủ gà. Độ thấy rõ ràng ba mẹ con nó bồng bế nhìn lại mình. Nhất là con bé con, cái mồm nó chúm chím nom hay quá. Một ý nghĩ lóe qua óc Độ “Phải tỉnh mới được.Buông xuôi cho mê đi bây giờ là chết” Độ bừng hết máu trong người tỉnh dậy. Na buông tay bám mép ngói, lùi xuống được hai ba bực thang. Máu trong ngực Độ chảy ướt xuống lưng anh tiểu đội trưởng. Độ mở mắt. “Làm thế nào tìm thằng Kha. Không trong đồn nó kịp tổ chức lại mất”. Na đều chân, xuống tới mặt đất. Độ ngã gục vào cánh tay mấy anh đội viên. Tiếng Tôn lo lắng “Đồng chí Tính đưa anh Độ xuống”. Độ lắc đầu. “Đưa tôi sang anh Kha”. Chú Lũy vừa tới nơi, mở tròn mắt đứng ngây ra. Họ dìu Độ tới chỗ Sản. Độ khặc khừ nhìn anh chính trị viên, trong đầu ù ù. Sản kêu:
“Mày xuống ngay”.
Độ ngồi tựa vào một anh đội viên, nói đứt quãng:
“Phải đánh từ trên xuống... Từ mái đánh xuống”.
Máu đỏ cả ngực áo Độ. Anh lừ đừ:
“Phát triển trên mái... dễ lắm”.
Sản gật:
“Được rồi. Được rồi. Đưa anh Độ xuống”.
Độ lả hẳn, mặt tái mét. Trong lúc trên đồn tiếng súng bẵng đi mấy phút thì dưới cánh đồng, phía đằng sau ban chỉ huy trung đoàn bỗng nổ ran. Huy ngồi tựa vào những sọt đất, máy điện thoại luôn luôn áp vào tai.
“A lô. Hai mươi hai. To lên. To lên nữa. Không nghe thấy gì cả”.
Huy ngừng mắt nhìn theo cái hỏa pháo đang bay lên, ánh sáng xanh hắt xuống những sọt đất.
“A lô. Tiếng súng phía các anh là thế nào?... Tám xe à? Cương quyết chặn địch. Chú ý phía nam cầu Khả có chỗ sông lội được. Đừng để nó qua lối ấy”.
Huy cầm máy nói đứng lên nhìn về phía cánh đồng đằng sau. Ông chủ tịch huyện nói to với mấy anh cán bộ huyện báo tin:
“Nó lên cầu Khả đấy”.
Logged
thinhtu
Thành viên
*
Bài viết: 79


« Trả lời #14 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2013, 10:52:38 am »

Những vệt đèn pha chạy gầm gừ càng ngày càng gần, càng nhiều. Chân trời phía Hương Canh chớp lên. Bung, rồi tiếng xèo xèo đi tới. Mấy cán bộ trên miệng hầm nhảy cả xuống. Phát đại bác nổ ầm bên kia đồi. Chân trời lại loáng dài, trông rõ những tảng mây im lìm. Cái đèn pin bọc vải của đồng chí tác huấn hoe lên một chấm tròn nhạt. Trên quyển vở, anh cúi viết tiếp “mười một giờ rưỡi, địch tiếp viện lên cầu Khả tám xe. Đại bác địch vẫn bắn tới”. Trung đoàn trưởng Huy lại nói chuyện. “A lô. Anh Cường. Chưa phát triển được à? Tường cao à? Được. Súng cầu Khả là ta chặn tiếp được à? Tường cao à? Được. Súng cầu Khả là ta chặn tiếp viện địch. ừ.ừ. Được. Cho lên ngay đi. A lô. Đợi lệnh trung đoàn hẵng cho pháo binh về”. Huy ngẩng lên. “Anh Ngô cho tập trung nhanh hết lựu đạn của vệ binh mang lên đồn”. Rồi quay sang anh chính ủy trung đoàn, Huy tiếp:
“Anh Xuân ở lại đây nắm tình hình chung, tôi lên xem thế nào”.
Huy khom khom đi lên đồn. Một cái máy điện thoại và mấy người sĩ quan tham mưu lục tục đi theo. Tiếng súng phía cầu Khả càng ngày càng dữ. Những chớp lửa xé nát bóng tối. Oàng oàng, oàng oàng, đại bác bô pho rùng rùng. Trên đồn, tiếng lựu đạn dồn lên đoàng đoàng. Mặt cánh đồng lao xao những đám người từ Lũy tre làng tề chạy đến. Một đàn trâu. Một đám quang gánh hớt hải. Tiếng trẻ con khóc. Tiếng gọi xa:
- Két ơi. Con ơi!
- Đi đằng nào bây giờ?
- Trời ơi, trời đất ơi.
- Thôi ngồi đây, đi đâu?
- Két ơi, con chết dẫm đằng nào. Hu hu. Két ơi.
Ông chủ tịch huyện đứng lên bảo mấy anh cán bộ:
“Ta vào làng ngay thôi”.
Có tiếng loa văng vẳng phía Lũy tre. Tiếng loa chốc lại ô... Ô... giữa những tiếng ồn ào. Ông chủ và mấy anh cán bộ huyện đi thẳng vào phía làng tề. Tiếng súng lại dào lên, khắp trong đồn. Những tiếng nổ lớn động đất. Từng mảnh tường rụng vào trong sân. Đạn lửa chạy chằng chịt giữa các lô cốt. Xung kích nối nhau lên thang. Những cột người chồng nhau lên bíu tay vào các gờ đá mặt tường. Ngói rơi rào rào. Một bóng người từ trên mái rơi thỏm xuống khoảng tối trong đồn. Hai trung đội lên làm chủ khắp trên mái. Những mũi xẻng nóng nảy xúc ngói. Xà beng, lưỡi cuốc, cán xẻng nện thình thịch rắc rắc, khắp mọi chỗ. Tiểu đội trưởng Na chọc thủng một mảng to ở trần nhà, ném lựu đạn xuống. Những tiếng gào thất thanh, tiếng chạy rình rình bên dưới. Na thò chân qua lỗ hổng buông tay, rơi thình xuống sàn gác. Hai ba bóng xô đến. Na vùng dậy đâm lưỡi lê vào đám tối.
Máu vọt nóng hổi lên mặt anh. Tiếng kêu rống. Cái lưỡi lê của Na vặn mạnh đi, đau cả cổ tay. “A moa, a moa” một tiếng thét rú chạy quanh. Na rút mạnh lưỡi lê. Một thanh gỗ phang vào sườn anh. Na nổ phát súng trường, lại xọc mạnh lưỡi lê đón tiếng giày chạy đến. Thình, một anh đội viên nữa rơi trên trần xuống, ống tay áo trăng trắng. Na lùi về, vướng một xác chết, ngã ngồi xuống. Một thằng Tây nhảy đè lên. Tiếng ằng ặc, tiếng báng súng đanh chát. Thằng Tây ngoặt sang bên mềm nhũn. Na đứng dậy thở hổn hển. Cái lỗ thủng trên trần nhà sáng trăng trắng. Trên sàn lờ mờ từng vũng máu.
- Anh Na có việc gì không?
- Không. Tại đấy à?
- Tôi đây.
Na buộc lại miếng vải trắng tín hiệu bên ống tay áo.
- Xuống tầng dưới.
- Ừ. Cái xà beng nện xuống sàn gác.
Một tiếng khóc ô a buồng bên cạnh. Tầng dưới cũng ùng ục tiếng lựu đạn của trung đội Hiền đang đánh từng buồng. Hơn một giờ đồng hồ trong các căn nhà tối mịt, những anh đội viên không nói một câu xông đến những đám kêu láo nháo, những bóng cao to, bên tay áo không có tín hiệu. Báng súng, lưỡi lê, tiểu liên, tay không, lựu đạn, dồn bọn Pháp và lê dương từng buồng, từng tầng nhà, đến góc cái lô-cốt cuối cùng. Kha nép vào mảng tường nhìn cái lô-cốt cố thủ đã toác từng mảng. Lửa cháy soi đỏ ra khoảng sân. Khẩu súng máy trong lô-cốt bắn dè dặt, mỗi khi có người vút qua sân lại rẹt rẹt một băng ngắn. Tiếng reo to trên tầng gác thứ hai:
“Thằng quan ba! Quan ba đây rồi!”
Kha quay sang chú Lũy:
“Chú bảo bắt sống nó đem xuống đây”.
Chú liên lạc nhảy lên mảng tường đổ trước mặt miệng reo:
“A lê. Quan ba đâu”.
Cái súng máy trong lô cốt nổ một tràng, rồi từng phát một đuổi theo chú bé. Kha hét:
“Lũy, đi ra lối đằng sau”.
