Thương binh hạng 1/4 Trần Xuân Thủy.
Ngồi đối diện với tôi chị Thái Thị Lương vừa kể chuyện vừa thỉnh thoảng quay lại nhìn chồng đang ngồi bên cạnh. Thủy (chồng chị) khi thì ngúc đầu ừ, hẹ đồng tình, có lúc phụ họa vài câu cùng vợ.
Chị Lương kể: Hồi đó (1977) anh Thủy đi phép, chúng em yêu nhau, hai bên cha mẹ đi ăn hỏi. Anh Thủy trả phép rồi đi chiến đấu từ đó mãi đến cuối năm 1978 anh bị thương. Em chỉ biết anh bị thương chứ nặng nhẹ thế nào thì em không rõ. Em vẫn muốn đi thăm anh nhưng bác thấy đấy, chưa thành vợ, thành chồng em ái ngại nên không giám đi.
Vào đầu năm 1979 anh Thủy về phép cưới em. Khi ấy gặp anh thấy cái đầu cạo trọc, nửa bên phải sau tai một cái sẹo to tướng thoi thóp như trên đỉnh đấu trẻ sơ sinh.
Thế em có sợ và có suy nghĩ gì không?- Tôi hỏi.
Có chứ Bác. Không phải thấy anh bị thương nặng mà thay lòng đổi dạ. Em chỉ nghĩ hình như số phận của chúng em là vậy. Em càng thấy thương anh nhiều hơn là yêu anh. Cha mẹ hai bên cũng rất ủng hộ. Cưới xong anh Thủy ở nhà với vợ được một tháng rồi lại đi “Đoàn 200” ở đội 405 Nghĩa Đàn Nghệ An. Mười tháng sau anh về lần nữa thì có đứa con trai đầu lòng. Giờ đã là bác sỹ có vợ, hai con đang làm việc tại bệnh viện đa khoa thị xã Hồng Lĩnh. Con gái thứ hai chồng nó cũng bộ đội. Cháu sắp sinh đứa thứ hai đó bác kìa. Vì vậy mà chúng em nhờ bác và bác Tám giúp cho chồng cháu về thị đội Hồng lĩnh để đỡ đần thêm vợ con nó, cũng là đỡ đần thêm cho chúng em chứ một mình em nuôi chồng, nuôi con giờ lại nuôi cháu nữa thì em sống sao nối bác. Đấy bác xem, các cháu lích nhích, tất cả đang đứng cạnh bác đó.
Đỡ lời chị Lương tôi nói: “Tôi có trao đổi với chú Tám rồi (Trần Hậu Tám đại tá phó chỉ huy trưởng TMT-BCHQS Hà Tĩnh, trước đây cùng trung đoàn) chú nói cố gắng giúp cháu về được Hồng Lĩnh gần nhà để đỡ đần thêm cho ông bà, vợ con nhưng nó là nhân viên cơ yếu phải tranh thủ ý kiến cơ quan chuyên môn nên có chậm. Giờ thì đã có danh sách đề nghị rồi, chỉ chờ trình ký nữa là xong. Hôm nay chú Tám có điện cho bác, bác đến nhà báo cho gia đình và cháu biết đây. Thế thì mừng quá rồi bác ơi! Tình cảm đồng đội như các bác thật quý hóa quá.
Em xin lỗi bác và nói trước mặt bố Thủy đây cuộc đời của em từ khi con gái tới giờ vất vả lắm. Hồi lấy bố Thủy đến nay có ba mặt con, sắp tới có năm đứa cháu đó. Cứ hết phục vụ chồng, nuôi con ăn học, giờ lại cháu… có giờ nào được nghỉ ngơi đâu bác. May mà nhờ phúc ấm Tổ Tiên bây giờ có đỡ hơn chút ít.
Bác biết không, trước đây bố Thủy cứ một tuần lên cơn thần kinh hai, ba lần, Khi lên cơn nhìn anh Thủy em vừa sợ lại vừa thương, bởi vậy mà em có giám môi hở răng lạnh gì khi anh nặng lời với vợ và các con đâu. Có lúc chịu đựng quá mức, đêm nằm em chỉ khóc một mình không cho anh Thủy biết vì nếu anh biết, xúc động quá anh cũng lên cơn. Khổ thế đấy bác ạ. May sao từ năm 2008, sau khi lấy được hài cốt bác ruột bố Thủy hy sinh ở Phú Yên về nghĩa trang địa phương tới giờ số lần lên cơn của bố Thủy ít dần đi. Chắc cũng có cả vợi bớt nổi lo gia đình nữa.
Tôi quay lại hỏi Thủy: “Chú có lo lắng lắm đến việc không lấy được hài cốt của anh chú không?”
Có bác ạ. Thủy nói- Từ lâu em vẫn ước ao làm sao lấy được hài cốt của anh ruột em. Em thì đã đành, còn phải thực hiện sự mong ước của ông bà già nữa chứ, bác. Căn cứ vào giấy báo tử thì biết anh hy sinh ở Phú Yên, giấy báo tử không ghi mai táng chổ nào cả. Cũng nhờ sự giúp đỡ của đồng đội một thời chiến đấu với nhau mới tìm được.
Chú có biết khi mình bị thương thế nào không?-tôi hỏi Thủy.
Em chỉ biết lúc đó em làm trung đội trưởng thông tin tiểu đoàn 7, đánh trận Năm Căn-Hòa Hôi. Địch vào cả khu vực tiểu đoàn bộ bị chúng em đánh bật ra. Đuổi chúng được một đoạn thì thấy cái chân đế ĐKZ của nó quẳng chỏng chơ dưới bờ ruộng. Em phán đoán chân đế ở đó thì nòng súng chắc chúng đang quẳng đâu đây. Ba thằng đang đi hàng ngang tìm kiếm thì một tiếng nổ đinh tai. Thằng Long, thằng Hiếu đều bị thương nặng. Còn em máu chảy khắp người, máu ướt từ đầu tới chân, rồi lịm đi không biết gì nữa cho đến khi về phẩu trung đoàn. Đây bác xem.
Thủy ghé đầu cho tôi xem. Một vết thương nát hộp sọ phía trên tai phải, to bằng bốn ngón tay, đã được bọc một lớp da đầu. Tì tay vào đó mềm như sờ vào lớp da ổ bụng. Nghe Thủy nói trong não còn nhiều mảnh nhỏ như những vỏ hạt lúa không thể lấy ra được nữa.
Tôi nói với Thủy trận đó hàng trăm cán bộ chiến sỹ trung đoàn 266 hy sinh và bị thương. Đồng đội khiêng cáng anh em mình cả thương binh, tử sỹ xếp thành từng hàng dài vừa khiêng vừa khóc. Thương tâm lắm nhưng cũng căm thù bọn Pôt đến cực độ. Từ đó chúng ta tổ chức lực lượng tấn công sang KPC giải phóng PnomPenh vào ngày 7 tháng 1 năm 1979 đấy chú ạ.
Tôi hỏi vui câu này chú đừng dận tôi nhé: “ Những năm 1980-1990 tại đoàn 200 chú có tham gia cùng mấy anh em thương binh buôn lạc vỏ trên tàu Thống Nhất không đấy”. Đâu có bác, hồi đó vết thương em hãy còn đau, vả lại em vẫn rèn luyện bản lĩnh người lính và tiêu chuẩn Đảng viên chứ!
Chị Lương từ nãy ngồi nghe anh em chúng tôi nói chuyện giờ mới lên tiếng: “Thương quá cho những gia đình có người thân hy sinh ở đó bác nhỉ. Nhà em to phúc quá bác ơi!”
Trần Xuân Thủy thương binh hạng 1/4 và vợ Thái Thị Lương