Chuyện về một liệt sỹ phi công Mig-17 Nguyễn Văn Phi hy sinh ngày 19-5-67.
xxx
Dưới đây là câu chuyện của bạn Kim Thu, cháu gái anh Phi, kể về cuộc đời phi công Mig17 Nguyễn Văn Phi, đăng trên diễn đàn Vietnam-Ucraine, xin phép bạn Thu post lại bài.
Kim Thu: Xin gửi tới anh chị em, những người đã một lần khoác áo chiến binh, hay những người thân của mình cả cuộc đời trong quân ngũ.
Bài viết không được mài dũa như chuyên nghiệp, nhưng nó có thật và nó là nguồn tình cảm mãnh liệt của riêng tôi. Cảm ơn bạn đọc.
Cậu Phi.
Kim Thu
Tôi vẫn nhớ mãi căn nhà ấy trên đường Sinh-Từ (đã trở thành đường Nguyễn Khuyến từ lâu), nơi cậu sống những năm tháng thời niên thiếu. Sau tiếp quản Thủ đô, mẹ tôi từ chiến khu đưa tôi và chị Quỳnh Nga về Hà nội. Những năm đầu, mẹ tôi công tác tại Chi Sở Thuế Hà đông. Đất nước vừa trải qua chín năm làm một Điện Biên, bao nhiêu vết thương chiến tranh chưa kịp hàn gắn, còn nghèo, còn thiếu thốn, còn thủ công nghiệp lắm. Lấy đâu ra một cái máy đếm tiền hiện đại như bây giờ.
Phải đếm tiền, và chia các loại tiền ấy ra những cái bao tải lớn, để chuyển đến các kho bạc của nhà nước. Mẹ tôi được giao công việc ấy. Mẹ tôi kể, có những đêm mệt quá, mẹ đắp chăn cho "tiền " và cho mình, thế là ngủ. Kể cũng lạ, lúc ấy Chính Phủ tin tưởng ở lòng dân đến thế. Và dân cũng tuân thủ kỷ-cương làm việc đến như vậy.
Mẹ tôi được cử đi học thêm nghiệp vụ, phải cai sữa con Thu. Mẹ gửi tôi về nhà ông bà Sinh-Từ, chúng tôi vẫn quen gọi như vậy. Đêm, ông cho tôi bú bầu sữa ông pha sẵn từ chập tối, giắt trên đình màn. Ngày cậu Phi lo trông, ẵm bế cháu. Lúc nhỏ cậu Phi học cấp II Lý Thường Kiệt. Trường này nằm ngay trên đường Sinh-Từ. Tôi nhớ mỗi lần tới nhà ông bà, trường ấy nằm bên tay phải. Nó rất rộng, thoải mái cho bọn con trai đá bóng. Hai cánh cổng trường, khiến tôi liên tưởng đến một doanh trại bộ đội, vì trông nó thật oai nghiêm. Lên cấp III, cậu Phi chuyển về trường Chu Văn An.
Nhà ông bà tôi nghèo lắm. Căn nhà khá rộng, nhưng trong nhà và ngoài sân chẳng khác gì nhau, trống tềnh trống toàng. Nền nhà chẳng được lát bằng gạch gì hết, nó đen và nhẵn bóng, vì đất được đấm rất kỹ. Những hôm mưa dột, thật là thảm hại.
Một lần ghé thăm ông bà, mẹ tôi hỏi ông:
- Phi đâu hả cậu?
- Nằm kia chứ đâu. Quần áo giặt, phơi mà chưa khô. Ông bảo mẹ tôi.
Mẹ tôi đến gần cậu Phi, đắp chăn đâu, đắp cái màn nhuộm nâu đã bạc. Nhuộm nâu hết, cho sạch và đỡ tốn xà phòng, ông bà bảo thế. Mẹ tôi chảy nước mắt, thương cậu quá! Ông bà tôi bán tạp hóa. Đủ cả, diêm, bật lửa, thuốc lào, xà phòng, bánh kẹo...
Tôi vẫn nhớ bánh xà phòng hồi ấy có hình con thuyền buồm khắc trên mặt. Hấp dẫn nhất đối với chị em tôi là mấy thẫu bánh cuộn thừng, bánh quả bàng và nhất là "bánh chả", nó thật là thơm bởi hương vị của lá chanh.
Lên đến cấp III, cậu Phi trông đã dáng dấp một thanh niên Hà nội. Mà cũng lạ, lớn lên trong cảnh túng thiếu, đói ăn, thế mà cậu to cao, vạm vỡ, tráng kiện lắm. Ở độ tuổi này, nam thanh nữ tú đã để mắt tới nhau.
Cậu Phi có hai cô bạn gái thân hơn cả, khi lên đến lớp chót của phổ thông, cả hai cô đều yêu cậu. Đó là Song Thu và Loan.
Nhiều lần bà tôi đã hỏi, khi cậu đưa lại số tiền ăn sáng:
- Con không ăn sáng hay sao?
- Không, con đợi về ăn cơm trưa mợ nấu. Cậu thoái thác.
Thật ra cậu đã dấu bà tôi. Những buổi sáng tới trường, cậu thường thấy trong ngăn kéo bàn học của mình, lúc thì gói xôi, lúc thì bắp ngô luộc. Xôi thì đủ loại, xôi ngô, xôi xắn, xôi đậu xanh...
Tất cả tác phẩm ấy là của Song Thu, người thương yêu cậu hết mực, người hiểu cảnh đói của anh trai nhà nghèo. Cậu biết, đốm lửa tình ấy bắt đầu len lỏi trong con tim mình.
Đến năm cuối của chương trình phổ thông, học trò bắt đầu lao vào học chết bỏ. Cũng năm học này, Song Thu toàn đóng tiền học cho cậu Phi. Những giọt nước mắt ngấm ngầm lăn vào từng tế bào, từng nhịp thở của cậu học trò nhà nghèo. Cậu Phi muốn khước từ, muốn quay mặt xua đi những gì mình đang đón nhận. Nhưng ánh mắt của Song Thu, tình cảm vô cùng chân thành của Nàng, sự cảm thông tột cùng của Nàng cho gia cảnh cậu, khiến cậu chỉ còn biết đến hai chữ: Cảm ơn !
Rồi Tháng Năm tới, hoa phượng vương đầy trên vai học trò một màu đỏ thắm.Có lẽ không quốc gia nào, học trò có được hình ảnh bông hoa phượng gắn với tuổi thơ, gắn với nhà trường, gắn với tình bạn như ở Việt Nam mình. Ước mơ chắp cánh cho tuổi này. Cậu Phi được tuyển vào binh chủng không quân và học ở Liên Xô. Song Thu vào đại học Lâm-Nghiệp. Con gia đình Tư sản Hà nội! Bắt đầu một nhịp cầu ngăn cách.
Bên quân đội yêu cầu cậu Phi phải chấm dứt quan hệ tình ái với Song Thu! Không thể tồn tại một mối tình giữa một anh chiến sỹ không quân với một thiếu nữ của giai cấp đối đầu! Đấy là tình cảm ủy mị, là dung hòa một ý tưởng, một lối sống của tư sản. Là người chiến sỹ cách mạng, phải rắn như gang thép, phải biết hy sinh, phải biết hiến dâng tất cả cho sự nghiệp cách mạng!
Nhưng có ai biết rằng, chính tình cảm thiêng liêng mà Song Thu dành cho cậu Phi, chính những chăm bẵm chân thành của cô về cả vật chất và tinh thần trong suốt thời đi học, để có một cậu Phi hôm nay như một chiến binh thực thụ?
Cậu chấp nhận, tất cả vì công cuộc cách mạng, vì sự nghiệp nhà binh. Những năm học ở Liên Xô, cậu Phi cũng tham gia văn nghệ sinh viên. Thủ vai anh Trỗi và cô sinh viên đóng chị Quyên, cũng mê anh phi công ấy. Nhưng cậu tôi đã chôn chặt mối tình đẹp nhất thời thơ ấu với Song Thu trong con tim.
Chưa một lần đôi lứa ấy được thong dong trên đường Cổ Ngư nắng đổ. Chưa một lần Song Thu được ngả đầu vào ngực cậu thổn thức những lời yêu thương. Và chắc cũng chưa một lần được trao nụ hôn yêu dấu cho người mình đã đắm say.
Làm gì có những góc bàn ở một Cafe huyền ảo ngập tràn tiếng nhạc. Không có một lần nào dìu nhau trên sàn nhảy như bao đôi lứa hôm nay. Chẳng có gì hết ngoài một khối tình nhỏ bé nhưng giá trị như pha lê cho cả hai người. Có chăng, chỉ là những ánh mắt ân tình trao nhau vội vã lúc trống giục vào lớp. Như bao nhiêu người lính trẻ khác vĩnh viễn ra đi, cậu chưa bao giờ sống những phút giây của Thiên Đường Tình Ái.
Mãi đến năm 1967, lúc nhận được tin cậu Phi đã hy sinh, tôi mới biết mặt Song Thu. Một thiếu nữ Hà nội có khuôn mặt thật khả ái và vóc dáng nhỏ bé, dễ thương. Tôi hiểu ngay vì sao cậu tôi đã yêu Nàng đắm say và cất giấu trong tim mình mối tình tuyệt vời ấy.
19 Tháng Năm 1967, để lập thành tích dâng lên Bác, cậu Phi đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ .
Cánh én bạc ngừng bay. Phi công Nguyễn Văn Phi hòa thân vào mây khói ở tuổi 23 giữa bầu trời Tổ quốc... Lúc ấy, cuộc tình đơm bông từ độ học trò vẫn được ấp ủ trong con tim người lính trẻ.
Lúc ấy, lời yêu của lứa đôi vẫn chưa được giãi bày.
Lúc ấy, niềm kiêu hãnh và hy vọng vẫn đang thăng hoa trong lòng người thiếu nữ…
xxx