Chú liên lạc như không nghe tiếng, ngừng lại, cúi mình, nhìn cái lô-cốt rồi lại chạy lên. Khẩu súng máy nổ một băng dài mãi không dứt. Kha điên người. Các anh đội viên đang nấp kín chung quanh sân ngoái hết cả lại. Mảnh tường bên cạnh chú bé lỗ chỗ. Cái mũ sắt ngừng lại một giây, nghiêng xuống. Bóng loắt choắt của chú bé liên lạc vẫn thoăn thoắt chạy đi giữa những đạn lửa ngoằn ngoèo. Kha nhìn theo chú Lũy, cổ như tắc lại vì lo sợ. Lũy đã chạy qua gần hết sân đồn, bỗng đứng lại. Một thằng quan hai đang giơ hai tay từ một ngách nhỏ chui ra. Lũy thét:
“Ra nhanh!” Thằng quan bỗng hạ tay xuống, sau lưng nó, một tràng tiểu liên bắn ra. Bóng chú liên lạc lăn xuống đống gạch vụn, thằng quan hai và mấy thằng lính Tây nhảy vào trong cái lô cốt cuối cùng. Kha nhảy ra sân. Đạn vẫn sạt qua tai. Anh ôm thốc chú bé chạy xuống. Luồng đạn súng máy quấn chung quanh người. Kha nhảy vào chỗ nấp, ngồi xuống. Người Lũy còn ấm mềm trên tay Kha. Giữa trán nó, một lỗ thủng sâu hoắm rỉ máu. Kha đặt chú bé xuống đất, kêu hộc lên một tiếng. Hai tiểu đội men tường đánh ép vào cái lô-cốt. Các anh đội viên như có dầu sôi trong người. Giác mở căng hai mắt đỏ ngầu, ngón tay giật giật trên cò khẩu súng máy, xối đạn vào những miếng lở trên cái lô-cốt. Na từ một góc tường nhô ra vung tay ném một quả lựu đạn. Năm sáu quả quăng theo. Nổ xanh lè. Thông vụt trở ra. Họ nằm dán cả xuống đất. Cái lô-cốt phun một đám sáng trắng, rụng xuống, trong tiếng nổ lộng óc. Họ nhỏm cả dậy. Tất cả cái đồn im hẳn.
Không ai nói một câu. Kha đã nhận thấy cả sân đồn đang vằng vặc ánh trăng. Từ cái ụ xi-măng giữa sân kéo ra bọn da trắng da đen vai rúm lại, tay lòng khòng giơ lên đầu. Khắp các góc đồn, lưỡi lê xô đến. Một tiếng thét:
- Đâm chết chúng nó đi!
Cái ống tay áo cụt của Sản gạt một lưỡi lê sang bên. Tiếng anh chính trị viên sang sảng:
- Đưa chúng nó ra.
Kha đứng ở cổng đồn nghiến răng nhìn lũ tù binh. Dưới một đống gạch vụn, tiếng rên rỉ:
“Băng cho tôi”. Tiếng Na ồ ồ:
“Không việc gì đâu. Anh cứ yên”.
Năm sáu anh đội viên ngồi quanh xác chú Lũy. Những mũ sắt cúi xuống gương mặt trắng nhợt của chú bé. Một anh sờ vào cái lỗ thủng trên trán chú liên lạc. Những mũ sắt xúm đông mãi lại. Thông chen vào bế cái xác nhỏ còn ấm trên tay, đi ra cổng. Những anh đội viên rẽ ra im lặng. Kha đứng châm điếu thuốc lá, hết sức nén cái gì cứ đưa lên cổ họng. Lũ tù binh thất thểu mặt mũi bết máu, đứng dẹp vào một bên, giương to mắt nhìn mấy anh đội viên đi theo xác chú liên lạc trên tay đồng chí Thông. Kha không thể chịu nổi những mớ tóc xoăn, những con mắt lấm lét run rẩy ấy nữa. Anh đi xuống đồi. Sản đứng giữa sân gọi to.
- Anh em dân công vào đây.
Cổng đồn chật ních người. Cáng tre gánh vào. Lửa vẫn nghi ngút trong các khe tường sụp đổ. Gạch, ngói, vôi, sắt, gỗ ngổn ngang. Những lô-cốt gãy toang hoác. Những thanh sắt quăn queo lên trời. Dân công chen nhau vào đồn.
- Chú liên lạc này vừa nói chuyện với mình buổi chiều.
- Lia bỏ mẹ cho chúng nó một băng!
- Thôi nhanh lên, nghênh gì!
Trên lô-cốt, một bóng mũ sắt thò ra.
- Anh nào lên đỡ cho tôi khẩu đui xết.
Sản gọi:
- Đồng chí Phú, cho tìm kỹ trong các buồng xem còn anh nào không.
Chập choạng sáng, bộ đội về đến những đồi cỏ hoang. Từng đám đi túm tụm trên đường. Những ngọn đồi rõ dần, lởm nhởm cỏ cháy đen.
- Ái chà gió mát chúng mày ạ.
- Tí nữa qua suối phải rửa mặt cái mới được.
- Thằng này lưỡi vàng như nghệ.
- Hì hì. Đang đắng bỏ mẹ đây.
Một anh gõ cái nồi bằng nhôm đeo lủng lẳng sau báng súng.
- Ông cấp dưỡng nhà tớ được cái này sướng phải biết.
Năm sáu anh ngồi nghỉ bên vệ cỏ, chuyền tay nhau một điếu thuốc lá.
- Chưa về à?
- Nghỉ đã, cậu về trước đi.
- Về ngay đi nhớ. Ba anh tổ keo sơn sánh vai nhau thủng thẳng giữa đường.
- Hôm qua, lúc xuất phát, tao cứ lo thằng Cốc đổ. Vừa đánh cứ vừa ngoái cổ tìm nó.
- Cậu Mẫn hôm nay lên đốt mìn khá lắm. Đấy, có khó gì đâu!
- Úi chà, lúc tôi chạy lên xuýt nữa thì ăn cả một băng của nó vào giữa mặt. Mình không nhanh mắt thì đi tây rồi.
- Này tổ thằng ái còn có một mình nó.
- Bây giờ được lăn ngay ra đây mà ngủ thì sướng nhỉ.
- Thôi sắp đến nhà rồi. Giờ nữa chứ mấy.
- Mình chỉ đói thôi. Bây giờ có củ sắn nướng nhỉ.
Mấy cáng thương binh cuối cùng đi nhanh giữa đường. Các anh đội viên tránh sang hai bên im lặng nhìn theo những chăn dạ xám loang lổ máu. Ông cụ gánh trước cúi đầu chạy, miệng giục to:
- Tiểu đội ta nhanh chân lên. Sáng rồi.
Na đi giữa một đám đông ồn ào. Họ bước càng ngày càng nhanh.
- Này cánh hai mươi hai ăn to.
- Ai bảo mày thế?
- Đúng. Xơi tám xe ngon ơ.
- Mẹ bố nó tường cao thế. Tưởng Vệ quốc có cánh cũng không vào lọt.
- Lúc tao chĩa súng vào gầm giường, thằng quan ba nó bò ra lạy như vái trời. Rồi nó chìa cho tao cái đồng hồ vàng. Tao muốn đòm luôn một phát.
- Phúc tổ mấy chục thằng tù binh, hôm qua không có ông Sản thì đừng có còn thằng Tây nào. Thế mà chúng nó đã chìa tay xin thuốc lá rồi mày ạ.
- Ông Sản đâu chưa thấy về?
- Vẫn còn ở lại trên ấy.
Họ ngoái lại nhìn đồi còn bốc khói nhờ nhờ trên cánh đồng thẳng tắp. Trời đã sáng rõ hẳn. Những hàng mũ sắt tiến vào trong núi.
Logged
thinhtu
Thành viên
*
Bài viết: 79


« Trả lời #15 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2013, 10:54:21 am »

VII.
 Luôn trong ba hôm, mỗi đêm những đám lửa cháy đồn lan rộng mãi dọc ven trung du. Tiếng đại bác ngày đêm vang động khắp đồng bằng. Xong một đợt, bộ đội chủ lực rút đi, du kích tỏa ra nổ súng khắp mọi ngõ ngách. Trung đoàn quyết định Sản đem một trung đội xuống giúp huyện địa phương đẩy mạnh chiến tranh nhân dân. Ngủ một buổi sáng, đến chiều Sản dẫn trung đội Hiền đi tìm huyện bộ. Hơn năm chục anh em đi lọt thỏm trên con đường mấy hôm trước lúc nào cũng rầm rập bộ đội, dân công. Đồi núi trở lại hoang vu. Buổi chiều to rộng chung quanh họ. Anh gi¬ao thông đưa họ leo hết đồi này đồi khác, sẩm tối thì đến một cái lũng nhỏ ép giữa vách núi bốn bên. Những túp lán bé như chuồng gà bốc khói dưới mấy gốc đa núi. Ông chủ tịch huyện ở trong một cái lán khói um. Năm sáu đứa trẻ ngồi xổm chung quanh nồi cơm đương sôi. Bồ hóng lòng thòng chạm xuống đầu. Bà chủ nhà đang ôm đứa con ru quanh lán. Sản chào ông chủ tịch, ngồi xuống cái chõng ọp ẹp. Khói không mở được mắt. Cái võng mắc chéo giữa nhà cứ vương vào ống tay áo cụt của Sản làm anh lúng túng gỡ mãi. Mấy đứa trẻ quay cả lại phía anh bộ đội. Một đứa lũn chũn đi tới, đặt bàn tay bé xíu đen bẩn lên đầu gối Sản, ngẩng cổ nhìn. Sản cười khẽ béo má nó rồi kéo đứa bé lên ngồi lòng, quàng ống tay cụt giữ lấy nó. Ông chủ tịch huyện cởi cái khăn mặt buộc ở quai xắc-cốt, dụi hai mắt quay sang:
- Anh là anh Sản phải không?
Đứa bé tụt xuống đất, đứng tựa vào đầu gối Sản, mân mê cái ống tay áo của anh. Nó bỗng đái tè vào chân Sản, rồi cứ đứng giẫm lạch bạch trên bãi nước đái. Sản cười ha hả, bế xốc nách nó ra cửa. Anh vớ cái bẳng nước, giội ào vào chân đứa bé, lại xách nó vào đặt bên cạnh bếp. Bà chủ nhà vừa ru vừa ngoái lại cười. “Chết thôi!”.Ông chủ tịch huyện nhăn nhó vì khói:
- Anh em chắc mệt. Chúng tôi đang đợi anh, mời anh sang bên này.
