Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 18 Tháng Tư, 2024, 06:24:51 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Quê tui rứa nạ.  (Đọc 208193 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
namha7676
Thành viên
*
Bài viết: 50


« Trả lời #90 vào lúc: 24 Tháng Mười Hai, 2012, 09:42:16 am »

               Chào bác vaphothotu và các bác !
                Đọc xong chuyện kể của bác ,đưa bác gái đi khám răng ,phải chi mất tần ấy tiền mặc dù đã có thẻ bảo hiểm ,em tức không chịu được .Em vội xuống phòng khám trong viện em kể lại câu chuyện trên cho bác sĩ và mấy cô yta cùng nghe .Họ lắc đầu không tin ,em thì cố kể cho đúng như chuyện bác kể .Có cả chị Anh Thơ cũng đứng đó mà ,chị còn nói "Nỏ có chuyện đó! "
                   Tức lộn tiết em chạy về vác ngay dàn máy tính xuống, đây mời các ông các bà xem đi ,đồng đội tôi kể đấy ,sai sao được .Cả phòng châu đầu nhìn vào ... Và lắc đầu vẫn cứ không tin .Em nóng mặt ,cáu sườn
                       Các ông các bà mù chữ à!
               Chị Anh Thơ mới vỗ vai tôi giải thích .Em à viện đấy họ lấy rẻ đấy , chị còn tính nó  cao hơn nhiều mà không "Dí" cho chị cái phong bì thì ra ghế kia ngồi đợi nhé ... Grin
Logged
vaphothotu
Thành viên
*
Bài viết: 496


Một thời. Ai có nhớ?


« Trả lời #91 vào lúc: 24 Tháng Mười Hai, 2012, 03:15:39 pm »

Trước hết, cho phép Vaphothotu cùng vợ cảm ơn tấm lòng của chị Anh Thơ, bác NamHa7676, bác Tuanb5 và anh em đồng đội đã chia sẻ cùng gia đình. Chuyện: Đưa vợ đi viện là chuyện thật một trăm phần trăm.Nhà tôi sống ở quê thật thà như bao chị em khác.Đi viện mà chỉ mang 200.000.Tôi kể chuyện này không sợ các đồng chí cười chê nhà tôi quê một cục. Mà bày tỏ sự bức xúc của mình. Chi phí cho cái máy chạy ro ro(hút mủ) chính xác là 200.000.Thuốc bổ hai hộp khoảng bốn trăm ngàn. Tiếc rằng tôi không giữ được vỏ bao thuốc.(Hộp thuốc có đặc điểm:Có 10 hộp vuông nhỏ trong một hộp lớn. Viên hoàn hình tròn, nằm trong vỏ bọc bằng nhựạ trắng. Trông nó như quả bóng bàn nhỏ. Mỗi lần nhà tôi ăn thì cháu nội xin bà làm bóng).Thuốc uống vào thì ngủ li bì.
  Trong lời dặn của bác sĩ, còn có một câu "rất hay" tôi sẽ kể cho các bác nghe ở phần tiếp theo.
Chúc các đồng chí khỏe.Xiết chặt tay.
Ghi chú:
Câu này là nguyên văn của bà xã nhà tôi nói:
Cô ấy khoe: “Ông bác sĩ mần(làm) thích lắm anh ạ.Lại dễ chịu nữa”.
Từ "mần" - Tiếng Nghệ là làm(Hiểu là ông bác sĩ hút mủ cho dễ chịu lắm).Ở đây nó còn mang một hàm ý khác.
« Sửa lần cuối: 24 Tháng Mười Hai, 2012, 03:34:22 pm gửi bởi vaphothotu » Logged

Mời các đồng chí xem thông tin chi tiết trên Blog http://blogtiengviet.net/Hoilinh77NghiLoc/         
 và blog Quê cha đất tổ http://blogtiengviet.net/Phan2
vetran
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1145


Một thời để nhớ.


