NHỮNG NGÀY TRƯỚC VÀ SAU THÁNG 4 NĂM 1975
(Hồi ký của Đại tá, TS Nguyễn Văn Khoan)
Sau khi quân ta chiếm Phước Long, cán bộ Tuyên huấn chúng tôi được phổ biến hẹp là “chuẩn bị” cho những trận mới. Trận mới là đâu? Huế? Đà Nẵng? Sài Gòn? Công việc lôi cuốn nên cũng chẳng còn thì giờ bàn bạc nhiều... Sau khi giải phóng Huế rồi Đà Nẵng, tôi cầm chắc là sẽ đến Sài Gòn. Sẽ ra sao? Giải pháp chính trị hay quân sự. Một Béclin mới - một Hà Nội 1954? Nhưng rồi cũng chỉ có ít phút suy tư thôi. Công việc cứ ùn lên, chẳng còn tâm địa nào suy nghĩ dài dài...
Đầu tháng 4 năm 1975, xe ô tô chở hàng nối đuôi nhau chờ sẵn ở mọi đường lớn Hà Nội. Tin về những đợt lấy quân mới, chuẩn bị xe cộ, tàu thuyền, máy bay, xe tăng... cứ âm ỉ mà lay động chúng tôi... Sẽ vào Sài Gòn – vào thành phố, bộ đội sẽ ra sao? Và cho đến bây giờ vẫn chưa có tài liệu gì về “nhập thành”. Kinh nghiệm vào Bắc Cạn kháng chiến chống Pháp, kinh nghiệm vào Thành của Giải phóng quân Trung Quốc “đứng gác dưới ánh đèn nê-ông?”, vào Huế năm 1968... sẽ ra sao với Sài Gòn? Liệu mình rồi đây có được vào cái thành phố tuy là của ta, có đồng chí ta nhưng “nhơ nhớp”, “tội lỗi”, “cạm bẫy”(!) vân vân và vân vân...
Vào phát thanh quân đội, được biết ngày 28, 29 tháng 4, chính phủ ngụy mới sẽ ra mắt có truyền thanh tại chỗ. Hỏi làn sóng, thời gian, tôi về tổ chức buổi thu nghe. Tối hôm ấy anh Lê Cư và một số cán bộ đã nghe buổi ra mắt của thủ tướng ngụy mới, nghe cả tiếng mưa rơi, cả tiếng sấm rền đại bác nổ đã quá sát thủ đô của Ngụy quyền...
Sáng hôm sau, đã nghe tiếng anh Cao Nham gọi:
- Đêm nay tổng tấn công Sài Gòn, cậu vào đây với mình.
Thế là tối hôm ấy, tôi là một cộng tác viên đột xuất cũng chuẩn bị chương trình với buổi phát thanh quân đội. Tôi đọc lại bài, sửa lỗi đánh máy. Tôi nhận được lời kêu gọi của Ủy ban Trung ương Mặt trận dân tộc giải phóng kêu gọi binh lính ra hàng, kêu gọi nhân dân nổi dậy. Không thấy có một nhật lệnh nào quy định vào Thành, quân đội phải làm gì. Không như năm 1954, trước khi tiếp quản, bộ đội, cán bộ được học tập, được gặp Bác Hồ... Nay, không còn thời gian nữa, hay là quên? Hay là không cần... Suốt đêm 30-4 chúng tôi ngồi bên máy, nghe tin thông báo từng bước chân của quân ta. Sáng, lăn ra ngủ... Bỗng trưa ồn ào quá, ầm ĩ quá. Bật dậy đã nghe tiếng ai đó: “Giải phóng rồi! Anh em ơi! Sài Gòn giải phóng rồi...”. Khỏi phải kể niềm vui của nhân dân. Còn tôi, tôi rất lạ là lại thấy mình bình thản quá. Vì đã biết chắc chắn cái ngày ấy rồi, Việt Nam? Hay là vì chưa hiểu hết ý nghĩa của nó? Hay là vì đã quá chịu đựng vui, buồn, tim, óc chai rồi chăng? Không rõ nữa. Chỉ biết sau khi nhận được tin ấy, tôi nghĩ ngay đến việc rời quân đội, để đi làm cái gì đó mà mình thích, như kiểu các bạn Hồng quân Liên Xô sau 1945...
Mười ngày sau Sài Gòn giải phóng, tôi được lệnh bay đi Đà Nẵng để vào Sài Gòn. Không ra Huế, tôi nghỉ tại Đà Nẵng hai ngày chờ chuyến máy bay quân sự để bay tiếp.
Hai ngày ở Đà Nẵng, quan sát việc đập phá của quân ngụy, của quân ta, nghe kể chuyện về việc “chiếm đoạt” của các vị “Việt cộng”... tôi mới thấy thấm thía về cái nỗi “quân ta vào thành” mà không được chuẩn bị kỹ.
Kéo tôi vào một kho xe honda, đồng chí trạm trưởng thông tin bảo: “Thủ trưởng thích cái nào, em lấy cho”. Tôi lắc đầu: “Mình không biết đi xe”. Vào một kho tivi, “Thủ trưởng thích loại nào?” – “Mình còn đi nữa”... Về nhà trạm, giữa trưa hè, ba anh lính quân bưu trẻ, vào một buồng con bật quạt, bật máy điều hòa... và đắp chăn ngủ. Bếp điện ninh xương, hầm thịt, nấu nước tắm suốt ngày đêm. Chặt bàn ghế gỗ gụ, cho cả Bách khoa toàn thư vào lò đun nước và chỉ giữ lại những tranh ảnh nhố nhăng của cái “tế bào” quân đội Mỹ. Tôi bỗng lại như sực tỉnh ra cái đời thường của một số ít chiến sĩ và sĩ quan thiếu học vấn, thiếu lương tâm và đạo đức... và nghĩ đến những câu nói “nhân danh”, “vỗ ngực” rất gương mẫu “lập trường” của một số cán bộ “nói nhiều, ăn nhiều” nhưng đầu óc làm việc ít...
Lên máy bay ở sân bay Đà Nẵng, lòng tôi bỗng lại bình tĩnh hơn, dù có chút xao xuyến, không hiểu rằng ở Sài Gòn có cái cảnh Đà Nẵng không? Và chấm dứt chiến tranh rồi, quân đội và đất nước sẽ ra sao? Và cả mình nữa: Bức tranh Đà Nẵng đã vấy bẩn trong tâm tư của những người chiến thắng ư?
Tháng 4-1994