Sản vẫn còn cười, xoa đầu đứa bé, rồi lom khom theo ông chủ tịch ra ngoài. Lán cơ quan mái lá còn trắng. Chung quanh đám bếp, ba bốn người chuyện lầm rầm, có một vành khăn vuông. Ông chủ tịch đưa Sản đến ngồi nhập bọn.
- Đây là anh Đông, huyện ủy viên, anh Lạc cán bộ huyện, chị Lý cán bộ tỉnh Thái Nguyên mới về giúp chúng tôi trong chiến dịch, anh Sản chính trị viên đại đội, còn tôi là Hòa.
Sản giơ tay trái bắt tay mọi người. Anh hãy còn vui vì đứa bé trong lán, vừa cười vừa bảo chị cán bộ:
- Tôi đã gặp chị một lần.
- Thế ạ! Tôi không nhớ ra.
- Hôm chị gặp Kha, tôi cũng đứng đấy, nhưng mà vội đi trước thành ra chưa được làm quen.
- À phải rồi. Anh là anh Sản.
Lý nhìn nhanh ống tay áo cụt của anh chính trị viên.
- Thế mà tôi không nghĩ ra... Anh Sản với anh Kha thân lắm phải không?
Sản nghĩ thầm:
“Các cô tài biết chuyện thật”...
Anh gật đầu, rút cây củi châm thuốc lá.
- Vâng tôi là chính trị viên của Kha.
Lý nhìn anh chính trị viên, nghĩ nhanh, mình vô ý quá. Nghe nhắc anh Sản mãi, hôm nay gặp lại không nhận ra. Sao bảo anh Sản khắc khổ ghê lắm. Mặt còn trẻ mà tóc gáy đã bạc nhiều. Lý hỏi:
- Anh Sản người quê Quảng Yên phải không?
Sản nhìn tay Lý chất củi vào bếp, tự nhiên chú ý. Hai bàn tay sứt sẹo, những ngón tay méo mó. Anh nén ngạc nhiên.
- Vâng trước tôi có làm ở nhà đúc kẽm. Quê tôi ở gần bến đò Rừng.
Lý ngoảnh lại. Hai mắt chị cán bộ có một ánh dữ dội. Bến Rừng. Nước trắng mênh mông, sóng mạnh như sóng biển. Lý lại như thấy nhói sạt qua dưới vai phát súng bắn đuổi đằng sau. Rồi nước đập ùa vào mặt. Ngoi mãi, sặc sụa, chỉ thấy nước mặn. Tay cố bơi, tóc kéo xuống nặng như đá. Miệng muốn kêu, nước lại tràn vào cổ họng... Lý nói khẽ:
- Pháp vẫn ném cán bộ xuống sông Rừng đấy, anh Sản ạ.
Sản đoán theo những thay đổi thoáng trên mặt chị cán bộ. Anh bỗng nhớ lời Ngọc kể chuyện. Chị Lý đã có lần xuýt chết ở mạn sông Rừng. Mà hai bàn tay sứt sẹo chắc cũng là dấu vết một cuộc tra tấn nào của Pháp. Anh chính trị viên nhìn chị cán bộ mặt còn trẻ lắm, bỗng xúc động trong lòng. Một cô học sinh, bước vào kháng chiến, gặp những thử thách như thế! Lý vẫn ngồi im lặng. Đồng chí chính trị viên này có vẻ hiền và thật thà. Anh Sản không có cái sắc mắc tò mò khó chịu của nhiều người mà Lý vẫn gặp. Nhưng ông này, chắc bộ đội khó giấu được ông ấy cái gì. Họ đồn Kha nể anh chính trị viên này lắm. Đồng chí Lạc ghé tới nhìn bao súng lục của Sản.
- Cái súng của Đức phải không anh?
- Vâng, súng Pa-ra-ben-lom.
Lạc quay lại ông chủ tịch, nhe răng cười.
- Được khẩu súng này vào tề thì yên trí.
Anh huyện ủy viên Đông tay bó gối, mắt lim dim.
- Chỗ hai nghìn cây tre có kịp không anh Hòa?
- Độ ngày kia thì đủ, được hơn nghìn cây rồi.
- Tôi báo cho công binh chiều ngày kia đến lấy có được không?
- Được. À anh báo cho quân y trung đoàn xuống lấy năm con bò của đồng bào gò Bảng một thể. Mang tiền xuống luôn mà trả cho đồng bào.
Sản nghĩ: đợt hai đã chuẩn bị gấp. Khéo mình đi đợt này về lại đánh luôn. Đông vẫn ngồi bó gối:
- Chả biết chuyến gạo đêm nay có êm đẹp không? Lại gây gây rồi.
Lý nói:
- Anh đi nằm đi. Sang thì chắc lọt. Chỉ có về thì không kịp. Chị em gánh như thế một đêm hai mươi mấy cây số còn gì! Được cái dạo này cứ tối là qua bốt tha hồ. Hôm qua tôi qua đường sắt ung dung lắm.
Đông rù hai vai, kéo cái cổ áo tây cũ lên.
- Phải đi nằm thật. Mai chị em không về kịp thì chị nói chuyện hộ cho một buổi.
Lý gật đầu, quay lại giảng nghĩa cho Sản, thấy như Sản đã biết rồi. Tuy vậy chị vẫn nói.
- Từ hôm các anh đánh, đêm nào cũng có gạo bên kia sang vì du kích mở được đường. Bây giờ thêm vài cuộc võ trang thì còn sang nhiều nữa.
Đông trèo lên giường trùm chăn run lật bật. Buổi họp bắt đầu bàn Chương trình cho tuần lễ võ trang tuyên truyền.
***
Suốt chiều hôm sau, hai trung đội chủ lực và du kích đi mải miết. Các anh đội viên cười đùa suốt dọc đường. Nắng bắt đầu nghiêng xuống các thung lũng, họ leo lên một cái dốc dài, ngập cỏ gi¬anh... Vừa thở, Thông vừa ngoái lại bảo Cốc:
- Cái này thì kém gì Cốc lùng ở Đông Bắc.
Mẫn lệt bệt phía dưới nói lên:
- Ngày một bữa cơm mà leo ghê quá.
Đồng chí Lạc đi bên Cốc góp chuyện:
- Dạo này được ngày một bữa cơm là khá. Có hồi du kích chỉ húp mỗi bữa bát cháo.
Thông dừng lại đeo hộ Mẫn khẩu súng và tiếp:
- Thì cũng như chúng tôi hồi bốn bảy. Mới đánh trên đường số bốn, cứ phải chạy đi vay dân từng đấu thóc xay ra nấu cháo cho cả trung đội húp nước. Thỉnh thoảng được nắm cơm bằng cái ca. Mà cái thằng Cốc thì cứ nghêu ngao: đây con trăng chiếu trên đồi cao, không hiểu ra cái nghĩa lý gì, bố ai cũng không chịu được.
Cốc cười, lại nhớ đến tiếng hát của Hoán và câu nói đùa của nó:
“Mày cố đi rồi tao gả em gái cho”. Hơn ba năm rồi.
Cốc bảo Lạc:
- Dạo ấy đói luôn và rách tợn.
Mẫn hỏi:
- Anh Lạc này, còn leo nhiều không?
- Úi dà, còn đến nửa đêm.
Vừa nhô lên đầu dốc, nắng lóa đầy mắt. Sản bảo:
- Anh em tạt ngang vào bụi mát mà nghỉ.
Trước mặt các anh đội viên, những ngọn đồi từng núm tròn nối tiếp nhau nằm từng hàng như những đàn voi phủ phục. Dưới xa, đồng bằng lóa mờ. Mấy đám nước trắng thấp thoáng. Những đám cây xanh như có khói phủ.
Một anh nói:
- Vị trí gò Bảng đánh hôm nọ kia kìa.
Sản cũng nhận ra cái đồi đuôi cá, bên trên đen đen một cục vuông... Chú Lũy ngã ở đấy, lăn lăn trên đống gạch vụn. Đáng lẽ nó sắp được về đi học trường Thiếu sinh quân. Sản đưa mắt nhìn những con sông máng. Năm kia, cậu Quang đổ ở bờ máng Thanh Vân.
Logged
thinhtu
Thành viên
*
Bài viết: 79


« Trả lời #16 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2013, 10:55:08 am »

Trên dải đất Vĩnh Yên đã hy sinh nhiều đồng chí. Hôm nay sông Lô mờ quá, không nom thấy. Có lẽ không có tấc đất nào trước mặt là không thấm máu chiến sĩ. Phía trên, đám Thông, Cốc, Mẫn vẫn túm tụm với đồng chí Lạc. Mấy anh chung quanh cũng xúm đến nghe chuyện. Lạc chỉ mấy cái bao thuốc lá gô-loa và những mẩu giấy bạc bọc sô-cô-la còn vương vãi trong những kẽ đá và bảo:
- Cái này là trận lùng tháng tám. Nó bên kia sang, đến đây nó chỉ nghỉ ăn trưa rồi đem anh Năng vào đống đá đánh chết.
Cốc bỏ mũ sắt, lau đầu.
- Năng làng tôi ấy à?
- Ừ. Ông cụ Đậu về kể chuyện, nó vác đá giần vào mặt anh ấy tra lán du kích mãi. Anh nhất định không nói. Hôm sau bọn mình lên nhặt xác không nhận ra mặt nữa.
