Đêm Trắng.
Đất nước mình có nhiều đêm trắng. Vận nước lắm nỗi chông chênh. Tổ quốc nhiều lúc lâm nguy nhưng Hào Kiệt đời nào cũng có. Xưa đã vậy và Nay cũng sẽ vậy. Hãy tin như thế.
Ở loạt bài từ các trang trước, em đã nêu kha khá về không gian, thời gian, điều kiện, hoàn cảnh và thực tế của ta tại thời điểm trước và sát ngày 17/2/1979 ngày nổ ra chiến tranh biên giới phía bắc. Ở bài viết này, xin thêm thắt đôi nét vẽ thô sơ theo sự hiểu biết cá nhân về góc cạnh của những con người trong giai đoạn đó. Họ đã LÀM chứ không nói nhiều. Mong rằng lúc nguy biến như thế này, thế hệ nay cũng vậy.
1. Người thứ nhất:Cái đám cưới của hai đứa trẻ vẫn cứ diễn ra bình thường. Trông vào chỉ thấy thuốc lá không bao giờ tắt. Đánh, tất nhiên rồi, tiếng súng đã rền vang trên bầu trời toàn tuyến biên giới. Sau những bất ngờ, ta đã bừng tỉnh và tung đòn giáng trả mạnh mẽ.
Thế nhưng, cuộc chiến này sẽ diễn ra như thế nào đây? Đánh ra sao đây? Đối phó thế nào đây?
Làn khói thuốc lá bay bay theo chiều gió bên khung cửa sổ,
Sau hai cuộc chiến tranh thần thánh, quốc lực đã suy kiệt nặng nề, ta phải sống chủ yếu dựa vào viện trợ kinh tế của bạn, nền công nghiệp không có, nông nghiệp lạc hậu;
Vừa mới năm trước, 1978, hai cơn lũ kéo dài quét hai miền Nam Bắc; dân mất mùa, thiếu đói càng thêm trầm trọng.
Vừa mới mấy tháng trước, không thể còn trì hoãn được nữa, nhân nhượng kéo dài được nữa, các Quân đoàn, Quân khu, Quân binh chủng đồng loạt tổng tiến công mạnh mẽ, quét sạch phòng tuyến biên giới và đột kích mạnh theo các hướng vào giải phóng Phnôm Pênh. Cỗ máy chiến tranh rùng rùng khởi động, kéo theo biết bao xương máu, công của bao người.
Vừa mới hơn chục tiếng trước, quân và dân phía bắc đã anh dũng đứng lên đáp trả, giáng đòn trừng trị với bè lũ quân bành trướng Trung Quốc. Tin cho hay, lũ làm đường Bắc Lào cũng đã rục rịch đòi mượn đất, muốn “mượn đường diệt Quắc”.
Huyết thư đã dày lên nhanh chóng; tiếng kêu gọi vang vọng khắp núi sông.
Ở Quân khu 4, hơn 100 tiểu đoàn dự nhiệm đã sẵn sàng lên đường sau 72 giờ triệu tập; quả không hổ danh: “Đất Thanh Nghệ ta còn chục vạn quân”.
“308 đã thành con hổ giấy”. Tiếng nói từ tâm can của những người cán bộ chiến sỹ : còn đâu nữa Đại đoàn Quân tiên phong, Sư đoàn Thép. Nuôi quân 3 năm dùng quân một giờ. Vậy mà từ sau 1972, F308 chỉ có ăn và tập. Đại thắng Mùa xuân 197: không. Tăng cường chi viện cho biên giới Tây Nam: không. Trong khi đó: diễn tập thực binh có, bắn đạn thật có; thực hành chống đổ bộ đường không có; cơ động chiến lược sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống có. Ngay sau khi ĐK 78 thành công, F308 đã dứt ra Quân đoàn 1, trở thành sư đoàn chiến lược chịu sự điều động trực tiếp của Bộ. Hổ không được mài vuốt thì chắc mòn, biên giới phía bắc chiến trường đang vẫy gọi, đề nghị cho chúng tôi lên chia lửa với đồng bào, với các sư đoàn bạn.
Đánh thế nào đây, liệu cuộc chiến này kéo dài bao nhiêu lâu, năm năm, mười năm hay hai mươi năm; dai dẳng đến bao giờ ở cả hai đầu đất nước. Sức dân đã kiệt, lực quốc đã mòn; đời Bố, đời con đã thành đồng chí chung câu quân hành để có hòa bình, có độc lập, có tự do, có cơm no áo ấm; chả nhẽ đến đời cháu cũng phải cầm súng nữa sao? Khói thuốc là vẫn bay lên theo chiều gió bên khung cửa sổ.
2. Người thứ hai:Im lặng. Không gian im lặng kéo dài trong căn phòng nhỏ. Quân khu mới được tách ra. Cách đây vài tháng, khi tháp tùng Anh Văn và đoàn công tác đi thị sát toàn tuyến biên giới, đánh dấu từng gốc cây ngọn cỏ, quan sát thế trận từng khu vực bản làng, vẫn còn nghe đâu đây lời dặn dò trầm ấm: “ nhanh chóng tổ chức cán bộ, cơ cấu đội ngũ, triển khai thế trận toàn dân trên toàn tuyến biên giới; không sớm thì muộn Trung Quốc sẽ đánh ta. Các đồng chí có nhiệm vụ hết sức nặng nề vì phụ trách địa bàn rộng, địa hình dễ cho địch triển khai tiến công nếu có yếu tố bất ngờ và làm chủ tình huống”.
