tranphu341
Cựu chiến binh
Bài viết: 2432
|
|
« Trả lời #289 vào lúc: 21 Tháng Mười Hai, 2012, 11:29:37 am » |
|
Những ngày tiếp theo, tôi thường sang chơi chuyện trò với cô gái khâu nón. Ngọc là tuýt người nhút nhát kiệm lời. Hầu như chỉ toàn tôi chủ động hỏi chuyện, kể chuyện là chính. Tôi hay kể về những ngày xưa còn bé, tôi thường hay đến nhà chơi thế nào.
Rồi kể lại, đúng ra là ôn lại những năm tháng sau này, lớp tuổi chúng tôi lớn lên trong tiếng kẻng, tiếng còi báo động. Tiếng máy bay Mỹ gầm thét, tiếng bom tiếng đạn rầm trời. Các gia đình phải sơ tán về các miền quê. Chúng tôi cũng phải theo gia đình về sinh sống tại các vùng quê. Thật đói khổ. Suốt ngày phải đội trên đầu chiến mũ bện bằng rơm để chống mảnh đạn, chống bom bi sát thương. Thái Bình hồi đó tại xã Thụy Dân, Huyện Thái Thuy, Đã bị máy bay Mỹ ném bom trúng lớp học. Cả cô giáo, cả mấy chục em học sinh đều bị chết. Rồi có những gia đình đang ngủ bị bom Mỹ rơi trúng nhà. Cả gia đình bị xóa sổ. Thời đó mọi người còn nói đùa về sự chết chóc hy sinh là bị: “ Mỹ cắt hộ khẩu hộ tịch”.
Rồi chúng tôi đi học lớn lên ở những vùng sơ tán đó. Đến những năm 1968 lác đác có những đứa bạn đã nhập ngũ đi bộ đội, ra chiến trường. Cả nước đâu đâu cũng hực hực khí thế tòng quân ra trận đánh Mỹ. Rất nhiều người chưa đủ tuổi cũng viết đơn xin được nhập ngũ. Thậm chí nhiều người đã viết đơn bằng máu, ký tên bằng máu của chính mình. Thể hiện lòng căm thù giặc Mỹ và thể hiện sự hăng hái ra trận đánh Mỹ, giải phóng Miền Nam. Thái anh của Ngọc với vóc người cao to hơn các bạn cùng trang lứa, cũng viết đơn tình nguyện đi bộ đội. Khi đó Thái cũng mới có 16 tuổi. Trong thế hệ của chúng tôi, Thái là người tòng quân, nhập ngũ sớm nhất.
Hầu như Ngọc không bao giờ chủ động hỏi chuyện, mà chỉ khi tôi hỏi gì thì Ngọc mới trả lời. Thi thoảng lắm mới chủ động hỏi tôi một vấn đề gì đó. Sau vài lần đến chơi tình cảm hai đứa tôi đã thấy thật gần gũi. Trong tôi thì vẫn song hành hai luồng tình cảm, vừa là yêu và vẫn vừa là thấy mình là anh của Ngọc. Gia đình Ngọc và mọi người thì rất quý trọng tôi. Riêng mấy cô bạn thân cùng học với Ngọc thì có ý chê tôi là "già". Cùng học với Ngọc nhưng Ngọc hơn các bạn 2 tuổi. Ngọc đã 20 tuổi còn các cô bạn học mới có 18 tuổi. Họ có ý đó cũng là điều đương nhiên. Song trong tình cảm đang nẩy nở giữa tôi và Ngọc, tôi cảm thấy thật tự tin vào mình.
Khi tình cảm giữa tôi và Ngọc có vẻ tương đối rõ nét. Mẹ tôi có hỏi tôi về quan hệ đó. Tôi nói với Mẹ là: Con đến với Ngọc, yêu Ngọc cũng thật tự nhiên. Mẹ tôi có ý lo là với một cô gái xinh xắn như vậy, còn quá trẻ, rồi lại đi Đại học. Rồi lại đi thoát ly, liệu có giữ được tình cảm tình yêu với tôi để đến với hôn nhân. Trong khi tôi sẽ lại ra trận. Sẽ lại tiếp đời binh nghiệp, với súng, với đạn, với sình lầy nước đọng ở miền Cam Pót xa xôi? Ý mẹ tôi là muốn tôi có thể yêu ai, cưới ngay ai, đang là giáo viên, là công chức. Hay đang là người có công việc ổn định. Tôi thật cảm động. Tôi hiểu lòng Mẹ tôi. Tôi nói với Mẹ: Chắc con không yêu ai. Con gặp Ngọc, đã quý mến Ngọc, yêu Ngọc. Ngọc là con nhà có truyền thống gia giáo. Ngọc rất ngoan và hiền lành. Nếu sau này thành vợ thành chồng, con đi xa, con tin Ngọc sẽ là con dâu tốt, người vợ tốt. Con sợ nhất là những chuyện nàng dâu, mẹ chồng bất hòa như nhiều gia đình khác. Tôi nói thêm: Mẹ ủng hộ con. Nếu Ngọc đi Đại học, Ngọc không yêu con nữa thì sau này con về, Mẹ nói con lấy bất cứ ai làm vợ thì con sẽ lấy ngay. Mẹ tôi không nói gì thêm. Bà chỉ nhìn tôi với những tình cảm bao dung thượng cao của người mẹ, với người con ngoan, niềm tự hào của Mẹ, của gia đình.
Mấy ngày tiếp theo, tôi phải tranh thủ đi thẩm tra lý lịch Đảng viên ở hai Huyện Thái Thụy và Đông Hưng. Hai huyện, hai hướng đường khác nhau. Thời đó chỉ đi xe đạp. Nên mỗi trường hợp làm xong mất tròn một ngày. Rồi tôi lại xuống thăm gia đình anh Liễn. Chuyển quà và thư của Phó chủ nhiệm Liễn mãi Xã Thụy Việt, Thái Thụy. Quê của phó chủ nhiệm là một làng quê gần biển. cuộc sống của dân chúng nơi đây thật nghèo. Vợ của Phó chủ nhiệm Liễn mới sinh con. Chị kể cảnh phải xa chồng phải sinh đẻ một mình khổ cực như thế nào.
Ngày xưa thời chống Mỹ thì các gia đình có chồng đi bộ đội nhất là đang ở chiến trường, thì vợ con ở nhà được chính quyền và dân quan tâm nhiều hơn. Còn sau giải phóng Miền Nam đến giờ, thì sự quan tâm rất hạn chế. Hoàn cảnh neo người, nên chị vừa sinh được con 4 ngày đã phải đi lội bùn, lội ruộng cấy lúa. Đây là một điều rất kiêng kỵ với gái đẻ, phải làm sớm, phải lội ruộng sớm rất hay bị những bệnh “ Hậu sản” sau này. Nghe chị kể mà tôi trào nước mắt, thật tội nghiệp thật xót xa cho những người vợ lính thời nay. Chị nói thêm: Dù anh có làm tới chức gì, cao to thế nào đi nữa chị cũng không thích. Chị chỉ muốn anh ấy về với chị, về với con.
Tôi lặng người cũng không thể nói được gì hơn. Cũng có thể chúng tôi chỉ quen với cái khổ, cái đói khát, cái gian lao vất vả nơi chiến trường. Cho mình là khổ nhất, thiệt thòi nhất. Còn họ những người vợ, những người phụ nữ vợ của lính này, cái thiệt thòi, cái khổ mà họ đang chịu đựng. Cũng không phải là bé, cũng không phải là bình thường. Thật xót xa và thật đáng ngợi ca khâm phục.
|