Em xin kể một câu chuyện có thực 100% của em đã chứng kiến. Tuy không liên quan đến quân đội nhưng có nói đến thuốc, bệnh và bộ đội biên phòng.
Vào khoảng năm 1999. Em lên Hà giang làm việc cho một công ty xây dựng tại thị xã, sau đó vào huyện Hoàng Su Phì nhận công tác quản lý tài chính, chạy vật tư của 2 tuyến đường đang thi công dở dang nằm trên 2 địa bàn khác nhau, đó là Bản Phùng - Bản Máy, Bản Máy nằm tại mốc 10 biên giới Việt Trung. Nếu các bác nào đã đi Hà Giang thì đều biết đường xá trên ấy khó khăn hiểm trở như nào rồi, nhất là mùa mưa. Trong khi đó em lại phải đi lại liên tục qua lại 2 tuyến đường cách nhau hơn 30 km,( 30km đường núi = cả trăm km đường miền xuôi ) họ có cấp cho em một chiếc Dream Longcin đời đầu Trung Quốc, rất khỏe nhưng cũng có lúc phải vứt cả xe đi bộ.
Thỉnh thoảng điều được xe Uoat, tháo mui và ghế sau đi chở dầu, em đi cùng nhưng lúc nào tay cũng phải đặt hờ hờ cần cửa, có gì bật ra nhảy ngay thì may còn lấy được xác, đường đất lẫn đá, dốc cua tay áo ngoằn ngèo, dựng đứng, một bên núi cao, bên vực thẳm mà .
Một thời gian sau em phát hiện ra 2 tuyến đường khi gần tới đích để đấu nối vào nhau thì chạy song song, cách một con suối nhỏ, các bác cứ tưởng tượng 2 quả núi hai bên, đường làm hai bên sườn 2 núi, có cái khe ở giữa, em tả thế để bác nào chưa đi vùng cao lấy cái gì đó làm giáo cụ cũng có thể hiểu được.
Em minh họa cho đỡ chán. Các bác có nhìn thấy con đường chạy trên đó không ? Vào sáng sớm hoặc gần tối, sương mù dày đến nỗi chui cả vào lán lạnh buốt. Sau khi ngắm kỹ địa hình, lấy vật chuẩn làm mốc của cả hai bên và hỏi dân bản thì họ nói đường xuống suối rất sâu và khó đi, nhưng dân làng vẫn trồng trọt hai ven bờ suối. Dân làng các bên chủ yếu là người La Chí và người Tày Đen ( không phải người Tày như chỗ quê em hoặc Cao Bằng, hình như họ là gốc Trung quốc và nói gần như tiếng Mông ). Em quyết định đi thử một chuyến xem thế nào.
Sáng hôm ấy, trước khi xuất phát, em ngắm lại 2 cái cây to nhất trên đỉnh núi gần lán trại hai bên rồi đi. Bắt đầu tụt xuống suối, vừa đi vừa dò đường, xuyên qua các bụi lau, lách, không dám đi theo đường mòn của dân vì sợ mất hướng, lúc xuống quá dễ, cứ nhấc chân là tiến, khoảng hơn một tiếng sau em có mặt tại bờ suối, rửa mặt mũi, chân tay làm viên polyvitamin với ngụm nước cho đỡ mệt xong hành quân tiếp....