Tiếng quê tui nhiều vùng hay đáo để
.
Chuyện thứ nhất:Hồi còn nhỏ, tui thấy ở quê tui có rất nhiều người làm nghề bán hàng rong.Len lỏi đến thôn cùng ngõ vắng để bán hàng. Nhiều nhất là ba mặt hàng:Rượu, chè xanh,cá biển.
Về chè xanh thì nưc tiếng Chè Truông(vùng Nam Đàn hiện nay). Lá vừa dày lại vừa được nước.
Mời các bạn nghe tiếng của bà bán chè quê tui:
- Ai...i...ai mua trè khôông?
Có người hỏi:
- Đăng nấy một bó đó?
Bà bán chè:
- Một bó trè hai lô lóe(Một bó chè hai cân lúa).
Chuyện thứ hai:Vào khoảng năm 1972, mẹ tôi có dịp ra Hà Nội dự đám cưới của một người cháu. sau khi ra đến Hà Nội, các cháu có đưa các bà ra phố chơi. Mẹ tôi có ghé vào một cửa hàng bách hóa để xem. Thấy cửa hàng bán mấy chiếc thắt lưng khá đẹp. Cụ liền lên tiếng:
- O ơi, bán cho tui cái nịt.
Cô bán hàng không hiểu gì liền hỏi lại. Tiếng Hà thành nghe thật êm:
- Bà bảo cái gì cơ ạ?
Cụ đáp to:
- Bán cho tui cái nịt.Nói to ra rứa mà cụng không hiếu.
Chị bán hàng tròn mắt nhìn.May có chú bộ đội hiểu tiếng Nghệ đã dịch lại cho cô bán hàng:
- Bà cụ bảo: Bán cho bà chiếc thắt lưng.
Cả cửa hàng được bữa cười vang.
Chuyện thứ 3:
Đi được một quãng, cụ thấy người ta bán nước chè xanh.Cụ bảo mấy ngày nay không có nước chè Nghe mùi nước chè bốc lên thơm nức không kìm lòng được.
Cụ ghé vào gọi một bát:
- O ơi, bán cho tui đọi nác chè xêênh.
Cô hàng nước không hiểu liền hỏi lại:
- Bà bảo cái gì cơ ạ?
Cụ nhắc lại;
- Bán cho tui đọi nác chè xêênh.
Cô hàng nước cũng chẳng hiểu cụ định mua gì.Thấy vậy các cháu liền dịch hộ:
- Chị bán cho bà bát nước chè xanh.
Cô hàng nước mỉm cười và lễ phép rót một bát:
- Con mời bà ạ.
Bát nước bốc hơi nghi ngút.Cụ nhấp một ngụm rồi nói với cô bán hàng:
- Nác hăng nó uống được.
Cô bán hàng lại bảo;
- Bà bảo cái gì cơ ạ?
Cụ nói to:
- Tui nói nác hăng nó uống được.
Người cháu liền thông cảm với cô bán hàng; Cụ vừa ở Nghệ An ra.Cụ nói nước cô nấu chưa chín nên đang còn hăng không uống được.