- Anh em chuẩn bị đi, chuẩn bị.
Tiếng trung đội trưởng Hiền ra lệnh. Bộ đội đứng dậy. Con đường xuống lại lên, chạy ngang những sườn đá, lội qua không biết mấy chục suối. Nhọ mặt người, Lạc bảo:
“Ta đến bốn ngọn núi đèn”. Bốn ngọn núi đèn, khi nhìn sát gần, như bốn quả đồi xinh xắn. Sao đã lấp lánh chung quanh. Dưới chân, những ngọn núi thấp hơn vây bọc. Cốc nói to một mình:
- Nhiều sao quá. Mai nắng vỡ đầu.
Sườn núi vừa dốc vừa trượt, họ xuống từng bước một, nhiều lúc phải ngồi xuống mà tụt Một tiếng thốt lên:
- Lắm đuốc chưa kìa! Xa dưới núi, những chấm lửa chi chít đỏ hồng một vệt dài tới sáu bảy cây số, các anh đội viên dừng cả lại nhìn. Gió thổi ào ạt vào mặt họ. Đồng chí Lạc nói to:
- Nó đốt đồng đấy.
Trung đội trưởng Hiền đang bấm đèn pin soi đường, bỗng nghe phía dưới kêu:
- Ai bấm đèn thế? Ngã chết cả bây giờ.
Hiền tắt đèn. Những bóng nón lao xao. Tiếng thở hổn hển.
- Chết chửa, các anh đông thế này thì chúng em lên lối nào.
Hiền quay lại sau:
- Anh em dẹp sang cho các chị ấy lên.
- Dốc đến đứt ruột.
- Ấy sao lại đứng chỗ này, đổ hết gạo làm thế nào!
- Sắp đến ngọn chưa các anh?
- Sắp đấy, còn tí nữa thôi, các chị cố lên.
Một tiếng nói không ra hơi:
- Dưới còn đông nữa. Các anh đừng bấm đèn nữa, ngã chết mất.
Đám nữ dân công ì ạch gánh lên. Bóng nón che mặt họ mờ mờ. Những vai áo tối thẫm cúi gò sát sườn núi. Quang thúng đưa loạt soạt trên cỏ. Hai trung đội rẽ vào những bụi rậm cao đến mặt, rẽ lá lần xuống. Dốc núi xuống mãi không hết. Lúc nghe suối ào ào, chân bước thấy bằng, họ mới biết đã tới chân núi. Đêm đã khuya. Nghỉ độ nửa giờ bên cạnh suối, họ lại đi. Bước thấp bước cao, đầu óc ngủ gà ngủ gật. Gió rét, càng làm đầu óc họ tê lại, mơ mơ màng màng. Sản rét quá chân tay cứng cả lại, hít hơi sương vào trong ngực như phải bỏng. Trên cao như ở giữa trời, bỗng hiện ra một bó đuốc xa. Bó đuốc cháy to chuyển động rất nhanh, gần lại, rồi lại đi xa, có lúc đứng im, rồi sau cùng biến vào trong núi. Cốc giật tay Thông, hí hửng:
“Làng mình cách đây chỉ độ bốn cây”. Thông buồn ngủ quá, chỉ ầm ừ.
Cốc vẫn tỉnh như sáo:
- Này cậu Lạc, đây sắp qua nhà bò rồi đấy nhỉ.
- Ừ.
- Lão Đậu còn sống không?
- Còn. Khéo đám đuốc vừa rồi là ông cụ cũng nên.
Cốc bảo Thông.
- Mình phải vào qua mới được.
- Vào đâu?
- Quái lão ta ở cái nhà bò này một mình thì ăn ở ra làm sao. Cậu Lạc này! Không thấy trả lời.
Lạc đã dừng lại, nói chuyện gì bên dưới với Sản.
***
Cái nhà bò vẫn còn mấy mảng ngói. Những cột gạch sứt sẹo nhô lên từ trong các bụi cây dại. Sản bảo Hiền:
- Anh cứ đi trước với bộ đội. Tôi vào đây với đồng chí Lạc... Anh cho một đồng chí mang khẩu tom-xông ở lại với tôi.
Cốc bước ra.
- Đề nghị anh cho tôi rẽ vào đây. Tôi biết chỗ này.
Cỏ lau đã mọc kín vào trong cái nhà nuôi bò cũ. Ánh than hồng lờ mờ trong một góc. Một ông già loắt choắt ngồi ngủ gật lim dim trước đống lửa đã vạc. Lạc nói to:
- Chào cụ Đậu.
Ông già mở đôi mắt kèm nhèm. Một tiếng gầm gừ trong xó tối làm mấy người giật mình. Ông già quát “Mực!” Con chó đen cụp lông gầm gừ, nằm xuống. Lạc lại hỏi:
- Cụ vừa đi đâu về thế?
Ông già nhìn anh cụt tay đang bỏ chăn khoác, ngồi xuống.
- Đi đưa đường cho mấy cô gánh gạo.
Cốc cũng ngồi xuống hỏi:
- Ông Đậu có nhận ra cháu không? Cô Môn đâu ông?
Hai mắt của ông già mở to.
- Giời ơi anh Cốc. Anh ở đâu về thế?
Tiếng ông già to lên:
- Con voi giày ấy anh còn hỏi làm gì!
Lạc ôn tồn:
- Cả làng bị nó càn về Lộng chứ có phải mình chị ấy đâu.
- Anh Lạc ạ, anh còn lạ gì nó. Nó mà nhất định ra thì hai cái chân nó có mà giời giữ. Chẳng qua tôi vô phúc, vô phúc.
Ông già ngồi ủ rũ. Con chó mực đã bò đến nằm sau lưng ông lão, chân cào xuống đất, kêu rít những tiếng rên rỉ. Ông già ngửng đầu.
- Anh Cốc ơi, thôn ta giờ sắp thành rừng cả rồi. Chả còn gì. Tôi cũng sạch sành sanh anh ạ. Làng ta bị trận nước úng, lúa đã vàng trứng cá mà tuốt từ gốc lên không còn hạt nào. Sót được mấy quãng đồng đình, nó về gặt cướp hết. Thôi thì trâu bò lợn gà, nó chả còn từ cái gì. Con chó con chưa mở mắt nó cũng không bỏ. Rồi là a lê về căng tuốt! Tôi không đi, thằng Tây lai nó nện luôn cho mấy báng súng. Mày không về căng phải không? Cây nứa tươi nó cứ quất vào mắt. Một thằng thúc ba-toong vào ngực, năm bảy thằng xúm lại. Bố du kít, bố việt min, về căng, a lê, a lê. Chả còn ra cái giống người. Ấy thưa anh một đoạn như thế.
Quay sang anh cụt tay, ông già bảo:
- Anh có đói vùi tạm mấy củ sắn mà ăn. Còn mấy củ kia kìa. Sắn tôi tăng gia đấy, có gì đâu.
Sản vừa bóc vỏ sắn vừa hỏi:
- Cụ ở thế này bao nhiêu lâu rồi?
- Đến một năm. Tôi cũng biết chẳng còn ra người ra ngợm nữa. Cứ như con chó rừng. Chúng nó cứ bảo tôi về Lộng. Đứa nào về cứ về, tao ở đây chẳng về đâu cả. Hết Tây tao về.
Con chó đen gầm gừ. Nó nhắm hai mi mắt đầy lông lại, ghếch mõm lên hai chân trước, rúc vào tro. Cốc giơ tay định vuốt, con chó chồm dậy, lông dựng đứng, nhe nanh rít lên. Ông già vỗ lên đầu con chó cho nó nằm im.
- Lâu ngày không thấy người nó thế đấy. Mỗi lần dắt nó về làng, nó cứ chạy thẳng đến cổng nhà tôi mà rít cuống lên. Mà nào có còn ra hồn nhà với cửa.
 Sản nghe từ nãy, vẫn nghĩ đến cái tháp canh mấy hôm nữa sẽ phải đánh, anh xem đồng hồ tay và xoay câu chuyện.
- Mấy hôm nay bọn bảo an ở tháp canh ngoài Lộng thế nào cụ rõ không?
 Mắt cụ nhấp nháy vui lên.
- Nhũn lắm rồi. Đêm hôm bộ đội ta đánh gò Bảng, chúng nó còn chửi làm phách. “Ăn thua gì, mai lại chạy như vịt”. Đến lúc tin về, cứ ru rú suốt ngày đêm trong lô cốt như chó cụp đuôi. Có hôm du kích đi qua ban ngày, chúng nó cũng lờ đi.
Lạc hỏi thêm:
- Thằng tổng Chuyết còn ở làng không?
- Nó cho vợ con lên bốt. Ngày ở làng, đêm về bốt ngủ.
Cốc thấy Sản đứng dậy, cũng đội mũ lên. Anh cười, đeo súng lên vai.
- Nó lên bốt à! Thôi ông ở đây nhá. Rồi cũng về làng về nước ông ạ.
Lạc vỗ vai ông già.
- Cụ đi ngủ, chị Môn tốt đấy, cụ đừng chửi chị ấy nữa.
Ông già ngửng đầu.
- Các anh không ăn hết sắn đi đã.
Mấy người đi khỏi, cái đầu bạc của ông lão vẫn gật gà gật gù hồi lâu trước đám bếp.
Đến lán của du kích, bộ đội đã ngủ say. Sản chui vào, tìm một chỗ còn trống, nằm quấn chăn. Sản mơ màng thấy mình đi giữa cánh đồng, chung quanh vắng vẻ. Qua cái nhà bò chập chờn ánh lửa, nhìn trước nhìn sau thấy là cảnh Quảng Yên, khu nhà máy kẽm.
