Các bác chuẩn bị nhiều đá vào, vua Sihanouk bắt đầu có nhiều lời nói nặng ký về VN vì ông ta là chủ tịch liên minh 3 phái mà. Lần này yta không cắt câu nào hết, coi các bạn có ý kiến gì
.
Nguồn
http://www.youtube.com/watch?v=mU6VC99gEgcCuộc Tổng tiến công vào Campuchia của Việt Nam - Tập 31. Cảnh trại tỵ nạn: Mặc dù nạn bạo hành vẫn tiếp diễn, trại tỵ nạn ở biên giới vẫn cần thiết vì dân chúng đã có chỗ để giải quyết nạn đói. Hội cứu trợ quốc tế Lions cũng đã có thể gởi qua ngã VN, nhưng cứu trợ trực tiếp ngay nơi bị khủng hoảng dọc biên giới Thái đã chứng minh là rất hữu hiệu. Bên cạnh việc cung cấp thức ăn cho người tỵ nạn, trại cũng tạo một "nhịp cầu" cung cấp gạo và các thứ khác cho nội địa K.
2. Cảnh đường mòn buôn bán trong rừng: VN không cho phép sử dụng xe cộ và tàu lửa, cho nên tất cả dựa vào xe bò, xe đạp và đôi chân của dân K. Tới khoảng trăm ngàn con buôn trên đường mòn tiếp tế, hành trình đi và về ngang biên giới có thể kéo dài 2 tuần lễ cho mỗi một phía của lộ trình, có nhiều người dùng con đường qua 1 nước thứ ba thì còn lâu hơn nữa. Trong 1 năm có cả 150 ngàn tấn gạo đã đi qua "nhịp cầu" này, ngoài gạo ra còn có hàng lậu khác như thuốc lá, vải màu, dây câu, thuốc men, băng nhạc. Hầu như không có hàng Thái nào mà không được mua để đưa qua biên giới.
3. Cảnh xe chạy có em bé kiểm soát và que chọc: Khi các con đường mòn này hợp lại thì có 1 trạm kiểm soát trước khi đưa vào thị trường các khu dân cư. Bộ đội VN không chính thức cho phép cứu trợ hay buôn bán qua ngã biên giới cho nên thỉnh thoảng họ chận lại bằng cách cắt các đường mòn và tấn công trại tỵ nạn dọc biên giới, nhưng nói chung họ cũng làm ngơ vì đó là con đường sinh tồn cho Kampuchia và rồi nó đi thấu tới VN.
4. Cảnh chợ đang xây bỏ dở: Mỉa mai thay, nước Kampuchia đã trở về tư bản chủ nghĩa trên diện rộng. Trong hoàn cảnh thiếu thốn của kinh tế, cái sức lực sinh lợi duy nhất là trục lợi, nếu đem so sánh lợi nhuận chợ đen thì rất ít người muốn làm việc ở đồng ruộng hay công việc của chính phủ. Kampuchia không có gì để xuất cảng lấy ngoại tệ, họ chỉ có vàng là dùng để trao đổi mua hàng hóa qua biên giới. Đây là một gia đình làm vàng khi chiến tranh đến tàn phá và đã từng là tay chân Pôn Pốt.
5. Phỏng vấn ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch: phóng viên hỏi: Chiến dịch quân sự lật đổ Pôn Pốt thực hiện trong 2 tuần lễ, nhưng nạn đói xảy ra sau đó trong 2 năm, tại sao vậy? Ngoại trưởng NCThạch trả lời: Thực phẩm? Tôi muốn nói là VN Lào Kampuchia đã bị chiến tranh tàn phá, vậy thì khi các nước Châu Âu bị thả bom trong vòng 5 năm, còn chiến tranh ở VN Lào K. bị bom gấp đôi chiến tranh thế giới thứ 2. Nếu các nước châu Âu cần 5 năm tái thiết đất nước thì chúng tôi phải cần ít nhất 30 năm! Hoặc hơn nữa vì chúng tôi bị đánh bom hơn nơi nào khác trong thế giới thứ 2. Phóng viên: Và còn chuyện khủng hoảng, khủng hoảng ấy, kéo dài trong 2 năm, tại sao lại không được đối phó ngay? Ngoại trưởng NCThạch trả lời: Tôi thiển nghĩ nếu chúng tôi không giúp thì họ đã không tồn tại rồi. Vào năm 1979, họ gần như chết đói ngay từ khi chế độ Pôn Pốt cầm quyền từ 1975 kia. Và các nước XHCN đã đến giúp, và các nước khác trên thế giới, các nước Châu Âu. Kampuchiakhông thể tự cứu sống họ!
6. Alan Dowson: Không cần phải hỏi ai cũng biết bộ đội VN cần phải ở K. trong 1 thời gian cần thiết nào đó để chận không cho Pôn Pốt thay thế, VN rút quân thì chính phủ Heng Somrin sẽ sụp đổ, nhưng tôi nghĩ câu hỏi đòi VN rút quân hoàn toàn ngay không thể đặt ra một cách đơn giản vậy. Khi nghiên cứu lịch sử VN đối với Kampuchia trong vòng 700 năm trở lại đây, những người chinh phục VN luôn đưa dân đến lập nghiệp trước rồi quân đội đến sau. Lần này thì ngược lại, quân đội đã đến trước, xâm chiếm Kampuchia, và lần lần đô hộ và người Việt đến sinh sống làm việc khắp Đông Dương. Công dân Đông Dương nhưng có nguồn gốc Việt!
7. Cảnh múa rối đường phố K: lời của vua Sihanouk: "Cách tiếp cận của Heng Somrin rất là khốn khổ, vì Heng Somrin là chính phủ bù nhìn. Người K. đang đánh mất bản sắc riêng và mất độc lập. Bây giờ Việt Nam đang cố ép buộc người K. theo lối sống Việt, theo kiểu XHCN của Việt Nam và Liên Xô v.v... Người K. không thể thấy vui vì chuyện này. Và càng ngày càng nhiều người VN đến lập nghiệp, nhân dân K. trở thành nô lệ cho Mátxcơva, cho Hà Nội. Số phận của Kampuchia sẽ như miền Nam VN, mà miền Nam VN trước đây chính là miền Nam Kampuchia!"
8. Cảnh bộ đội VN ở Angkor: Khi quân đội mới tới đây, trước tiên họ giải phóng K. một cách rất đáng khen, họ cho phép tự do đi lại, cho phép thờ cúng theo Phật giáo, và cho phép cả chợ đen, họ áp dụng phần nào chủ nghĩa cộng sản của họ lên trên cái nền cai trị còn sót lại của Pôn Pốt. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Khi nạn đói ở K. bị đẩy lùi thì thế giới lại mất chú tâm đến vấn đề Kampuchia. Trong khi đó bộ đội VN vẫn ở lại chiếm đóng, càng ở lại họ càng gây thêm căm phẩn, họ đã bắt lính, giam tù chính trị và bí mật bắt bớ và tra tấn. Không phải vô lý mà sự phản kháng đã tăng lên.