Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 05:05:55 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Khi người lính trở về gia đình  (Đọc 283118 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
tuanb5
Thành viên
*
Bài viết: 610


« Trả lời #290 vào lúc: 16 Tháng Giêng, 2013, 09:53:21 pm »


  Mới đây, có dịp qua thị xã Tuyên Quang...

Tuyên quang là tỉnh có nhiều đòi, núi, rừng cây...Đặc biệt rất nhiều đồi cọ.
Những đồi cọ rất đẹp khi ánh hoàng hôn buông. Những tán lá đung đưa, phản chiếu lấp loáng nắng nhạt cuối ngày trong không gian tĩnh lặng. Bác baoleo chớp được cảnh này thì tuyệt đấy.
À, bác có thấy sự khác nhau giữa đồi cọ Tuyên quang với đồi cọ các tinh lân cận không? (Thái nguyên, Phú thọ chẳng hạn)
Logged

Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #291 vào lúc: 17 Tháng Giêng, 2013, 09:08:56 am »

   Bác Baoleo và các bác cảm nhận về Tuyên quang quê em còn hơn cả ...em vậy !

   Đúng là trong cuộc chiến tranh BGPB lần 2 tại Hà Tuyên thì Tuyên quang là điểm cuối của tuyến 1. Những bác CCB Hà giang đã từng đi qua thì đều có ít nhiều cảm nhận và kỷ niệm về vùng đất miền núi - bán trung du này. Cám ơn các bác và mong các bác có nhiều dịp hơn nữa ghé qua quê em chơi !

Chút hình ảnh rừng cọ đồi chè, cung đường này chắc các bác hành quân ngày xưa lên vị xuyên đều đi qua đây, đoạn Hàm Yên . gần QYV 93 .



Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
baoleo
Trung tá
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #292 vào lúc: 17 Tháng Giêng, 2013, 10:19:02 am »

@ Các bác nguyenquangtri, tuanb5, LinhQuany: các miền quê, mà bàn chân chiến binh chúng ta đã đi qua, đều đẹp phải không, các bác.
Muốn mượn ý của 1 nhà thơ, để nói rằng: mỗi miền quê ta qua, đều bỗng hóa tâm hồn. Và ta đều mong muốn nơi ấy, có người vẫn còn nhớ ta, để nhắn cho ta: nơi đây, gió mùa vẫn thổi.
Và đặc biệt nhớ nhung, vẫn là cổng ngôi làng quê ta.

Đây là cổng làng Kim Liên, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên trong tuổi thơ ở đây.
Cổng làng thời bé thơ của baoleo, cũng đã thành nơi chắn tầu, mà không còn cánh cổng như các làng khác.
Chỗ chắn tầu này, là nơi baoleo lẫm chẫm ra ngóng mẹ đi làm về, với câu hát bi bô:
-…..Có áo mới mẹ may cho – nhiều hoa tím hoa vàng
       Nhớ lúa xanh xanh khắp đồng làng…..

Và chỗ chắn tầu này, cũng là nơi, baoleo ra nghe hóng bài hát, qua loa phát thanh ở đầu ô -  cửa ô Đồng Lầm:
-….Mũ vàng – sao sáng – mắt ngời ngời
      Trông xem – kìa anh bộ đội đã trở về đây…..
(lời của bài hát Con trâu sắt)
, để đón cha baoleo về nhà.
Với tâm hồn thanh khiết, nhờ những câu hát trong trẻo của tuổi thơ, baoleo tôi cùng với biết bao trai làng, đã lớp lớp đi qua cổng làng, lao vào chiến trận mịt mù lửa đạn, không chút đắn đo.
Nay, tuổi thơ đã đi qua, cha baoleo đã vững bước chinh biên nơi xa xôi với các đồng đội đã hy sinh, còn mẹ baoleo cũng đã già.
Sáng nay, đi làm qua đây, chợt nhớ về những điều đã qua.
Và muốn nói với chính mình: mình hãy sống đẹp cho thời gian bây giờ nhé.
 


