Bác vanthang! CCB Quảng nguyên Thượng úy Tiểu đoàn Trưởng, thường lái xe cho Tranphu những lúc đi xa. Mới vừa rồi làm thêm được một việc rất tình nghĩa với một người Bị bện Tâm thần đã bỏ nhà đi biệt tích 2 năm. Quê ở Thạch Hà Hà Tĩnh.
Gần đây nhất anh đã giúp người tâm thần bất ổn đi lang thang ở Thái Bình tìm được gia đình ở Hà Tĩnh. Một tối dịp giáp tết, trời lạnh, nhìn thấy một người ăn mặc phong phanh đi nhặt rác ăn trên đường, anh không đành lòng bèn đến đưa đồ ăn và hỏi han để tìm cách giúp đỡ. Sau nhiều nỗ lực, anh được người lang thang đưa cho chứng minh thư, và từ đó xác định được tên, tuổi, địa chỉ anh ta là Trần Văn Hiến, sinh năm 1964, quê ở xã Thạch Ngọc huyện Thạch Hà tỉnh Hà Tĩnh. Có được thông tin, anh gọi tổng đài và liên lạc được với gia đình người nọ. Trong thời gian chờ người nhà anh ta sắp xếp công việc ra đón, anh không quản đêm tối, giá lạnh, ban ngày xin nghỉ làm để đi theo trông chừng, bất chấp anh Hiến bỏ chạy, thậm chí định đánh anh. Sự tận tâm, nhiệt tình giúp đỡ của anh Quảng không chỉ khiến cả gia đình anh Hiến cảm động, biết ơn, anh còn được Phó Chủ tịch xã Thạch Ngọc – anh Lê Trọng Hải gọi điện cảm ơn. Đối với anh Quảng, chỉ đơn giản vì: “Nhìn thấy người ta lang thang chịu đói chịu lạnh, trong khi mình được ăn no mặc ấm, tôi không ngủ được”.
Dù gặp nhiều chuyện không may khi giúp người, dù căn bệnh vô cảm đang ngày càng lây lan mạnh mẽ trong xã hội nhưng bao năm qua anh chưa hề chùn bước. Anh tâm sự: “Thấy người gặp nạn thì tôi giúp, chỉ thế thôi, tôi không nghĩ gì cả, cũng không muốn khoe khoang”. Tấm lòng ấy chân thật, vô tư, tuy giản dị mà thật cao quý, đặc biệt trong xã hội ngày nay.
Chào tranphu.
Cảm ơn chú đưa bài viết về hành động và suy nghĩ đẹp của một ccb ở Thái Bình đã giúp đỡ người Hà Tĩnh chúng tôi. Xã hội ta vẫn còn nhiều người tốt, phải không chú.
Mời tranphu và các bạn đọc tiếp bài viết về vợ liệt sỹ Nguyễn Trung Tính dưới đây.
Tại sao lại thế
Tôi như sực nhớ ra, cách đây hơn mười năm, hồi ấy Trần Đình Đàn làm chủ tịch và sau đó làm bí thư Tỉnh uỷ Hà Tĩnh rồi trúng Uỷ viên Trung Ương Đảng, được Trung Ương điều ra Hà Nội làm chủ nhiệm văn phòng Quốc Hội. Tôi hỏi Phạm Tiến Thích:
- Hình như hồi Trần Đình Đàn làm chủ tịch thì lúc đó chú còn là chỉ huy trưởng Ban chỉ huy quân sự huyện Can Lộc, đúng không?
- Đúng!
- Vậy hồi đó đài truyền hình Việt Nam có buổi giao lưu mà bà chủ tịch Hội Liên Hiệp Phụ Nữ tỉnh báo cáo là Hà Tĩnh đã xoá hết nhà tranh tre dột nát rồi cơ mà?
- Đúng!
- Thì sao? Đồng chí Phạm Tiến Thích hỏi lại tôi.
- Tôi còn nghe nói Trần Đình Đàn chủ tịch tỉnh bảo vệ thành công luận án tiến sỹ về xoá đói giảm nghèo tại Hà Tỉnh nữa?
- Đúng! Nhưng anh ơi, anh không nghiên cứu kỹ nội dung báo cáo của tỉnh đó thôi. Hồi đó huyện Can Lộc của chúng tôi còn được đánh giá là hoàn thành sớm nhất tỉnh về công tác xoá đói, giảm nghèo cơ đấy(?)
- Thế cơ ạ. Thấy tôi có vẻ ngạc nhiên quá, đồng chí Thích nói rõ hơn:
- Có gì mà ngạc nhiên. Này nhé những nhà tranh tre dột nát thì họ xoá hết là phải lắm. Nếu không xoá thì có ở trong nhà được đâu. Còn xoá rồi có làm lại hay không thì lại là chuyện khác. Những người sống trong các nhà tranh tre dột nát ấy sau khi bị xoá họ ở vào đâu thì chỉ có những người đó biết thôi. Còn những nhà như nhà chị Quý đây là nhà xây, lợp ngói đàng hoàng có phải nhà tranh tre dột nát đâu, vậy nên chưa bị xoá, phải không(!...
).
Đồng chí Phạm Tiến Thích vốn hay nói hài hước, tôi thấy có lý cũng chen vào:
- Thế mà tôi lại nghĩ khác. Tôi nghĩ, hồi còn làm chỉ huy trưởng huyện đội Can Lộc chú cùng đi khảo sát với các đoàn cán bộ huyện, tỉnh. Ngồi trên xe con loại tiền tỷ khi đi qua đây nếu trời nắng nóng thì bị máy điều hoà nhiệt độ níu kéo trong xe, nếu trời mưa lại giữ đôi dày đen bóng lộn không thể đặt nó xuống đất.
- Anh Thắng cũng hài hước quá. Đồng chí Thích nói.
Nói rồi Phạm Tiến Thích trở lại với thái độ nghiêm túc:
- Nói thật với anh, những ngôi nhà như thế này thì cả huyện Can Lộc còn nhiều lắm. Chị Quý là gia đình liệt sỹ mà còn thế này thì nhà khác không phải là gia đình liệt sỹ sẽ như thế nào? Cả huyện còn rất nhiều nhà kém hơn nhà này nữa đấy anh ạ.
Tôi chen vào:
- Thôi đừng nói chuyện này nữa, dù sao thì huyện cũng đã biết gia cảnh chị Quý mà báo cáo lên tỉnh và nhà tài trợ VinGruop hứa ủng hộ tiền cho chị Quý làm nhà. Chúng ta những đồng đội của Nguyễn Trung Tính bây giờ bàn nhau nên có biện pháp nào để động viên anh em góp thêm công sức, tiền của giúp vợ liệt sỹ sớm có ngôi nhà trước mùa mưa lũ. Tôi đề nghị Ban liên lạc CCB sư đoàn 341 huyện Can Lộc sẽ đến đây xem tại chổ, bàn bạc nên có cách nào ủng hộ hợp lý nhất. Còn Ban liên lạc CCB sư đoàn Hà Tĩnh sẽ viết lời kêu gọi, kèm theo hình ảnh ngôi nhà, động viên các doanh nhân, doanh nghiệp, cơ quan có điều kiện, có lòng hảo tâm ủng hộ thêm ít nhiều để giúp chị Quý. Trước hết để chị có nơi thờ liệt sỹ tử tế hơn, sau nữa chị Quý có thể sống đỡ hơn cuộc đời còn lại của người vợ liệt sỹ cô đơn khi tuổi già. Đấy cũng là cách chúng ta trả ơn với những đồng đội đã hy sinh cho chúng ta được sống. Chú thấy thế nào?
- Nhất trí, chốc nữa về chổ tôi, gặp anh em ban liên lạc CCB F341 Can Lộc ta sẽ bàn anh ạ.-Đồng chí Thích nói.
Và, tôi sẽ báo cáo các bạn đọc trong các bài viết sau, khi chúng tôi đã làm được nhà cho chị Lê Thị Quý.