Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 06:26:34 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Khi người lính trở về gia đình  (Đọc 283173 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #50 vào lúc: 09 Tháng Tám, 2012, 09:29:20 am »

Góp thêm cái anh: văn phòng NN thủa ban đầu và 3 cô thư ký xinh đẹp  Grin



   Em xin còm với bác Baoleo tý : Nhất bác  Grin
   Không biết lần đầu tiên vào văn phòng làm việc ...toàn hoa khắp nơi thì cảm xúc của bác thế nào chứ em lần đầu tiên vào làm việc một văn phòng thiết kế đồ họa ở Quận 7 - TP HCM gặp hoa thì ...run lắm. Cứ lấm la lấm lét, cổ cao hẳn lên bác ạ ( cái này gọi là Đừng bắt anh làm hươu cao cổ - Trong nớ ăn mặc khác với quê em  Grin ) Mặc dù học quân y em tiếp xúc rất nhiều ...hoa mọc trên đá. Tuy nhiên do trình độ lùn chẳng em nào chịu đau bụng đau đầu cho mà khám nên ngó là chính, nói chuyện thì thua hẳn mấy ông kỹ sư, lập trình nên em quyết đi thi kiếm tấm bằng sau ngồi cạnh cho tự tin.
  Cứ nhớ mấy dáng kiều hết giờ ôm tập trước ngực , giọng Sài Gềnh thỏ thẻ chào anh Hai " em zìa ", và dáng đi uyển chuyển, tà váy thướt tha em lại thấy...nao lòng !
Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
baoleo
Trung tá
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #51 vào lúc: 10 Tháng Tám, 2012, 08:31:38 am »

NHỮNG NGÀY SAU QUÂN NGŨ
Cuộc đời của phó thường dân loại 3 (tiếp) - Sốc văn hóa


Tiếp chuyện làm việc trong ‘sở Tây’ như đã nói ở chuyện trước.

Buổi sáng hôm thứ 3, tính từ khi baoleo vào làm việc trong văn phòng nước ngoài ở 25 THĐ (như đã kể), trong buổi ‘briefing’ ông sếp trưởng nước ngoài thông báo:
-Ngày mai, ngài baoleo bay vào Sài gòn, để hôm sau họp với đối tác. Chương trình cụ thể, sẽ do ‘mít sờ’ Nga sắp xếp.

Oài, hơi lạ đó nghe.
Vốn bị nhiễm phong cách làm việc của công chức chính phủ một cách nặng nề, baoleo khá ngạc nhiên.
Bởi, cho đến năm 94 đó, việc đi công tác ‘Sà gòong’ đối với công chức vẫn chỉ là những cuộc du lịch miễn phí, chỉ dành cho lãnh đạo hoặc ‘bọn cánh hẩu’ đầu gối mềm.    

Suốt 5 năm sau khi ra quân, baoleo không được quay lại thành phố đó, mặc dầu trước đây đã mài mòn nhiều đũng quần lính trên ghế đá Bạch Đằng trước cửa Bộ tư lệnh Hải quân phía nam.
Hơn nữa, ‘bọn cánh hẩu’ đầu gối mềm, có được đi ‘dựa hơi’ vô trỏng, cũng chỉ đi tầu ‘Thống Nhất’ là nhất phẩm.
Đằng này, baoleo mới vào có nhõn 3 ngày, lại ‘được’ vô trỏng ngay, mà lại đi tầu bay mới ‘oách tờ rờ’ chứ.  

Nghe thông báo xong, baoleo cũng cứ ‘để yên xem sao’, chứ buồn vui không để lộ ra nét mặt.