WWW
« Trả lời #92 vào lúc: 27 Tháng Mười Hai, 2012, 09:45:11 am »

Vetran chào anh Vaphothotu. chào các bác tham gia topic. Hôm nay vào thăm nhà bác, thấy tình hình khám chữa răng chưa đi tới đâu. Anhtho thì an ủi, Bác TuanB5 đang động viên thân chủ thì @Namha7676 nóng nảy phản ứng các y, bác sĩ phòng khám dữ dội, làm cho thân chủ Vaphothotu  sợ vạ lấy, không giám đưa chị nhà đến khám lần tiếp theo, theo giấy hẹn, mà còn nghi ngờ cái vụ "Ông bác sĩ mần thích lắm, mà dễ chịu nữa". Thôi! bình tĩnh bác ạ. Thứ nhất là ta phải tin vào y đức của các nhà chuyên môn, thứ hai là số tiền chi phí như vậy là hợp lý vì theo qui định mới của BHYT là các cơ sở khám chữa bệnh cho nhân dân theo diện BHYT thì phải kê toa thuốc đủ số lượng, đảm bảo chất lượng để điều trị hiệu quả. Với yêu cầu bệnh nhân đóng thêm 20% số tiền quá số tiền qui định một lần khám của nghành bảo hiểm, giảm bớt thái đô "ban phát" hoặc "văn hóa Xin cho" của một số cá nhân y tế. Vetran xét thấy qui định mới rất tốt, mình bỏ thêm tiền để có thuốc tốt còn hơn là nhận hàng bịch to thuốc "Xuyên Tâm Liên" thì chẳng tác dụng gì. Vậy bác nhá, ngày mai đưa chị nhà đi điều trị tiếp chứ để lâu gây Abces sang ổ xương chân răng lợi thì mất nhiều tiền gấp bội. đừng tiếc số tiền bán nông sản vừa rồi. Chúc bác Vaphothotu và gia đình mạnh giỏi.
« Sửa lần cuối: 27 Tháng Mười Hai, 2012, 09:56:24 am gửi bởi vetran » Logged

Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
namha7676
Thành viên
*
Bài viết: 50


« Trả lời #93 vào lúc: 27 Tháng Mười Hai, 2012, 10:10:27 am »

Vetran chào anh Vaphothotu. chào các bác tham gia topic. Hôm nay vào thăm nhà bác, thấy tình hình khám chữa răng chưa đi tới đâu. Anhtho thì an ủi, Bác TuanB5 đang động viên thân chủ thì @Namha7676 nóng nảy phản ứng các y, bác sĩ phòng khám dữ dội, làm cho thân chủ Vaphothotu  sợ vạ lấy, không giám đưa chị nhà đến khám lần tiếp theo, theo giấy hẹn, mà còn nghi ngờ cái vụ "Ông bác sĩ mần thích lắm, mà dễ chịu nữa". Thôi! bình tĩnh bác ạ. Thứ nhất là ta phải tin vào y đức của các nhà chuyên môn, thứ hai là số tiền chi phí như vậy là hợp lý vì theo qui định mới của BHYT là các cơ sở khám chữa bệnh cho nhân dân theo diện BHYT thì phải kê toa thuốc đủ số lượng, đảm bảo chất lượng để điều trị hiệu quả. Với yêu cầu bệnh nhân đóng hêm 20% số tiền quá số tiền qui định. Vetran xét thấy qui định mới rất tốt, mình bỏ thêm tiền để có thuốc tốt còn hơn là nhận hàng bịch to thuốc "Xuyên Tâm Liên" thì chẳng tác dụng gì. Vậy bác nhá, ngày mai đưa chị nhà đi điều trị tiếp chứ để lâu gây Abces sang ổ xương chân răng lợi thì mất nhiều tiền gấp bội. đừng tiếc số tiền bán nông sản vừa rồi. Chúc bác Vaphothotu và gia đình mạnh giỏi.

