thai60
Cựu chiến binh
Bài viết: 833
|
|
« Trả lời #582 vào lúc: 27 Tháng Tư, 2013, 12:25:57 am » |
|
Hà Giang- Phần 8 : Chào các bác , được các bác đón nhận động viên chia sẻ và khích lệ viết bài tôi rất vui và cảm động. Tôi đã hì hục viết đến 3 bài dài rồi nhưng lại không dám gửi vì thấy nhạt và nội dung không ăn nhập với chủ đề trao đổi của diễn đàn thời gian này. Thật ra khi đăng kí gia nhập diễn đàn tôi cũng chỉ dám mong được nghe, hỏi chuyện các bác, và may ra có bác nào nhận mình là người quen cũ là sướng lắm rồi. Nhưng nếu như vậy e rằng mất lịch sự quá tôi mạnh dạn xin phép được hầu chuyện các bác theo kiểu gặp gì,nói vậy ,tiện đâu nói đấy. Nếu có gì sai, nhầm xin được chỉ giáo. Rạng sáng mồng 10 tháng 5 năm 1984 đúng ngày sinh nhật của tôi, đang là lính của Tuyên Huấn E14F313 chỗ anh Nhật, anh Tiến quê Thanh Hóa, cậu Hoàn nhà ở thị xã Hà Giang, tôi nhận được lệnh xuống tăng cường cho D9E14 đang chiến đấu ở bên trong hang Dơi. 1h đêm xuống kho quân khí ở km8 Phương Độ thì tôi đã thấy anh em vệ binh đang khâm liệm 4 tử sĩ của D9 vừa chuyển về. Trên đường xe chạy không bật đèn, nhìn về phía hậu phương Hà Giang thấy tối om, phía tiền tuyến Thanh Thủy bầu trời sáng rực, ánh đạn chớp lòe . Xe rẽ vào làng Ping, sở chỉ huy trung đoàn. Ở đó tôi lại được lệnh tạm thời ở lại C25 công tác, đợi có người D9 vào thì theo . Sáng hôm sau vừa bảnh mắt ra bờ suối để đánh răng rửa mặt thì đã thấy có 2 xác lính bị bắn mất hết phần ngực để đó. Từ hôm đó chúng tôi liên tục phải đi vận tải vũ khí lương thực theo các hướng Cóc Nghè, Hang Dơi, Nà Toong... Những ngày đầu tham gia vận tải từ làng Ping lên Cóc Nghè có các em Trường trung cấp sư phạm Hà Giang vất vả nhưng vui lắm. Nhưng chỉ được 4,5 hôm do pháo địch bắn nhiều thì họ phải rút quân, chỉ còn lại toàn lính. Con đường lên đỉnh Cóc Nghè ngày ấy chẳng có hầm hào gì nguyen vẹn, dốc cheo leo, trơn trượt, trèo được lên đến đỉnh đã mệt lắm! Nhưng từ đấy chúng tôi lại còn phải đi tiếp đến nhiều nơi khác ở phía sườn bên kia mà đến bây giờ chỉ còn nhớ mỗi một nơi là Nà Toong trên sườn 673. Có 1 kỉ niệm, có 1 buổi chiều bọn tôi đang leo dốc mệt quá ngồi nghỉ sau một đoạn rất dốc thì một bác sĩ quan già đi cùng hai cậu lính leo đến đó cũng ngồi nghỉ lại và tán chuyện cùng chúng tôi vui lắm! Chúng tôi hỏi xin bác ấy báo hoặc sách nhưng bác ấy không có, lột ngay một mảnh báo đang bọc một quyển vở đưa cho tôi.Thấy ở túi áo tôi thập thò một cái phong bì thư, bác ấy hỏi thư của ai, tôi nói là thư của mẹ tôi mơi gửi. Thế là bác ấy bảo tôi lấy ra và đọc cho cả đoàn quân cùng nghe;, Sau khi tôi đọc xong bác ấy lặng đi một hồi lâu và bảo:"Tao thương chúng mày quá, , cả bố mẹ chúng mày nữa,các con ạ ! ". Nói rồi bác ấy lục Xắc-cốt lôi ra một lọ thuốc đưa cho chúng tôi và bảo chúng tôi chia nhau ngậm, đấy là "thuốc tăng lực của sĩ quan đấy". Nhưng bọn tôi dứt khoát không nhận và hứa với bác là sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Chia tay nhau rồi chúng tôi vẫn cứ tự hỏi nhau chẳng biết bác ấy là cấp gì? Ở đâu tới? Vì không thấy đeo quân hàm, quân hiệu thì có một anh lính cũ bảo đấy là đại tá gì đó. Những ngày sau chúng tôi vẫn gọi cái dốc khốn khiếp ấy là “dốc đại tá”, chẳng biết có phải là cái dốc "đại tá " mà các anh em khác vẫn gọi hay không bởi đất Vị xuyên