thưa các bác, do nghỉ tết nên em không mượn được sách gốc về, em đã phôtô lại để số hóa phục vụ các bác, nhưng thiếu 2 trang (497- 498) - sau tết em sẽ mượn lại và số hóa nốt...nhưng phục vụ các bác em sẽ pos hết số còn lại trong đêm nay.
XIN BÁC ADMIN ĐỪNG XÓA TRANG NÀY ĐỂ EM SAU NÀY CÓ SẼ SỬA Ạ.
....II:
.....…Cảm tưởng chỉ cần mình mở bung cánh cửa kia là tai họa sẽ ập đến. Nhưng cuối cùng ông cũng phải từ từ mở cửa và bước vào nhà.
Tám Thế giật mình quay lại. Vừa trông thấy ông, Tám Thế đứng sững lại, mặt tái nhợt. Tám Thế nói điều gì đó nhưng tai ông đã ù lên, chân tay ông bủn rủn… Ông vội quờ quạng, huơ tay ra trước mặt như xua đuổi điều bất hạnh kia và nghẹn ngào thốt lên mấy tiếng đứt quãng:
- Thôi ! …Đừng …đừng…nói nữa…chú Tám
Rồi ông loạng choạng bước tới, gieo mình xuống giường.
Toàn thân ông lạnh toát nhưng trong ngực ông bỗng nóng ran lên. Ông thở khò khè, nặng nhọc, môi ông run lên, mấp máy mấy tiếng gì đó. Hình như ông vừa gọi tên Thục. Tám Thế vội chạy tới bên giường ông, cuống quýt sờ nắn rồi kêu toáng lên.
Hình như ông đã thiếp đi một lúc. Trong khi nửa tỉnh nửa mê, ông chỉ nghe được những tiếng lào thào, đứt quãng của Tám Thế.
-…bị thương nặng…đánh chiếm nhà tù…giải phóng ….đưa về bệnh viện…chị Tư không cho báo tin…cháu hy sinh…tám giờ…mồ yên mả đẹp…
Đột nhiên ông nhỏm dậy, nhìn chằm chằm vào Tám Thế và hét lên một tiếng “Thục!” rồi nằm vật xuống giường, ngất lịm đi.
Khi ông tỉnh dậy thì đã thấy xung quanh đông nghịt những người. đồng chí y sĩ đang loay hoay tiêm thuốc cho ông. Cậu công vụ của ông thút thít khóc. Chính ủy Tâm ngồi bên mép giường đang cầm chiếc khăn ướt dấp lên trán ông. Những người khác im lặng đứng xung quanh. ông nhận ra đủ mặt các tiểu đoàn trưởng và chính trị viên các tiểu đoàn, anh chủ nhiệm chính trị, anh trợ lý tác chiến và một số cán bộ trong sở chỉ huy… Ông khẽ xua tay, nói với mọi người:
- Tôi…không sao đâu. Các đồng chí về đi. Chuẩn bị tốt để..ngày Mai…ngày Mai ta hành quân…
Chính ủy cũng ra hiệu cho mọi người lui ra. Khi trong phòng chỉ còn lại chính ủy và Tám Thế thì ông đã tỉnh hẳn. Nhưng khi đã hoàn toàn tỉnh táo ông mới thấm thía nỗi đau của mình. Đôi vai ông cứ rung lên, rung lên từng đợt. chính ủy ngồi ngay như tượng. Ông cũng đau xót như mọi người nhưng lúc này ông cần phải cứng răn hơn. Bởi vì trung đoàn trưởng đang tựa vào ông.
Ông im lặng chịu đựng vì không tìm được lời để an ủi người bạn chiến đấu của mình. Không lời lẽ nào tả xiết nỗi đau xót của anh ấy. Sau hơn hai chục năm trời đằng đẵng nhớ mong, anh ấy vừa đưa tay ra nắm lấy hạnh phúc thì lại bị bàn tay ác quỷ của kẻ thù giật mất. Trên trái đất này có bao nhiêu người cha phải đau khổ như anh ấy?
Họ ngồi yên lặng bên nhau một lúc lâu. Một lát sa, trung đội trưởng mới quay sang hỏi Tám Thế:
- Nhà tôi sao chú Tám.
Tám Thế lắc đầu:
- Chị Tư cực quá anh ơi! Chỉ chết đi sống lại mấy lần. Ai ngó thấy cũng thương tâm. Nhưng chị Tư quả thiệt là một người mẹ có nghị lực. Chị nhất định không cho gọi anh về trước khi chôn cất cháu. Đến giờ chị đã tỉnh táo và khi tui đi, chị đã đi họp với Ủy ban quân quản thị xã. Không hiểu chị lấy đâu ra sức lực?
Đợi cho Thuần tạm nguôi, chính ủy liền đặt vấn đề:
- Anh Thuần này…Đằng nào thì điều đó cũng đã xảy ra. Cháu đã hy sinh rất anh dũng. Điều đó đã an ủi chúng ta đôi phần. Bây giờ chúng ta phải nghĩ tới người còn sống. Phải nghĩ đến trái tim người mẹ. Anh thu xếp rồi theo chú Tám về dưới ấy với chị Tư đi. Lúc này chị ấy rất cần có anh ở bên. Công việc ở đơn vị đã có tôi và anh Sự lo lắng chu toàn. Tôi đã bảo Sự chuẩn bị xe cho anh rồi.
Nghe nói đến chuyện về gặp vợ, trung đoàn trưởng bàng hoàng như bị điện giật. Ông vội ôm lấy mặt rên rỉ:
- Thôi ! Tôi van các anh. Tôi không đủ nghị lực để nhìn thấy nỗi đau khổ tuyệt vọng của nhà tôi nữa. Để khi nào cả hai tạm nguôi đi đã.
Chính ủy im lặng, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi nói:
- Anh nghĩ vậy e không đúng đâu, anh Thuần. Hai mươi mốt năm xa cách anh, bao nhiêu lần chị ấy gặp tai họa, bao nhiêu lần chị ấy đã một mình gánh chịu xót đau. Hết ba má đến các chị, các em, các anh bị giặc giết. Bấy nhiêu tang tóc chị ấy đèu phải âm thầm chịu đựng một mình. Bây giờ có anh, tai họa này lớn quá, anh phải cùng với chị ấy chia sẻ chứ. Anh chị đều là đảng viên cộng sản, đều có nghị lực, nếu biết tựa vào nhau an ủi động viên nhau thì sẽ nhẹ đỡ hơn đi được phần nào đau khổ. Anh không thể yên lặng ra đi được. Vì như thế là anh chạy trốn đau thương chứ đâu phải anh dám dũng cảm chấp nhận sự thật đau thương ấy và cùng chị ấy chia sẻ.
Trung đoàn trưởng như sực tỉnh. Ông ngồi ngây ra một lúc rồi thở dài:
- Anh nói phải, anh Tâm ạ.
Chính ủy ngồi xuống bên trung đoàn trưởng, đặt tay lên vai ông và ân cần nói tiếp:
- Tôi tin ở nghị lực của anh, anh Thuần ạ. Hãy dũng cảm mà chịu đựng. Có như vậy chúng ta mới tiếp tục chiến đấu được.
- Trung đoàn trưởng siết chặt lấy bàn tay chính ủy:
Hãy tin ở tôi, anh Tâm ạ. Tôi có đủ nghị lực.Nhưng…quả thực, tôi không thể ngờ. Nỗi đau này lớn quá, bất ngờ quá. Nghĩ mà tội cho nhà tôi..
Nói xong những lời ấy, trung đoàn trưởng lại nghẹn ngào. Ông vội đứng phắt dậy, nói với Tám Thế:
- Ta chuẩn bị đi thôi, chú Tám.
Lát sau , trung đoàn trưởng, Tám Thế và hai chiến sĩ cảnh vệ ra khỏi nhà. Một làn gió đột ngột ào tới khiến trung đoàn trưởng khẽ rùng mình. Ông bước đi lảo đảo, cái lưng như còng hẳn xuống. Chính ủy vội bước tới, đi sát bên cho trung đoàn trưởng vịn vào vai mình, bước ra xe.
Đêm cuối tháng. Trời tối đen như mực. Chiếc xe Dép nổ máy, bật đèn, rạch thành hai luồng sáng dài hun hút. Biển động. Tiếng súng bồn chồn, khắc khoải dội vào. Có lẽ nó cứ bồn chồn, khắc khoải như vậy mãi, cho đến khi trời sáng.