Hồi đó đi ngĩa vụ ba năm. Trong số người đi có một số người tình nguyện. Khi vào huấn luyện ( ở quân trường lam sơn - Phú khánh) nằm bên nhau tôi hỏi tại sao. Họ trả lời cũng rất vô tư ,vì ở nhà nhà ăn " đói quá !".
Đó là sự thật ở một số ít người tình nguyện.
Thời ta đã sống đó khổ quá bác nhỉ ? ăn bo bo, Mỳ luộc như lưỡi bò. Nhiều đơn vị phải ăn độn khoai sắn nữa.
Để giáo dục Lính bây giờ. Nên chăng giáo dục truyền thống " khó khăn nào cũng vượt qua "cho nó ăn tiêu chuẩn bộ đội ngày đó ít hôm. Thì sẽ nhớ rất lâu. hì hì...
Cần phải tâm sự cho bác được rõ -nếu không mọi người hiểu nhầm những người tình nguyện đi bộ đội trong thời chiến là vì động cơ - miếng ăn .
Năm 1978 quân polpot tấn công VN trên toàn tuyến biên giới phía tây nam , hưởng ứng lời kêu gọi của bí thư thành ủy tp HCM lúc bấy giờ là ông Võ Văn Kiệt rất nhiều thanh niên Tp đang học và làm việc ở những chỗ được xem là "ngon" cũng xung phong đi bộ đội . Cho dù biết rằng ra trận lúc ấy xác xuất hy sinh là cao .Và ngay lúc ấy tổ chức cũng chưa cần tới .
Cụ thể là người anh ruột của tôi đang học lớp 12 tại Thủ đức cũng xung phong đi bộ đội . TỔ chức các cấp trong quân đội họ rất biết dùng người , chủ yếu họ cho những người xung phong đi bộ đội vào lực lượng KSQS chuyên đi thu gom bộ đội trốn và đào ngũ .
Sau 3 năm hoàn THÀNH NVQS ít thấy nhóm xung phong này hy sinh , khi xuất ngũ nhà nước đặc biệt ưu đãi , Sở giáo dục đặc cách cấp bằng tốt nghiệp chương trình đang học dang dở cho học sinh ấy . về phường thì được UB cấp nhà cấp đất (tại khu vực xã phước long) , khi xin việc làm là được nhà nước ưu tiên số một -xin chỗ nào họ cũng phải nhận . Nếu còn thích làm trong tổ chức đảng thì về phường làm trong bộ máy chính quyền phường ,giữ các chức như xả đội trưởng hoặc xã đội phó .
Vài năm sau thì được mặt trận giới thiệu ra ứng cử hội đồng nhân dân ,và được bầu ngay ,rồi trúng vào hội đồng nhân dân , khi hiệp thương trước bầu cử nhân dân họ ủng hộ tuyệt đối với cái thành tích cá nhân sáng chói như lý lịch trước đó ,những người tranh cử còn lại không phải là đối thủ ,bởi khi tổ quốc cần đến xương máu cụ thể mọi người phải đóng góp thì số ấy còn phải làm những việc khác , sau khi bầu được cơ cấu giữ chức phó chủ tịch ủy ban nhân dân hoặc chủ tịch mặt trận ngay , vài năm nữa thì chính thức được cất nhắc đề bạt lên làm chủ tịch ủy ban nhân dân phường .
làm chủ tịch chừng 2 nhiệm kỳ khoảng 10 năm thì được lên làm bí thư đảng ủy chỉ đạo cho ủy ban .
vài năm sau thì lên huyện giữ chức chánh văn phòng ủy ban huyện ....đường quan lộ rất thênh thang , với điều kiện anh phải trong và sạch .
CÒN ở các cơ sở đảng hoặc tổ chức chính quyền ,hoặc nhân dân xung quanh nơi mình sống và làm việc không phải là họ mù mắt ,hoặc dốt ,họ rất sáng suốt biết lựa chọn ai thật ai giả để trao chức trao quyền trong việc cất nhắc ,bầu cử ,ứng cử hoặc đề bạt .
NÓI TÚM LẠI : Những người bình thường xung phong đi bộ đội khi đất nước bị lâm nguy rất đáng được trân trọng ,và nhà nước có chế độ đãi ngộ rất xứng đáng về sau . Chỉ sợ ai kia có vấn đề riêng ?