mấy năm ấy có nhiều sĩ quan câp tá lên đó công tac lắm. Mấy ngày ở làng Ping, có một buổi trưa chúng tôi nhìn thấy một đơn vị đặc công hành quân bộ qua làng Ping, không nghỉ ngơi gì cả ,đội ngũ, trang phục gọn gàng trông lính tráng rất phong trần và nghiêm khắc, các anh ấy cứ lùi lũi đi thẳng về hướng Cóc Nghè, không thấy cười đùa nói chuyện gì, trông rất bản lĩnh,tươi tỉnh và hiền hậu. Ngay sau đó chúng tôi cũng hành quân tải cối 82 lên Cóc Nghè nhưng không thể nào đi kịp các bác ấy. 3 tiếng sau, lên tới đỉnh Cóc Nghè chúng tôi đã thấy các bác ấy đã đào xong hầm hố, dựng lều dã chiến xong xuôi gọn gàng. Có bác thì ngồi viết lách, có bác thì xem bản đồ, có bác còn ngồi thổi sáo trúc véo von. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được nhìn thấy lính đặc công. Cảm thấy thật sự ngưỡng mộ họ. Mấy ngày sau nghe tin họ đã đánh trận và đã thắng giòn giã, quả thật càng thấy khâm phục, tự hào về quân đội ta. Ngày hôm sau một trung đội chúng tôi nhận lệnh vận tải đạn, gạo ra ngã 3 Thanh Thủy. Điểm giao hàng là ở đầu cầu Treo trước ngã 3. Đi trên đường cái nhìn về phía cửa khẩu mới hiểu tại sao vùng trời phía ấy lại sáng thế. Rất nhiều Oto Trung Quốc bật đèn pha sáng chưng chạy đi chạy lại trên các điểm cao, bọn chúng còn giăng cả những ngọn đèn điện sáng trưng lên nữa. Đến đầu cầu Treo chúng tôi đợi mãi mà không thấy ai ra đón và nhận hàng. Anh trung đội trưởng cho lính lùi lại khoảng 50 mét nằm xuống rãnh nước ven đường áp tả luy. Mấy anh cán bộ bàn nhau : một là đổ đống lại đấy, hai là lại đem về làng Ping. Tôi lúc ấy tuy cũng chỉ là lính nhưng lại ở cơ quan trung đoàn tăng cường xuống mà lại cũng cao tuổi so với anh em nên cũng được tham gia bàn bạc." Ngựa non háu đá", máu anh hùng nổi lên tôi nêu ý kiến không thể để hàng ở đó mà không có ai nhận, mà cũng không thể mang về làng Ping vì ở trên này đang rất cần. Vậy theo tôi ta nên phân công người đi tìm quân ta, nếu không tìm được C10d9-là đơn vị nhận hàng thì sẽ giao cho bất kể đơn vị nào mà mình gặp. Tranh cãi một lúc thấy căng thẳng nên tôi xung phong đi tìm và hỏi xem có ai dám đi cùng không. Trong lúc ấy cứ vài phút địch lại nã một tràng 12,7 li hoặc DKZ về phía cầu Treo. Mãi rồi có một anh tiểu đội trưởng tên là Vụ lính 81 người Phú Thọ nhận đi cùng với tôi. Lần đầu tiên đến nơi này chẳng biết đâu là địch đâu là ta , tôi và anh Vụ mỗi thằng đeo người2 quả lựu đạn, 1 khẩu AK với 2 băng đạn dò giẫm vận động lên phía cầu Treo. Đến cầu Treo địa hình hẹp một bên là vách đá, một bên là sông Lô chẳng thấy đèn đóm, tiếng người gì chúng tôi lại mò lên tiếp, quá cầu Treo một đoạn tôi phát hiện phía bên trái có một chiếc xe tăng đã bị bắn cháy, hỏng tung xích, dưới gầm xe hắt ra một quầng sáng vàng mờ ảo và có tiếng nói chuyện rì rầm. Bọn tôi quyết tâm mò lên áp sát vào xe tăng và lắng nghe xem tiếng Tàu hay Tiếng Việt. Nghe thấy tiếng quân mình, tôi mừng quá và gọi "các anh lính tăng ơi!" dù đã nói rất nhỏ nhưng cảm giác mấy tiếng ấy như xé toạc màn đêm yên tĩnh, tiếng nói trong xe im bặt, đèn vụt tắt. Tôi lại thì thào gọi và giải thích bọn tôi là lính E14 và đang tìm C10d9 để đưa hàng, lúc ấy mới có 1 lính xe tăng bảo đi tiếp lên phía trước khoảng 50 mét phía bên phải mép bờ sông có một cái hầm lính bộ binh, vào đấy mà hỏi. Chúng tôi lại bò lên tiếp và đã tìm thấy một cái hầm bằng bê-tông chìm ở bên đường trong đó có khoảng chục lính bộ binh, trông như những thằng người rừng. Hỏi là đon vị nao nhưng họ không nói, Chúng tôi định sẽ đổ hàng vào hầm đó nhưng họ không đồng ý vì sợ hầm chật không chiến đấu được họ bảo chúng tôi băng qua bên kia đường, ,lên trên sườn đồi cao, trên ấy có một cái lô cốt, thì sẽ có sĩ quan chỉ huy ở đó. Đến lúc này tôi bảo Vụ để tôi một mình mò lên trên đó để nếu có gì không may thì Vụ còn quay lại báo cho anh em đang chờ ở phía sau. Tôi đã tìm được đường hào vào lô cốt ,trong đó có tiếng người nói rì rầm, có cả tiếng chó sủa nhưng gọi nhiều lần mà không có ai thưa. Bực quá tôi lại mò xuống, xuống đến mặt đường thì tôi suýt đâm sầm vào hai người đang nằm ẹp ở bên đường. Tự nhiên tôi thấy mình bị khóa cứng lại, mồm bị bịt chặt. Sợ quá! Một lúc sau nghe giọng hỏi thì thào mới nhận ra là người quen. Các bạn biết ai đó không? Đó là trung đoàn phó chính trị Bướm và một cậu trinh sát. Tôi mừng quá đưa thủ trưởng xuống hầm và báo cáo lại tình hình. Anh Bướm bảo tôi đưa anh ấy lên chỗ lô cốt. Đến đấy thấy tất cả vẫn im ắng thì tôi lại gọi " các anh trong lô cốt ơi !" tôi chưa nói dứt lời thì bàn tay rắn như thép của anh Bướm đã đè tôi dập mặt xuống đất cũng gần như đồng thời một loạt cả một băng AK dẹt qua trên đầu chúng tôi.Rồi tất cả lại rơi vào im lặng. Tôi như chết lặng cả người vì... sợ. Sau đó anh Bướm đọc mấy câu” Hồng Hà, Sông Lô, đi chợ …”cái quái gì đó thì người trong lô cốt mở hầm. Trong hầm dưới ánh đèn dầu tù mù lúc nhúc 1 đám người mặt mũi đen xì, quần áo bê bết đất cát. Chẳng phân biệt nổi ai là lính,ai là tướng? Anh Bướm trao đổi và bảo tôi quay lại dẫn anh em qua đầu bên kia cầu treo đến bên đó sẽ có người nhận hàng. Tôi với Vụ quay lại chỗ cầu Treo , tôi bảo Vụ quay lại gọi anh em còn tôi vận động qua bên kia cầu trước xem tình hình thế nào rồi quay lại đợi.Măt cầu bằng gỗ đã bị băm nát nhiều chỗ không còn thanh gỗ, trống hoác,nước dưới sông réo ào ạt. Sang bên kia cầu tôi đã gặp được một lính ra đón. Khi anh em mang hàng sang lại phải quay ngược lại về phía xuôi khoảng 50 mét đến một ngách đá trông như một cái kho tạm. Cũng rất may là từ lúc tìm được cái hầm ven đường thì địch lại bắn thưa thớt hẳn như kiểu cầm canh nên chúng tôi chả ai bị sao cả. Trên đường quay về làng Ping lòng chúng tôi vui phơi phới, cười nói râm ran. Ngày hôm sau, tôi được anh đại đội trưởng vỗ vai và bảo "mày được đấy!" và đến chiều hôm đấy tôi được nghe quyết định mồm là ở lại C25 chứ không về D9 nữa. Cũng vì chuyến công tác này mà sau này tôi đã được chỉ huy trung đoàn khen ngợi, nhưng anh em chiến sĩ nhất là những anh em đồng hương lại chê cười,trêu chọc tôi mãi, bởi vì tất cả những”sự kiện oanh liệt” đó đều diễn ra ở trên phần đất mình còn xa mới đến chỗ địch...Bây giờ kể lại những ngày đầu ngây thơ,sôi nổi,đầy nhiêt huyêt ấy,trong lòng tôi vẫn thấy rạo rực,nhưng lai vẫn có đôi chut ngượng ngùng với cac đồng đội và với cả chính lòng mình,bởi về sau này,trong những năm thang chiên trân dằng dặc,không phải lúc nào mình cũng giữ được như thế’. Một dip nào đó sẽ đề câp tơi khía cạnh này’. Đến đây xin phép anh em được tạm nghỉ vì mỏi mắt và thèm nước chè quá , bài đầu chỉ có vậy mong anh em đừng cười. Chúc các bác vui,khỏe.
|