Đã lâu không vô trỏng, bạn bè xa cách cũng đã quá lâu, nên tối hôm đó, sau khi đáp xuống phi trường, baoleo bảo xe văn phòng phía nam ra đón, trở thẳng đến nhà thằng bạn thân để hàn huyên. Trong lòng tự có một niềm vui: ta thể nào cũng ghi điểm với bọn Tây. Bởi vì ta không ở khách sạn bọn nó bố trí sẵn, mà ta ở nhà bạn ta. Như thế là tiết kiệm ối tiền cho công ty.    Cool

Sáng hôm sau, với bộ mặt của kẻ đi báo công, baoleo đi xe máy của thằng bạn đến văn phòng phía Nam.
Đón mình, là bộ mặt của ông sếp trưởng lạnh lùng và không thể nào ‘đâm lê’ hơn.  
Ông ta hất hàm:
-Tối hôm qua, ngài ở đâu?

Sau khi nghe mình giải thích với vẻ hờn dỗi pha chút báo công, tay sếp trưởng lạnh lùng:
-Tôi xin trân trọng thông báo để ngài biết: thời gian của ngài, sức khỏe của ngài, là tài sản của công ty. Ngài không được dùng 2 thứ đó vào việc riêng. Chúng tôi đã bố trí khách sạn và mọi dịch vụ theo chương trình, là để ngài có 1 sức khỏe tốt nhất. Vì vậy từ nay, đề nghị ngài luôn tuân thủ chương trình.   Cool  

Ái chà, đây gọi là ‘sốc văn hóa’ đây.

Làm cho ta, đi đâu, làm gì, đều phải do ta tự thân xoay sở.
Bây giờ làm cho bọn ‘giãy chết’, mọi việc: bay chuyến nào, xe số bao nhiêu ra đón, ở khách sạn nào, tối ăn ở đâu, v.v… là việc của thư ký. Ta chỉ có mỗi việc: ‘thu thập thông tin, phân tích và sử lý dữ liệu’. Thỉnh thoảng liếc nhìn cái ‘schedule’ mà cô thư ký đưa cho, để biết trưa nay ăn ở đâu, với ai và vào lúc mấy giờ.  
Ngạc nhiên chưa  Wink

Đêm thứ 2 ở Sài Gòn, trăn trở mãi trên tấm đệm êm của khách sạn Palace, mà baoleo vẫn chẳng ngủ được.
Lòng lại nhớ về ‘đêm ngủ ấm’ trên bản Thái miền Tây Bắc, thời còn mặc áo lính thủa nào.
Logged
baoleo
Trung tá
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #52 vào lúc: 13 Tháng Tám, 2012, 09:53:47 am »

Trước khi hồi ức tiếp về quãng đời của người lính, khi đã trở về gia đình, baoleo tôi tạm chen ngang, một vài bức hình hiếm hoi, về quãng thời gian ấy.
(Trong số này, sẽ có một vài tấm hình đã đưọc post rải rác trước đây  Grin)

Cuộc đời qua những tấm hình (1)

Trong áo lính, thủa ban đầu.
Đây là bộ quân phục kiểu K 74. Kiểu quân phục này khá đặc biệt, vì chỉ được sử dụng một thời gian ngắn, nên ảnh về nó là cực hiếm.


« Sửa lần cuối: 13 Tháng Tám, 2012, 10:48:21 am gửi bởi baoleo » Logged
binhyen1960
Moderator
*
Bài viết: 3862


HOT nhất forum năm 2009


« Trả lời #53 vào lúc: 14 Tháng Tám, 2012, 12:55:35 am »

 Chuyện về cái bọn "giãy chết" của bác hay lắm, thật lắm.  Grin

 Cái thời 199x khi chúng ta mới mở cửa thì cái bọn "giãy chết" chết đã đưa vào VN chúng ta nhiều chuyện "khó hiểu" lắm vì xưa nay chúng ta vẫn quen với phong cách của người chưa "giãy chết". Nhiều chuyện ở cái tầm "vĩ mô" trong hướng phát triển đầu tư kinh tế chiều sâu khiến chúng ta, dân nước nghèo không thể hiểu nổi.