Logged
thinhtu
Thành viên
*
Bài viết: 79


« Trả lời #17 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2013, 10:56:02 am »

Vẫn cái tường đá cao cắm mảnh chai như tường nhà pha. Sản đi qua hai cánh cổng sắt to tướng... Máy điện chạy ầm ầm. Dưới mái tôn, thằng Bá, thằng Hải, thằng Đức cầm xẻng đứng lì lì trước lò lửa đỏ rực. Cái quạt điện xoay tít, quật bễ nóng rát rạt. Mồ hôi chảy thành dòng nước than đen trên mặt trên cổ chúng nó. Sản muốn nói chuyện với chúng nó mà không nói ra được. Sao chúng mày lại ở đây? Tao đi bộ đội rồi, làm chính trị viên đại đội. Láo, đứa nào bảo tao cụt tay, tay tao còn đây thôi. Vẫn làm việc được. Sản còn cả hai tay, cầm xẻng xúc quặng lẫn với than xông vào hơi nóng ngùn ngụt. Tống một xúc vào lò, hơi nóng đã bốc lên hoa mắt. Thằng Hải rũ xuống ho, mặt trắng mét như bị cắt tiết. Sản cũng rũ xuống ho mãi. Thằng cai Tây đi đến trợn mắt túm lấy cổ áo Hải lắc mạnh. Nó hét:
“Hai hào tám, hai hào tám”. Sản muốn bắn nó mà sờ không thấy súng. Quần áo Sản đã khô giòn như bánh đa. Sản cởi áo nhúng vào thùng nước rồi lại mặc vào người và xúc quặng xông vào lò. Cái áo khô đi trông thấy. Sản bỏng cả người, đi guốc lẹp kẹp. Đám thợ lùi lũi chen nhau ra cổng. Thằng Hải nằm vật ra đất mồm há hốc, ngáp ngáp. Sản chạy đến ôm lấy nó, gầm lên. Sản choàng mở mắt. Trong lán, sáng lờ mờ. Sương rơi lộp độp trên mái gi¬anh. Trong lòng Sản vẫn còn đang xôn xao cả lên. Sản thừ người,nhớ thằng Hải, thằng Đức, thằng Bá! Chúng nó đang ở Hồng Gai, cực khổ, chắc là cực khổ lắm. Sản tỉnh ngủ hẳn, nằm tính kế hoạch tuyên truyền võ trang. Đêm vẫn rét buốt, càng ngày càng buốt quá. Anh em vẫn quắp nhau, ngủ mệt như chết. Sản toan trở dậy đốt lửa thì vẫn nghe thấy tiếng khẽ bước chân bên ngoài lán, rồi một bóng người lom khom ôm mớ củi bước vào. Tiếng bật lửa xành xạch, mấy cây củi bắt cháy lên, hơi lửa ấm tỏa ra trong lán. Bóng người ngồi im trước ngọn lửa, mặt thần ra nghĩ ngợi. Sản khẽ nhỏm dậy nhìn xem ai, thì đó là Cốc.
- Cậu không đi ngủ à?
Cốc vẫn nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đang bập bùng, và lấy tay đẩy thêm mấy cành khô vào cho cháy to hơn.
- Tôi nghĩ thương ông cụ Đậu quá anh ạ. Nghĩ thương làng tôi, không biết bây giờ ai mất ai còn.
Cốc muốn nói nhiều mà không nói được, không biết kể thế nào cho hết những điều đang làm cho trong gan ruột anh bổi hổi. Từ lúc bắt đầu leo qua dãy Tam Đảo, sang đến đất Vĩnh Yên vùng quê hương, Cốc đã khấp khởi hồi hộp. Những quãng đường này Cốc đã thuộc lòng. Có lẽ ban ngày, trèo lên mấy đỉnh gò cao, đã có thể nhìn thấy cái Lũy tre thưa thớt quanh xóm quê Cốc ngày trước. Với cây đa cao um tùm. Trong bao ngày chiến đấu, Cốc đã qua nhiều nơi giặc đốt phá. Nghĩ đến làng nhà, Cốc cũng đoán chừng khó tránh khỏi tan tác. Nhưng mỗi khi nghĩ đến quê hương, trong trí óc Cốc vẫn còn hiện lên cái quang cảnh một vùng thôn, xóm ấp, trại, rải trên những khu đồi xinh xắn, đây đó một mái nhà lá nấp dưới bóng cọ xanh nắng hoặc bên rừng trám, rừng bạch đàn... Bây giờ, tất cả đã thành cỏ hoang, gai góc ngập đầu! Cốc vẫn còn bàng hoàng, như chưa hiểu được...
Sáu năm trước, khi Cốc bỏ quê, tìm ra Hà Nội để xin vào vệ quốc đoàn thì lúc ấy, Cốc chỉ thấy như con chim sổ lồng. Mồ côi từ nhỏ, Cốc lớn lên là đứa trẻ lang thang vạ vật đầu làng cuối chợ. Bắt đầu biết khôn, Cốc đã thấy mình là đứa chăn trâu chăn bò trong đồn điền nhà tuần Bách, rồi đến khi thành người, vẫn là culi nhà bò. Cái nhà bò mà bây giờ ông cụ Đậu ở, suốt mười năm trời đã là nơi Cốc sống nửa người nửa ngợm với đàn súc vật của lão chủ. Bốn mùa chỉ có cái khổ, manh bao tải che thân, những đêm rét như thế này, Cốc đã quen đốt lửa suốt đêm mà sưởi, rồi lăn ra ngủ ngay bên cạnh, có khi xém cả tóc không biết. Sản giở gói thuốc lá Mán đưa mời Cốc:
- Cậu hút một điếu cho ấm.
Cốc lắc đầu và cuộn một điếu cho anh chính trị viên. Họ ngồi bên nhau, không nói, nhưng cùng thấy ấm áp hơn. Bên ngoài gió vẫn ào ào... Thỉnh thoảng một luồng gió tạt vào trong lán, chạy sột soạt dưới mái gi¬anh và làm cho ngọn lửa chồm lên, réo phù phù.
***
Mỗi đêm, hai trung đội từ trong núi đi xuống các làng tề, càng ngày càng sát đường nhựa. Họ len lỏi giữa các bốt và tháp canh dày đặc, vào tận từng xóm, họp nhân dân nói chuyện, giải thích chính sách của Chính phủ. Họ khuyên lính dõng, bảo an, đem súng về với kháng chiến. Họ cảnh cáo bọn tề ác. Các cán bộ địa phương theo sát bộ đội, tìm bắt mối lại với các gia đình tốt, gây lại tổ chức. Cứ như thế hành quân, giải thích, bố trí chặn tuần tiễu của địch suốt đêm, sáng ra họ lại về trong lán. Tiến sâu vào hệ thống cứ điểm của địch, mỗi buổi tuyên truyền võ trang lại gay go hơn buổi hôm trước. Hai ba lần, đã phải nổ súng lẻ tẻ. Ngày cuối cùng, ông chủ tịch huyện và Lý sang. Sản đang ngồi nói chuyện với ông chủ tịch xã, trong góc bếp một cái lán của đồng bào tản cư. Giữa lán, trên giường nứa, những bồ thóc lớn chồng chất. Cái cối xay ù ù ngoài thềm. Người đàn bà xay thóc, vai quàng cái khố tải, hai cánh tay hở đến gần nách. Bên cạnh những bồ thóc, một đứa bé đang ngủ, mặt xanh bủng, hai mi mắt nặng nặng. Góc đôi môi nhợt nhạt của đứa nhỏ, một con ruồi bay vo ve. Quang gánh thúng mủng bề bộn dưới gầm giường. Cái lưỡi cày tựa ở một góc tối. Trông thấy ông chủ tịch huyện và Lý, Sản ngừng câu chuyện, tươi cười chào. Lý bỏ nón mừng rỡ bắt bàn tay trái của anh chính trị viên. Ông chủ tịch hỏi:
- Công việc thế nào anh Sản? Mấy hôm hễ cứ nghe súng đêm là chúng tôi lo.
- Công tác có kết quả tốt. Nổ súng một hai lần nhưng không xảy ra điều gì. À, anh Hòa ạ, anh Lạc với tôi có mấy ý kiến đang định hôm nào về thì bàn với anh. Nhất là về vấn đề sản xuất. Đây bỏ mất nhiều ruộng quá.
- Chúng tôi cũng định bàn chuyện ấy, anh cứ góp ý kiến luôn.
Hòa vừa nói vừa quay sang ông chủ tịch xã:
- Ta phải bắt đầu gọi đồng bào về, ông chủ tịch ạ. Chạy xa quá, bỏ hết ruộng rồi chết đói.
Cái mũ dạ đen nước dưa của ông chủ tịch xã gật gật:
- Bắt đầu về rồi. Tôi đã lo làm dần những đám ruộng gần.Đồng bào người ta còn sợ nó bắt mất trâu, chưa dám ra mấy.
Lý ngồi dựa vào bồ thóc, nhìn em bé đang ngủ, xanh xao, rồi lại nhìn bà mẹ rách rưới đang xay thóc. Ở đây đồng bào quá khổ! Lại sốt rét nhiều nữa. Lý vẫy tay đuổi con ruồi đang bay trên mặt em bé và bàn:
- Ta phải tổ chức du kích canh gác thì đồng bào mới dám bạo dạn ra làm. Thoạt đầu cứ chiều hẵng ra, làm đến đêm về. Đang có đà chiến thắng, nó không dám sục sạo như trước, phải đẩy mạnh cho dân làm ngay.