                       Chào bác vaphothotu ,bác veetran,cùng các bác
               Nam hà em đâu dám nóng nảy ,em chỉ sốt sột cái mà bác Vấp nêu lên thôi ,nói mãi khản cổ mà chẳng ai tin ,mang em ra làm trò đùa .Bác vetran ạ con người là vốn quý mà ,được bác và chị Anh Thơ giúp đỡ cho bác Vấp thì còn gì quý hơn ,đúng không ạ .
               @ bác Vaphothotu Em xin hỏi thăm,chúc sức khỏe bác gái đã khỏi chưa ,nếu không bác quá bộ vào luôn sài gòn có bác Vê,bác Thơ giúp còn gì bằng ,còn ở viện cũ đó xem ra em cũng thấy ngại quá .
             Riêng với bác Vấp em cũng xin được mạn phép nói nhỏ một câu thôi .Bác đưa bác gái đi chữa bệnh thì đi nhé ,chớ có tụt tạt mà vào chỗ nhổ râu bằng răng   >: Grin Mà vào rồi để quên dép như bác LTT thì chẳng ai lượm giúp bác đâu  Grin
Logged
vaphothotu
Thành viên
*
Bài viết: 496


Một thời. Ai có nhớ?


« Trả lời #94 vào lúc: 27 Tháng Mười Hai, 2012, 02:57:13 pm »

ĐƯA VỢ ĐI VIỆN
(Phần 2)
Trưa hôm đó, ăn cơm xong.Tôi liền lôi bịch thuốc 500 VNĐ ra cho vợ uống. Tĩm mãi mà chẳng thấy đơn thuốc ở đâu.
   Quái! Rõ ràng sáng nay, cô y tá trẻ, mặc cái áo blu dông mỏng dính, thấy cả hàng họ bên trong đã trao cho mình  rồi cơ mà? Cô còn tươi cười bảo: Chúc bác gái mau khỏi bệnh.
  Tôi lên tiếng hỏi vợ:Em ơi, đơn thuốc sáng nay em để ở đâu? Nhà tôi đang lui cui dưới bếp, nói vọng lên: Đơn thuốc, ông dược sĩ thu lại  rồi anh ạ. Anh xem trong sổ khám bệnh, người ta có ghi đơn thuốc ở trong ấy không? Tôi lại lật đật mở tủ lấy sổ ra. Lật hết trang này đến trang kia chẳng thấy đơn thuốc đâu. Vừa lúc đó vợ tôi chạy lên. Tôi nói với em: Không có đơn thì bây giờ uống thế nào hả em?      
  Vợ tôi xì một tiếng rõ to: Vẽ chuyện, cần gì đơn với điếc. Bác sĩ dặn em thế này: “Thuốc kháng sinh chưa được uống.Khi nào bác sĩ bảo uống mới uống. Còn hai loại kia mỗi loại mỗi viên, mỗi ngày ba lần.Đơn giản”. Tiếng “đơn giản” nghe sao mà điệu đà chanh chua đến thế.
  Tôi thấy lạ, liền cáu vợ: Em có nhớ lộn không đấy. Đau răng sưng mủ thế kia mà không uống thuốc kháng sinh thì uống cái gì? Khi nào bác sĩ mới cho uống?
   Tôi nghĩ bụng.Ông bác sĩ kê đơn cũng thật lạ.Thuốc bệnh chỉ kê 5000 đồng mà thuốc bổ lại kê hơn 400.000 đồng. Bệnh thì không trị mà chỉ bồi bổ không thôi thì liệu bệnh có thuyên giảm được hay không? Mà sao lại thu đơn thuốc lại? Mà sao không ghi đơn thuốc vào sổ khám bệnh?
 Tôi hỏi với vợ tôi: Hai hộp thuốc 400.000 đồng  kia, em có biết thuốc gì không? Vợ tôi bĩu môi: “Nỏ biết”.
-   Thuốc an thần gây ngủ đấy.Trọng lượng dưới một tạ như em, sức ngủ mười hai trên hai bốn như em thì điều gì sẽ xảy ra nếu em uống hết hai hộp thuốc to bự này?
   Nhà tôi cười: Hả...
Tiếng cười của vợ làm tôi chợt tỉnh. À thì ra chìa khóa của vấn đề là ở chỗ này đây.
(Còn nữa).
« Sửa lần cuối: 27 Tháng Mười Hai, 2012, 08:10:40 pm gửi bởi vaphothotu » Logged

Mời các đồng chí xem thông tin chi tiết trên Blog http://blogtiengviet.net/Hoilinh77NghiLoc/         
 và blog Quê cha đất tổ http://blogtiengviet.net/Phan2
tuanb5
Thành viên
*
Bài viết: 610


« Trả lời #95 vào lúc: 27 Tháng Mười Hai, 2012, 05:28:14 pm »


       
        Tiếng cười của vợ làm tôi chợt tỉnh.

