Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 07:03:54 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Một đời chinh chiến  (Đọc 60696 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Khánh mập
Thành viên
*
Bài viết: 76


Lon ton điếu đóm!


WWW
« Trả lời #20 vào lúc: 14 Tháng Chín, 2012, 08:37:19 pm »

Đúng như dự kiến trong kế hoạch, 8 giờ ngày 3 tháng 2, Tiểu đoàn 31 biệt động quân ngụy thuộc Chi khu Phú Giáo hành quân lọt vào trận địa phục kích của ta. Đại đội 61 nổ súng khóa đầu. Toàn tiểu đoàn 1 xung phong lên mặt đường.

Bị đánh bất ngờ, ngay từ phút đầu, địch đã rối loạn đội hình, bị tiêu diệt một số. Tôi cử Út Thắng nắm trinh sát chạy nhanh đến báo tin cho Đại đội 1 của Hai Phê thúc đánh nhanh, chậm sẽ bị phi pháo. Út Thắng nhận lệnh, thực hành chỉ huy xuất sắc. Địch lợi dụng địa hình chống đỡ, gọi trực thăng chi viện làm cho trận chiến thêm quyết liệt.

Tiểu đoàn 3 không thấy xuất kích, để địch chạy thoát về Phú Giáo. Sau một giờ chiến đấu, chiến trường im hẳn tiếng súng chỉ còn trên đầu trực thăng đang quần đảo, tôi ra lệnh mỗi đại đội cho một tổ bắn máy bay, tất cả nhanh chóng rút quân theo kế hoạch.

Trận mở đầu của Trung đoàn thắng lợi. Ta diệt 2 đại đội địch, bắn rơi một máy bay trực thăng thu trên 40 súng, địch chết và bị thương 300 tên. Ta hy sinh 3 đồng chí, bị thương trên 10 đồng chí trong đó có Hai Phê, Đại đội trưởng Đại đội 1.

Họp rút kinh nghiệm trận đánh, Ban Chỉ huy Trung đoàn kết luận:

-   Trận đánh có hiệu suất cao. Tiểu đoàn 1 hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Tiểu đoàn 3 không xuất kích kịp thời do tổ chức quan sát không tốt, không nghe rõ tiếng súng của Tiểu đoàn 1, đến khi xuất kích thì trận đánh đã kết thúc.

Họp xong, tôi đến gặp Huỳnh Thìn, Tiểu đoàn trưởng Tiếu đoàn 3 và an ủi anh:

-   Anh chưa quen địa hình ở đây. Hơn nữa, Tiểu đoàn phục kích dưới triền thấp nên không nghe tiếng súng. Tôi hiểu anh. Anh yên lòng, chúng ta còn chiến đấu với nhau dài dài…

Ngày 3 tháng 2 năm 1965 trở thành ngày thành lập Trung đoàn 4.

Chiến thắng Nhà Đỏ - Cổng Xanh đường 16 khởi đầu xây dựng truyền thống Trung đoàn “ĐÃ ĐÁNH LÀ THẮNG".

Tiểu đoàn 1 bước đầu gây được lòng tin với cán bộ Trung đoàn, với các đơn vị bạn trong Trung đoàn.
« Sửa lần cuối: 14 Tháng Chín, 2012, 08:55:08 pm gửi bởi Khánh mập » Logged

Khánh mập
Thành viên
*
Bài viết: 76


Lon ton điếu đóm!


WWW
« Trả lời #21 vào lúc: 14 Tháng Chín, 2012, 08:54:09 pm »

MÙA KHÔ 1965 TRÊN QUỐC LỘ 20

Để mở rộng và củng cố vững các cứ địa cách mạng khu vực miền Đông Nam Bộ, cũng để rèn luyện Trung đoàn mới thành lập, chấp hành mệnh lệnh của Bộ Tư lệnh T1. Ngày 6 tháng 5 năm 1965, Trung đoàn hành quân với khí thế quyết chiến quyết thắng về hướng đường 20 từ Long Khánh đi Đà Lạt.

Đến bàu Nước Sôi (Định Quán), Trung đoàn dừng lại và liên hệ với anh Sáu Vịnh, bộ phận Định Quán, tổ chức trinh sát và đánh nhỏ lẻ xung quanh Chi khu Định Quán, Tà Lài...

Trung đoàn trưởng Năm Tâm giao nhiệm vụ cho Tiểu đoàn 1 nghiên cứu, tổ chức đánh một trận giao thông trên đường 20. Đánh giao thông đối với Tiểu đoàn 1 đã quen thuộc. Tôi và Út Thắng tổ chức nghiên cứu quy luật hoạt động của xe và bộ binh địch trên đường 20. Vài ngay sau, Tiểu đoàn đã hình thành quyết tâm và kế hoạch đánh địch, báo cáo với Trung đoàn và được duyệt.

Thông thường, địch có một đội tuần tra đường gồm 3 xe bọc thép, 4 xe GMC đi từ hướng Long Khánh lên, qua Định Quán, tới Tà Lài thì quay về Long Khánh.

Đêm mùng 6 rạng sáng mùng 7 tháng 5, Tiểu đoàn hành quân bố trí ở phía nam đường 20, đoạn giữa Định Quán đi Tà Lài. Đánh chặn đầu là Đại đội 3 của Ba Thành, được tăng cường 2 khẩu ĐKZ 57, tổ chức bắn chặn xe đi đầu. Trinh sát Đại đội 3 bố trí một quả mìn định hướng đặt từ ta luy cao thổi ra mặt đường. Như vậy, bảo đảm chặn đầu buộc xe địch phải dừng lại. Đồng thời đội hình Tiểu đoàn phục dài trên 1 km. 8 giờ, đài quan sát báo đoàn xe đã tới cách đài 300m.

Tôi ra lệnh cho Đại đội 3 chuẩn bị chặn đầu khi xe tới, ĐKZ phát hỏa cũng là lệnh nổ súng của toàn Tiểu đoàn.

Hai khẩu ĐKZ bắn liền hai quả, mìn nổ nhưng một xe bọc thép vẫn chạy thoát lên Tà Lài, Đại đội 3 đuổi theo không kịp.

Sau 20 phút chiến đấu, Tiểu đoàn diệt 2 xe bọc thép, 4 xe GMC, một trung đội bảo an, thu 21 súng các loại. Mặc dù vẫn bảo đảm an toàn lực lượng nhưng đây là một trận đánh không diệt gọn.

Đại đội 3 họp kiểm điểm và tôi xuống dự. Nguyên nhân trận đánh chưa được xuất sắc là do anh em bố trí 2 khẩu ĐKZ bắn vào cùng một điểm, mìn định hướng cũng tập trung vào điểm bắn của hai khẩu ĐKZ để bảo đảm chặn chiếc xe đầu chắc ăn. Đúng như vậy, chiếc xe đầu trúng đạn đứng ngay. Nhưng chiếc thứ hai tăng tốc chạy vọt ra khỏi đội hình, chiếc thứ ba vì chạy sau 4 xe GMC nên bị diệt.
« Sửa lần cuối: 01 Tháng Mười, 2012, 09:06:16 pm gửi bởi macbupda » Logged

Khánh mập
Thành viên
*
Bài viết: 76


Lon ton điếu đóm!


WWW
« Trả lời #22 vào lúc: 26 Tháng Chín, 2012, 07:14:55 pm »

Sau trận đường 20 của Tiểu đoàn 1, Trung đoàn trưởng Năm Tân thấy không hài lòng, trận đánh không diệt gọn. Song vì ngại nên anh không phê bình mà cử anh Hai Sỹ - Trung đoàn phó xuống Tiểu đoàn góp ý với anh em. Tôi trình bày với anh Hai Sỹ:

-   Ý chí thì không có vấn đề. Quyết tâm đánh địch rất cao nhưng kế hoạch chặn đầu có khuyết điểm. Hỏa lực ĐKZ và mìn chỉ nhắm vào một điểm. Không lường trước được chiếc sau lại càn chạy về trước quá nhanh. Tiểu đoàn đã họp rút kinh nghiệm. Anh Hai yên lòng, chúng tôi đã kiểm điểm rất nghiêm túc.

Anh Hai Sỹ, người đàn anh rất hiểu cán bộ, hiểu nết chiến đấu của Tiểu đoàn, song anh cũng nhắc nhở:

-   Trung đoàn trưởng không hài lòng đó. Chú ý !

Sau trận đánh giao thông trên đường 20 của Tiểu đoàn 1, Trung đoàn cùng địa phương làm chủ đường 20 đoạn từ Định Quán đi La Ngà, cô lập Chi khu Định Quán, buộc địch phải lập cầu hàng không vận chuyển từ Sài Gòn lên Đà Lạt. Ý định của Ban Chỉ huy Trung đoàn là buộc địch phải chi viện quân lớn để giải tỏa Chi khu Định Quán, mở thông đường 20. Đúng theo kế hoạch của ta, Trung đoàn tổ chức trận địa phục kích từ cây số 109 đến cây số 111 đoạn phía bắc cầu La Ngà. Trận này, ta tổ chức đánh cấp trung đoàn, phân công Tiểu đoàn 3 chặn đầu, Tiểu đoàn 1 khóa đuôi.

Sau khi nhận nhiệm vụ, tôi về làm công tác tổ chức cho cán bộ khảo sát trên bản đồ và đi thực địa. Tôi phân công: Đại đội 2 của Chín Hướng bố trí giáp với Tiểu đoàn 3. Đại đội 3 do Ba Thành làm Đại đội trưởng giáp với Đại đội 2 còn Đại đội 1 do Hai Phê làm đại đội trưởng khóa đuôi. Đài quan sát do trinh sát bố trí cách đội hình Đại đội 1 khoảng 500 mét. Trận địa cối của Đại đội 4 do anh Lô - Đại đội trưởng bố trí sau khi quan sát sở của Tiểu đoàn, đối diện bên kia đường chuẩn bị lực lượng bắn tỉa và bắn theo yêu cầu.

Làm công tác tổ chức trên bản đồ xong, có ý kiến bàn:

-   Trung đoàn không tin Tiểu đoàn 1 nữa mới để Tiểu đoàn 3 chặn đầu.

-   Đánh thế này nhẹ hều ! Từ 10 xe trở lại thì Tiểu đoàn 3 xơi. Tiểu đoàn 1 thất nghiệp.

Nhận thấy tư tưởng cán bộ bị phân tán, có vẻ xem thường trận này, tôi bàn với anh Ba Nam - Chính trị viên cần phải chấn chỉnh kịp thời, bảo đảm đoàn kết và quyết tâm. Phần quân sự, tôi phân tích thêm về thực lực của địch

Họp anh em cán bộ lại, tôi nói:

-   Không phải trung đoàn không tin Tiểu đoàn 1 mà ngược lại, ta đã cắt lộ 20, cắt đường tiếp tế đi Đà Lạt cô lập Định Quán, buộc địch phải dùng lực lượng lớn đi giải tỏa. Có thể từ 20 đến 30 xe GMC chở quân và từ 2 chi đội xe thiết giáp trở lên yểm trợ, đội hình địch sẽ dài.

Tôi tiếp tục lý giải:

-   Tiểu đoàn 3 chặn đầu, địch sẽ dồn cục lại. Mật độ xe và sinh lực địch sẽ dày đặc trước chính diện với Tiểu đoàn 1. Nhiệm vụ Tiểu đoàn rất nặng. Các đồng chí phải tổ chức chiến đấu trong đại đội thật chu đáo, quyết tâm cao, xung phong thật nhanh, thật quyết liệt, không được coi thường.

Anh Ba Nam phân tích thêm cái hại của chủ quan, động viên toàn Tiểu đoàn quyết tâm “ĐÃ ĐÁNH LÀ THẮNG”.
Logged

Khánh mập
Thành viên
*
Bài viết: 76


Lon ton điếu đóm!


WWW
« Trả lời #23 vào lúc: 26 Tháng Chín, 2012, 07:16:31 pm »

Vào những ngày này, Trung đoàn kết hợp với lực lượng địa phương liên tiếp pháo kích Chi khu Định Quán, phá rã hết hệ thống ấp chiến lược trên đoạn Định Quán đi Tà Lài, làm cho địch càng thêm hoang mang rất có lợi cho ta.

Nhận thấy nguy cơ mất đường 20 lâu dài, Đà Lạt rất dễ bị cô lập; Đà Lạt kêu cứu, Định Quán hoang mang, dao động. Bằng mọi giá, Sài Gòn phải mở thông đường 20. Ngày 15 tháng 5, địch dùng Tiểu đoàn bảo an số 41 với 2 chi đội xe bọc thép 8 chiếc, tổ chức hành quân giải tỏa đường 20 đoạn Định Quán - Tà Lài và cứu nguy cho Chi khu Định Quán.

Sáng sớm, địch cho một phi đội trực thăng 2 chiếc lên rà soát, sục sạo dọc theo trục lộ và bắn phá những nơi chúng nghi ngờ.

8   giờ 30 phút, đài quan sát của Tiểu đoàn 1 báo cáo phát hiện xe địch đến cách cầu La Ngà 300 mét đang dừng lại, thả bộ binh xuống lục soát hai bên đường. Tôi ra lệnh toàn Tiểu đoàn ẩn nấp kỹ, không để lộ. Sau khi lục soát hai bên đầu cầu không thấy gì, địch lên xe, hành quân tiếp.

Đi đầu là 4 xe bọc thép qua khỏi đội hình Đại đội 1 thì tới xe GMC chở quân, mỗi xe cách nhau từ 10 đến 15 mét, tổng cộng là 15 xe.

Khi đội hình địch đến điểm phục cuối của Tiểu đoàn 3, ta nổ súng khóa đầu chính xác, ngay loạt đạn đầu, xe thiết giáp đi đầu bốc cháy và dừng lại.

Tôi ra lệnh cho Đại đội 1 của Hai Phê nhanh chóng khóa đuôi chiếm cầu La Ngà, không cho địch tháo chạy về Sài Gòn và cắt đuôi nếu chúng còn đuôi dài phía sau, cho Đại đội 2 xung phong ngay ra mặt đường đánh cắt đội hình chúng ra, chúng đã cảnh giác nhưng vẫn bị bất ngờ vì không ngờ lực lượng ta lớn vậy.

Cả tiểu đoàn địch rối loạn, chạy dồn về phía sau làm cho trận địa của Đại đội 1 mật độ địch dày đặc. Bốn thiết giáp của địch phía sau bắn như vãi đạn hòng ngăn chặn Đại đội 1 đang tiến công. Bộ binh Tiểu đoàn 41 địch chạy dồn về phía bên kia đường, kết hợp với thiết giáp chống cự quyết liệt.

Đại đội 2 nhận lệnh tập trung hỏa lực xung phong vượt đường, đánh tạt về trái, về hướng cầu La Ngà để cùng Đại đội 1 giải quyết địch co cụm.

Sau hơn 1 giờ chiến đấu quyết liệt, ta hoàn toàn làm chủ trận địa. Trên chính diện trận địa của Tiểu đoàn 1, địch chết và bị thương trên 100 tên. Tiểu đoàn bắt sống 11 tên, bắn cháy 19 xe, trong đó có 4 xe thiết giáp, thu trên 70 súng các loại.
Logged

Khánh mập
Thành viên
*
Bài viết: 76


Lon ton điếu đóm!


WWW
« Trả lời #24 vào lúc: 26 Tháng Chín, 2012, 07:17:37 pm »

Chiến thắng cầu La Ngà của Tiểu đoàn 1 nằm trong đội hình Trung đoàn 4 làm tôi nhớ về trận La Ngà đầu tiên năm 1948. Cũng tại đoạn đường lịch sử này, Chi đội 10 của anh Huỳnh Văn Nghệ thời đánh Pháp đã lập chiến công vang dội. Trận đánh gây tiếng vang mạnh mẽ dư âm đến tận nước Pháp.

17 năm sau trận La Ngà lần thứ nhất, Trung đoàn 4 giờ đây lại tô đậm thêm truyền thống “miền Đông gian lao mà anh dũng”. Chiến thắng La Ngà khuấy động toàn vùng đông - tây lộ 20, nam - bắc đường số 1, tạo điều kiện thuận lợi cho lực lượng địa phương Long Khánh, Định Quán, Gia Ray, Trà Tân, Xuân Lộc, phát triển và hoạt động có hiệu quả trên một địa bàn rộng lớn.

Trong sơ kết trận La Ngà. tôi nhắc lại với anh em:

-   Như vậy, không thể nói Trung đoàn không tin Tiểu đoàn 1. Mà ngược lại, vì rất tin nên Trung đoàn đã giao phần chiến đấu nặng nhọc nhất cho Tiểu đoàn.

Tổng kết trận đánh ở Trung đoàn, đồng chí Năm Tâm, Trung đoàn trưởng nhận xét:

-   Tiểu đoàn 1 giữ bí mật tốt trước trận đánh. Địch đi qua đội hình mà không phát hiện được. Trong chiến đấu, Tiểu đoàn thực hành động tác chiến thuật khóa đuôi và chia cắt tốt, chiến đấu dũng mãnh, đánh tiêu diệt. Tiểu đoàn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Đánh giá của Trung đoàn thêm niềm hứng khởi cho cán bộ, chiến sĩ Tiểu đoàn. Riêng tôi, tôi thầm cám ơn anh em đã không phụ lòng tin cậy của Tiểu đoàn trưởng, giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ.
« Sửa lần cuối: 01 Tháng Mười, 2012, 08:59:11 pm gửi bởi macbupda » Logged

Khánh mập
Thành viên
*
Bài viết: 76


Lon ton điếu đóm!


WWW
« Trả lời #25 vào lúc: 01 Tháng Mười, 2012, 07:22:23 pm »

TIÊU DIỆT YẾU KHU QUÂN SỰ GIA RAY

Tiếp tục kế hoạch hoạt động của Trung đoàn, trinh sát Trung đoàn và Tiểu đoàn 1 nghiên cứu yếu khu Gia Ray.

Yếu khu Gia Ray án ngữ ngã ba Ông Đồn, sát đường sắt Long Khánh - Phan Thiết, là trung tâm huân luyện biệt kích của vùng 3 chiến thuật ngụy. Lực lượng thường xuyên có 3 đại đội học viên đầy đủ vũ khí huấn luyện, 1 đại đội bảo an phòng thủ yếu khu. Hệ thống công sự của yếu khu khá kiên cố, với bờ thành đất xung quanh, các lô cốt, 3 lớp rào dây thép gai, hào sâu bên ngoài, mìn và lựu đạn gài.

Tôi và trinh sát Tiểu đoàn bò vào tận bờ tường, nhìn được vào bên trong, lên được sơ đồ hoàn chỉnh cách bố trí của yếu khu. Một tình huống rất quan trọng là qua các đêm nghiên cứu có đêm có 1 đoàn xe lửa với 6 toa trong đó có 3 ét cọt (như xe bọc thép) dừng ở yếu khu. Trường hợp tấn công yếu khu mà có xe ét cọt thì thêm một mục tiêu cứng bên ngoài phải giải quyết. Tôi lên quyết tâm, bàn trong Đảng ủy và Ban chỉ huy Tiểu đoàn, dù thế nào vẫn đánh và đánh phải thắng.

Lên báo cáo với Ban chỉ huy Trung đoàn, Trung đoàn ra lệnh:

-   Tiểu đoàn 1 được tăng cường Đại đội 12 của Tiểu đoàn 3 và một Trung đội ĐKZ của Trung đoàn. Tiểu đoàn đảm nhiệm tấn công toàn bộ yếu khu Gia Ray. Ngày N nếu phát hiện có ét cọt thì không đánh, lùi lại N+1 hoặc N+2.

-   Tiểu đoàn 3 thiếu, làm dự bị của Trung đoàn. Sẵn sàng chiến đấu theo lệnh Ban chỉ huy Trung đoàn và bảo đảm chặn viện, hướng từ Long Khánh ra.

-   Trận địa cối của Trung đoàn bố trí bắn theo yêu cầu của Tiểu đoàn 1.

Nhận lệnh xong, tôi chỉ có một đề nghị: dứt điểm yếu khu Gia Ray, cho phép Tiểu đoàn đổi vũ khí. Tôi nắm được trong yếu khu có kho vũ khí dùng cho học viên học toàn súng tốt và mới.

Trung đoàn trưởng Năm Tâm đồng ý.

Tôi xây dựng Tiểu đoàn có nếp tỉ mỉ và thận trọng trong nghiên cứu địch và tổ chức chiến đấu. Sau khi nhân lệnh, chúng tôi đắp sa bàn để phổ biến nhiệm vụ, sau đó xây dựng thao trường tương ứng như yếu khu để anh em tập. Được mấy đêm mới kết luận lại nhiệm vụ từng cánh. Tiểu đoàn hạ quyết tâm: Đánh tiêu diệt gọn, nhanh. Có ét cọt cũng đánh. Đã hành quân phải chiến thắng!

Chúng tôi đã có kế hoạch dùng 1 ĐKZ và một trung đội bộ binh đánh ét cọt. Tiểu đoàn “không theo lệnh” của Trung đoàn, nếu có ét cọt thì lui lại ngày N.
« Sửa lần cuối: 01 Tháng Mười, 2012, 09:04:27 pm gửi bởi macbupda » Logged

Khánh mập
Thành viên
*
Bài viết: 76


Lon ton điếu đóm!


WWW
« Trả lời #26 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2012, 11:50:57 am »

Đêm 8 rạng ngày 9 tháng 6, theo kế hoạch, Tiểu đoàn 1 hành quân chiến đấu. 21 giờ đội hình cách mục tiêu 2 km. Tổ trinh sát Trung đoàn bám mục tiêu là đồng chí My chạy về ngang tiểu đoàn báo “có ét cọt”. Tôi nói với đồng chí My: “Anh về báo cáo với Ban chỉ huy Trung đoàn. Tiểu đoàn 1 vẫn hành quân'’.

My chạy về báo cáo với anh Năm Tâm. Anh hỏi:

    - Có báo cho Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 1 biết chưa?

    - Dạ, đã báo anh Năm Hưng rồi. Ảnh nói tôi báo với Trung đoàn, ảnh vẫn hành quân.

Anh Năm Tâm ngỡ ngàng mất một lúc rồi quay sang hỏi anh Hai Sỹ, Trung đoàn phó. Anh Hai Sỹ nói: “Nó đánh đó! Nếp Tiểu đoàn 800 là vậy, đã hành quân là không dừng. Nó đã có kế hoạch đánh ét cọt rồi. Để nghị anh cho dự bị Trung đoàn sẵn sàng chi viện cho nó”. Anh Hai Sỹ hiểu Tiểu đoàn 1 hơn ai hết.

23 giờ ngày 9 tháng 6, toàn Tiểu đoàn đang triển khai tiếp cận mục tiêu. Anh Châu, Đại đội phó Đại đội 1, bò lại quan sát sở tiểu đoàn báo cáo với tôi:

-   Có một tiểu đội địch phục kích bên ngoài.

Tôi chỉ thị ngay:

-   Cho một tiểu đội của ta phục kích ém sát nó. Khi nổ súng, anh cho nổ vào bọn phục kích cho nó chạy luôn vô núi Gia Ray.

Đúng 24 giờ, giờ G. Tổ đặc công đánh trung tâm đã lọt vào trong và cho nổ mìn làm địch rối loạn. Các khẩu ĐKZ bắn vào các lô cốt. Toàn bộ lực lượng Tiểu đoàn xung phong qua các cửa mở đặc công đã mở sẵn. Bị đánh bất ngờ, quyết liệt địch không trở tay kịp.

Sau hơn nửa giờ chiến đấu, Tiểu đoàn đã làm chủ hoàn toàn yếu khu Gia Ray. Địch chết và bị thương trên 100 tên. Ta thu toàn bộ vũ khí và rất nhiều lương thực, được dân công tỉnh Bà Rịa - Long Khánh tải về núi Mây Tào cất giấu. Chỗ cất giấu kho la ve, sau thành “ngã ba la ve".

Cán bộ, chiến sĩ Tiểu đoàn không chỉ thành thạo động tác chiến đấu  mà còn rất nhanh tay. Chiếm lĩnh trận địa xong, chiếm được kho súng, tất cả Tiếu đoàn đều bỏ súng cũ tại chỗ cho dân công tải đi và tự trang bị cho mình toàn súng mới. Từ súng trường Mỹ tự động đến Carbin, trung liên, cối, cả đến súng ngắn Côn 12 ly của cán bộ đại đội cũng mới hoàn toàn.

Sau chiến thắng yếu khu Gia Ray, toàn Tiểu đoàn thay đổi hoàn toàn trang bị. Súng cũ của Tiểu đoàn, dân công tải về, sau Trung đoàn lấy trang bị cho các đơn vị khác trong Trung đoàn. Từ đó nảy sinh thắc mắc: Toàn súng cũ của Tiểu đoàn 1. Chính ủy Trung đoàn định ra lệnh cho Tiểu đoàn 1 kiểm điểm. Nhưng anh Năm Tâm cản lại: “Tôi cho phép Tiểu đoàn 1 đổi súng mới nếu chiến thắng

Sau trận đánh, địch bỏ luôn yếu khu Gia Ray. Hệ thống đồn trên đường số 3 từ suối Cát qua Trà Cổ, đến Đồng Hiệp, địch đều hoang mang bỏ chạy. Nhân dân Bảo Chánh, Bảo Bình, Tân Phong nổi dậy phá kìm. Cả một vùng rộng lớn ven lộ 1 và lộ số 3 dài gần cả trăm cây số được giải phóng.
« Sửa lần cuối: 02 Tháng Mười, 2012, 06:18:24 pm gửi bởi macbupda » Logged

LordOfStorms
Thành viên
*
Bài viết: 13


« Trả lời #27 vào lúc: 03 Tháng Mười, 2012, 01:26:53 pm »

TỪ NÚI THỊ VẢI

Giữa năm 1965, vùng giải phóng càng ngày càng mở rộng, ngụy quân ngụy quyền đứng trước nguy cơ sụp đổ, quân Mỹ ồ ạt đưa quân với quy mô lớn vào miền Nam, đồng thời đẩy mạnh chiến tranh phá hoại bằng không quân ra miền Bắc. Trên địa bàn Biên Hòa, Bà Rịa — Long Khánh, Vũng Tàu, quân Mỹ cũng bắt đầu triển khai lực lượng.

Trước yêu cầu mới của nhiệm vụ, Tiểu đoàn 1 nằm trong đội hình trung đoàn 4 .chuyển về địa bàn đông — nam Long Khánh, phối hợp với lực lượng Biên Hòa 9 Bà Rịa tổ chức đánh dịch trên quốc lộ 1, quốc lộ 15 và Hên tỉnh lộ số 2, hỗ trợ cho phong trào du kích chiến tranh Bà Rịa - Biên Hòa, sẵn sàng đương đầu với quân Mỹ và chư hầu. Trở về chiến trường cũ quen thuộc, tuy có gian khổ song tôi và đơn vị thấy không có gì bỡ ngỡ. Tháng 7 năm 1965, toàn Trung đoàn đã cơ động hết đội hình xuống đông

- Tây lộ 2, Tiểu đoàn 1 xây dựng căn cứ ở suối Xà Môn

- Gia Kốp thuộc xả Hắc Dịch huyện Châu Thành, tỉnh Bà Rịa.

Sau khi ổn định căn cứ của Tiểu đoàn, Trung đoàn trưởng Năm Tâm, cũng quen thuộc địa hình này, trực tiếp xuống Tiểu đoàn. Anh thăm dò tôi:

- Mới về đây, Năm Hưng thấy nên triển khai chiến đấu hướng nào? Đã đánh phải diệt gọn, gây uy thế cho đơn vị mới về.

- Mới về là Trung đoàn, chứ Tiểu đoàn 1 vốn là Tiểu đoàn 800 trước đây thì vùng này là chiến trường quen thuộc

Tôi báo cáo với anh:

- Đánh dễ nhất, gọn nhất là đánh giao thông đường 15. Có thể nghiên cứu trên nhiều đoạn. Tiểu đoàn 1 đảm bào đánh chắc thắng.

Anh Năm Tâm giao nhiệm vụ luôn:

- Vậy, Năm Hưng tổ chức nghiên cứu đánh giao thông trên đường 15. Nghiên cứu xong, thông qua trực tiếp tôi.

Ngày 4 tháng 7, Tiểu đoàn đang làm công sự. Út Thắng - Tiểu đoàn phó được giao nhiệm vụ ở nhà chỉ huy, tôi dẫn đoàn cán bộ có các đại đội trưởng và một tiểu đội trinh sát xuống núi Thị Vải để nghiên cứu đường 15. Trung đoàn có anh Năm Tâm - Trung đoàn trưởng, anh Mô - cán bộ tác chiến Trung đoàn và một tiểu đội trinh sát cùng xuống để khi tôi nghiên cứu xong thì trực tiếp thông qua quyết tâm với Trung đoàn trưởng. Đến Thị Vải, đoàn tôi ở hang 90. Đoàn cán bộ Trung đoàn ở trên tôi một đoạn.

Xuống đây, tôi gặp anh Bình (Tốt) - Tham mưu trưởng Tỉnh đội Bà Rịa. Hồi đoàn Phương Đông 2 về Nam, anh Bình là Phân đội trưởng, tôi là Bí thư chi bộ. Gặp nhau, hai anh em rất mừng, trò chuyện như bắp rang. Gặp cả anh Quang, Huyện đội trưởng Châu Thành. Như vậy, phía địa phương có đủ thành phần tỉnh, huyện và xã Phủ Mỹ sở tại, rất thuận lợi cho công tác nghiên cứu và kết hợp tổ chức chiến đấu sau này.

Ngồi ở lưng chừng núi Thị Vải, phóng tầm mắt nhìn xuống đường 15, thấy từ bên trái là Chu Hải - Kim Hải đến Đồng Lớn, đến Phú Thạnh... nhìn xa hơn, thắng trước mặt thấy cả vùng Rừng Sác, sông Thị Vải, sông Lòng Tàu... Tôi xác định rõ, khu căn cứ phía tây này của Tỉnh đội Bà Chợ thời chống Pháp. Trên đoạn đường này, lúc chiến dịch Bình Giã Q762 đã đánh một lần. Tôi nghĩ muốn đánh lại trận Đồng Lớn phải có cách tác chiến khác Q762, nếu đánh kiểu Q762 dễ bị thiệt hại. Tôi họp các cán bộ đại đội của Tiểu đoàn và phác họa kế hoạch:

- Tối nay, ta đi nghiên cứu đoạn từ Đồng Lớn đến Phú Mỹ. Chọn đội hình phục kích là nam đường 15, tức phục kích phía bên kia đường, đánh xong vượt đường về phía rừng vồng. Đường rút, không vào núi Thị Vải, dễ bị máy bay ném bom. Khi rút, đi xuống Eo Ông, vòng ra sau núi. Đánh, như Hoàng Thọ thời đánh Pháp, táo bạo, thật táo bạo và bất ngờ, giải quyết nhanh và gọn.

Các đại đội trưởng đều nhất trí. Sau khi bàn sơ bộ kế hoạch, tắm rửa nghỉ ngơi, chờ đội du kích Phú Mỹ đi công tác về sẽ bàn kế hoạch du kích dẫn đường. Lâu ngày mai gặp lại, các anh Bình, Quang và tôi ngồi tâm tình. Anh Bình nói:

- Thôi, chuyến này lo vợ cho Năm Hưng đi.

- Chiến tranh ngày càng khó, biết đâu mà lo. Tôi đáp.

Anh Bình nói:

- Tại đây chớ đâu.

Rồi các anh bàn riết, chọn người này người kia. Người thi được cái này, chưa được cái khác. Cuối cùng anh Bình bảo:

- Chọn cô Tuyết (vợ tôi bây giờ). Tuyết được đấy.

Tôi nửa đùa nửa thật, thả lỏng một câu:

- Tùy các anh. Các anh đồng ý, tôi đồng ý.
« Sửa lần cuối: 09 Tháng Mười, 2012, 09:26:45 am gửi bởi macbupda » Logged
Khánh mập
Thành viên
*
Bài viết: 76


Lon ton điếu đóm!


WWW
« Trả lời #28 vào lúc: 04 Tháng Mười, 2012, 04:20:35 pm »

Thế là các anh bố trí kế hoạch, đêm nay, sau khi đi nghiên cứu về, cho tôi gặp.
14 giờ, cán bộ xã Phú Mỹ và đội du kích đi công tác về. Tôi mặc quần cụt áo thun lá, đứng trên dốc nhìn xuống thấy đoàn đang đi lên. Đi đầu là một chị mang một khẩu Tôm-sơn trước ngực, có vẻ hiên ngang lắm. Sau tôi mới biết đó là chị Sáu Phượng, Bí thư chi bộ xã. Đi sau chị còn 3 phụ nữ khác (trong đó có Tuyết) và 4 nam, có đồng chí Thâm - Xã đội trưởng.

Đoàn đi gần tới chỗ tôi đứng. Buột miệng, tôi nói bâng quơ:

- Phải chi mình có cây súng như của chị đeo trước ngực thì sướng quá.

Cả đoàn nhìn tôi, không hỏi một câu, đi luôn về căn cứ. Sau này mới hay: anh chị cho tôi là tân binh ham súng, có ý xem thường. Thật thì lúc đó tôi đã 31 tuổi, nhưng nhỏ con, ốm, trắng, xem thư sinh lắm. Các anh chị lầm cũng phải!

16 giờ, anh Quang - Huyện đội trưởng tổ chức cuộc họp giữa huyện, tỉnh, xã - có Bí thư và Xả đội trưởng - với cán bộ Tiểu đoàn 1. Tất cả mọi người có mặt đầy đủ, riêng tôi chưa vào, còn mặc quần técrông, áo sơmi đứng ngoài, như người gác cuộc họp. Chị Sáu Phượng nhìn tôi, không hỏi, đi vào hàng 90 ngồi ngay vị trí giữa. Tôi vẫn chưa vào.

Anh Ba Quang, Huyện đội trưởng gọi:

- Đã đủ thành phần cán bộ theo yêu cầu của Năm Hưng rồi. Năm Hưng vào chú trì hội nghị. Có yêu cầu gì, đêm nay xã sẽ giúp đỡ.

Tôi vào, nhìn mọi người:

- Xin chào tất cả các anh chị.

Chị Sáu Phượng nhìn tôi trân trân. Chị không ngờ hồi chiều còn nghĩ tôi là tân binh ham súng, giờ lại chủ trì hội nghị. Đây là dấu ấn đầu tiên của chị với tôi, cũng là dấu ấn chị lo xây dựng vợ cho tôi sau này.

Tôi vào đề ngay. Tôi nói mục đích, yêu cầu, nội dung, phương pháp, nhờ du kích xã giúp dẫn đường cho đoàn cán bộ Tiểu đoàn 1 nghiên cứu đêm nay đoạn Đồng Lớn đến cầu Phú Mỹ để đánh một trận giao thông trên đường 15. Sau khi kết thúc hội nghị, tôi đến gặp chị Sáu Phượng:

- Nếu đơn vị tôi đánh trận này tốt, tôi sẽ đổi cho chị một khẩu Carbin tự động nhẹ hơn cây Tômsơn của chị và sẽ trang bị đầy đủ cho đội du kích xã.

Đêm, đoàn cán bộ của Tiểu đoàn, có trinh sát và tác chiến của Trung đoàn đi theo, nghiên cứu thực địa. Tôi phân công phạm vi phục kích, phương pháp tấn công cho từng đơn vị. 24 giờ, đoàn về đến chân núi. Tôi sinh hoạt lần cuối về kế hoạch thời gian, tổ chức quan sát theo dõi quy luật an ninh, lộ trình và quy luật hành quân của địch hàng ngày. Kế hoạch thời gian N và G tính từ ngày hôm sau. Xong xuôi mọi việc, theo kế hoạch bố trí của anh Bình và anh Quang, tôi đi gặp Tuyết. Anh Năm Tám - Trung đoàn trướng đêm đó không đi nghiên cứu, ở căn cứ du kích Phú Mỹ thức chờ tôi dài cổ về thông qua quyết tâm. Khi thấy anh Mô, tác chiến của Trung đoàn về, anh hỏi:

- Năm Hưng đâu?
- Ảnh đang sắp xếp công việc cho đơn vị. Xin sáng mai thông qua quyết tâm.

Anh Mô cũng ủng hộ việc “tình cảm” của tôi. Trong lúc đó tôi và Tuyết gặp nhau trên một tảng đá bằng phẳng của núi Thị Vải, vùng căn cứ của xả Phú Mỹ. Đêm ấy, trăng trong, gió mát. Sắp xếp xong mọi việc cho một trận chiến đấu sắp tới, lòng tôi củng rảnh rang thoái mái. Nhưng tôi không biết mở đầu như thế nào, bằng cách nào. Thực ra mà nói, tôi cũng thuộc loại có tướng tá hào hoa: đẹp vừa phải, sĩ quan cấp cao vì bấy giờ Tiểu đoàn trưởng là hiếm lắm. Nhưng hào hoa là vẻ bên ngoài, thật tình đối với người khác giới tôi còn nhát lắm. Lúng túng, ngượng ngập mất một lúc, mãi tôi mới được một câu:

- Các anh có ý tốt, muốn xây dựng em với anh.

Sau câu mở đầu ấy, chúng tôi tìm hiểu cặn kẽ về hoàn cảnh gia đình của nhau. Gia đình Tuyết ở xã Hòa Long, còn cả cha mẹ và các chị em. Tuyết thoát ly sớm, là du kích xã cũng được mấy năm rồi (làm y tá ờ xã).
Gần 3 giờ sáng, tôi mới nói:

- Anh mồ côi mẹ từ lúc 2 tuổi. Tứ cố vô thân, khi theo cách mạng mới 13, 14 tuổi. Từ đó đến giờ chỉ sống với tình đồng chí, đồng đội. Tình cảm riêng tư rất thiêu thốn. Nếu em thấy bù đắp được tình cảm cho anh thì thương, thương là thương Năm Hưng. Còn thương Tiểu đoàn trưởng thì thôi. Thương anh thì mới lâu bền. Chớ thương Tiểu đoàn trường rất dễ mất, chiến tranh mà, biết thế nào. Em cứ suy nghĩ thật kỹ, khoan trả lời.

Trong đêm tối, tôi nghe tiếng thờ đều đều của Tuyết dường như Tuyết nhích lại gần tôi. Tiếng em thì thào như gió thoảng:

- Em thương anh, thương hoàn cành của anh, em cảm động lắm nhưng em còn cha mẹ, mà cha em khó lắm, em còn phải xin phép, anh chờ!
« Sửa lần cuối: 09 Tháng Mười, 2012, 09:28:47 am gửi bởi macbupda » Logged

Khánh mập
Thành viên
*
Bài viết: 76


Lon ton điếu đóm!


WWW
« Trả lời #29 vào lúc: 04 Tháng Mười, 2012, 05:01:16 pm »

Theo kế hoạch, đêm 9 tháng 7, tôi tổ chức cho Tiểu đoàn hành quân từ suối Xà Môn - Gia Kốp xuống Phú Mỹ. 23 giờ, đầu đội hình đã tới gần đường 15 đoạn trận địa. Tôi cho cảnh giới hai đầu và cho anh em lót nilông lên mật đường để vượt dường. Một giờ sáng chiếm lĩnh xong. 5 giờ đã hoàn thành công sự và sần sàng chiến đấu.

Trận địa phục kích là một khu vực rừng dầu, cây thấp và thưa, xen kẽ với cỏ ống cao, địch ít nghi ngờ hơn bên. phía rừng vồng. Khoảng 6-7 giờ sáng, dân ra đường đi lại mót củi. Có tiếng người dân nói rất lớn:

- Bữa nay không có gió sao lá dầu lật ngược nhiều quá !

Hóa ra anh em làm công sự ngụy trang bằng nhánh cây dầu, không chú ý dể lá dầu lật ngược, dân phát hiện và báo dộng cho ta. Qua dường dây điện thoại, tôi chỉ thị cho anh em bí mật kiểm tra lại hết lá ngụy trang. Nếu dân không báo động, lúc nửa bọn tuần tra địch ngoài dường phát hiện thì nguy.

9 giờ, đài quan sát báo tin bọn an ninh lộ trình đi trên đường, đang thay nhau sục về phía rừng vồng, ít sang bên rừng sác. Vậy là yên tâm.

10 giờ, đoàn xe 12 chiếc có xe bọc thép, 2 chiếc đi đầu, 1 đi sau cùng. Khi địch đến cua Phú Mỹ- Đại đội 2 nổ ĐKZ chặn đầu. Toàn tiểu đoàn đổng loạt nổ súng. Bị đánh bất ngờ, quân địch bỏ xe nhảy xuống. Chưa kịp chống trả thì bị các chiến si ta đã dũng mãnh xung phong lên, diệt và bất sống gần hết.
Chưa có kinh nghiệm tháo súng trên xe bọc thép anh Giàu - Chính trị viên phó Đại đội 2 lấy súng trường Mỹ kề gần cất súng bắn đứt ra dể lấy. Giàu bị thương.
Trong số tù binh bắt được có một tên da trắng, mũi lõ. Anh em báo cáo có một tên Mỹ. Nó nghe được tiếng Việt hoảng quá la lên: “Không phải Mỹ, tôi là Pháp". Nó đúng người Pháp thật.

13 giờ, toàn Tiểu đoàn rút vòng qua núi Eo Óng về sau núi Thị Vải, tránh được trận bom 0 trước núi Thị Vải. Tiểu đoàn về đến cản cứ ở Xà Môn - Gia Kốp lúc 17 giờ, trời đang chập choạng tối.

Kết quả trận đánh: diệt một chi đội xe bọc thép 3 chiếc, 9 xe GMC, diệt một đại đội ngụy, bắt 16 tù binh có 1 tên Pháp, thu 32 súng có 4 đại liên và 4 máy bộ đàm. Một đồng chí ta bị thương nhẹ ở đùi. Trên đường hành quân về, lúc đi ngang chỗ anh Ba Nam - Chính trị viên Tiểu đoàn cho đào sẵn 7 cái huyệt, anh em nói vui: “Vậy là Chính trị viên thất nghiệp rồi”.

Út Thắng - Tiểu đoàn phó dẫn quân về. Tôi cùng trung đội trinh sát ở lại núi Thị Vải, đến gặp Trung đoàn trường báo cáo. Anh Năm Tám khen:

- Tiểu đoàn đánh tốt. Ở trên núi nhìn xuống, như xem phim chiến đấu.

Thực hiện lời hứa, tôi trao ngay cho chị Sáu Phượng một khẩu Carbin, tặng đội du kích của anh Năm Thâm 7 khẩu súng trường, trao cho anh Quang - Huyện đội trưởng hơn 20 khẩu, giao tù binh cho anh Bình tỉnh Bà Rịa giải quyết. Mọi người hồ hởi, phấn khởi. Anh Bình nói vui:

- Năm Hưng đánh một trận tuyệt cú mèo xuất sắc.

Đúng là trận này có dấu ấn của tình yêu tôi và Tuyết. Thái độ tin cậy và tình thương của Tuyết đã khích lệ tôi trước khi bước vào trận đánh. Một trận đánh nhanh và gọn đến tôi cũng không khỏi ngạc nhiên. Đúng là Tiểu đoàn 1 đã đánh tốt như nhận xét và đánh giá của Trung đoàn trưởng Năm Tâm.
« Sửa lần cuối: 09 Tháng Mười, 2012, 09:30:37 am gửi bởi macbupda » Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM