Đưa vợ đi viện
(Phần 1)
Dân gian có câu:
“ Không đau răng thì không biết thương người đâu răng”
Lời nói của người xưa thật chẳng đúng tí tì ti nào.
Vợ tôi đau răng đã mấy tuần nay.Hàm răng sưng vếu như quả chuối. Nhìn vợ ăn uống mà thấy thương vô cùng.Nhưng bảo đi viện thì chối đây đấy.Em không đi.
Chạy vạy mãi, tôi cũng xin được cho nhà mình một cái Giấy chứng nhận hộ nghèo. Và được nhà nước ưu ái cấp cho một cái Thẻ bảo hiểm y tế. Cầm cái thẻ mà tôi sướng cả lòng. Sướng không phải vì đi khám bệnh không mất tiền mà sướng vì lần này thế nào cũng thuyết phục được vợ đi viện.
Lấy được thẻ hôm nay thì sáng hôm sau vợ tôi bảo tôi: Ta đi khám đúng tuyến anh nhá?
Nghe vợ nói như vậy, tôi cũng ẫm ờ cho qua chuyện. Vì tôi nghĩ, đi khám bảo hiểm đúng tuyến thì may lắm họ cũng chỉ cho được vài ba viên thuốc kháng sinh là cùng.
Trước khi lên xe, tôi hỏi vợ tôi: Em đưa tiền chưa đấy? Nhà tôi bảo. Rồi anh ạ.Tôi hỏi: Em đưa bao nhiêu? Giọng đầy tự tin, nhà tôi bảo: Em mang hai trăm anh ạ.
Tôi lẳng lặng vào nhà lấy thêm sáu trăm ngàn nữa (Trong đó một trăm ngàn bán ổi hôm qua và năm trăm ngàn bán tạ thóc tháng trước). Rồi tôi chở nhà tôi lên thẳng bệnh viện tỉnh khám bệnh.
Đến nơi. Cô y tá phòng khám tươi cười hỏi: Bác có thẻ bảo hiểm không ạ? Tôi trả lời có và chìa cái thẻ ra. Cô y tá nói thẳng tưng: Bác cho cháu xin ba chục ngàn tiền lệ phí.(?) Nhận tiền xong.Cô trao cho tôi một tờ giấy và chỉ cho tôi sang bàn bên để làm thủ tục khám bệnh. Cô y tá ở bàn này, mặc chiếc áo blu dông trắng muốt, giọng ngọt ngào: “Bác nạp trước cho bệnh viện ba trăm ngàn bác ạ.Chốc nữa, thiếu thừa thế nào bệnh viện trả lại cho bác”.
Tôi liếc sang nhà tôi, thấy sắc mặt của em đang hồng hào từ từ chuyển sang tai tái.Nhà tôi hỏi tôi: Giờ làm sao hả anh? Giờ thì trăng sao gì nữa.Đi khám chứ về à? Tôi bảo thế và đưa thêm cho vợ một trăm ngàn đồng nữa. vậy là đủ ba trăm ngàn đồng để nạp.Nhà tôi cầm lấy tiền, miệng cười như mếu.
Sau mấy vòng chiếu chiếu, soi soi,chụp chụp.Vợ tôi được đưa đến một cái phòng khá rộng, có cái máy chạy ro ro nghe hay đáo để. Thấy vợ vào khám lâu quá.Tôi thách cửa nhìn vào. Chưa kịp nhìn thấy vợ đâu thì nghe tiếng của một cô gái từ trong phòng vọng ra: “Đóng cửa lại”! Tức thì một tiếng “rầm” vang lên - Cả phòng giật mình.May mà tôi thụt đầu ra nhanh không thì ...
Khoảng hai chục phút sau, vợ tôi bước ra.Nét mặt có phần tươi hơn. Cô ấy khoe: “Ông bác sĩ mần(làm) thích lắm anh ạ.Lại dễ chịu nữa”.
Nhà tôi đưa cho tôi một tờ giấy. Trong ấy ghi:
- Lịch khám: Lần một, ngày... lần hai, ngày... lần ba, ngày... lần bốn, ngày...
- Đơn thuốc:
+ Thuốc bổ hai hộp(Tôi không nhớ tên).
+ Âm mô xi lin(2 vỉa).
+ Giảm đau 1 vỉa.
Nhà tôi hỏi tôi: Vậy là em được đi khám 4 lần hả anh?Thích nhỉ? Tôi nói vui:Vậy là em lại được ông bác sĩ mần nữa chứ gì?Vợ tôi dí dí ngón tay trỏ vào giữa trán tôi và nói:Nỡm ạ.
Chúng tôi quay lại phòng ban đầu để thanh toán.Cô y tá cầm lấy tờ giấy tính tính, ghi ghi rồi in ra một tờ giấy khác trao cho tôi.Cô giảng giải: Tiền trả cho cái máy chạy ro ro mà tôi nghe ở phòng trên(máy hút mủ) là hai trăm ngàn.Tiền thuốc năm trăm ngàn.Tổng cộng là bảy trăm ngàn.Trừ bảo hiểm bác được hưởng là hai trăm ngàn. Vậy chi bác phải trả cho bệnh viện là năm trăm ngàn đồng chẵn...
Ra về vợ tôi cứ càu nhàu.Khám bảo hiểm gì mà đắt thế.Mất toi hơn tạ thóc. Tôi đùa vợ: May mà em chỉ đau một chiếc răng thôi đấy...
(Còn nữa)