Thuốc men, bệnh tật,,, Là thứ mà tôi không rành. Nhưng thấy bác gái cười làm bác chợt tỉnh là tôi thấy yên tâm rồi. Grin
Vợ chồng nhà bác thế là vẫn còn may đấy! Người ta còn bắt xét nghiệm, thử máu, soi chiếu linh tinh nữa. Lại mất thêm tạ thóc nữa ấy chứ.
Có 3 thứ thầy tôi vẫn cứ nhất nhất phải theo: Thầy thuốc, thầy giáo và...thầy cúng. Grin
Logged

Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên.
nguyenquuangtri
Thành viên
*
Bài viết: 467


« Trả lời #96 vào lúc: 27 Tháng Mười Hai, 2012, 08:30:05 pm »

Em là người lạ , cho em góp ý một câu  trên đời này người ta hay thường tránh đến 3 nơi :1 la bênh viện 2 là công an 3 là tòa án . bác sỷ ngỉ vợ bác đau 1 cái neng (răng)kô chết được đâu mà sợ. mà lo cho bác nên mới bắt vợ bác bồi bổ sức khỏe bằng thuốc bổ nhiều hơn thuốc bệnh đó bác à .
Logged
vaphothotu
Thành viên
*
Bài viết: 496


Một thời. Ai có nhớ?


« Trả lời #97 vào lúc: 28 Tháng Mười Hai, 2012, 05:39:35 pm »

Đưa vợ đi viện
(Phần 3)
Phần cuối.
Đến hẹn – Theo giấy của bác sĩ.Nhưng chẳng thấy nhà tôi nhắc nhở gì đến chuyện đi khám bệnh cả.Thấy thế tôi liền nhắc: Mình ơi, hình như hôm nay là ngày bác sĩ hẹn mình vào khám... Nghe chưa hết câu, nhà tôi đã trả lời ngay: “Em nỏ đi mô”. Câu trả lời của nhà tôi như đã được chuẩn bị sẵn từ khi nào chỉ chờ câu hỏi của tôi là bung ra ngay.Tôi hỏi : Sao không đi? Nhà tôi trả lời gọn lỏn: “Khỏi rồi”.Tưởng tai mình nghe nhầm, tôi liền hỏi lại: “Khỏi rồi”?  “Ừ, khỏi rồi”.Nhà tôi đáp.
   Lạ nhỉ? Đêm qua mình đang còn nghe cô ấy rên khe khẽ.Tay luôn đưa lên má thoa thoa, vuốt vuốt. Vậy mà chỉ qua một đêm nó đã khỏi rồi ư? Kì thật!
   Tôi chợt nhớ đến lời căn dặn của ông bác sĩ. Và thầm khâm phục ông. Trị bệnh không cần đến thuốc kháng sinh. Không dùng thuốc kháng sinh mà bệnh tự lui thì quả là bậc anh tài.Tôi thầm trách mình vụng về, nóng nảy, chẳng hiểu gì về bệnh tình của vợ. Chẳng hiểu gì về lương tâm của người thầy thuốc mà đã vội trách nhầm người ta. Tôi hối hận lắm.
  Một hôm, đúng phiên chợ quê.Nhà tôi mua về một bó chè xanh to lắm. Dựng ngay trước giỏ xe đạp. Mấy lá chè non mơm mởn tung bay trước gió. Trông giống như những bàn tay tí hon vẫy chào những người bạn yêu quí. Tôi tự hỏi: Cô ấy mua chè xanh làm gì nhỉ? Nhà mình có ai nghiện nước chè xanh đâu? Hay là hôm nay có giỗ?(Ở quê tôi mỗi khi có giỗ, người ta thường hay nấu nước chè xanh để cúng). Mà giỗ thì tôi phải nhớ chứ?
   Thấy tôi nhìn.Nhà tôi cười bảo: “Chộ chè rẻ, mẹ mua một bó về uống cho vui. Biết đâu lại ngon hơn nước chè trà đấy”. Ù nhỉ, anh nghe người ta bảo, uống nước chè trà cũng không tốt đâu em.
    Buổi trưa hôm đó, cô ấy rót ra mấy bát.Nhưng chẳng ai uống cả. Tôi chỉ nhấp một ngụm vì đắng quá. Thấy vậy, nhà tôi rót tất cả vào một chiếc ca nhựa đậy nắp lại rồi đưa ngay xuống bếp.
  Vào một buổi tối, khi cả nhà đang xem ti vi, tôi thấy nhà tôi lặng lẽ đi xuống bếp.  Hành động lén lút của vợ càng kích thích trí tò mò của tôi. Nhân lúc vợ không để ý.Tôi giả vờ đi ra rồi bất ngờ hỏi: Em làm gì đấy...? Câu hỏi bất ngờ quá làm nhà tôi giật mình. Cô ấy liền đưa hai tay lên bưng lấy miệng, ú ớ. Mắt tròn xoe. Đêm tối mà tôi như thấy đôi má của cô ấy đỏ ửng lên.
  Nhà tôi liền cầm lấy tay tôi, dắt vội chạy vào phòng ngủ. Lấy một tờ giấy, một chiếc bút bi và viết...Một dòng chữ nghệch ngoạc hiện ra trước mắt tôi: “ Em nghe người ta bảo, nước chè xanh nấu thật đặc, bỏ thêm mấy hạt muối, ngậm sẽ khỏi đau răng anh ạ”.
  Đọc hết dòng chữ.Tôi thấy như cay cay nơi khóe măt. Có một cái gì đó chẹn ngang cổ tôi, muốn nói mà không tài nào nói được. Tôi ôm chầm lấy vợ. Hôn lên mái tóc hai sương một nắng của em. Hôn lên đôi má đang ướt đầm nước mắt.Tôi nói trong thổn thức: Anh thật có lỗi với em!...
 Đêm khuya.Tiếng của một con bê lạc mẹ nào đó cất lên giữa đêm vắng.Nhà tôi nói vui: Gía như con người cũng chỉ có một hàm răng như con bê kia có khi lại hay anh ạ”.

