Phần 6
Phong rời vùng tự do nằm trong địch hậu tỉnh Hồng Quảng khi chung quanh tấp nập chuẩn bị chống càn. Cấp trên cho biết các đơn vị của binh đoàn sẽ không trở lại đây. Họ sẽ chuyển sâu vào tỉnh Hải Ninh rồi quặt lên đường số 4 quay trở về Biệt Bắc.
Phong cùng đi với Quốc Toản. Sau hai ngày hành quân gấp, họ bắt gặp tiểu đoàn 9 trên đường chuyển sang Hải Ninh.
Ở đơn vị xung kích của Hoàn có một sự đổi thay kỳ lạ so với ngày Phong từ đây trở về Mặt trận bộ. Đại đội lại đầy ắp và tươi rói như khi mở đầu trận đánh. Không còn thấy bóng dáng những tổn thất của trận đánh vừa rồi. Nhiều chiến sĩ bị thương đã trở về. Đơn vị có thêm nhiều bộ mặt mới. Đó là một số cán bộ và chiến sĩ ở những đại đội khác mới chuyển về. Chính trị viên Phú nói với anh vừa có một đợt kết nạp đảng viên mới. Phòng nhớ tới câu Quốc Toản nói bữa trước: "Thiếu "chất" thì ta lại tạo "chất" mới". Những người mới về đều tỏ ra phấn khởi vì họ đã được lựa chọn để bổ sung cho đại đội xung kích, không phải đại đội vừa được tiêm một liều thuốc hồi sinh mà nó đã trưởng thành lên một bước.
Quốc Toản vừa về tới nơi đã triệu tập hội nghị cán bộ bàn về nhiệm vụ mới. Phong được tiểu đoàn mời cùng dự.
Tiểu đoàn bộ trú quân trên đỉnh đèo. Lán của ban chỉ huy làm vội vã, mái lợp lá dong chạm đầu người.
Trong khi Toản đi họp, tiểu đoàn phó của anh đã dẫn cán bộ tới điều tra vị trí địch. Đây là đồn Đồng Khuy thuộc tỉnh Hải Ninh có hai trung đội lính ngụy, vốn là những tên phỉ của vùng Đông Bắc đã chạy theo địch từ ngày đầu chiến tranh, do một trung úy người Pháp chỉ huy. Quân địch đóng trên ba mỏm đồi thành hình tam cấp. Trên mỏm cao nhất, chúng xây một chiếc lô cốt bằng trường trình do một tiểu đội chiếm đóng. ở mỏm thấp nhất, địch đóng hai tiểu đội. Hai bộ phận này có nhiệm vụ bảo vệ cho tên chỉ huy cùng với một trung đội đóng ở mỏm giữa. Ba đồn địch có hàng rào riêng rẽ được nối với nhau bằng một con đường mòn.
Tiểu đoàn phó Hùng Sơn, một người mặt mũi vuông vức, thân hình cao lớn, lúc nào cũng ngồi ngay như pho tượng, đầu chạm mái lán, trình bày dự kiến của mình. Theo ý anh, tiểu đoàn sẽ dùng ba đại đội cùng một lúc tiến công vào ba đồn để quân địch không hỗ trợ được nhau. Vì hàng rào lông nhím của địch ở đây làm bằng nứa sơ sài, nên theo ý anh, bộ đội sẽ không dùng thang mà bí mật phá rào tiến vào. Quân địch nằm sâu trong địch hậu nên sự đề phòng của chúng có phần sơ khoáng. Hùng Sơn tin rằng lực lượng của tiểu đoàn sẽ nhanh chóng đè bẹp quân địch. Anh chỉ chú ý một tiểu điều: đồn địch ở kề với một bản người địa phương, bọn lính trong đồn nhiều tên có vợ con trong bản; nếu không chú ý giữ bí mật, họ báo tin cho địch, chúng sẽ đề phòng.
Quốc Toản đồng ý với kế hoạch của đồng chí tiểu đoàn phó trình bày, chỉ điều chỉnh một vài điểm. Anh chuyển đại đội Hoàn theo dự kiến sẽ đánh vào đồi giữa lên đánh đồi cao, và đại đội Trụ đáng lẽ đánh đồi cao chuyển xuống đánh đồi giữa. Đại đội Hoàn vẫn là mũi tiến công chủ yếu trong trận đánh. Sau khi nhanh chóng tiêu diệt địch trên đồi cao, Hoàn sẽ cho bộ đội đánh thốc xuống đồi giữa phối hợp với đại đội Trụ đè bẹp quân địch. Đại đội trợ chiến sẽ đặt pháo 37 ly trên một mỏm núi cao hơn lô cốt địch, bắn vào lô cốt, khi cần sẽ chuyển làn bắn xuống đồn giữa. Trang bị của đại đội xung kích sẽ được điều chỉnh lại, cứ ba chiến sĩ xung kích thì có hai người mang mác, một người mang súng trường, nếu chiếm được súng của địch, họ sẽ bỏ mác thay bằng súng.
Ý kiến của Quốc Toản được mọi người tán thành. Ai nấy vui vẻ đứng lên ra về. Quốc Toản nói với Phong:
- Anh ở lại một lát.
Dưới mái lán chỉ còn lại bangười trong ban chỉ huy tiểu đoàn, đồng chí trưởng ban tham mưu tiểu đoàn cùng với tham mưu trưởng Mặt trận và Phong.
Quốc Toản hỏi trưởng ban tham mưu tiểu đoàn:
- Bộ đội còn mấy ngày gạo?
- Đúng ba ngày.
- Có đại đội nào cất giấu riêng không?
- Đã kiểm tra kỹ.
Tham mưu trưởng Mặt trận mấp máy hàng ria con kiến, rồi nói:
- Các đồng chí chỉ vừa đủ gạo ăn để đi tới trạm gạo mới. Nếu đánh Đồng Khuy sẽ mất hai ngày gạo. Bộ đội sẽ xa trạm gạo thêm một ngày, như vậy là không đánh được.
Tiểu đoàn phó Hùng Sơn đỏ mặt nói:
- Chúng ta thừa gạo ăn cho đến ngày nổ súng, tạo sao lại không đánh?
Tham mưu trưởng Mặt trận cười rất tươi:
- Nếu đánh Đồng Khuy chúng ta sẽ thiếu ba ngày ăn để về trạm gạo gần nhất. Tôi biết rõ những nơi nào có gạo cho các đồng chí.
- Trong đồn địch thiếu gì gạo!
- Hổ chưa hết, đừng vội tính đến chuyện bán da! Phải đề phòng trường hợp như An Châu...
- Nếu đánh không thắng, chúng tôi sẽ ăn cháo, đào củ chuối ăn trên đường quay về. Nhưng tôi bảo đảm
với đồng chí, theo đúng kế hoạch của đồng chí tiểu đoàn trưởng vừa trình bày, nhất định ta sẽ thắng.
Tham mưu trưởng Mặt trận gật gù rồi quay về phía Quốc Toản:
- Ý kiến đồng chí thế nào?
- Tôi thấy cần đánh và phải đánh thắng.
Tham mưu trưởng Mặt trận ngồi im lặng hồi lâu, thỉnh thoảng anh lại nói một mình "đánh một cái...!" rồi lại lầm bầm tính toán. Cuối cùng anh nói:
- Tôi thông cảm với các đồng chí. Nhưng đánh địch cần rất tỉnh táo, không được cay cú...
Mọi người chăm chú nhìn anh, chờ nghe anh nói tiếp. Hàng ria con kiến của anh làm Phong nhớ đến một tài tử Pháp trên màn ảnh.
- Đồng ý với các đồng chí, đánh! Nhưng từ nay đến khi có gạo mới, mỗi ngày bộ đội sẽ tiết kiệm hai lạng gạo, nhưng người không trực tiếp chiến đấu, kể cả tôi sẽ tiết kiệm ba lạng, riêng bữa ăn trước trận đánh sẽ cho anh em ăn như bình thường... Vẫn phải đề phòng trường hợp đánh không thành công, bộ đội vẫn đủ gạo ăn cháo quay về...
Trận đánh ngày hôm sau đã được quyết định.
Quốc toản quay sang nói với Phong:
- Anh ở lại đây thôi.Trong trận đánh ngày mai, anh sẽ đi với ban chỉ huy tiểu đoàn. Chúng tôi cũng sẽ vào đồn cùng với xung kích.
Toản bảo trưởng ban tham mưu tiểu đoàn thông báo cho các đại đội chuẩn bị sau nửa giờ sẽ hành quân. Không phải nhiệm vụ chiến đấu thôi thúc họ phải gấp gáp đến như vậy. Cái không cho họ được chậm trễ trong cuộc hành quân lần này là bao gạo buộc ở thắt lưng mọi người đã vơi nhiều.
Phong ngồi tranh thủ ghi một vài nhận xét vào cuốn sổ nhỏ.
Có tiếng ai nói trước cửa lán:
- Tôi đề nghị gặp đồng chí chính trị viên tiểu đoàn.
Giọng nói nghe quen quen. Anh quay lại thấy một cán bộ trẻ, mang đôi kính cận, chiếc mũ nhựa chiến lợi phẩm ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo, cõng trên vai một chiếc ba lô khá nặng, bộ quần áo tiện y màu đen ướt đẫm mồ hôi, đứng trước mái lán. Đúng là anh ta... Hồng Kỳ sao cũng ở đây?...
Chính trị viên tiểu đoàn cũng đang ngồi hí hoái viết, ngẩng đầu lên, nhìn Hồng Kỳ:
- Cậu về lúc nào?
- Tôi đến Mặt trận bộ chiều hôm kia, nghe nói tiểu đoàn hành quân rồi, tôi đuổi theo.
- Học tốt chứ?
- Tốt. Tôi hỏi anh em nói đơn vị sắp làm nhiệm vụ, anh cho tôi về đại đội luôn.
- Được thôi. Đồng chí lại về với đồng chí Trụ. Cũng phải nói là từ ngày đồng chí học đến giờ, bộ đội đã thay đổi nhiều, anh em rất tiến bộ. Cứ về đại đội cho kịp hành quân cùng bộ đội. Chiều nay đến chỗ nghỉ, tôi sẽ trao đổi với ban chỉ huy đại đội.
Hồng Kỳ đi ngay. Đôi chân ngắn của anh bước thoăn thoắt.
Phong gọi:
- Hồng Kỳ!
Thấy anh ta vẫn tiếp tục đi, Phong gọi to hơn:
- Hồng Kỳ!
Lúc đó anh ta mới quay lại, mở to cặp mắt sau làn kính cận nhìn Phong, rồi kêu lên:
- Ô! Cậu đấy à?
Phong vội đứng dậy ra gặp anh.
- Mình đi với tiểu đoàn từ hồi đầu chiến dịch. Cậu cũng ở tiểu đoàn này ư?
- Mình ở bộ đội Đông Triều từ lâu. Sau khi đánh đường số 4, mình đi học...Cậu đừng gọi mình là Hồng Kỳ nữa, gọi là Hồng thôi. Đó là cái trò đùa từ mấy năm trước. Mình cũng như Si-ba-ta ở đây...
Phong mỉm cười.Anh ta đã tự thú nhận mình Nhật giả.
- Anh Năm đâu rồi?
- Chắc là "dính" với Tuyết Lan. Sau ngày đó, mình trở về đơn vị ngay.
- Còn nhớ Tuyết Mai không?
- Nhớ!
- Tuyết Mai vẫn ở trung đoàn Thủ đô.
Hồng hơi sững sờ. Nhưng rồi anh nói:
- Chuyện cũ lúc nào sẽ nói tiếp nhé! Mình phải xuống đơn vị đây. Cậu đi với tiểu đoàn hết chiến dịch chứ?
Phong gật đầu. Cuộc gặp lại Hồng Kỳ đã làm anh nhớ lại những ngày tháng Chạp hai năm trước ở Hà Nội, những ngày tưởng như đã cách đây xa lắm.
*****
Ở chặng đường hành quân mới toàn đồi núi trọc. Quốc Toản ra lệnh cho bộ đội ngụy trang bằng cỏ tranh đi ban ngày. Đồi núi như những đợt sóng bạc đầu hiện ra phía trước. Không còn xa lắm sẽ tới biển Đông.
Nhưng họ biết chẳng bao lâu họ sẽ quay trở lại. Mục tiêu của họ lúc này chưa phải là biển, cũng chưa phải là đồng bằng.