Sản gật đầu tỏ ý tán thành. Hòa nói tiếp:
- Ông cho du kích sang, tôi phát thêm súng đạn cho. Bộ đội mới gửi biếu huyện một số. Còn chỗ gạo xay thế nào.
Ông chủ tịch xã chỉ ra thềm nhà.
- Đang làm cả. Lán nào cũng huy động hết người.
- Ông làm xong danh sách dân công chưa?
- Xong rồi. Tôi có chia đủ loại ABC như trong thông tri của huyện.
- Còn một chuyện này nữa, còn cờ không? ... Cờ để mít tinh.
Ông chủ tịch xã mới đầu không hiểu. Nghe hết câu, ông nhoẻn cười. Mét tinh! Đã bao lâu, từ ngày giặc chiếm đóng rộng ra, mới lại nói đến việc này. Chuẩn bị mét tinh là bộ đội sắp về giải phóng đây. Ông chủ tịch xã hí hửng.
- Cờ thì còn đủ. Bao giờ mét tinh?
- Ấy là chuẩn bị thế thôi.
Sản nghĩ thầm: đợt hai chiến dịch đến nơi rồi. Gần chiều, một tốp bảy tám đồng chí xã đến. Cốc nhận ra mấy mặt quen trong làng Lộng. Thông thì thào với anh:
“Hôm nay gay đấy. Mình thấy nói du kích chưa vào làng này được lần nào. Nó rào như cứ điểm ấy. Tháp canh ngay đầu làng. ạ tô tỉnh đi lên có năm phút”.
Họ đi suốt chiều tối ra tới tận đường nhựa. Đêm đã khuya. Lạc dẫn một tiểu đội xuống xóm lẻ bờ sông đào. Hiền đi với khẩu súng máy chặn đường tỉnh. Trung đội du kích vây tháp canh. Sản, Lý và ông chủ tịch huyện lên một quả gò trước cổng làng. Dỡ hàng rào một lúc thì chó cắn. Phía sông đào, mõ kêu đổ hồi. Súng tay lẹt đẹt sau lưng. Lý nhổm đậy nói nhanh:
- Phá rào mà vào thôi.
Ông chủ tịch huyện giọng phàn nàn:
- Mấy thằng phản động nó trốn hết còn gì!
Sản nghe ngóng tiếng mõ, tiếng súng rồi bảo:
- Báo động chỗ đồng chí Lạc rồi. Tháp canh nó thấy động thì bắn chứ biết mình vào làng đâu.
Lý giục đồng chí chủ tịch.
- Vào thôi anh Hòa.
- Ừ. Chị nhớ bắt xong thằng tổng Chuyết thì tổ chức giải thích cho nhân dân nhé. Chúng tôi bên này phụ trách hẳn nhóm thanh niên với bảo an, chị cứ yên trí mà làm bên ấy.
Logged
thinhtu
Thành viên
*
Bài viết: 79


« Trả lời #18 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2013, 10:56:36 am »

Hai người chạy xuống. Tiếng chó sủa bên trong rộ lên. Lý theo Hòa đạp qua mấy lần hàng rào vào làng. Bóng mũ sắt một anh bộ đội trong lều nhô ra.
- Tụi bảo an chuồn cả rồi.
- Thôi tổ nào vào tổ ấy, nhanh lên.
Họ vụt biến các ngả. Cốc giật tay Lý:
- Chị đi với chúng tôi kia mà.
Lý chạy theo anh đội viên. Anh gi¬ao thông đưa họ nhảy qua mấy bức tường thấp ngang ngực, tới một nếp nhà tranh nhỏ.Thông cầm ngang súng đạp đổ liếp nhảy vào. Đèn bấm lên. Thông chui ra.
- Nó chạy mất rồi.
Sờ chăn còn ấm. Cốc lao qua tường đất sang nhà bên cạnh. Lý sang theo. Mấy con chó sủa ăng ẳng trong nhà, Cốc đập liếp hỏi to:
- Trong nhà có ai không? Nhà có ai không, mở cửa.
Tiếng đàn bà quát: “Mấy con chó này hay thật!” Một tiếng trẻ khóc ề à. Cánh liếp hé sang một bên. Hơi ấm nồng nồng từ trong nhà phả ra. Mùi sữa hoi, mùi tóc gây gây. Người đàn bà, tóc xõa sau vai, nói không ra hơi:
- Ai đấy?
Lý trả lời:
- Không phải Tây đâu, chị đừng sợ. Chúng tôi ở ngoài cơ quan hôm nay về nói chuyện với đồng bào đây.
Cốc đứng sau lưng Lý hỏi:
- Chị Năng đấy phải không?
- Ai thế?
- Cốc đây chị ạ.
- Úi giời anh Cốc!
Người đàn bà luống cuống. Chị ta bước hẳn ra ngoài, tay búi tóc sau gáy. Bọn Thông, Mẫn cũng vừa tới. Cốc hạ thấp giọng:
- Chị có biết thằng tổng Chuyết chạy trốn vào đâu không?
Chị Năng đứng im mấy giây.
- Sau nhà nó có lối sang bên lão Quản. Hay là nó chạy đằng ấy.
- À phải, tôi nhớ ra rồi, - đồng chí gi¬ao thông giục. Đi nhanh các anh.
Lý bàn:
- Anh tên là gì nhỉ? À anh Cốc, anh quen nhiều đồng bào, ở lại đây giúp tôi nhiều việc cần. Ba anh đuổi thằng Chuyết có đủ không?
- Được. Ba người chạy đi.
Chị Năng đẩy liếp bảo:
- Chị vào đây. Anh Cốc vào đây. U ơi, anh Cốc về đây này.
Ngọn đèn hoa kỳ thắp lên, trong căn nhà càng lụp xụp. Bà cụ ôm đứa cháu ngồi dậy trên cái chiếu rách. Cái bàn thờ gỗ còn trắng. Cốc hỏi chị Năng:
- Đây làng ta ở xóm này cả phải không?
- Vâng, nó dồn cả làng về đây.
Bà cụ bế cháu lò dò bước tới. Cụ cầm lấy ngọn đèn soi vào mặt Cốc, rồi bỗng sụt sịt khóc.
- Anh Cốc ơi, Tây nó đánh chết thằng Năng rồi.
Cốc chống súng ngây người không biết làm thế nào.
Chị Năng mắt đỏ hoe. Lý đứng im lặng nén cảm động. Một đời bà cụ này không biết đã bao nhiêu lần chết con chết cháu, nhà cửa phút chốc tan nát, họ hàng thất lạc, chết đói, chết phu, chết lụt, chết dịch, bây giờ chết bom, chết càn quét. Bên ngoài súng nổ nhiều. Tình hình này, làm cái gì thật nhanh thôi. Mình không có mối, không biết rõ tình hình, không gì bằng hỏi ngay chị Năng xem có thể làm được gì. Chắc dân đây bị Pháp càn về, cũng gần như gia đình này cả. Lý nói:
- Chị Năng ạ, chúng tôi muốn nói chuyện với bà con. Có cách nào họp nhanh được không?
Chị Năng lau nước mắt:
- Họp bây giờ thì lâu lắm. Hay là bây giờ chị ở đây, em đi gọi cho mới chóng được. Độ mươi mười năm nhà có được không?
- Được! Cốt thật nhanh! Người tốt, người xấu, chị cứ gọi cả lại đây, càng đông càng hay.
Chị Năng quấn cái khăn vuông trắng hấp tấp đi. Lý bảo Cốc:
- Tí nữa đồng bào đến, anh Cốc nói chuyện nhé.
- Tôi biết gì mà nói! Khó gì đâu. Anh cứ báo tin tức cho bà con biết. Tin biên giới, tin vừa rồi. Phát truyền đơn cho đồng bào. Còn điều gì cần nói thêm tôi sẽ nói sau.
Lý và Cốc ra sân đứng đợi. Một bọn đến đầu tiên, xúm lại quanh, líu tíu:
- Anh về bao giờ?
- Anh biết tin thằng Thanh nhà tôi không?
- Trông anh ấy lạ hẳn đi. Ngoài ấy ra thế nào?
Cốc không kịp trả lời mọi người. Buổi nói chuyện tự nhiên mà bắt đầu. Lý không phải nói thêm nhiều, tiếng súng đã gần lắm. Mọi người đứng không yên, Lý bảo:
- Súng ta đấy, bà con ta cứ bình tĩnh. Chúng tôi về hôm nay, rồi lại đi vội ngay. Tôi chắc bà con ta đang muốn hỏi: tại sao bộ đội đánh rồi lại rút, cho chúng tôi vẫn phải khổ. Tôi đã nghe có mấy bà cụ hỏi hồi nãy. Thưa các cụ, bộ đội ta đánh bây giờ cốt diệt nhiều giặc, chứ chưa cốt chiếm lại đất. Diệt nhiều giặc thì rồi chúng nó phải bỏ đất như là ở Cao Bằng, Lạng Sơn. Dưới ta rồi cũng thế, nhưng mà phải lâu hơn, khó hơn. Cho nên đồng bào ta cần hiểu rõ, đừng nghe giặc nó tuyên truyền nhảm. Nay mai, bao giờ bộ đội về thì ta phải lo giúp đỡ cho bộ đội. Bây giờ chỉ còn một điều: các cụ, các ông bà đã được tin tức, thì phải cho bà con hàng xóm cùng biết, cho họ hàng ta khỏi đi lầm đường. Ai trót đi lầm, chúng tôi cũng xin nhờ các đồng bào hôm nay khuyên bảo hộ. Chính phủ vẫn sẵn lòng khoan hồng đối với những người hối lỗi.