« Sửa lần cuối: 29 Tháng Mười Hai, 2012, 07:15:50 am gửi bởi vaphothotu » Logged

Mời các đồng chí xem thông tin chi tiết trên Blog http://blogtiengviet.net/Hoilinh77NghiLoc/         
 và blog Quê cha đất tổ http://blogtiengviet.net/Phan2
nguyenquuangtri
Thành viên
*
Bài viết: 467


« Trả lời #98 vào lúc: 28 Tháng Mười Hai, 2012, 09:10:46 pm »

mấy cái răng mà nhiều chuyện quá hè ,
Logged
anhtho
Thành viên
*
Bài viết: 1282


Một thời để nhớ !


« Trả lời #99 vào lúc: 29 Tháng Mười Hai, 2012, 08:36:33 pm »

Đúng thật! Dù không kiểm chứng được câu chuyện của anh Vaphothotu có thật hay hư cấu, nhưng rõ ràng một điều là kết thúc có hậu. Khúc đầu đầy bi hài và kết thúc rất chân thật, hiện thực và nhân văn. Cuộc sống mỗi nhà mỗi cảnh, chưa nói đến những tác động khách quan từ các điều kiện kinh tế gia đình, thói quen sinh hoạt cộng đồng và các yếu tố xã hội. nhưng gút lại cái khát khao trong tình nghĩa vợ chồng hay những người đang yêu nó cũng rất đơn giản chân chất mộc mạc anh thầy ạ. Chúc anh sớm chữa cho chị nhà khỏi đau "cái răng" mà không cần dùng thuốc kháng sinh, và càng không cần dùng thuốc bổ loại viên thuốc Bắc dạng hoàn (giống quả bóng bàn) của 中国毛泽东, thường pha thêm thuốc an thần và Crticoid là một chất kháng viêm mạnh gây cảm giác ăn ngon ngủ yên và đặc biệt béo nhanh, lên cân vì Deamethazon gây giữ nước. Nhưng tác dụng phụ thì khôn lường.
« Sửa lần cuối: 30 Tháng Mười Hai, 2012, 09:26:23 am gửi bởi anhtho » Logged

Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM