behienQYV7C
Cựu chiến binh
Bài viết: 1482
|
|
« Trả lời #594 vào lúc: 07 Tháng Mười Một, 2012, 02:57:40 pm » |
|
Người quân y thời chiến dù ở chiến trường hay hậu phương đều chịu rất nhiều áp lực . Ở chiến trường thì cái chết cận kề , thương binh tử sĩ về hàng ngày và nỗi đau cứ chất theo như vậy . Nhìn thấy những đồng đội từ từ ra đi trên tay mình mà mình không làm gì được còn gì đau đớn hơn , có khi nỗi đau ấy theo họ cả đời .
Còn những người Quân Y tuyến sau thì sao ?
Ở chiến trường người thương bệnh binh thấy xung quanh mình là những hy sinh mất mát của đồng đội nên họ cảm thấy nỗi đau của mình rất nhỏ so với anh em và cả những y bác sĩ săn sóc họ cũng cùng cảnh nên họ rất hiền , rất dễ thương và dễ cảm thông .
Còn khi về hậu phương thì khác , nhất là thương binh chiến trường K . Phần đông những người lính thương binh ấy không chỉ mang trên mình vết thương về thể xác , mà vết thương tinh thần càng lớn . Nên khi về Việt nam tiếp xúc với hoàn cảnh thực tế thì quá nhiều chuyện họ cảm thấy không lối thoát , đất nước thì nghèo đói nên tương lai người lành lặn còn khó kiếm sống nói chi thân thể không toàn vẹn , gia đình cha mẹ , anh em thì khi đói khi no , xã hội thì tiêu cực , ra đường có khi thấy thương binh người ta còn né đi chỗ khác như ghê sợ gì đó ,nên xảy ra không ít hiện tượng tiêu cực , bất mãn , công thần trong suy nghĩ và lúc ấy chính những y bác sĩ là nơi họ trút những bất mãn , buồn bực , bức xúc .
Như truyện anh BY kể về một thương binh sọ não leo lên cây ngồi và bắt cô y tá phải cởi quần áo ra cho anh ấy xem chỉ là một chuyện nhỏ trong vô số chuyện . Chuyện y bác sĩ bị thương binh đánh là chuyện thường , có khi bác sĩ y tá bị rượt đánh không dám về khoa , chuyện hắt cả cơm vào người y tá , hộ lý cũng không thiếu , nhậu nhẹt xong thì họ la khóc , hò hét , quậy phá cả đêm là chuyện cơm bữa . Nhiều khi bác sĩ , y tá tức phát khóc nhưng lại càng thương vẫn cười nói nhỏ nhẹ . Chính vì vậy mà nhiều thương binh đến bây giờ vẫn nhớ những người QY ngày xưa cực khổ với mình thế nào .
Có những chuyện vừa buồn cười vừa dễ thương là nhiều anh thương binh mê y sĩ đến tối không thấy mặt là không chịu đi ngủ cứ ngồi đấy cho đến sáng , khi ấy phải tìm cô y sĩ lên gặp mặt và cô gái nói “ đi ngủ đi anh “ thế là đi ngủ .
Lúc đó người quân y không chỉ chữa về thể xác mà còn về tinh thần , tình cảm cho người lính , bởi vì dù điều trị bao nhiêu thời gian , bao nhiêu thuốc mà người bệnh không hợp tác thì không biết bao giờ mới lành , có nhửng thương binh bị gãy xương đùi mà nằm 2 năm không lành , vì cứ vừa lành thì đi nhậu về quậy phá rồi ngã và gãy tiếp , mổ đến 4 lần mà chưa lành xương . Nên người quân y làm gì thì làm phải hoàn thành nhiệm vụ vì vậy vừa năn nỉ , ngọt nhạt , tâm lý , dùng mọi biện pháp , cả kể chịu bị mắng chửi hay đánh đập cũng chiều hết , nên phải có tấm lòng chứ giả dối thì không thể chịu đựng được .
Các anh có tin là là BH vì gần gũi chăm sóc thương binh mà bị cả đám con gái học cùng lớp “ cạch mặt “ không ăn chung , không ngủ chung , không nói chuyện … nói chung là cắt đứt tất cả mọi mối quan hệ trong 4 tháng ở 7C không ? , bây giờ các anh thương binh của BH còn nhắc chuyện đó .
Dù cực khổ thế nào nhưng vẫn vui . Nhưng vui nhất là mấy chục năm sau anh em vẫn còn nhớ mình , bây giờ nhiều lúc BH gặp những chuyện khó khăn không vui trong cuộc sống thì BH lại nói với các anh và các anh đối với BH cũng thế . Cái quý nhất là BH có những tình cảm không phai mờ theo thời gian của những người TB ấy .
|