 BY cũng thời gian đó khoảng 1994 làm việc cho một ngân hàng lớn của bọn "giãy chết" ấy, tất nhiên là BY là B phẩy rồi chứ làm sao đủ tầm mà làm bên B ký hợp đồng thẳng với họ, nếu có thể thì cũng đòi hỏi nhiều hạng mục ngoài khả năng của mình nên làm B phẩy cho nó chắc ăn và đương nhiên là giá nội, giá nội thật nhưng cũng trên giá nội địa từ 30% trở lên và chất lượng cũng đòi hỏi khắt khe hơn nội địa từ 50% trở lên. Tạm chấp nhận được trong khả năng của cả 2 bên.

 Một ngân hàng lớn nổi tiếng khắp thế giới chuyên cho vay đầu tư cấp nhà nước cấp chính phủ chứ không phải mấy nhà băng phọt phẹt nhận vay gửi hay chuyển tiền bạc của bọn "giãy chết" vớ vẩn mà là loại "Gộc" nên khi thăm dò thị trường VN lúc đó họ rất phô trương, chỉ một văn phòng lớn cùng số nhân viên của họ khoảng trên 20 người lúc mới đầu mà cũng cần có 1 kiến trúc sư riêng lo thiết kế văn phòng cùng thiết kế nơi ăn chốn ở cho nhân viên mặc dù toàn nhà đi thuê, thôi thì hết sửa văn phòng đến sửa chữa làm mới nhà thuê tại khu Quảng Bá Hồ Tây, nay thêm cái này mai bớt cái kia đủ chuyện cả. Thế rồi người của họ cũng sang ngày một nhiều để tìm kiếm cơ hội làm ăn ở VN, riêng chiếc xe hơi họ mang sang đăng ký biển số VN mà tiền mua bảo hiểm đã là 120.000 USD/năm còn các xe lúc đầu thì thuê cả xe lẫn tài xế, nhưng sau này thì mua luôn xe ở VN và thuê lái xe làm việc, cái cửa ra vào ngân hàng bé tẹo chứ không hoành tráng như bây giờ ở một số nơi mà cũng thuê 6 thằng bảo vệ VN hàng ngày đứng gác nghiêm như chào cờ chia 3 ca 24/24, tất nhiên là ra vào trong giờ hành chính thì không có quyền hỏi khách và quen mặt như BY thì ra vào vô tư. Họ cầu kỳ chi tiết đến từng mm nhỏ từ văn phòng đến cuộc sống gia đình ở những nhà thuê tại HN lúc đó, tất nhiên là họ không tiếc tiền vung ra chi phí cho những chuyện mà người VN cho rằng khá "ngớ ngẩn".

 Ngày chính thức nhận được giấy phép cho phép ngân hàng hoạt động và khai trương ra mắt chính phủ VN là ngày hội lớn đối với họ cùng sự chuẩn bị chu đáo tới từng chi tiết nhỏ nhất, họ thuê hội trường lớn trên tầng 2 của nhà văn hóa hữu nghị Việt Xô, riêng đội ngũ công nhân lo trang trí hội trường thi công lắp đặt trong 1 ngày khoảng trên 500 người, thôi thì đủ hết các hạn mục và thợ làm không còn thời gian để ngước lên nhìn xem nhóm thợ bên kia đang làm cái gì. Với tinh thần trước 6h chiều phải làm xong hết và rút ra ngoài cho họ làm việc và một rừng hoa được bày từ ngoài cửa vào đến đại sảnh, nghe nói mỗi lẵng hoa bày ngoài sân trị giá gần triệu bạc VN đồng lúc đó, còn bên trong thì hoàn toàn hoa được mang từ Hà Lan sang với riêng đội ngũ cắm hoa khoảng 10 người cũng được đưa sang trước đó 2 ngày. Hôm đó chính phủ ta cũng có Thủ tướng VVK cùng nhiều đại diện và quan khách đến chúc mừng buổi ra mắt của họ.

 Khi buổi tiệc ra mắt xong, quan khách ra về hết lúc đó mới biết nhiều chuyện trong công tác chuẩn bị của họ, ngay đội ngũ y bác sỹ cũng được mang sang từ cố quốc chuẩn bị sẵn nhỡ có tình huống xấu xảy ra, chẳng biết là có xấu cái gì nhưng họ vẫn chuẩn bị khá kỹ, an ninh ngoài từ phía ta bảo vệ đi theo những yếu nhân của chính phủ đã đành, họ còn thuê thêm CA HN lo an ninh vòng ngoài trở tới mấy xe cam nhông, trong sân có cả một công ty vệ sỹ đến hàng trăm người được đưa từ SG ra giữ an ninh ở cửa trước và sau, rượu bia, nước uống chở cả chục xe tải lớn nhỏ không hết. Cả buổi tiệc ấy diễn ra không quá 1h 30' là kết thúc, chẳng biết họ chi phí tốn kém cho toàn bộ công việc sẽ là khoảng bao nhiêu tiền nhưng chắc cũng phải tính bằng nhiều triệu USD chứ không ít.

 Ấy thế rồi cái ngân hàng này lại chẳng có tiếng tăm gì khi hoạt động ở VN, chẳng nhẽ lại nói rằng nó chết yểu nhưng quả thật là nó chết thật, 2 năm sau thấy nó lặng lẽ rút khỏi VN với lời bố cáo trên báo HN như một lời chia tay không hẹn ngày gặp lại, thằng cu kiến trúc sư người Bỉ cũng lặng lẽ về nước, mấy em õng ẹo làm việc vặt trong ngân hàng ngồi gõ mổ cò máy tính người Sinh, Đài Loan, Indo, Hồng Kông và nhiều nhất là VN, ngày thì làm việc vặt bưng bê nước uống, pha cafe hay gọt bút chì chạy bàn giấy, tối về làm đồ chơi cho mấy thằng "giãy chết" cũng lặng lẽ biến dần, chẳng nói oan cho họ bởi phải đưa thợ thuyền đến nhà riêng của họ sửa chữa hay làm mới cái gì đó nên chẳng lạ gì chuyện mấy cô này.

 Thời gian sau này mỗi lúc nghe nói công việc làm gì đó cho mấy thằng "giãy chết" thì thợ thuyền sợ vãi ra, trên cả mức kỹ tính mà phải gọi khó tính, cũng giật dẹo và quay quắt đổ vấy trách nhiệm cho người khác đến trắng trợn, cũng ky bo đến bẩn thỉu và lợi dụng người khác triệt để mặc dù họ biết người lao động VN nghèo lắm, họ cũng hách dịch quát tháo vô lối nhưng không phải ai cũng như vậy. Song có một điều chắc chắn rằng khi ta nổi cáu lên sẵn sàng ăn thua nếu bị "áp bức" vô lý thì họ lại mềm như bún vì họ biết chúng ta mang cùng họ với anh Chí.
Logged

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai
thanhh63
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2187


« Trả lời #54 vào lúc: 14 Tháng Tám, 2012, 05:25:36 am »

...
Trong áo lính, thủa ban đầu.
Đây là bộ quân phục kiểu K 74. Kiểu quân phục này khá đặc biệt, vì chỉ được sử dụng một thời gian ngắn, nên ảnh về nó là cực hiếm.


Em nhất trí với bác Leo ít nhất trong thời gian em tại ngũ, ngày đó không hiểu sao loại K74 này hầu như biến mất, mà lính mình thì lại khoái vì ... không phải bỏ áo trong thùng. Mãi năm 82, em không còn nhớ chính xác tại sao em có 1 cái, nhưng lại là 1 cái loại xịn vải Ga tàu đàng hoàng, cái này theo em suốt từ 82 ở Đại Từ, qua trường quân chính QĐ tại Hà Bắc ... rôi xuôi Nam khi ra quân 7.83. Trong những ngày học ở trường bổ túc văn hóa tỉnh em thỉnh thoảng vẫn xài nó ... cho đến tận 85 lên SG học ĐH mới không có cơ hội mặc tiếp mặc dù còn rất ngon. Và nó đây ạ ( em up nó hơi bị nhiều mong bác đại xá  Grin)

