Chào bạn huonghn76, bạn xuanv338 cùng các bạn! Tranphu341 rất cảm ơn các bạn đã đến thăm nhà của Tranphu lại còn ứng khẩu tặng cho gia chủ những bài thơ thật hay thật đậm chất LÍNH
Tranphu thật sự trân trọng những tình cảm của các bạn đã dành cho Tranphu. Chuyện kể về chuyến đi phép thăm gia đình, gặp người con gái em của người bạn thiếu thời đã hy sinh. Rồi tình cảm đến, tình yêu đến. Đúng như các bạn nói là thật nhẹ nhàng, thật dựu ngọt. Không chớp lòa xét đánh mà cũng không ầm ào giông tố. Ở đây tình cảm của Tranphu như một điều gì đó thật là mặc định. Pha trộn giữa tổng thể mọi vấn đề tình cảm của con người. Thế là từ đó Tranphu cũng đã có người yêu, xa cách đợi chờ, thư từ qua lại như bao người lính. Chuyện của chuyến đi phép lịch sử này xin được dừng tại đây. Vì ngày trả phép đã đến. Hai hôm sau các anh em ở dưới Huyện lại lục tục lên nhà Tranphu tập trung rồi ra binh trạm giao liên cách nhà Tranphu khoảng 3 km.
Trạm khách, đúng ra là binh trạm giao liên thời bình thật vui. Tốp nọ tốp kia tụm năm tụm bẩy, chuyện trò ầm ỹ, có cả những người già, là Ông là Bà, là Cha, là Mẹ. Cùng những đứa trẻ nhỏ. Rất nhiều những thanh niên nam nữ ra tiễn chân bạn. Vui cười rối rít. Xen lẫn tiếng cười là cả tiếng sụt sịt cùng đôi mắt đỏ hoe của những người vợ hoặc của các cô gái trẻ. Trong đó có Ngọc. Các cô bạn gái Ngọc đi cùng với Ngọc ra tiễn chân tôi, đúng ra là ra tiễn chân chúng tôi. Trong giờ phút này thì cũng chẳng thể nói thêm được gì. Những gì quan trọng, cần nói cần thể hiện với nhau cũng đã nói hết.
Đợi không lâu thì xe đến. Tất cả mọi người nhanh chóng xếp đồ đạc rồi lên xe, những phút giây nhốn nháo nhưng thật vui. Cùng với những cái bắt tay, là những lời chúc, lời chào may mắn. Đã đến lúc phải lên xe. Trên xe mọi người đã giục bằng câu đùa. Hôn nhanh cái rồi lên xe đi ông Phú ơi! Không thể lán lại lâu hơn được nữa. Tôi choàng tay ôm nhanh Ngọc, hôn nhanh lên mái tóc Ngọc một cái rồi nói: Anh đi nhé! Buông Ngọc ra, nhìn Ngọc, nước mắt đã chẩy dài xuống hai gò má. Tôi bắt tay tạm biệt các cô bạn gái Ngọc cùng những người thân của gia đình tôi. Xe bóp còi chuyển bánh, tôi chạy, nhẩy lên xe, đứng ở cửa xe vẫy chào tạm biệt mọi người. Đến khi không thể nhìn thấy ai nữa mới ngồi xuống ghế của mình.
Xe đưa chúng tôi tới phà rồi tới nhà ga Nam Định. Đợi không bao lâu thì tầu đến. Đoàn quân trả phép chuyển sang tầu, sau hai đêm ba ngày thì lại tới Ga Hố Nai, Biên Hòa lúc 6 giờ sáng. Chúng tôi xuống tầu rồi lại trở vào Căn cứ tại Tổng Kho Long Bình. Kết thúc chuyến đi với 100% trả phép đúng hạn.
Tắm rửa, nghỉ ngơi, đến gần trưa thì tôi mang quà cùng thư của Ngọc đến cho gia đình chị Thân Thắng. Trong bữa cơm trưa, thay lời khó nói, tôi đưa những bức ảnh chụp trong lần đi chơi hội Chùa cho anh chị Thân Thắng xem. Chị Thân tủm tỉm cười nói: Như vậy là hai đứa cảm nhau hả. Em sẽ làm em rể của chị hả. Vui đấy, hay đấy. Tôi nói: Chắc số phận thế nào đấy, chúng em gặp nhau rồi cảm thấy quý mến nhau ngay. Nhưng có cái khó là Ngọc còn đi học, em lại sang “bên kia” không biết là sẽ thế nào.
Mọi người trầm hẳn đi. Anh Thắng phá tan cái không khí nặng nề bất chợt đó nâng ly rượu nói: Chú không phải lo nghĩ chuyện đó. Rồi chúc sức khoẻ mọi người, chúc về chuyến đi phép của tôi. Chúc tôi và anh sẽ là đồng hao trong tương lai. Anh nói vui: Như vậy anh em mình là anh em cọc chèo, anh chèo mũi, còn em chèo lái. ( Ý nói anh là rể trưởng còn tôi là rể út) Bữa cơn trong không khí tình cảm gia đình thật vui. Xưa mọi người quý mến tôi vì tôi là bạn than của Thái. Còn bây giờ lại thêm một sự quý trong nữa coi tôi đã như là một người con, một thành viên trong gia đình thực thụ.
Qua trưa mọi người đi làm. Tôi ở chơi với Mẹ một lúc nữa rồi trở về Long Bình. Ngay ngày hôm sau đã có xe của Sư đoàn chở chúng tôi sang lại CămpuChia. Như vậy kết thúc chuyến đi phép xa đơn vị đúng 35 ngày.