Dọc đường không nghe thấy tiếng máy bay địch. Chắc chúng không ngờ, sau khi bộ đội ta luồn sâu vào vùng địch hậu Đông Bắc, đánh nhiều trận trên đường 13 Bắc Giăng, bây giờ họ lại tiếp tục đi sâu hơn sang tận Hải Ninh, xa các điểm dự trữ lương thực của họ.
Buổi chiều, tiểu đoàn tới một bản nhỏ.Ban chỉ huy tiểu đoàn vào đóng tại một nhà dân, một ngôi nhà sàn của người Nùng, mùi phân lợn từ dưới nhà bốc lên ngột ngạt. ở đây chỉ cách đồn địch khoảng sáu, bảy ki-lô-mét theo đường chim bay. Bộ đội bao vây các ngả đường ra vào đề phòng địch đột nhập hoặc dân đi báo địch có bộ đội tới.
Giờ phút chờ đợi căng thẳng. Muôn ngàn chuyện ngẫu nhiên có thể dẫn đến trong chiến tranh. Người ta không thể dự đoán hết mọi điều. Nếu bây giờ quân địch bỗng tung một toán đi lùng sục. Hoặc một người dân nào nhìn thấy bộ đội, thoát khỏi sự canh gác của ta chạy lên đồn báo cáo với chúng... Trong cuộc đọ sức hiện nay, yếu tố quan trọng đầu tiên để giành chiến thắng vẫn là bí mật, bất ngờ.
Quốc Toản ngồi trên nhà sàn đăm đăm nhìn về phía khu rừng. Nếu có máy bay đến anh phải nhanh chóng ra phía đs. Kể ra không nên ở trong bản như thế này. Trận đánh này làm anh lo lắng gấp đôi. Đơn vị bạn đã chiến thắng. Anh không thể không hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa. Trong cuộc họp ở Mặt trận, anh đã nghe Trần Chường báo cáo lại trận đánh của mình. Anh ta có nhiều sáng kiến. Anh ta đã cho bộ đội xé rào để đột nhập vào đồn địch. Anh làm được việc ấy vì đồn Đồng Dương không có chó. Nhưng anh ta vẫn hơn Toản vì anh đã nghĩ đến chuyện xé rào. Chương chuẩn bị cho trận đánh một cách tỉ mỉ hơn Toản rất nhiều. Chương có thuận lợi hơn Toản vì mục tiêu công kích của anh nhỏ. Anh tự mình chuẩn bị trận đánh, tự mình quyết định mọi chuyện mà không bị ai quấy rầy. Còn mục tiêu của Toản quá lớn. Toản lại được quá nhiều người góp ý kiến. Nhiều ý kiến hay, cũng nhiều ý kiến không hay. Có những ý kiến anh có thể bỏ qua, nhưng cũng có những ý kiến anh buộc phải chấp nhận. Điều dở nhất mà những ý kiến đóng góp quá nhiều đemlại là nó làm cho đầu óc Toản rối mù, anh mất đi sự suy nghĩ độc lập và, dĩ nhiên, mất đicác sáng kiến. Anh không thể phân trần với ai sau khi trận đánh không thành công... Lần này, Toản đã tự mình lắng nghe ý kiến của cấp dưới và tự mình quyết định mọi chi tiết kế hoạch trận đánh. Mọi diễn biến đều hiện ra sáng rõ trước mắt anh. Không giống như lần trước anh chỉ huy vọng mà không thật tin vào sự thành công, lần nàyanh tin là đơn vị sẽ đánh thắng. Nhưng anh vẫn phải nghĩ đến những chuyện bất ngờ, đó là những điều mà anh chưa biết có thể xảy ra. Nếu lại thất bại, anh sẽ trở về với một đoàn quân đã mất máu, lại đói rách, anh sẽ không thể bào chữa cho sự bất lực của mình. Và biết đâu người ta chẳng xét lại cánh tay cụt của anh...? Người ta sẽ hoàn toàn có lý khi đưa một cán bộ chỉ huy mất cánh tay phải ra khỏi một tiểu đoàn chủ lực cơ động... Rời khỏi cuộc chiến đấu trong khi nó chỉ mới bắt đầu, đối vớianh cũng có nghĩa: cuộc đời đã chấm dứt vì nó trở nên vô vị...