Logged

Nắng gió cuộc đời, phải chăng đã phũ phàng làm cho mái tóc phai đi, sáng lên màu bạc, nhưng ánh mắt vẫn đọng mãi những đốm lửa của nồng nhiệt và tha thiết...Hãy gom những đốm lửa lẻ loi ấy để bùng cháy thành ngọn lửa!
baoleo
Trung tá
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #55 vào lúc: 14 Tháng Tám, 2012, 08:27:55 am »

@Bác Binhyen và các bác: chuyện ngớ ngẩn của bọn 'giãy chết', do khác quan điểm với ta, baoleo sẽ xin từ từ, hầu chuyện các bác  Grin
Logged
baoleo
Trung tá
*
Bài viết: 1500


« Trả lời #56 vào lúc: 14 Tháng Tám, 2012, 08:30:16 am »

Cuộc đời qua những tấm hình (2)
Trong bộ quân phục binh nhất Hải quân.

Ảnh này chụp ở căn cứ Hạ Long.

Thương lắm. Quân phục chiến sỹ Hải Quân, từ khi thành lập quân chủng (năm 1955) đến tận bây giờ (2012), vẫn không hề có một sự thay đổi nào, cả về mầu sắc lẫn kiểu dáng.

Các cụ Hải quân hồi 5 x mặc thế nào, các cháu Hải quân giờ ở Trường Sa (2012), vẵn mặc như thế.

Chả bù cho cánh bộ binh hay các quân chủng khác, được mặc quân phục kiểu mới liên tằng, thay đổi 'mốt' liên tục. Híc!



Logged
cựu bộ đội trẻ
Thành viên
*
Bài viết: 418



« Trả lời #57 vào lúc: 14 Tháng Tám, 2012, 11:10:25 am »



Thương lắm. Quân phục chiến sỹ Hải Quân, từ khi thành lập quân chủng (năm 1955) đến tận bây giờ (2012), vẫn không hề có một sự thay đổi nào, cả về mầu sắc lẫn kiểu dáng.

Các cụ Hải quân hồi 5 x mặc thế nào, các cháu Hải quân giờ ở Trường Sa (2012), vẵn mặc như thế.

Chả bù cho cánh bộ binh hay các quân chủng khác, được mặc quân phục kiểu mới liên tằng, thay đổi 'mốt' liên tục. Híc!


Cái này người ta gọi là "chuẩn rồi" nên "không cần chỉnh" nữa bác ơi
Logged

thắng thua là chuyện thường của nhà binh
binhyen1960
Moderator
*
Bài viết: 3862


HOT nhất forum năm 2009


« Trả lời #58 vào lúc: 14 Tháng Tám, 2012, 11:54:59 am »

 BY tham gia thêm với bác baoleo về chuyện của bọn "giãy chết" cho vui topic và hiểu thêm về họ nhé.  Grin

 Những ngày giáp Tết Âm lịch năm 1997 công việc của BY bận rộn lắm, chủ, thợ lo chạy cuống lên với công việc để thanh quyết toán gọn trong năm và nghỉ ngơi ăn Tết cho nó thoải mái. Thế rồi công việc phát sinh bắt buộc phải làm mặc dù chẳng thiết tha gì, một năm "cày" bục mặt ra đến lúc đó cũng đã thấy oải và muốn sớm kết thúc khóa sổ sách và nghỉ ngơi cho tinh thần thoải mái, cứ coi như thời gian ấy là nghỉ xả stress đi cho nó dễ hiểu.

 Do tính cả nể từ kiến trúc sư tây và cả ta cùng quan tâm đến việc này nên đành nhận mà động viên anh em thợ thuyền làm cố vậy, chẳng phải làm cho ai mà làm cho ông phó Tổng giám đốc ngân hàng và là cháu ruột của Chủ tịch hội đồng quản trị sang phụ trách ngân hàng ở VN, khá trẻ khoảng trên 30 tuổi lúc đó, hắn cao tới 2,05m mới cưới vợ và đưa cả cô vợ trẻ sang VN khi làm việc, tất nhiên là cô vợ trẻ này chỉ làm mỗi một việc là ở nhà cơm nước chờ chồng đi làm về và trang trí nhà cửa, nghe nói tay phó Tổng này lương 27 ngàn USD/tháng, vài lần chứng kiến hắn nhận lương hàng sấp đô la Mỹ mệnh giá to nhất cầm cộm cả tay.

 Vì quá sát ngày Tết nên không thể lắp đặt cho nhà ông phó Tổng trước Tết, hơn nữa vợ chồng ông này 27 Tết âm lịch đã bay đi Thái Lan nghỉ Tết và sang ngày mồng 5 Tết mới về, còn thợ thuyền của ta thì trước ngày 23 âm lịch ông Công ông Táo là đã nhấp nhổm không yên rồi, vì vậy phải hoãn lại lắp đặt chờ qua Tết mới làm nốt, công tác chuẩn bị đầy đủ sẵn để sang ngày mồng 6 Tết đến lắp đặt cho họ. Vẫn biết thời gian đó thì thợ thuyền vẫn chưa làm việc xong thấy cũng không vất vả lắm nên cứ đồng ý thống nhất thời gian đó làm cho họ có gì quân ta điều động nhân lực sau, nếu cần thì kể cả chủ cũng nhảy vào làm cũng không sao, công việc cũng nhẹ nhàng so với lao động lâu nay, cơ bản là kỹ thuật là chính.

 Sáng ngày mồng 6 Tết thằng em thợ cả ra sớm thêm BY nữa là đủ không cần khuấy động bộ phận khác khi họ đang say sưa nghỉ Tết bên vợ con, 2 anh em chúng tôi chuyển vật tư đến, khu vực lắp đặt là 1 gian buồng khoảng 8 9m2 được họ thiết kế những giá treo trên tường đúng như bản vẽ, nhìn công việc thì đơn giản nên anh em tôi ước tính muộn nhất 2h đồng hồ là xong, nhưng thôi thì một bãi chiến trường đồ của họ dưới đất phải dọn ra để lấy chỗ làm, anh em hì hục bê ra và lắp đặt như bản vẽ thiết kế, quét dọn sạch sẽ, hút bụi đàng hoàng rồi bê đồ vào lại trả nguyên hiện trạng. Cô vợ phó Tổng cám ơn rối rít, khen đẹp, khen tốt và không tiếc lời OK. Chúng tôi dọn đồ chuẩn bị ra về thì người phục vụ Osin ra nói: Bà chủ có vài việc vặt muốn nhờ các anh làm giúp và mời 2 anh dùng cơm trưa cùng. Anh em chúng tôi cũng khoái vì thấy công sức mình bỏ ra dù là lấy tiền nhưng được họ khen và hiểu mình trong công việc thì thấy vui nên nhận lời giúp, cũng nghĩ đơn giản mấy thứ vặt vãnh làm một chút là xong mọi thứ cũng có sẵn còn anh em tôi thì từ sáng đi vội vàng nên cũng chưa kịp ăn uống gì, nay được lời mời ở lại ăn trưa cùng họ thì cũng tiện đỡ công đi lại và được bà chủ đẹp như người mẫu vợ của phó Tổng giám đốc một ngân hàng lớn có tiếng của Thế giới mời ăn trưa thì còn gì diễm phúc bằng nữa.

