Hóa ra CBDT mấy hôm về quê ...hỏi vợ
!
Đúng là nói chuyện với bộ đội chán lắm. Đựơc ba câu sáu điều quanh quẩn rồi lại về chuyện...súng nhể !
Haizzz, vợ con gì đâu bác ơi. Bác nhắc em lại rầu lòng.
Em hành quân chậm, các bác để em quay lại cái tết đầu tiên trong quân đội tí.
Em học at xong thì về đơn vị mới, trung đoàn dồn hết lũ at năm nhất và năm 2 lên đồi Charlie sáo cỏ thông, làm kinh tế cho trung đoàn, gần tết mới được về đơn vị. Lính cũ ra quân hết, chỉ còn lại khung nên đơn vị vắng hoe, buồn như trấu cắn. Từ ngày 30 tết, mỗi bữa ăn tụi em được 1 lon bia cùng chế độ ăn tết theo quy định của bộ, sư đoàn, trung đoàn cũng cho thêm từ tiền tụi em đi làm kinh tế có được nên ăn uống thoải mái cũng không hết. Đúng là no dồn đói góp, chẳng bù cho ngày thường.
Tối giao thừa, tiểu đoàn cũng tổ chức vui chơi đón xuân tại sân tiểu đoàn, chương trình không vui lắm vì không có người, nội dung cũng đơn điệu theo kiểu tổ chức cho có. Đứng ở sân tiểu đoàn nhìn lên đồi Charlie thấy rừng vẫn còn có nhiều đám lửa cháy, chác là dân đốt rẫy. Sáng mùng một, Tây Nguyên nắng nóng như không phải tết, tụi em lại ra sân chơi một vài trò theo kế hoạch, đến nửa buổi thì về đơn vị xem tivi hoặc hát karaoke. Tới trưa ăn uống vẫn ê hề, vẫn có một lon bia theo tiêu chuẩn. Em vốn không uống được bia rượu, chỉ một lon là say nhưng vì ngày tết, chẳng làm gì nên cũng cố uống hết tiêu chuẩn rồi về ngủ.
Em ăn xong về đơn vị nằm mới được khoảng 20' gì đó thì nghe báo động đi chữa cháy rừng, lửa do dân đốt nương trên đồi Charlie đã cháy vào vùng trồng thông làm nguyên liệu giấy, vượt quá khả năng chữa cháy của lực lượng tại chỗ, công ty nguyên liệu giấy cầu cứu trung đoàn em, thế là tất cả các loại xe trong trung đoàn và xe của công ty được huy động tăng bo gần hết quân của trung đoàn lên đồi Charlie chữa cháy.
Em bắt đầu ngấm men cồn, đầu óc lâng lâng, lại còn cả bệnh say xe nữa nên xe mới chạy được một đoạn, bữa trưa hôm đó đã trào ra ngoài hết. Xe nào cũng chật níc quân và hình như xe nào cũng có một cái xô cho lính nôn, không chỉ riêng em mà có rất nhiều thằng nôn, không biết vì say xe hay say rượu, hay say cả hai giốgn như em.
Đứng ở trung đoàn nhìn lên thì thấy đồi Charlie ngay trước mặt, nhưng chạy được lên đến nơi thì cũng phải mất hơn 2 tiếng đồng hồ. Lên đến nơi, không biết là đơn vị nào với đơn vị nào, xuống xe lính tráng lao vào dập lửa. Sau khi ngồi trên xe qua đoạn đường đồi núi, say bia, say xe, em không thể chịu được nữa nên báo cáo một anh sĩ quan cho nghỉ và kiếm một gốc thông chui vào nằm. Trời mùng một tết vẫn nắng, đồi Charlie lửa bén vào thông cháy ngày càng dữ dội. Em thiếp đi không biết gì nữa.
Lúc em tỉnh dậy, trời đã nhạt nắng, lửa đã tắt từ lúc nào, xung quanh chẳng còn ai. Em chột dạ " Chắc mọi người chữa cháy xong về hết rồi, mọi người bỏ quên mình ở đây rồi. Khi đi không theo đội hình gì cả, không kiểm tra quân số, không giao cho ai chỉ huy, cứ thấy xe là lên. Thôi, tối nay ngủ một mình trong rừng rôi sáng mai tìm đường về đơn vị." Nghĩ vậy, em lững thững đi xuống dưới chân đồi. Chiều vùng núi xuống nhanh, trời đã nhá nhem tối. Trong rừng vẫn có ánh lửa từ lán của những người thợ rừng xứ Bắc không kịp về quê ăn tết Em ghé vào lán hỏi thăm xem họ có thấy bộ đội đi đâu không, họ bảo dập tắt lửa, bộ đội lên xe đi hết rồi.
Thế là xong, ngủ rừng thật rồi. Em đi tiếp xuống chân đồi thì bất ngờ gặp một đơn vị cũng đang dắt nhau đi tới, họ cho biết một bộ phận chữa cháy nơi này xong đã lên xe cơ động qua chỗ khác để chữa cháy tiếp, cứ ngồi đây đợi lát nữa xe quay lại đón. Hên quá, em nhẹ cả người, thế là không phải ngủ rừng nữa. Trời tối hẳn, có mấy chiếc xe quay lại chở bộ đội về. Hơn 8h tối thì về đến đơn vị, cơm chiều nuôi quân dọn sẵn từ hôi nào đã nguội ngắt, em không ăn, hình như cũng không tắm mà để nguyên vậy đi ngủ luôn. Đó là cái tết đầu tiên em xa nhà, cái tết đầu tiên trong quân đội.