Logged
baoleo
Trung tá
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #293 vào lúc: 18 Tháng Giêng, 2013, 09:13:57 am »

Tuyệt vời.
Hôm nay Hà Nội không còn mưa.
Qua một đêm gió mùa vẫn thổi, Hà Nội sáng nay khô-sạch lạ thường.
Những cơn gió mùa, khô lạnh, làm xao xác vòm lá trên đầu. Những cây bàng vươn cành lá khẳng khiu, không còn bị chìm trong làn mưa bụi ẩm ướt,  không còn làm cho ta thấy cảm giác mệt mỏi bởi sự cuối mùa.
Gió mùa khô lạnh, cuốn theo những chiếc lá giòn, như gửi vào không gian những lời thì thầm mong manh.
Mùa đông Hà Nội lạnh, nhưng khô thoáng, rất gợi nhớ về những mùa đông lạnh ở các đất nước xa xôi, nơi bàn chân ta đã lướt qua.
Và ngày mùa đông Hà Nội khô lạnh, gợi nhớ cho ta rất nhiều cảm xúc, về chiếc lá khô bay trong khung trời mùa đông.
Và bạn có bao giờ ngước nhìn lên bầu trời không?
Bạn có thấy không, một chiếc lá đang xoay tròn trước gió, chiếc lá cuối cùng.
Ngày hôm qua, trên cây sấu già cao khẳng khiu, rung rẩy trước cơn gió cuối mùa, vẫn thấy còn 1 quả sấu chín mọng và môt chiếc lá đơn côi.
Chiếc lá đã đẫm ánh vàng, tưởng chừng như chỉ cần có 1 làn gió nhẹ, chiếc lá cũng có thể rời cành ra đi.
Nhưng không, dù đã úa tàn, nhưng chiếc lá sấu già vẫn kiên gan ở lại. Chiếc lá cuối cùng, đã ánh lên mầu vàng nâu, cuộng lá không còn gắn chặt vào cành cây khẳng khiu nữa. Nhưng chiếc lá vẫn hiên ngang ưỡn ngực ra trước gió, xoè hết bản lá ra để che cho cô sấu chín căng mọng, khỏi rùng mình trước cơn gió cuối thu.
Bản tính của kẻ kiêu bạc là thế. Sẵn sàng cháy hết mình cho cái đẹp. Cho giù biết có thể phải ra đi sớm hơn, nhưng kẻ kiêu bạc không thể để cho cái đẹp phải ra đi trước mình.
Thế nhưng, đêm hôm qua, cô sấu chín mọng đã ra đi nơi phương trời xa thẳm. Cô đã đến một nơi mà chiếc lá cuối cùng chẳng còn nhìn thấy được.
Và hôm nay, theo cơn gió cuối mùa, chiếc lá quyết định ra đi. Để tìm cô sấu chín, để tiếp tục làm công việc của chàng lá kiêu bạc: cháy hết mình vì lẽ đẹp trên đời.
Và bạn có bao giờ ngước nhìn lên bầu trời không?
Bạn có thấy không, một chiếc lá đang xoay tròn trước gió, chiếc lá cuối cùng.


Logged
nguyenquuangtri
Thành viên
*
Bài viết: 467


« Trả lời #294 vào lúc: 19 Tháng Giêng, 2013, 05:38:07 pm »

Bác lính quân y chụp bức ảnh chuẩn ghê, một khung hình nhỏ hẹp mà đả đủ để nhận biết vùng đất tuyên quang không lẩn vào đâu được .cảnh vật trong ảnh thấy nên thơ một màu xanh của hòa bình ,nét uốn lượn mềm mại của đồi chè vùng đất trung du .cộng thêm nhửng cột điện vươn cao hiện đại ,nhịp sống trong ảnh như hòa quyện vào nhau và con đường uốn cong như dẩn dắt con người ta khám phá nhửng nét đẹp bí ẩn phía trước.
Logged
baoleo
Trung tá
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #295 vào lúc: 22 Tháng Giêng, 2013, 08:41:33 am »

Cà phê sáng nào, các chiến hữu.
Quán vắng - nhạc Trịnh - sương mù mềm trong ánh bình minh.
Hương thơm cà phê sữa nóng, dẫn hồn ta về miền gió mùa đang thổi.
Rồi: ú u u.
Tiếng chuông điện báo tầm, phảng phất như hồi còi báo động, ở chiến hạm năm nào.
Không còn khẩu lệnh: toàn hạm -  vào vị trí !!
Chỉ còn tiếng giầy cao gót rơi mềm trên thảm sàn, làm mờ đi nhịp bước chậm rãi của ta, và tiếng ta như cơn gió thoảng: hôm nay, cố kiếm được thêm, vài cân gạo, cho bu cháu ở nhà.