Cốc lách ra ngoài đám đông chăm chú nghe chị cán bộ. Anh cố ý tìm, rồi bỗng bấm một người con gái yếm trắng ra một chỗ.
- Chị Môn này, tôi có gặp ông cụ đấy!
Người con gái cúi đầu mân mê vạt áo.
- Chị có muốn ra ngoài không. Ông cụ mong chị lắm.
- Thưa anh cho em còn nghĩ.
- Ừ cái đấy tùy chị. Nhưng mà tình hàng xóm, với lại cùng là thanh niên ngày trước, tôi bảo thật chị cũng đừng nên tham buôn tham bán quá, rồi hối không kịp.
- Không phải thế đâu anh ạ.
Môn thì thầm nói nhanh.
Cốc muốn hỏi thêm, nhưng tràng súng máy như đã ngay đầu làng. Lý nói vừa xong, rẽ đám đông ra. Họ ồn ào quấn quít. Cốc nắm tay người này người khác. Lý ôm lấy chị Năng:
“Em đi đây”.
Chị Năng nghẹn ngào ứa nước mắt. Cốc đưa Lý chạy miết. Tiếng súng nổ càng nhiều, hai ba phía. Trở lên đến cái gò trước cổng làng, gặp cả bọn ông chủ tịch huyện đang đợi. Có một bóng áo cánh trắng tay bị trói sau lưng. Ông chủ tịch hối hả:
- Đủ rồi, thôi đi ngay.
- Thế nào, bên anh ra sao?
- Liên lạc được rồi, thằng chó này nó lại chạy sang bên tôi, mình tóm ngay được.
Lý đưa mắt tìm không thấy Sản, bỗng bồn chồn cả trong người.
- Anh Hòa, đồng chí Sản đâu?
Hòa chỉ tay về mé đường nhựa.
- Dưới kia. Ta đi nhanh thôi. Nó ở tỉnh lên. Đang đánh đấy!
Tiếng súng càng dữ dội. Mé ấy, mình chỉ có một tiểu đội súng máy. Lý vừa chạy theo Hòa vừa hỏi thêm:
- Nó lên thế nào?
- Lên nhiều. Đánh to hơn mười phút rồi.
Lý ngoảnh lại phía đường cái. Anh Sản nguy mất, sao mình không nghĩ đến anh ấy ngoài này mà lần chần mãi. Anh Sản có việc gì không?
Lý vừa chạy vừa nghe những tràng súng máy lồng lộn đàng sau. Đến chân núi, họ lăn ra ngủ, các tiểu đội lẻ tẻ về dần. Chỉ còn bọn Sản không thấy tăm hơi. Lý ngồi trong một cái miếu đổ nát trông ra con đường mòn, ngóng mãi những bóng mũ sắt. Rồi mệt quá, Lý ngủ gà ngủ gật. Mờ sáng, nghe tiếng nói cười. Lý choàng mở mắt. Bọn Sản về thật. Đầu anh chính trị viên quấn miếng băng trắng. Lý vừa nhẹ hẳn trong lòng, vừa giật mình.
- Anh sao thế?
Sản mệt nhọc, vừa cất khẩu súng ngắn vào bao, vừa trả lời:
- Xước qua bên trán thôi. May, nó mà vào mắt thì lôi thôi.
Ngồi xuống nghỉ. Sản kể qua câu chuyện: nó ở tỉnh lên năm xe, bị đánh bất thình lình, chết mất non chục thằng. Đáng lẽ bộ đội rút ngay nhưng sợ các bộ phận vào làng không ra kịp nên tiểu đội súng máy đánh rát kìm hẳn địch lại. Nó tỏa ra bao vây, nhưng hoảng, không dám vào gần mình. Bọn tháp canh cũng định xộc ra, bị trung đội du kích bắn chết mấy đứa, còn chạy toán loạn.
Sản kể xong đứng dậy.
- Bây giờ tôi phải đi ngay về trước trung đoàn cho kịp hội nghị. Bộ đội sẽ nghỉ lại một ngày, chiều bắt đầu về.
- Anh ở lại ăn cơm hẵng đi.
- Tôi có cơm nắm sẵn rồi. Đợi cơm lại mất một hai tiếng.
Lý cũng đứng dậy.
- Anh Sản đợi, tôi cũng về huyện bộ bên ấy bây giờ.
Ông chủ tịch gật đầu.
- Ừ phải, tí tôi quên. Chị bảo anh Đông mai tôi về.
Hai người đi nhanh. Trời sáng rõ, họ đến một con suối lớn.
- Rửa mặt cái đã cho tỉnh ngủ anh Sản ạ. Tôi mệt quá.
Sản vui vẻ:
- Chị đói chưa? Rửa mặt xong ta ăn cơm, không có thì thật tình kiến bò bụng ghê lắm rồi.
Hai người bỏ ba lô, xắc cốt. Dòng suối trong lặng, cá nhỏ bơi từng đàn. Sản khoan khoái, vốc nước lên tóc lên cổ. Lau mặt xong, ngửng lên, anh mở mắt to kinh ngạc. Hai tay áo của Lý xắn cao, để lộ hai cánh tay chằng chịt những sẹo suốt từ trên xuống cho đến hai bàn tay. Lý thấy Sản nhìn, cười không được tự nhiên. Sản vẫn nhìn hai cánh tay Lý. Giọng anh dịu dàng hẳn lại.
- Quảng Yên, phải không chị Lý?
Lý chớp chớp đôi mắt đen láy. Ngồi ăn cơm, Lý đã kể chuyện hoạt động ở Quảng Yên. Sản cứ cúi đầu nghe và không nói, chỉ luôn luôn khẽ gật. Cơm xong, hai người lại đi ngay. Sản cứ cắm cúi đi trước. Gần trưa, họ chào nhau ở ngã ba, mỗi người một đường về.
Logged
thinhtu
Thành viên
*
Bài viết: 79


« Trả lời #19 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2013, 10:57:47 am »

VI¬II.
 Những tuần lễ đầu năm 51, trời càng ngày càng rét. Mưa phùn liên miên. Một buổi chiều, trời tối sầm, mây đen thấp nặng kéo đến. Sấm ù ù. Bộ đội, dân công dừng lại, ngạc nhiên đứng nghe. Không phải tàu bay. Sấm thật. Giữa mùa rét mà có sấm như cơn dông đầu hè. Ban chỉ huy trung đoàn từ trong rừng phi ngựa ra đường cái đi trước. Bóng tối đổ nhanh, con đường mờ đi trông thấy. Các tiểu đoàn kéo qua cái làng bị bỏ bom, ven đường. Những hố bom sâu vũng, đất cháy đen. Mấy cái cột than trơ trỏng, hai ba nấm đất còn đỏ nằm song song. Mưa trút xuống. Rừng ầm ầm chung quanh. Mưa quất rát như những viên sỏi. Có đá rơi xuống thật. Mưa đá. Anh đội viên đeo chúc mũi súng xuống đất, quàng chăn lên đầu. Nước chảy ròng vào trong lưng anh. Mặt đường lõm bõm. Sau mỗi ánh chớp, bóng tối lại càng đen kịt. Anh bước vội, những ngón tay cóng vuốt nước mưa trên mặt không kịp. Đợt hai của chiến dịch bắt đầu trong những ngày đêm mưa rét...
Bốn giờ sáng một ngày giữa tháng giêng, chân Tam Đảo vang động như đổ núi. Trong các làng xóm vùng tề, người lớn trẻ con chạy ra sân, nhìn về phía cháy: “Đồn Chúc rồi!”. Buổi sáng mờ lạnh như ánh thiếc. Từng đoàn bốn năm máy bay khu trục ầm ầm bay tới cột khói đen nhờ đằng xa. Quân Pháp ở thị xã Vĩnh Yên trúng kế của ta, kéo hơn ba tiểu đoàn lên cứu đồn Chúc. Máy ô-tô ngoài đường cái ì ì. Khắp các quả đồi, lá cây lay động. Tắc tắc tắc, tiếng súng máy phía đồn Chúc. Những mũ sắt tua tủa lá cây lao lên đồi. Kha đứng lại thở, nhìn bộ đội tiến. Ba trung đội, hàng ngũ không hề lộn xộn, băng băng tràn lên. Cái ống tay áo của Sản đang phất phất về đằng trước, trên ngọn đồi trước mặt. Những bóng mũ sắt theo nhau in lên nền trời rồi tụt nhanh xuống, biến đi. Bộ đội bí mật và vũ bão tiến ra, đánh úp bọn quân cứu viện của địch.
Ra tới dãy đồi cuối cùng, sát đường, họ vừa nằm xuống thì súng máy của trợ chiến ta nổ đùng đùng hai bên sườn. Trên quãng đường dài hàng trăm cây số, những đám quân địch dồn vào nhau đông nghịt. Trông rõ chúng nó rụng từng chùm, không chạy kịp. À À, từ trên đồi, xung kích chĩa lưỡi lê chạy xuống, lựu đạn nổ khói trắng đặc trên mặt đất. Trong mấy giây đồng hồ, làn sóng người trên đồi đổ xuống đập vào những đám quân ứng chiến Pháp đang rối rít trên mặt đường, mặt ruộng. Kha nhảy những bước dài,trong óc những ý nghĩ bật lên nhanh chóng và rõ rệt. “Đập đám khúc giữa này thì cả mấy tiểu đoàn ứng chiến của nó vỡ hết!”. Hai chiếc máy bay hấp tấp nhào đến. “Phải bám sát chúng nó, máy bay không làm gì”. Kha hét “Các anh em sát địch vào!”. Hai chiếc máy bay rít lên cắn đuôi nhau, nghiêng đi nghiêng lại, là sát ngọn đồi, lượn vòng tròn, đen xám, to tướng.
- "Sát vào, sát vào!'.
Thông đuổi theo một thằng đang co cẳng chạy trên đường. Anh nổ phát súng. Cái mũ vải ngật sang một bên như vấp vào một bức tường vô hình. Một thằng Tây trắng cao lớn xông đến, giơ báng súng quay quay. Thông nghiến răng xọc mạnh cái lưỡi lê. Cái báng súng nện lên vai anh đánh rắc. Thông chồm hai cánh tay, ấn mạnh. Hai mắt thằng Tây đảo lên, nó hét một tiếng, nắm lấy cái lưỡi lê. Thông nhấn thêm nhát nữa. Nó rống lên ò ò đổ xuống. Dưới đất, Mẫn đang bị một thằng đè đầu xuống. Anh đội viên giẫy không nổi. Cốc đằng sau nện một báng súng vào giữa cái mũ vải vành to. Cái mũ băng đi. Mẫn đạp tên giặc xuống. Cốc đánh luôn một báng súng nữa. Tiếng chát. Hai chiếc máy bay xuống sát sạt. Giác ngửa người, cặp khẩu trung liên vào sườn, quạt một băng lên trời, rồi cắm đầu chạy theo trung đội.
- Bám sát vào! Sát vào.
Cái ống tay áo của Sản phất phất qua ruộng, nhảy lên đường cái. Súng nổ khắp mọi chỗ. Xung kích từ các ngọn đồi vẫn lao xuống. Những mũ vải vành to, những áo ca-na-điên tán loạn. Quân địch nát vụn thành từng trung đội, tiểu đội, từng tốp năm ba tên cô lập, hốt hoảng, nhìn đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải, đâu cũng những mũ sắt, những áo nâu xám tua tủa cành lá ngụy trang. Chúng bắt đầu vứt ba lô, chạy thục mạng.
- Truy mạnh lên anh em ơi!
- Nhanh lên, sát vào!
Những anh đội viên vừa đuổi vừa reo hò. Đoàn quân ứng chiến Pháp vỡ dần, chạy tơi tả trên những cánh đồng giữa những Lũy tre, dọc sông máng, trên đường cái, qua gò.
- Cẩn thận bà già đấy.
- Đuổi sát lên.
Chiếc máy bay bà già, hai cánh vuông trao nghiêng nom rõ cái mũ tròn của thằng phi công.
- Cho nó phát súng mút.
- Mặc nó! Nhanh lên.
Ba chiếc khu trục hàng một sạt xuống mặt đường. Kha vừa chạy lên vừa hô:
- Anh em sát vào chúng nó! Tàu bay nó không làm gì được mình!
 Trước đại đội, hơn trăm tên giặc rẽ tạt lên một quả đồi, vừa chạy vừa ngã. Tới đỉnh đồi chúng dừng lại, bắc khẩu súng máy quạt xuống. Kha quát to:
- Bắt sống bọn này.
Trung đội Phú vòng bên trái.
Lũ địch bắn được hai ba băng súng máy lại lồm cồm đứng lên. Thông đã nhảy tới. Bên kia sườn đồi, một đại đội bạn cũng tràn lên. Tiểu liên lia không ngừng. Hai ba chục tên đứng run cầm cập, súng vứt dưới chân. Thông băng xuống dốc đuổi theo hơn chục đứa đang rẽ lá chạy. Dưới chân đồi, năm sáu đứa đã giơ tay đứng lại. Sườn đồi trước mặt, bốn thằng quỳ xuống, ngắm súng. Thông kêu:
- Nó bắn mình đấy.
Những viên đạn réo sát qua đầu. Cái mũ nan của Thông tung ra đất. Thông ngã lăn, nằm sờ lên tóc. Bàn tay ướt nham nháp đỏ lòe.
- Tôi bị thương rồi. Cốc ơi!
Mấy thằng Tây chạy vụt cả lên đồi. Thông vùng lên đuổi. Chúng nó lên tới ngọn đồi, tụt xuống bên kia mất. Thông choáng váng ngồi bệt xuống. Máu chảy mờ cả mắt. Cốc và Mẫn xô lại. Thông hét:
- Đuổi nó đi, kệ tôi.
- Có về được không?
- Về được, đi đi.
Cốc nhảy mấy bước lên đỉnh đồi. Mẫn chạy theo, đứng trên cao, lia một băng tiểu liên. Thằng Mẫn vớ đâu khẩu tiểu liên giòn quá. Nó đánh vững lắm rồi. Thông vừa nhận xét, vừa hoa mắt, vẩy máu ở hai bàn tay bê bết đất cát. Những bóng chân chạy qua mặt anh. Thông sờ tóc tìm vết thương, thong thả băng lại. Mắt anh nảy đom đóm, máu vẫn chảy buồn buồn xuống má. Tối mịt, im tiếng súng, tiểu đoàn thu quân, rẽ vào một Lũy tre lớn. Sản nhìn cái làng nhớ ra. Đúng rồi, làng Lộng hôm trước. Cổng làng như một đám chợ. Đuốc, gồng gánh thúng mủng, trâu bò chen chúc. Những đứa trẻ len lỏi dưới chân người lớn.
- Đồng bào đi đâu đấy?
- Về ngoài ấy đây.
Trong làng, lửa đuốc, ánh đèn xôn xao khắp các ngõ. Một đoàn phụ nữ hàng một gánh dẻo dang.
- Các chị ra vùng tự do ấy à?
- Không phải, chúng em gánh thóc cụ Hồ. Một năm rồi mới được cười nói như thế này đấy, các anh ạ.
Bờ ao, trước đình, một dãy bếp cháy to. Đuốc rơi tàn xuống nước, chiếu sáng một đám đang cạo thịt lợn. Một người đàn bà chít khăn trắng chạy đi chạy lại.
- Bộ đội đến rồi đấy. Ta mau tay lên.
Họ ngừng tay, ngẩng cả lên nhìn những mũ sắt, những súng ống kéo qua ánh đuốc. Cốc gọi to:
- Chị Năng!
- Kìa anh Cốc! May quá!
Chị Năng muốn chạy tới nhưng đông quá. Cốc đứng ở bờ ao bên này hỏi vọng sang:
- Chị trông đây đấy à. Cơm nước nào thế?
- Ấy dân làng nấu sẵn đợi các anh. Anh Lạc ở trong đình kia kìa.
- Cánh làng ta thế nào?
- Hôm nay về ngoài ấy gần hết. Bà cụ tôi cũng bế cháu ra rồi.
- Thế chị không ra à?
- Tôi ở lại. Chị gì đi với anh hôm trước xếp việc cho tôi ở lại đây, nấu tiếp tế cho bộ đội, mai chị về đón tôi cùng ra. Chị gì ấy nhỉ?
- À chị Lý...
Kha đang đứng hút thuốc lá, hỏi to chị Năng.
- Chị Lý ở đây à?
- Thưa anh vâng. Chị ấy vừa đi lúc chập tối. Đâu xuống gần tỉnh.
Kha hơi ngẩn người. Thôi, không tiếc. Đánh xong, may ra sẽ gặp Lý sau.
Chạy suốt ngày nghe đói mềm rồi. Không kiếm cách cho bộ đội ăn nhanh, có lệnh khi hành quân gấp anh em lại phải nhịn. Phải tìm thằng Sản ngay mới được. “Anh Sản đâu?” Kha vừa chạy vừa hỏi. Thềm đình chật ních. Thóc đổ rào rào, bốc bụi lên trong ánh đuốc... Quang gánh xếp từng dãy dài, đợi lượt. Một anh mặc áo tây đứng ghi sổ.
- Chị Tạo hai thúng thóc nếp. Xong đấy.
Người con gái nhấc đôi thúng, lồng vào quang gánh, gánh tới đứng vào bọn với năm sáu người bạn.
- Đội ta đủ chưa?
- Còn cô Nhân, cô Thành.
- Sắp sửa cho gọi đi là vừa, các cô!
- Đi cố, may về kịp chuyến nữa.
Cốc đang nghiêng nhìn đám gánh thóc, bỗng nghe người gọi tên. À cô Môn. Người con gái, má hồng hào trong ánh đuốc đã nhấc gánh lên vai sắp đi. Cốc dừng lại.
- Chị Môn gánh thóc ra bây giờ đấy à?
Môn cười tủm tỉm.
- Vâng.
- Chị biết chỗ ông cụ chưa? Cụ ở nhà bò cũ ấy.
- Thưa anh, em có biết.
Cốc không nói gì thêm, đứng băn khoăn. Hai “đồng tiền” ở má người con gái lún xuống. Môn mở đôi mắt đen tinh quái, miệng chúm chím cười.
- Anh Cốc bao giờ về chơi với thầy em một hôm.
Cốc bỏ mũ sắt xoa đầu cười.
- Chả biết thế nào. Thôi chị ra ngoài thế phải, ông cụ khỏi chửi. Chị mà ra vùng ta thì làm được nhiều việc chứ chả phải.
Môn đỏ ửng hai má.
- Anh cứ nói! Em thì có ăn hại thôi. Nhưng mà nói đùa, ông cụ chửi oan cho em đấy. Thế hôm nào anh cố về qua đằng em thật nhá. Em mong đấy...
Logged
Trang: « 1 2 3 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM