DinhLongGiang
Cựu chiến binh
Bài viết: 783
|
|
« Trả lời #60 vào lúc: 30 Tháng Năm, 2012, 10:14:39 pm » |
|
Trận đánh Osamach năm 1980 ( tiếp theo )
Ở vị trí mũi chính diện, chiếc kim phút có dạ quang trong đồng hồ Orenl AAA của anh Tăng Văn Thao nhích dần, nhích dần đến giờ G. Và giờ phút chờ đợi đã đến, khi đồng hồ chỉ đúng 4 giờ sáng, hai đầu dây điện đã được anh Thao cho chập vào hai đầu cục pin, R...ầm...Rầm, hai tiếng nổ long trời lở đất như cùng một lúc vang lên xé toang màn đêm đang yên tĩnh. Đó là hai quả mìn do anh Thao bên c2 và anh Sớ bên c1 điều khiển đã đồng loạt khai hỏa cùng thời điểm đã định. Ngôi nhà hầm được đặt quả DH bên c2 bùng lên một cột lửa làm bay hết mái nhà. Ngay tức khắc, Hà Văn Quy nhổm người xiết cò, quả B41 xé màn đêm xuyên thẳng đến căn nhà bếp và cũng làm nó cháy bùng lên. Bên trung đội của Bùi Văn Cực và tất cả các hướng nữa, các cỡ súng bộ binh cũng đồng loạt xả đạn vào các mục tiêu. Cũng trong thời khắc đó, khẩu đội DKZ của C17 cũng bắt đầu tham chiến. Nhưng vì trời nhá nhem tối và hơi luống cuống, pháo thủ cầm chân của khẩu DKZ 82 còn loay hoay chưa lắp xong. Ngay tức khắc, pháo thủ số 1 Bùi Văn Thêm cởi phăng chiếc áo đang ướt sũng nước mưa ra quấn quanh vào nòng pháo, nơi để gắn vào bệ rồi vác lên vai và quát bằng tiếng Mường với Bùi Văn Chướng đang ôm quả đạn ở phía sau: Chướng lắp đạn cho tao. Nhanh lên! Vì đã thực hiện tình huống này một lần hồi đánh cửa mở ở suối Mẹt Mụ - Lò Gò, nên Chướng đã nhanh tay mở khóa nòng và lắp đạn cho Thêm. Ngay lập tức Thêm hướng nòng ĐKZ vào ngôi nhà đang hiện ra chập chờn dưới ánh lửa cháy nhà và lửa đạn xiết cò. Ùng oành ! Quả đạn thổi bung mái nhà phía trước. Bắn xong quả thứ nhất, Thêm lại thét lên : Quả nữa nào! Pháo thủ Chướng ở sau lại nạp đạn để Thêm bắn tiếp quả thứ hai. Định bắn tiếp quả thứ 3 thì lúc này chân đế đã lắp xong nên B trưởng Bùi Bá Thiệp kéo tay bảo Thêm lắp vào giá mới bắn tiếp. Cùng lúc này khẩu cối 82 ly của c4 chúng tôi cũng bắt đầu bắn cấp tập vào phía trong căn cứ. Trong khi đó ở Pà Ong chúng tôi giật mình tung ra khỏi màn khi nghe tiếng gầm của các chú voi sắt của trung đoàn pháo 262. Các cỡ pháo của E262 đặt gần Núi Cóc thi nhau khạc lửa, các viên nối nhau nhằm hướng căn cứ Osamach bay đi chi viện cho các đơn vị bộ binh phía trước. Lúc đó chúng tôi đều kéo hết ra sân hướng về phía Núi Cóc. Từng tiếng gầm của pháo, kèm theo những chớp lửa ánh lên liên tục. Lòng chúng tôi cũng cảm thấy rất phấn chấn. Lúc này ở bên Osamach, các loại đạn pháo, cối 82, ĐKZ, súng bộ binh thi nhau nổ ran trời, từng luồng đạn bộ binh đan chéo nhau, rồi lửa từ những ngôi nhà bị cháy tất cả làm sáng rực một góc trời. Tiếng kêu la thảm thiết của những tên địch trúng đạn và cả tiếng gọi nhau chạy trốn của chúng trộn lẫn vào nhau, tạo thành một màn âm thanh thật hỗn mang. Mấy anh lính khẩu đội 12ly8 của c4 lúc này không có việc, nhìn thấy cảnh tượng đó cứ nhảy cẫng lên hò reo bên sườn đồi, làm anh Dậu C trưởng phải gắt lên : Chúng mày lặng yên để theo dõi nào ! Nhưng anh ấy quên mất là mình cũng vừa nhảy lên vỗ tay. Bọn địch trong căn cứ bị đánh quá bất ngờ nên trở tay không kịp. Chúng chỉ có vài thằng ngoan cố chống cự một cách yếu ớt, phần lớn là chúng đã nháo nhào bỏ chạy tán loạn khi hai quả mìn định hướng phát nổ. Sau khi dứt đợt pháo cấp tập của 262 và cối 82, tiếng hô: Xung pho..ong! dậy đất vang lên. Đồng loạt các mũi đều bật lên như lò so lao thẳng vào trận địa. Mấy anh em c4 bọn tôi lại không nhịn được nên nhảy lên hô theo. Nhưng vì bọn địch phần bị tiêu diệt chớp nhoáng, phần đã thần hồn nát thần tính tháo chạy bán sống, bán chết hết nên ta đã nhanh chóng làm chủ trận địa mà không hề vấp phải một sự kháng cự nào. Chỉ có vài anh còn tiếc rẻ nên quạt mấy loạt đạn hú họa theo hướng địch rút chạy về hướng Thai Lan. Lúc này trời đã sáng, mưa cũng đã tạnh hẳn, mọi vật đã nhìn thấy khá rõ. Thế là chưa đến 1 tiếng đồng hồ, ta đã làm chủ hoàn toàn căn cứ Osamach! Sau đó anh em được lệnh khẩn trương thu dọn chiến lợi phẩm để chuẩn bị rút quân. Vì ngay từ đầu ta đặt ra mục tiêu là đánh nhanh, diệt gọn chứ không có chủ trương trụ lại căn cứ này. Đến lúc này anh em mới được dịp đi kiểm tra những điểm bị bắn phá. Tại ngôi nhà hầm do Quy đặt mìn DH, xác của 4 tên Pốt đã tan tành, trên chiếc xà còn xót lại có quấn 1 đoạn ruột thối rinh, Tại căn nhà bếp 4 tên bị trúng quả B41 cũng cháy còng queo, khét lẹt. Chỗ nhà bị ĐKZ của c17 cũng có 2 tên đang bị cháy. Bên hướng c1 đánh mìn cũng vậy, xác của bọn địch cũng bị tan tành, không còn nhận ra là có mấy tên nữa. Khắp căn cứ, xác bọn chúng nằm rải rác, phần do trúng pháo, cối, phần trúng đạn bộ binh. Tôi không nhớ đợt đó e429 tiêu diệt được bao nhiêu tên Pốt và thu được bao nhiêu súng đạn nữa. Nhưng quan trọng hơn là ta đã giành chiến thắng một cách nhanh chóng và giữ lực lượng của ta an toàn tuyệt đối. Tất cả đơn vị không một ai bị thương! Chí có lúc đó, trong khi đi thu dọn chiến trường, b trưởng Bùi Bá Thiệp phát hiện ra người đồng đội, cũng là đồng hương của mình – pháo thủ số 1 Bùi Văn Thêm bên tai phải một dòng máu đang rỉ ra. Anh Thiệp chạy lại hỏi Thêm : Mày bị thương hả Thêm, sao lại có máu chảy bên tai kìa. Thêm nhìn Thiệp ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Hóa ra sau khi bắn xong 2 quả đạn bằng việc vác khẩu ĐKZ 82 lên vai, Thêm đã bị ù tai và chảy máu do chấn động mạnh của súng. Anh Thiệp chạy sang quệt vết máu đưa cho Thêm xem. Khi đó Thêm mới biết mình bị chảy máu tai và bị ù mất tai bên phải. Quả là một hành động táo bạo, can trường, dũng cảm. Thêm cũng là một cầu thủ bóng chuyền rất cừ của C17. Sau khi thu dọn chiến trường đoàn quân lập tức rút về trong niềm hân hoan chiến thắng, một chiến thắng thật giòn dã của sự phối hợp, hiệp đồng tác chiến nhịp nhàng, với việc áp dụng yếu tố bí mật, bất ngờ và táo bạo của chiến thuật đặc công truyền thống của 429. Ở Pà Ong, đến khoảng 6 giờ sáng anh Đặng Trường Biên sau khi nhận được điện báo tin thắng trận của anh Nguyễn Văn Kiền, anh Biên đã điện thông báo tin vui đến các bộ phận của các đơn vị ở nhà : Chúng ta đã toàn thắng và tuyệt đối an toàn! Anh em chúng tôi ôm chầm lấy nhau mừng vui đến trào nước mắt. Đến chiều hôm đó tất cả những người ở nhà ( trừ anh em đang làm nhiệm vụ cảnh giới ) đều ùa ra ngã ba Pà Ong để đón những người anh em trong đoàn quân chiến thắng trở về. Đoàn người đi trước là các anh trong BTM và các bộ phận của trung đoàn bộ, được chở bằng xe GMC và xe DOT. Đội hình D7 đi bộ phía sau, nét mặt của ai cũng tràn đầy niềm phấn khởi và kiêu hãnh. Đến khi anh em d7 về đến nơi, anh em ra đón đều ùa lại ôm chặt lấy những người đồng đội, những người đồng hương vửa từ trận chiến trở về trong niềm mừng vui khôn tả. Thôi thì những câu hỏi dồn dập, những cái vỗ vai đầy hãnh diện cứ hòa quyện vào nhau, làm cho không khí thật trộn rộn. Sau một đêm thức trắng đội mưa rét, những gương mặt của những người tham chiến có phần hốc hác, nhưng tất cả đều ánh lên niềm vui vì chiến thắng. Thật là một trận đánh đáng nhớ ! Về trận đánh này tôi chỉ mới kể theo những gì mà tôi được nghe và thấy. Thời gian đã khá lâu nên có thể có những tình tiết không khớp lắm. Rất mong các bác ccb của 429 khác, những người hiểu tường tận hơn sẽ bổ sung và sửa chữa thêm. Nhất là ở các hướng khác của trận đánh này. Cũng rút kinh nghiệm từ trận này, d7 và d8 đã phối hợp đánh tiếp một trận nữa vào cao điểm 405, gần Núi Cóc vào đầu năm 1982 và cũng giành chiến thắng tương tự. Trận này trung đoàn thu hơn 100 khẩu súng các loại, đốt cháy 1 kho gạo, 1 kho vải và một kho đạn của bọn Pôn Pốt. Bác nào biết về trận này thì vào kể cho anh em nghe với. Thân ái chào các bác!
|