 Khoảng 11h 30' thì bà chủ yêu cầu nghỉ ăn trưa, sang phòng ăn lịch sự đàng hoàng, cô giúp việc phiên dịch hỏi: Cafe hoặc trà, 2 anh dùng gì? Chúng tôi muốn uống trà nên bê ra 2 cốc trà Lipton với âu đường trước mặt tùy ý bỏ đường theo sở thích, rồi mỗi người một đĩa con riêng với 1 chiếc bánh quy nhỏ, cô giúp việc lúc đó mới nói: Tây họ ăn trưa chỉ thế thôi và bà chủ ăn trước rồi giờ chỉ ngồi tiếp chuyện 2 anh, mời 2 anh cứ tự nhiên nhé. 2 chúng tôi nhìn nhau không nói gì lặng lẽ uống trà cho nhanh rồi làm tiếp để sớm kết thúc công việc mà bà chủ đang nhờ làm giúp, cũng nghĩ là chỉ làm thêm khoảng 1h nữa là xong lúc đó về nhà ăn cơm cũng không sao, ai ngờ đâu lúc đó bà chủ mới bê ra cả hàng đống tranh ảnh cần treo và chỉ cho rất nhiều việc cần phải làm, riêng vật tư phụ dùng lắp đặt phải về tận phố Thuốc Bắc mà mua mới có. Vậy là cuống lên, tôi vội vã ra xe đi mua đồ để làm, riêng tiền đi mua lặt vặt cũng trên 200 ngàn đồng lúc đó mới đủ cái để làm theo yêu cầu của bà chủ. Trời thì rét buốt đường thì xa, tôi phóng xe đi mua mà bụng ẫm ức vì mình chót lịch sự và dại với họ quá, biết thế từ chối béng cho nhẹ nợ, về nhà ăn cơm với vợ con chứ việc quái gì phải vất vả vì con mụ Tây đểu này làm gì, nhưng thôi nghĩ vậy chứ vì mối quan hệ của bên B mình giữ cái chung dù có vất vả chút ít lúc này.

 Vật tư mang về làm thì tính đủ chứ mua thừa làm gì, nhưng càng làm nó càng nở việc ra, bà chủ bới móc chỉ chỏ cả trăm việc chẳng liên quan gì nhờ giúp, lại thiếu vật tư, lại phóng xe đi mua nữa mà làm, cũng nghĩ bà chủ sẽ hiểu mặc dù 2 anh em bụng đói cồn cào vì từ sáng chưa ăn gì, cứ động viên nhau cố lên cho xong rồi về ăn sau, ngay tôi đi mua vật tư cũng không dám ghé ăn tạm cái gì vì nghĩ thương thằng em thợ cả chưa ăn gì từ sáng thì mình ăn sao đành nên cùng nhịn luôn mà lo việc. Khoảng 5h chiều chúng tôi kết thúc công việc mặc dù bà chủ vẫn còn muốn làm thêm nhiều việc nữa nhưng chúng tôi kiên quyết dừng tay, nhìn lại đống công việc mình đã làm theo yêu cầu thì hoa cả mắt, phải nói rằng rất hiệu quả và năng suất cao vì 2 anh em là người có tay nghề và tư duy nghề nghiệp nên không chê vào đâu được cả mỹ thuật lẫn kỹ thuật. Chưa bao giờ chúng tôi làm việc hiệu suất cao như vậy trong thời gian không nhiều.

 Chúng tôi dọn đồ ra về thì bà chủ cầm tới mỗi người 1 phong bì nhỏ gửi 2 anh em, cô giúp việc phiên dịch là bà chủ cám ơn và có chút tiền trả công cho 2 anh đã nhiệt tình giúp. Tôi nghĩ mình còn khoảng 250 ngàn đồng tương đương lúc đó khoảng 25 USD tiền vật tư phụ kiện bỏ ra mua đồ làm với hóa đơn tôi đã đưa cho thì phải trả tôi, còn công thì muốn trả bao nhiêu tùy ý vì chúng tôi chỉ giúp là chính còn nếu bảo làm để lấy công thì chúng tôi không làm, giờ nói là trả tiền công thì tiền vật tư ít nhất là như vậy phải trả lại cho tôi chứ, tôi bỏ tiền ra mua giúp mà chưa nói chuyện vất vả đi lại giữa trời rét ngọt sau Tết.

 Có thể tôi nói mọi người không tin nhưng nó là sự thật, giở 2 phong bì ra mỗi phong bì có 1 USD không hơn. Tôi chợt nghĩ, sức lao động gần một ngày của 2 chúng tôi với bao chi phí và tiêu tốn lại rẻ mạt đến thế sao? Lương của chồng bà tới 27 ngàn USD mà bà không hiểu rằng sức lao động của 2 thằng lao động VN cật lực như vậy là bao nhiêu sao? Tôi cầm cả 2 phong bì đó đưa trả lại và nói rằng: Tôi làm giúp còn vật tư tôi bỏ tiền ra mua làm cho bà cũng cho bà luôn. Nói xong chúng tôi ra xe đi về ngay, chạy ngang qua đường Thanh Niên gió mùa đông bắc thổi lồng lộng khiến mắt tôi hoa lên không còn đủ sức cầm tay lái xe về nhà nữa, cơn đói khiến cả 2 anh em tôi rũ ra nên vội tạt vào cửa hàng bên đường, chẳng biết là cái gì nữa chúng tôi ăn ngấu nghiến bất kể cái gì có thể nuốt trôi qua cổ họng, vừa ăn vừa ẫm ức tức cái cách hành xử của cái bọn "giãy chết" ấy.

 Sau đó tôi mang chuyện này kể lại với chị kiến trúc sư phụ trách bên B, chị ấy giãy nẩy lên than Trời nói: Các em bị con ranh đó lừa rồi, số công việc đó nó nhờ chị giúp với giá 500 USD mà chị không nhận, chị hẹn nó sớm nhất là ngoài 20 Tết chị mới nhận làm và giá là 700 USD bao gồm cả vật tư phụ. Tôi chợt hiểu ra: MK bọn "giãy chết" này giàu có nhưng cũng chẳng tử tế gì. Song đó cũng là suy nghĩ "cực đoan" quá mức về họ bởi không phải ai cũng thế, vài người rất tốt tính nhưng chuyện liên quan đến tiền bạc thì chặt chẽ và "kẹo" thì lộ rõ, nhưng ít nhất là họ cũng sòng phẳng và đàng hoàng. Từ rất nhiều nếu như không muốn nói là vô cùng nhiều "va chạm" đối với người người ngoài làm việc tại VN tôi tự rút ra cho mình kinh nghiệm, tốt nhất là không làm việc với họ nếu như không muốn ôm bực mình vào người, thực chất người VN ta dễ tính hơn nhiều, sau này những hợp đồng liên quan tới người nước ngoài tôi đều từ chối cả.  
Logged

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai
thanhh63
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2187


« Trả lời #59 vào lúc: 14 Tháng Tám, 2012, 12:12:34 pm »

Bác BY cũng thấy chúng nó "giãy" cũng bài bản lắm đấy, nó giãy chủ yếu cho mọi người xung quanh nó "chết" trước, còn nó ... từ từ bàn sau  Grin. Chả thế mà trước đây cửa miệng dân ta lúc nào cũng tây này tây nọ, nay không biết sáng ra được bao nhiêu sau khi "dạy" tây  Angry. Các DNNN thi nhau lập bao nhiêu LD để "lừa" Tây mang công nghệ, mang kinh nghiệm vào cho dân ta... hưởng, cuối cùng là cụt vốn, công nghệ thì hỡi ôi, lợi thì nó làm, không lợi nó nhập vào quấy đảo thị trường. Dân mình còn khốn khổ với các ông "giãy chết" đó dài dài  Shocked 
Logged

Nắng gió cuộc đời, phải chăng đã phũ phàng làm cho mái tóc phai đi, sáng lên màu bạc, nhưng ánh mắt vẫn đọng mãi những đốm lửa của nồng nhiệt và tha thiết...Hãy gom những đốm lửa lẻ loi ấy để bùng cháy thành ngọn lửa!
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM