Ơn giời Thị xã Bạc liêu và nhà công Tử Bạc liêu NAY cũng có đôi phần đổi thay theo hướng phát triển tốt . Cách nay 10 năm tôi phải làm việc dưới đó suốt . có ở lâu tại thị xã này mới thấy buồn .Toàn bộ nội ô thị xã có diện tích bằng cái gọi là phường 7 (phan tây Hồ) Q.Bình Thạnh .tphcm . nơi có quán lẩu trâu Tám KHUYNH ấy. hay nói cách khách thị xã bé bằng cái lòng bàn tay ấy . chỉ cần sống ở đó khoảng 15 ngày là toàn dân thị xã nhẵn mặt nhau .
dân tình tại đây thuộc ba nhóm chính : VIỆT -MIÊN -TRIỀU CHÂU . nhưng nhiều nhất vẫn là Triều cách xưng hô trong toàn thị xã ảnh hưởng nặng bởi Tiều , thay vì ở nơi khác gọi nhau bằng anh với chị ,thì ở đây gọi là chế với hia (chế là chị ,hia là anh) . Cũng vì đông người hoa ,và họ làm ăn tương đối khá giả hơn người Việt và MIÊN ,nên chuyện hôn nhân dị chủng giữa trai người hoa và gái đẹp người việt diễn ra nhiều . Cô dâu người việt lên xe bông (hoa) với chú rể người Triều mà sau lưng vẫn văng vẳng câu cải lương buồn của chàng trai si tình người Việt :
...." Em ơi nước mắm Việt nam đâu có thua gì " tàu vị yểu" ....Mà sao em nỡ bỏ anh theo một gã ba.... tiều...."
Đặc sản ở Bạc liêu thì chỉ có thịt trâu luộc ,chấm với cơm mẻ , hoặc trăn con nướng lá lốp (con trăn bằng ngón tay nướng trên vỉ than rồi ăn ). còn giới bình dân thì chỉ ăn chuột ,chuột nướng ,chuột xào, chuột rô ty, chuột nấu canh , thậm chí đến quán bia ôm thực đơn vẫn cứ là chuột rô ty ( ngoài bắc gọi là chuột rán- hay áp chảo gì đó ). Mà chính quyền các cấp dưới đó hết sức lỏng lẻo ,một cái thị xã nho nhỏ mà phải có hơn ba chục quán bia ôm . trong quán thì đông đặc tiếp viên nữ nhưng tuyệt nhiên không bị cơ quan chức năng sờ tới.
Nếu ai đã từng đọc truyên :" Cánh đồng bất tận " của nhà văn nữ Nguyễn Ngọc TƯ là người địa phương thì sẽ thấy đúng như thực trạng và mới thấy hay của nội dung cuốn sách . do vậy cuốn sách này giành được giải nhất của hội văn nghệ tỉnh sau nhiều tranh cãi . nhưng rất tiếc khi chuyển thể từ truyện thành phim đạo diễn chưa chuyền tải được 1/2 cái hay của truyện "người đàn bà cười sáng một khúc sông ".
VỀ NHÀ CÔNG TỬ BẠC LIÊU :
Chỉ là một căn nhà cũ kỹ xây cách nay hơn trăm năm màu vàng đất ,với kết cấu một trệt một lầu khoảng 500 mét vuông ,cả khuôn viên sân vườn là chừng 1000 mét vuông . trông rất tầm thường thua một căn nhà giàu thời nay . nhưng dù gì căn nhà ấy cha mẹ công tử xây dựng năm 1917 - khi nhân dân xung quanh vùng tuyệt đại đa số vẫn còn đóng khố hoặc chỉ có áo bà ba vải tám đen. Những năm ấy chủ căn nhà này được đánh giá là giàu nhất vùng , và nhiều giai thoại về việc phá của ,của cậu con trai là công Tử trần văn Hinh được nhân dân đồn thổi thêu dệt vẫn còn lưu truyền cho đến ngày nay .
sau hòa bình 1975 nhà nước ta đánh tư sản thu căn nhà này dùng làm khách sạn công :
.
Từ thị xã bạc liêu xuôi quốc lộ 1A về phía nam ,đi đúng 57 cây số nữa qua Cầu Trà kha ,qua cầu Sập ta dến được thành phố Cà mau , nơi tận cùng của đất nước VN trên đất liền , VIỆC tp biển cà mau như thế nào tôi không dám nói vì để dành cho bác chủ thớt H3.HÙNG . Tóm lại nói gì thì nói đời sống nông dân ở các tỉnh đồng bằng sông cửu long còn khó khăn và lạc hậu lắm - còn lâu lắm mới được bằng thành phố bây giờ .
Ở Bạc liêu cá nhân tôi có rất... rất nhiều kỷ niệm buồn ,sau đây là một kỷ niệm buồn trong số đó :
Cách đây hơn 10 năm tôi phải đi mở rộng thị trường cho một công ty nước ngoài mới vào làm ăn ở việt nam Ngoài Sài gòn và cách tỉnh miền tây ,về đến thị xã Bạc liêu tôi phải mướn một căn nhà khoảng 100 mét vuông làm văn phòng và kho cho CTY . Cứ 15 ngày một lần tôi phải về lại Sài gòn để đem tiền của các ông bà chủ từ nước ngoài xuống bạc liêu trả tiền cho công nhân và các khoản phí khác . Khoảng 6 tháng sau , Biết được điều ấy một nhóm dân bất hảo xung quanh nơi tôi mướn nhà ,gài người và gái đẹp phục rượu cho tôi thật là say . sau đó nửa đêm cạy cửa vào văn phòng lấy một xe 2 bánh của tôi và toàn bộ tiền bạc của công ty tôi mới đem xuống ( một số khá lớn .) . sáng sớm ngày hôm sau ,khi tỉnh rượu tôi thấy cửa chính bị cậy mở toang tất cả những gì có giá trị không còn . quần áo và giấy tờ vứt đầy nhà . khi tôi hô hoán mọi người xung quanh xúm lại an ủi ,"...thôi của đi thay người ,cũng may mà đêm qua chú không tỉnh giấc , nếu tỉnh rượu đêm qua chắc gì còn sống" . Tôi ghe an ủi càng thêm chua sót còn ai vào đây mà biết tôi ở một mình, một nhà và mới mang tiền của công ty từ sài gòn xuống ," còn ai trồng khoai đất này..". nhưng có bắt được quả tang người ta đâu mà ý kiến ý cò .
Để công khai hóa chuyện bị mất trộm ,tôi có trình báo với CA phường 7 gần đấy . một lúc sau ca phường xuống chừng 5 người lập biên bản ghi nhận sự việc , thấy có vẻ nghiêm trọng khoảng một tiếng sau CA tỉnh bạc liêu kéo xuống một tổ công tác gần 10 người nữa , các anh cũng lăng xăng lít xít , khám nghiệm hiện trường lập biên bản cả buổi làm tôi tốn mấy chầu nước và cơm trưa cho các anh .( tuy hết tiền nhưng vẫn đủ tư cách mua thiếu-chịu) . kết quả là rơi vào im lặng không bao giờ tìm ra manh mối vụ trộm . Tờ biên bản bây giờ tôi vẫn còn giữ cùng với cà vẹt chiếc xe .
Còn phần tôi biết không thể sống được ở địa bàn tỉnh Bạc liêu nữa ,nên đã chuyển qua tỉnh khác làm ăn .
Về phần khắc phục hậu quả cho công ty đã có gia đình và cha mẹ tôi lo..........