(Phần 2)
Sau khi đội hình của trung đội đã được bố trí xong, tôi chọn một vị trí cách đường mòn khoảng 3 mét, tiếp giáp với đại đội để tiện cho việc liên lạc, làm chỗ dừng chân cho đêm nay. Sau đó, tôi và Cường, đãm nhiệm "chức vụ" anh nuôi trung đội, cùng nhau đào hố cá nhân. Cơm chiều xong (Nói là cơm chiều, nhưng thực ra chỉ là mớ gạo sấy ngâm nước, chờ nở ra, được đưa vào bao tử cùng với mấy hột muối trắng trộn chung với bột ngọt!), tôi khoác súng lên vai, đi đến các tiểu đội thị sát, nhắc nhỡ anh em phải canh gác cẩn thận và luôn củng cố hầm hố nhằm đề phòng những tình huống xấu có thể xảy ra. Dặn dò xong, tôi lặng lẽ trở về vị trí của mình, ngã người nằm trên võng với một cảm giác thật thoải mái sau một ngày hành quân vất vả.
Hôm nay đã là ngày thứ hai và bóng đêm đã phủ trên bầu trời cao. Pháo đã dừng bắn từ lúc chiều. Có lẽ, khi giao chiến, người ta bắn lẫn nhau, nhưng đến giờ nghỉ thì cũng nên tôn trọng giờ giấc? Tôi bật cười cho cái ý nghĩ trẻ con đó và ngồi bật dậy đưa tay tìm gói thuốc rê. Cường, nằm trên chiếc võng kế bên tôi, chợt hỏi:
- Ông Đắc, mình đi đánh cứ như vậy, ông nghĩ sao?
Tay tôi vẫn đang vấn điếu thuốc rê:
- Có gì phải sợ? Cùng lắm là hết về với gấu mẹ vĩ đại thôi.
Nó nhe răng cười hềnh hệch và không nói gì. Tôi biết, trong cái đầu mộc mạc của Cường, chắc sẽ còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng có lẽ, nó đã không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng, như vậy cũng tốt vì càng ít suy nghĩ, sẽ càng ít lo lắng. Mà phải lo lắng điều gì khi mình đã lên đến nơi này? Nhứt chín, nhì bù cũng như mình đang chơi một ván bài định mệnh cho số phận vậy thôi. Được thì về, không được thì nằm lại. Có gì phải lo? Chẳng phải sống và chết đều có số hết hay sao?
Tôi quay lại nhìn thằng Cường và thấy nó đang ngữa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao. Tôi thầm hỏi, nó đang nghĩ về điều gì? Có lẽ, nó đang nghĩ về mẹ và đàn em của nó và điều gì sẽ xảy đến với gia đình nếu nó không về được?
Từ từ ngã người nằm xuống võng, cũng như thằng Cường, tôi cũng ngữa mặt lên nhìn bầu trời cao. Cảnh vật chung quanh thật yên tịnh quá và khó có ai có thể tin được, nơi đây chính là chiến địa vô cùng nóng bỏng! Những hình ảnh thân thương nơi quê nhà đang dần hiện lên trong trí tưởng tượng của tôi. Những con đường, những thằng bạn, hình ảnh già yếu của mẹ tôi, tất cả cứ thế mà hiện ra. Có những giây phút trong dòng suy nghĩ đó, tôi đã trở thành tên ích kỷ. Tôi ghen tỵ với tất cả những thanh niên cùng trang lứa đang sống bình yên nơi quê nhà. Tôi tự hỏi, tại sao số phận của họ lại may mắn hơn tôi? Tại sao họ không như tôi, cùng nằm ở nơi này để bảo vệ sự bình yên cho tổ quốc và tại sao những người đó chỉ là tôi và những đồng đội thân yêu?
Sáng sớm hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, tôi đã được đánh thức bởi một loạt pháo từ bên Thái bắn qua. Tiếng pháo đề-pa từ xa nghe bụp một cái, kế đến, những tiếng xé gió từ những viên đạn bay trên bầu trời xanh, và chỉ vài giây sau, đó là những tiếng nổ vang rền, rung chuyển bầu không gian vốn đã được yên lặng từ đêm qua. Hôm nay, tôi đã bắt đầu quen dần với những tiếng đạn, tiếng pháo và không còn cái cảm giác sơ sệt như lúc ban đầu nữa. Con người thật hoàn mỹ bởi cái vốn bản năng sẵn có để hòa nhập với từng hoàn cảnh mà tồn tại. Không bao lâu, pháo binh phe ta cũng bắt đầu hòa âm với bản nhạc chiến tranh bằng những loạt pháo bắn ra tạo nên một bản đồng ca đầy khói lửa.
Cơm sáng xong xuôi, tôi đeo súng và thả bộ xuống tiểu đội của Hoàng Đa-Sa-Ép, lính 82, Q3, A trưởng trong trung đội của tôi. Hai thằng cùng đứng về phía bên trái của con đường mòn, hút thuốc và nói chuyện. Nhìn vào địa hình hố cá nhân của tiểu đội Hoàng, tôi đề nghị:
- Hoàng, mày cho anh em phát hoang đằng sau mấy cái hố cá nhân một chút, bụi rậm như vậy làm sao bắn B40 được?
- Ừ, để tao nói với anh em...
Hoàng "Đầu To", bước ra cùng tham gia trò chuyện. Sau đó, ba thằng cùng kéo nhau xuống đại đội để nghe ngóng tình hình. Cũng không có tin tức gì mới, ngoài việc tiếp tục dừng chân chờ đợi chỉ thị của cấp trên. Ba anh em cùng rũ nhau đi ngược về coi cái xác của tên lính Thái bất hạnh. Mặc dù hắn đã chết được mấy ngày và cái xác đã bắt đầu sình lên, nhưng gương mặt của hắn vẫn có thể nhận ra được. Hoàng "Đầu To" với giọng quả quyết:
- Tao chắc chắn thằng này là thằng Thái.
Tôi đáp lại:
- Ừ, nhìn quần áo của nó là biết rồi.
Hoàng "Đầu To" thắc mắc:
- Không biết nó đụng với đơn vị nào...
Tôi và Hoàng Đa-Sa-Ép đều im lặng vì cả hai đều có cùng một câu hỏi.
Cả ba cùng kéo nhau về. Đến giờ trưa thì tiếng pháo đã bắt đầu ngớt đi và sau đó thì im bặt.
Khoảng 2 giờ trưa, tôi nhận được tin một chiến binh, lính 84, thuộc đơn vị của tiểu đoàn trong khi đi lấy nước ở dưới suối thì bị phục kích. Một lát sau, thi hài của người đồng đội bất hạnh đó được tải ngang qua nơi tôi chốt quân. Vì tải vội từ dưới suối lên, nên xác của người đồng đội xấu số được vắt ngang qua một thân cây nhỏ và gánh đi. Tôi bước ra nhìn theo và lòng xót xa khi thấy cái mặt đã bị bắn tan mất, chỉ còn lại lớp da đầu cùng với trùm tóc dính vào nhau.
Chừng tiếng sau, có hàng loạt đạn cối nổ dồn dập và tiếng súng vang rền trong khu vực của đại đội trú quân. Vài trái cối nổ gần ngay hố cá nhân của tôi và Cường. May là hai anh em đã kịp thời nhảy xuống hố, nên không ai bị gì. Khoảng 15 phút sau, tiếng cối đã vơi đi và dừng hẵn, nhưng tiếng súng vẫn còn nổ liên hồi. Có tiếng người và tiếng bước chạy về phía bên phải của con đường mòn, đối diện nơi trung đội tôi đóng quân. Tôi gào to lên và ra hiệu cho anh em tập trung toàn bộ hỏa lực, bắn như mưa vào khu vực đó. một lúc sau, khi cánh rừng bên phải không có động tịnh gì, tôi ra lệnh cho tiểu đội Hoàng Đa-Sa-Ép ép sát và bí mật tiến về đó. Sau một hồi thám thính, anh em báo lại, phát hiện xác tên lính Thái nằm chết bên cánh rừng đối diện bên phải, cách khoảng 30 mét nơi trung đội tôi trú quân. Tôi ra lệnh anh em tiến sâu vào bên trong và quan sát bọn lính Thái từ hướng bên trong của khu rừng. Sau đó, tôi cùng Hoàng Đa-Sa-Ép từ từ tiến về phía cái xác của tên lính Thái để kiểm tra. Hắn chết trong tư thế nằm ngữa và không có súng bên người. Có lẽ, đồng đội của hắn đã lấy đi. Kế đến, tôi mò vào túi hắn, lấy ra một gói thuốc Gold Samit và không phát hiện được gì thêm ngoài nhặt nhạnh một ít vật dụng cá nhân của tên lính xấu số. Tất cả những vật dụng thu được đã biến thành chiến lợi phẩm cho cuộc đụng độ hôm nay. Tôi ra hiệu cho anh em rút lui và riêng tôi đi ngược về hướng đại đội để nắm bắt thêm tình hình. Vừa đến nơi, tôi thấy trung úy Tuấn, đại đội phó, đã bị thương trên đầu và được băng bó tạm thời. Tôi báo cáo tình hình hiện trường với anh Cư đại đội phó. Sau đó, quay về vị trí trú quân của mình.
Gói thuốc lá chiến lợi phẩm đã được nhanh chóng chuyền cho nhau mỗi đứa một điếu. Mùi thơm của điếu thuốc Gold Samit quả thật lợi hại. Nó đã nhanh chóng đánh bại những điếu thuốc rê khét lẹt mà anh em tụi tôi vẫn hút hằng ngày ..
Trong vòng khoảng 30 phút sau, liên lạc đại đội chạy xuống báo: Đơn vị có lệnh hành quân ngay. 5 phút sau đó, tiểu đoàn tôi rời khỏi hiện trường và hướng về phía trước. Đi mãi cho đến chiều tối, đội hình đến một cái cứ mà địch bỏ chạy, được lệnh dừng chân và nghỉ qua đêm tại đây.
(Theo đường link này để đọc phần 3)
http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php/topic,26779.msg430866.html#msg430866