Logged
huonghn76
Thành viên
*
Bài viết: 1166


WWW
« Trả lời #296 vào lúc: 22 Tháng Giêng, 2013, 09:10:00 am »

           
                                 Chào các bác
                  Tiết trời Hà nội ngày giưã mùa đông hanh hao ,nhưng hôm nay cũng có ấm lên đôi chút , bác Báo Leo lang thang rồi ngồi quán cóc với ly cà phê và nghe nhạc Trịnh .Còn tôi nhớ lại mấy câu thơ của Nguyễn Bính ,viết trong tâm trạng giữa mùa đông của ông . Ghi lại không biết có chuẩn hay không .
                              Thu qua trên những cành bàng .
                              Chỉ còn mấy chiếc là vàng mà thôi
                              Hôm qua đã rụng một rồi .
                              Lá theo gió cuốn ra ngoài thôn Trang...
Logged
baoleo
Trung tá
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #297 vào lúc: 30 Tháng Giêng, 2013, 09:16:36 am »

Viết trên những nẻo đường sơn cước.




Như một mối nhân duyên, năm nào cũng vậy, mỗi khi Tết đến – Xuân về, baoleo tôi lại có dịp lái xe trên các cung đường rừng núi.
Kể cũng hơi lạ, khi mà baoleo tôi – một tư dân phố thị, thời trai tráng là lính Hải quân, lại luôn luôn yêu thích khung cảnh núi rừng.

Có lẽ chăng, đứng trước khung cảnh núi rừng, ta như cảm thấy mình nhỏ bé lại, trước khung cảnh thiên nhiên hùng vỹ. Cảm thấy mình nhỏ bé, để bớt đi nỗi niềm tinh tướng, nếu có chăng và phát xuất ở trong người.

Cũng có thể chăng, mùi không gian tươi nguyên, luôn gợi nhớ về mùi hăng hăng của cỏ tươi, bay lên dưới gót giầy tân binh, trong đội hình trung đội, trên đường hành tiến ra thao trường. Mùi của cỏ tươi, mùi của núi rừng, như gợi nhớ về mùa của tuổi xuân, thời của  những gã trống choai - những chàng tân binh, vốn coi cấp tướng cũng chỉ hơn ta vài cái gạch mà thôi.

Cũng có thể chăng, núi rừng xanh ngắt, luôn làm ta nhớ về 1 bản làng xa thẳm.
Nơi ấy, có một người con gái-đã qua tuổi thanh xuân, đang ngồi co ro bên bếp lửa hồng trên nhà sàn, tránh rét.
Tay người ấy run run, lần mở tấm vải khăn mùi-xoa, được làm từ một vạt áo nhà binh, có thêu hình chiến hạm với sóng biển xanh, trong đó gói 1 tấm huy chương Chiến sỹ đã cũ mèm, và 1 vài tấm ảnh, thời con gái- chiến sỹ của nàng.
Và ta đoan chắc rằng, trong cái mùi xoa ấy, thế nào cũng có 1 mẩu ảnh bé xíu của ta, được nàng cắt ra từ tấm hình chụp chung toàn đơn vị.

Cũng có thể chăng, đến với núi rừng, là được hòa mình vào cây cỏ, được hòa mình vào núi rừng, được thấy chính bộ dạng của ta, chứ không phải là mờ mờ nhân ảnh của một ai đó, lờ đờ hiện qua những làn khói xe hơi.
Được nghe thấy chính lời ta thì thầm với cây cỏ, mà không bị át hoặc chìm đi trong tiếng ‘pim pim’, hoặc tệ hơn, trong tiếng trống gõ ‘thụp thùm’ của dàn ka-ra-o-kê kế bên.
Và hiếm lắm, sẽ lại được hít thở hương hoa núi rừng, mùi hoa chuối rừng cũng được. Chứ đừng bắt bắt hít mãi mùi Chanel 5, hoặc Baldessarini hay Kenzo.

Và ở một nốt vỹ thanh trầm, khi đến với núi rừng, ta lại mong được hòa hòa mình vào một phiên chợ vùng cao.
Phiên chợ ấy, có mùi nấm hương rừng, mà thủa binh đao, thời còn khoác binh phục của triều đình, có lần ta đã mua về, làm quà cho mẹ nấu miến Tết.
Phiên chợ nơi ấy có mầu sắc thổ cẩm, những mầu sắc bất chấp quy luật phối mầu của các Viện sỹ hàn lâm. Xanh chói lóa, bên cạnh đỏ thắm sắc cờ. Nhưng thế mới là mầu, thế mới thiên nhiên. Chứ không bàng bạc, nhờ nhờ, như các bức tranh quốc doanh được phân phối thủa nào.
Phiên chợ ấy, ta được nghe những tiếng ríu rít của các noọng, các nường. Những âm thanh bay ngân hết lồng vực của ngữ âm, mà không bị nén dồn, bởi nguyên tắc ngoại giao của văn phòng nước ngoài.
Phiên chợ ấy, có thể có bạn, mà nhà ở gần phiên chợ ấy, dắt ta đi mua một ít trái cam vàng, vài mớ cải Mèo xanh, hay ít hạt mắc khén nâu đen. Những sắc mầu và sản vật núi rừng, gợi nhớ về những bữa cơm, trên các nẻo đường hành quân miền núi rừng Hà Tuyên, thời biên giới chiến tranh, mà ta đã đi qua, lúc bạn còn bé tý ấy.

Cuối năm nay, cuối năm con Rồng 2012, thay vì ngược lên các miền núi rừng ải bắc, baoleo tôi lại lái xe dọc các miền rừng bạt ngàn - dọc con lộ Hồ Chí Minh, xuôi nam.
Núi rừng của các miền quê, đâu cũng như nhau. Rừng xanh, núi thẳm, mây bay trắng trời.



Miền sơn cước, luôn là nơi tâm hồn trẻ lại.
Miền sơn cước, luôn là nơi ta được gột rửa cát bụi trần ai, để thêm căng tràn sức sống, chuẩn bị cho một năm sắp đến, năm con Rắn, với những thách thức đang chờ.
Miền sơn cước, luôn là nơi đem đến niềm hy vọng, về một nỗi nhớ nơi xa thẳm. Nơi ấy, gió mùa luôn thổi.
Miền sơn cước, luôn gợi nhớ về một thời kỳ đầu hòa bình. Thời ấy, tháng 3 năm 1958, tại huyện Hương Hoá, tỉnh Phú Thọ, Bác về thăm và làm việc các chiến sỹ từng đánh trận Điện Biên, như cha tôi. Tại đây, Người gặp gỡ các cán bộ chủ trì, trực tiếp giao nhiệm vụ cho sư 316, trở lại chiến trường Điện Biên, để khai hoang làm kinh tế.
Và nơi ấy, thời ấy, đã cho ra đời những câu hát trong veo của nhạc sỹ Trần Chương, trong bài hát ‘Con Trâu sắt’:
Pì noong- lé ỉnh- noóng ơi
Rừng hoang biến thành đồng lúa xanh
Tây Bắc thanh bình yên vui
Nông trường lúa mọc
Máy cày vang reo….

(Xin mời các bác nghe bài hát này ở đây: http://baicadicungnamthang.net/bai-hat/con-trau-sat-2 )
Những câu hát thánh thiện ấy, đã in dấu vào tâm hồn trong trẻo của tuổi thơ. Và cũng với những câu hát đấy, ta cùng với biết bao trai làng, đã lớp lớp rời làng, lao vào chiến trận mịt mù lửa đạn, không chút đắn đo.

Núi rừng ơi, ta vẫn luôn yêu nàng.


Logged
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #298 vào lúc: 30 Tháng Giêng, 2013, 10:58:11 pm »

   Bác Bao leo là người có tâm hồn đồng điệu với con người và cảnh vật !
   
   Bác hãy một lần nữa đi Việt Bắc đi. Em chắc là bác có nhiều tâm sự ( hay ký sự hay lắm đó ) . Em xin làm hướng dấn viên tận tình cho bác !  Grin
Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
tuanb5
Thành viên
*
Bài viết: 610


« Trả lời #299 vào lúc: 31 Tháng Giêng, 2013, 10:31:17 pm »


... Bác hãy một lần nữa đi Việt Bắc đi....

Bác baoleo có được lời mời...mênh mang, y như gió đại ngàn vậy. Grin
Cuối năm rồi, không biết bác baoleo có đi Việt bắc được không? Tôi thì đang "máu" đi thăm Thủ đô gió ngàn lắm rồi, nếu không có gì thay đổi, 3 hôm nữa tôi sẽ đến nơi 1 thời đã gắn bó những năm tháng tuổi trẻ của mình...
Không biết ở Việt bắc, linh Quany có còn bắt gặp hình ảnh " đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng" nữa không? Và độ này hoa mơ, hoa mận đã đơm trắng nơi chân đồi chưa nhỉ?
Logged

Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM