Đi ! thở mạnh cũng còn không dám huống chi ..nói.
Đúng là " đoạn trường ai có qua cầu mới hay ". Nghe
Nở tả cảnh hành quân vào CML mà phát "rét"
nên bây giờ mà hỏi đường đi bên K thì xem như tụi em ...dốt hết biết.
Cũng như tui, mang tiếng là lính C trực thuộc 174 nhưng cái chùa Svaichek to nhỏ thế nào còn hổng biết đấy thôi
hí,hí !định chuyển về cái tên"cúng cơm "nhưng anh Hoàng nêu đích danh Nở ! ôi thôi !chết tên Nở luôn rồi,số giời thế rồi, , thôi thì Nở nhé ? Dạ ! Nở đây !
Già rồi cứ nhớ chuyện xưa lại sinh ra khó ngủ,Anh Hoàng chêm vô mấy câu thế là hứng chí kể tiếp đây.
Trong quân số 23 thì Nở ít khi đi tiền phương lắm vì n/vụ của Nở là giữ cái kho thuốc và giấy chứng thương, tử kia nhưng thiệt ra Nở ngán cái chuyện sáng ngày ơ Sisophon ôm 2 bao tải đi lang thang vô phum tìm rau xanh về cho bếp TB lắm( Nở sẽ kể chuyện đi hái rau sau)...ớ ớ..túm lại là lúc đó Nở sợ đĩa có khi còn hơn sợ Pốt, đi tiền phương tuy khốc liệt nhưng có đôi lúc rảnh rang để thở , còn ở SIsophon thì công việc làm quần quật từ sáng đến tối,Nở nhiều tính xấu lắm , nỞ lười biếng nên thi thoảng Nở xin đi tiền phương,vả lại, đi xoay tua ,ở tiền phương chừng non 10 ngày là phải trồi ra, thay tốp khác vào, nói là tốp khác chứ thiệt ra toàn là quân số mới rút từ Thơ Mây Puốc ra không hà.Đi ít nên ký ức về những lần đi tiền phương của Nở đều rõ nét lắm.
Trở về cái lần vô CML,đi miết rồi cũng phải tới , càng vô sâu càng lạnh, cái lạnh bên ngoài không nói chi mà tự dưng cả đám Nở thấy lạnh gai ốc ,dù hôm ấy không có tiếng súng , chỉ có tiếng gió u u..Một cơ số phẫu tiền phương thường là 12 người bao gồm hết trong đó ,Nở đi đợt đó là có chị Kiều Nhi , Mỹ Hương ,và Kim Phụng,bsi trưởng là chú Quyết.
Nhìn thấy cái lán bằng lá bé tẻo teo, chỉ có 1 cái vách chỏng chơ , xa xa cũng có vài cai như thế,thi thoảng có vài lính ta bộ dạng lếch thếch đi ngang qua ngó ngó vô ,lính chốt mà ..râu ria rách rưới lắm nhìn thương không tả hết ,hình ảnh này không lạ với Nở vì tụi Nở cũng có khác chi đâu , đen đúa mốc thếch xộc xệch tai tái ..lúc mon men ra suối thì phát hiện có nhiều cái hầm to to nhỏ nhỏ, biết là đã vào sâu lắm rồi vì cái im ắng đến rợn người , cái hoang vu mang hơi hướm sát khí bao trùm khắp vùng đất này .
Vừa đến nơi chẳng có thì giờ mà nghĩ mệt, phải ổn định nội vụ,khâu nào lo khâu ấy, được lúc ăn cơm thì Nở cười hí hí há há ..thế là 1 anh lính đi ngang qua phán liền"pháo nó dập cho chết tươi ở đó mà cười "..chợt nhận ra con gái nên anh ta sững người lại rồi đi như chạy..4 đứa Nở cứ tưởng bở hả hê nhe răng ..cười tiếp.
Đang làm nhà tắm nữ,thì lênh trên đưa xuống :tạm ngưng công việc khác tập trung triển khai bàn mổ .nhận TBB.Lúc đó khoảng 4 giờ chiều mà sương giăng giăng rồi, cuốc cái nền lại bằng phẳng cho nếu TB có về thì có nơi nằm ,Nở lăng xăng soạn thuốc , chuẩn bị đèn quay tay,thì vệ binh đến dẫn ra chỉ 2 cái hầm gọi là hầm chứ nó nông lắm bảo : có tập kích thì chạy ra đây trú. Nảy giờ trong bụng lô tô rồi , bây giờ nghe vậy , 4 đứa cũng run lắm ,lạnh cả người mà cũng lạnh thiệt , chạy tìm chú Quyết liền," chú ơi chú oi , mình đang ở đâu hả chú ?" _ ờ đang ở Kampuchia ," không ở chỗ này là chỗ nào ấy mà ?" _viết thư à ? ừ nói là ở ngay ngả ba con Voi rẽ vô mà kể làm gì? nếu như tớ,tớ chẳng kể ( chú hay xưng tớ lắm ), " không ! cai này là CaomeLai phải không chú ? "_ úi giời ạ ! CaomeLai còn xa , các cậu khéo lo , như tớ này tớ có nhiều vợ và tớ có 2 con , tớ có lo gì đâu !...ớ ớ ..4 đứa kéo nhau về võng cái lạnh bên ngoài cứ thấm vào da thịt , lạnh gì đâu á ,nếu biết lạnh thì mang theo nhiều áo quần rồi,cứ tưởng vào Bàu nước hay Cốp như những lần trước thôi.
Trời tối , 2 đứa chất vô 1 võng vẫn lạnh,xa xa thấy chú Quyết hút thuốc, lai nghe tiếng ai đó nhắc nhở .."(nói chữ khó nghe cái đã... )thằng nào hút thuốc thế !"
Trẻ mà lạnh cũng ngủ ,ngủ ngon lành vô tư..giữa khuya nghe chéo chéo tưởng như đạn bay ngang đầu..2 đứa nằm chung nên chòng chành té võng ê ẩm, tập kích như vầy bị chà xát tương đối nhiều lần rồi nên cũng hơn quen quen , nhưng lạ lắm chả biết mọi người ra sao . chứ Nở tui cứ hể nghe tiếng đùng đoàng là 2 chân như muốn khuỵu xuống ,đầu gối va vào nhau cầm cập , tay chân bủn rủn hà ..Nở chả còn biết ai hết nháo nhào bò ra chỗ hầm hồi chiều núp ,nhìn lại thấy chú Quyết đứng trơ trơ không có hành động gì kỳ lạ như Nở ..đứng với vẻ bình thản đến lạ lùng, Nở khựng lai chợt thấy tự xấu hổ , chú bảo :bắn nhau xa lắm câu nào lo lắng thì cứ việc xuống hầm đánh 1 giấc , còn người ở lại nấu nước luộc dụng cụ ngay, vệ binh anh nuôi chuẩn bị đèn , nhớ nấu cho tớ nồi cháo nhé , tớ sẽ đói đấy!
Đạn thì cứ xé đêm lạnh...ngồi ôm súng đợi TB về ,những giây phút này thương mấy anh em mình chiến đấu ngoài kia đến nao lòng,bớt rồi cái cảm giác lạnh hay 2 chân run lẩy bẩy như lúc nảy nữa ,học cách bình thản của chú Quyết,trong tay Nở cầm chắc cây súng bụng nghĩ :" giá mà có thằng Pốt nào mò vào đây , Nở tuy tay chân run bây bẩy nhưng sẽ sẳn sàng bóp cò trả thù cho mấy anh . "
Nổ xa , nổ gần chừng 10p ..tiếng chân ..