VoVanBe
Thành viên
Bài viết: 49
|
|
« Trả lời #258 vào lúc: 19 Tháng Mười, 2012, 09:41:15 pm » |
|
Sau 1 thời gian tạm ngưng đánh phá tuyến biên giới An Giang. Đêm hôm đó đang trong ca trực gác của tôi, lúc này đã là 2h sáng nhìn qua nhìn lại chỉ có 3 thằng ngoài chốt, là tôi thằng Hùng và thằng Minh, tất cả bọn nó đều đang ngủ say trong Trạm Du Kích hoặc đang nhâm nhi ly rượu đế với mấy ông Khmer chạy tị nạn ngoài sau trại tị nạn dã chiến. Vì lúc nãy cũng có tí hơi rượu nên con mắt tôi cũng hơi lim dim, 2 thằng nó thì đã ngủ gục từ lâu, chỉ có tôi là tuy mắt lim dim buồn ngủ nhưng không ngủ được vì tôi mà ngủ nữa thì ai canh gác. Bỗng đột nhiên tôi suy nghĩ ra 1 trò quậy tụi nó, ý định của tôi lúc đó là nổ 1 loạt súng để cho tụi nó tỉnh dậy hết, có ai hỏi thì nói dối là gặp vật gì cử động tưởng quân địch mò sang nên bắn đại cho tụi nó hết hồn chơi, thế là tôi lên đạn nhưng chẳng biết bắn vào đâu, thế là tôi nhắm đại ra phía cánh đồng biên giới bắn chơi cho vui, vừa bóp cò bắn được 1 loạt khoảng 4,5 viên bỗng nhiên từ đâu cả chục tiếng súng trước mặt rộ lên cách chốt tôi chỉ khoảng 30 mét, gần bờ kênh, chết cha Pốt nó rình mình nãy giờ không ngờ tui bắn chơi để chọc tụi ngủ gục ai ngờ bắn ngay ổ tụi Pốt nó bắn lại, tôi núp xuống công sự, 2 thằng kia cũng chồm dạy chụp súng hỏi chuyện gì vậy tôi nói Pốt tấn công chứ gì kêu thằng Minh chạy về cấp báo, còn tôi với thằng Hùng núp đó canh coi tụi nó có xung phong không, 2 thằng cũng bắn trả được vài viên đạn thì thấy chúng nó la trô trô vang trời, tiếng trô vừa cất lên là 2 thằng tôi cong đít chạy vào trong hết bỏ chốt luôn, chạy được nửa đường thấy tụi nó chạy ra 2 thằng tôi kêu tụi nó chạy ngược lại chiến hào trong Trạm Du kích nhanh, tụi Pốt đang tràn lên, thế là cả lũ quay lại chạy vào hết. Chạy vào được tới trong thì nghe ở phía sau mấy người Khmer tị nạn hoảng loạn chạy nhốn nháo phía sau, tôi chạy thẳng ra sau kêu bọn họ bình tỉnh im lặng anh em Du Kích đang chặn tụi Pốt lại rồi, chút xíu nữa là bộ đội chủ lực qua tới liền bà con an tâm, lúc đó có mấy ông Khrme khoảng 7,8 ông gì đó chạy lại chỗ tôi nói là cho họ chiến đấu tiếp chúng tôi, tôi nhìn họ 1 lúc rồi chẳng nghĩ ngợi gì hết lùa họ vào trạm Du Kích, trong đó còn cả kho súng chưa kịp nộp lên cho Huyện Đội, lấy cho mỗi ông 1 cây và 2 băng đạn rồi lùa mấy ông nội đó ra ngoài chiến hào hết, tôi làm chỉ huy mấy ổng, vừa ra tới chiến hào anh Huy liền chửi tôi, " Mày có điên không mà đưa súng cho bọn nó, lỡ có thằng nào làm phản thì sao", tôi nói tụi nó không dám đâu có thêm người càng tốt rồi tất cả cũng tập trung vào trận chiến. Bọn Pốt chiếm được chốt tiền tiêu rồi nhưng chưa thấy thằng nào xung phong vào đây hết mà chúng chỉ bắn vào, khoảng 10 phút sau bỗng nhiên bọn chúng bắn mạnh vào rồi từ phía trước mặt và xéo về phía trái bọn chúng ùa vào đông lắm, khoảng trên 50 thằng vừa chạy vào vừa bắn chí chóe, bọn tôi khỏi ai nhắc ai cũng đáp trả bọn chúng pằng ... pằng, chéo ... chéo. Mấy ông Du Kích Campuchia tôi mới thu nạp khoảng 20 phút trước cũng bắn rất hăng, tôi thấy có ông đứng thẳng người lên ngắm bắn luôn chứ không ngồi dưới công sự nữa, bắn rất chuyên nghiệp và thành thạo, rồi chắc chắn trong số này có mấy ông lúc trước đi lính cho Pốt chứ gì nữa, bắn được 1 lúc thì thấy tụi nó không vào nữa vì chắc bọn nó thấy ta chống trả mạnh quá. Khi quân địch có dấu hiệu bỏ chạy lại thì anh Huy nhắc anh em là khi nào anh hô xung phong là tất cả ùa lên bắn mạnh vào đẩy chúng ra khỏi chốt tiền tiêu luôn. Khi anh Huy vừa la xung phong, bọn tôi nhào lên hết nhưng mấy ông Campuchia chưa thấy nhào lên, chắc họ bị bất ngờ, khoảng vài giây sau thì họ cũng nhào lên vừa chạy vừa la trô ... trô. Bọn Pốt ngoài chốt nghe quân ta xung phong lên thì cũng bỏ chốt chạy được 1 đoạn lại nghe mấy ông nội này la trô ... trô tưởng có viện binh đến tiếp viện đánh bọc sườn quân ta, thế là bọn chúng không chạy nữa mà nằm xuống bắn lại chúng tôi, báo hại chúng tôi không lên được mà phải chui vào góc dừa núp hết, thiệt là mệt mấy ông nội Campuchia này, đang hù tụi nó bỏ chạy gần chiếm lại được chốt tiền tiêu rồi bị mấy ổng la trô ... trô cái tụi kia như được lấy lại tinh thần không chạy nữa. Lúc này có ông Campuchia kia hỏi tôi sao mấy ông không lên tiếp tụi nó đang chạy mà, tôi nói không thấy nó nghỉ chạy nằm bắn lại rồi à mấy ông có giỏi thì lên trươc đi tui theo sau, cứ tưởng là ông im lặng nghe theo tôi ai ngờ ông cầm súng vừa bắn vừa chạy lên trước rồi mấy ông Campuchia kia cũng chạy lên theo, chúng tôi thấy vậy cũng chạy theo luôn, la xung phong van trời, tụi Pốt mới chịu chạy tiếp, rượt tới chốt rồi anh em phóng xuống chốt nằm bắn theo không rượt nữa. Lúc này tôi mới lấy lại bình tĩnh hỏi mấy ông Campuchia đó, bộ lúc trước mấy ông có đi lính Khmer Đỏ hay sao mà bắn súng hay thế, mấy ổng gật đầu lia lịa, rồi nói là tại bòng không biết chứ tụi lính Khmer Đỏ mấy tui hiểu hết vì lúc trước chúng tôi cũng từng đi lính Khrme Đỏ mà, tụi nó chỉ được cương 1 chút thôi nếu mình mềm là tụi nó cương tiếp còn mình cương lại với nó là nó chạy hết. Tôi gật đầu thán phúc mấy ông này, đúng là cựu binh Khmer đỏ có khác, chẳng những am hiểu được bản tính của tụi Pốt mà còn chiến đấu rất gan không biết sợ chết là gì. Tính về phần máu lửa thì tụi Du Kích bọn tôi còn thua mấy ông đó xa.
|