Điện khẩn của Cục vẫn còn thơm mùi mực: “tiến hành hạ cấp sau hơn một tháng sẵn sàng chiến đấu; các đơn vị, quân binh chủng chuyển về tuyến hai, tuyến phòng ngự cơ bản”
Nét nhíu mày trên khuôn mặt người tướng già đầu bạc: tính sao với Lạng Sơn, tính sao với cửa ngõ biên giới – con đường nhanh nhất tiến về thủ đô đây. Nếu đột kích mạnh, quy mô lớn, vu hồi sâu, địch sẽ làm chủ ngã ba đường 1A và 1B; như vậy, việc xe tăng hành tiến băng băng trên đường nhựa thật đơn giản cho quãng đường hơn 100km. Nếu hạ cấp, chuyển trạng thái sẵn sàng chiến đấu, F3 và F338 sẽ rời xa phòng tuyến biên giới; nếu địch bất ngờ liệu có kịp phòng ngự. Nếu không hạ cấp đối với các đơn vị này???
3. Người thứ ba:Sương lạnh ướt đẫm đôi vai. Cả đời đánh giặc. Ký ức ùa về trong giây lát:
- đã cùng sư đoàn có mặt ở Hoài Nhơn 1966 đập tan chiến thuật trực thăng vận với cuộc hành quân Cái Chày; đã từng nhận trách nhiệm ở lại lãnh đạo trung đoàn quần thảo với sư đoàn Mãnh Hổ ở Khu Đông Bình Định trong tình hình gay cấn;
- đã nhiều lần lặn lội điều tra địa hình để xây dựng phương án tác chiến hoàn chỉnh, chủ yếu tập trung cụm chính gồm điểm cao 384, 638 (núi Cây Rui) và cống Hang Dơi trên mặt đường số 19; có giá trị chiến thuật và chiến dịch, quyết định thắng, bại của trung đoàn 12 trong năm 1972;
- đã trực tiếp tổ chức chỉ huy hướng chủ yếu vu hồi Phước Tĩnh với yếu tố bí mật, bất ngờ cao đã là một đòn rất hiểm hóc trong tiến đánh Vũng Tàu 1975 khi Cầu Cỏ May bị gãy;
1976, trước khi ra Bắc, hơn 500 anh em đồng đội, đồng chí đã từng kề vai sát cánh thưở nào đã chia tay ở lại xây dựng quê hương và rồi họ trở thành những tướng lính nổi tiếng của Quân khu 5.
Đặt chân lên đất Hà Bắc chưa ấm chân, sư đoàn vừa tổ chức giải ngũ vừa tuyển quân bổ sung cả ngàn chiến sỹ mới; lại dâng đội hình lên phòng tuyến Lạng Sơn, cửa khẩu biên giới. Chiến sỹ mới còn chưa biết hết truyền thống sư đoàn, cán bộ lạ lẫm với chiến trường mới, chỉ huy phải tăng cường xuống cơ sở để củng cố LLVT địa phương; mỏng và yếu đến nhường nào.
Trọng trách trên vai và cả gửi gắm niềm tin nữa. Sư đoàn đã phát huy được bản lĩnh kiên cường của Quyết Tâm – Quyết Chiến – Quyết Thắng; đã xứng đáng là Đoàn Sao Vàng – giữ vững từng tấc đất biên cương Tổ quốc. Sư đoàn đã có đến 7 đại đội được phong tặng danh hiệu AHLLVT sau chiến tranh biên giới (C61 D6, C2 D4, C42 D4, C51 D5, C53 D5, C1 D15, C5 D12) – thành tích nhiều nhất, chiến công vang dội nhất nhưng vẫn còn có những nỗi niềm: “Thông thường, sau mỗi thắng lợi, người ta hay nói đến thành tích. Cái đó đúng thôi. Nhưng hôm nay, chúng ta phải khẳng định với nhau một điều. Đã tổng kết thì nói cho hết ưu điểm để phát huy nhưng cũng cần phải nghiêm khắc với khuyết điểm. Gượng nhẹ với khuyết điểm là đưa đơn vị tới chỗ sa sút. Những đơn vị đã có thành tích, đã anh hùng càng cần phải nghiêm khắc, có như vậy mới anh hùng mãi mãi...”.
Thành tích với chiến công là điều mỗi quân nhân đều ao ước, muốn đoạt lấy, chiếm lấy.
Thế nhưng, ở cả 3 con người này, đều có một điểm chung: “LÀM CHỨ KHÔNG NÓI” – điều gì đúng đắn nhất, quan trọng nhất, có lợi cho TỔ QUỐC đã được đặt lên hàng đầu.
Lượm lặt chuyện xưa để xét chuyện nay, để hiểu, để yên tâm rằng:” Hào kiệt nước Nam ta đời nào cũng có”.