Thông cáo báo chí về cuốn sách Hồi ức Lính
Thông tin về chương trình giao lưu cùng tác giả HỒI ỨC LÍNH:
NGÀN NGÀY SỐNG TRONG THỬ THÁCH CHIẾN TRANH
Hồi ức Lính bắt đầu từ những dòng chia sẻ về cuộc sống ở chiến trường thời chống Mỹ được đăng tải trên Facebook của Vũ Công Chiến từ cuối năm 2013 đến cuối năm 2014. Tác giả viết với một suy nghĩ đơn giản: "Nếu những người trong cuộc không viết ra thì làm sao để mọi người biết, trong chiến tranh, chúng tôi đã sống và chiến đấu thực sự như thế nào. Bởi vậy với tư cách cá nhân, với con mắt nhìn của một người lính bình thường, tôi viết lại Hồi ức Lính này, để kể lại những điều mình đã thấy, đã nghe, đã làm, cùng những suy nghĩ và cảm nhận khi đó..." Những dòng chia sẻ đó nhanh chóng được cộng đồng Facebook đón nhận nhiệt tình, và đặc biệt, không chỉ những người ở lứa tuổi tác giả mới quan tâm mà các bạn trẻ cũng đặc biệt hứng thú với những chuyện chiến trường của Vũ Công Chiến.
Nhân dịp cuốn sách Hồi ức Lính ra mắt bạn đọc, Nhà xuất bản Trẻ tổ chức buổi giao lưu cùng tác giả: Ngàn ngày sống trong thử thách chiến tranh.
Chương trình diễn ra vào hồi 15h ngày 29/4/2016 tại Laca café, tầng 2, 24 Lý Quốc Sư, Hà Nội.
Dẫn chương trình: Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên.
Khách mời: PGS. TS. Lưu Khánh Thơ.
Rất mong được đón tiếp!
***
Tác giả Vũ Công Chiến nhập ngũ tháng 9/1971. Từng là bộ đội Trường Sơn, chiến trường Nam Lào, Mặt trận B3 Tây Nguyên, Dak Lak. Sau khi giải ngũ, tác giả theo học Đại học Bách khoa Hà Nội. Hiện ông là cán bộ Viện Khoa học Việt Nam; Viện nghiên cứu Điện tử, Tin học, Tự động hóa, Bộ Công thương.
***
Lời giới thiệu cho cuốn sách Hồi ức Lính của PGS. TS. Lưu Khánh Thơ (Viện Văn học)
BỞI CHIẾN TRANH KHÔNG PHẢI TRÒ ĐÙA
-- Lưu Khánh Thơ
Tôi đã đọc Hồi ức lính từ khi mới chỉ là những mẩu nhỏ ghi chép về cuộc sống ở chiến trường thời chống Mỹ, được đăng tải trên Facebook một người đồng đội của anh trai tôi. Ngay lập tức, những suy nghĩ mộc mạc nhưng không kém phần sâu sắc và những kỷ niệm của một thời trận mạc máu lửa được kể lại bằng một giọng chân thành, sôi nổi, pha trộn vẻ tinh nghịch của một chàng thanh niên Hà Nội với sự điềm tĩnh của một người đàn ông từng trải, đã cuốn hút tôi.
Tác giả của Hồi ức lính không phải là một nhà văn chuyên nghiệp. Anh viết tác phẩm của mình với suy nghĩ đơn giản: “Nếu những người trong cuộc không viết ra thì làm sao để mọi người biết, trong chiến tranh, chúng tôi đã sống và chiến đấu thực sự như thế nào. Bởi vậy với tư cách cá nhân, với con mắt nhìn của một người lính bình thường, tôi viết lại Hồi ức Lính này, để kể lại những điều mình đã thấy, đã nghe, đã làm, cùng những suy nghĩ và cảm nhận khi đó…” Không có gì khiến người ta tin và xúc động bằng suy nghĩ trách nhiệm, giầu tính nhân văn như thế.
Có thể với kho tư liệu đầy ắp vốn sống thực tế này khi “vào tay”một nhà văn có nghề nó sẽ trở thành bộ tiểu thuyết đồ sộ hấp dẫn người đọc với rất nhiều những thủ pháp nghệ thuật này khác. Nhưng ở đây, với những câu chuyện và chi tiết tươi ròng sự sống, được nhìn với cự ly sát gần của người trong cuộc, nó lại có sức lôi cuốn riêng. Nó chinh phục chúng ta bằng sức mạnh của sự chân thực, bằng những trải nghiệm cá nhân, rất riêng tư nhưng lại gắn liền với cả một thế hệ thanh niên mà ước chân đầu tiên của họ khi vào đời là cuộc sống quân ngũ. Họ đã trở thành người lính trước khi đủ tuổi công dân. Họ bước vào cuộc chiến như một sự lựa chọn không thể khác trước hiện tình nước sôi lửa bỏng của đất nước. Những người lính các anh đã hăm hở đi vào chiến trường, không tính toán băn khoăn. Có chăng chỉ là nỗi nhớ Hà Nội và những kỷ niệm của tuổi học trò. Nỗi buồn đau lớn nhất khi lên đường vào mặt trận là những giọt nước mắt của Mẹ ngày chia ly. Người lính trẻ chỉ day dứt với suy nghĩ anh “ra đi đã mang theo cả cuộc đời của Mẹ”…
Và chiến tranh không phải trò đùa. Cuộc chiến thật sự bắt đầu. Đâu phải chỉ bom rơi đạn nổ. Rồi trận đánh đầu tiên, những hy sinh mất mát đầu tiên. Đói rét, bệnh tật. Sự thức tỉnh cay đắng khi nhận ra giới hạn trong bản thân mình và những người chung quanh. Họ có thể là đồng đội, là cấp trên và có khi trong cả người lính ở chiến tuyến bên kia. Những hoang mang, thất vọng. Những âm mưu, toan tính. Hiện thực sát gần cụ thể và thế giới tâm linh vô thức. Những cuộc tình đẹp và buồn hơn nước mắt, mong manh trước sự tàn khốc của chiến tranh. Những cung bậc ấy đã hòa trộn, đan cài trong cái bề bộn ngổn ngang qua từng trang viết.
Trong quầng sáng của chiến tranh, dường như mọi giá trị thật giả đều phơi bầy một cách trần trụi nhất. Dũng cảm và đớn hèn. Yêu thương và thù hận. Tin tưởng và thất vọng. Dục vọng bản năng và lý trí. Tất cả những trạng thái tâm lý rất thật của người lính đã được phơi trải đến tận cùng, không né tránh. Không khí chiến trận đã được miêu tả qua hàng loạt những quan sát, ghi nhận của một người lính trung thực, đầy ấn tượng.
Anh tái hiện bộ mặt của chiến tranh không chỉ bằng khả năng ghi nhớ mà bằng sự cảm nhận của tất cả các giác quan, và điều quan trọng hơn là bằng sự từng trải của người lính. Những trang viết ở đây được đảm bảo bằng máu. Máu của anh và của đồng đội. Những người lính trở về chìm khuất trong xô bồ náo nhiệt của cuộc sống đời thường. Và thiêng liêng hơn là những người lính đã nằm lại trong những cánh rừng Tây Nguyên hoặc trên đất nước bạn Lào xa xôi.
Chiến tranh là một sự bất bình thường của lịch sử, bởi vậy con người ở trong đó cũng không thể sống cuộc sống bình thường. Bước vào một cuộc chiến tranh đã khó, bước ra khỏi nó còn khó hơn bội phần. Người lính Vũ Công Chiến thật may mắn. Anh đã đi vào cuộc chiến với tâm thế nhẹ nhàng của một cậu học sinh vừa rời mái trường phổ thông và đi ra khỏi nó toàn vẹn với một “linh hồn lành lặn” đúng như ước nguyện của người mẹ, và có thể còn sâu xa hơn như mong đợi của một người con gái: “Anh phải trở về để…lấy em”.
Với một độ lùi thời gian hơn 40 năm, những suy tư, chiêm nghiệm của người trong cuộc đã có sự đằm sâu hơn. Sáu năm trong cuộc đời quân ngũ, chỉ là một lát cắt trong cuộc sống của tác giả Hồi ức lính, nhưng đó là phần đời dữ dội, có sức ám ảnh rất lớn. Đó là “món nợ” tinh thần của anh đối với đồng đội. Nó buộc anh phải ghi lại và chia sẻ. Để những người lính thế hệ anh nhớ lại và tự hào về những năm tháng mình đã sống, đã hy sinh, chiến đấu vì đất nước. Để thế hệ sau có được một hình dung đầy đủ hơn chiến tích của một thời và cái giá của những ngày đang sống hôm nay. Phải chăng như thế, Vũ Công Chiến đã phần nào âm thầm thực hiện sứ mệnh của một nhà văn!
Nhận xét của bạn đọc trên Facebook:
“…Nếu những người trong cuộc không viết ra thì làm sao để mọi người biết, trong chiến tranh, chúng tôi đã sống và chiến đấu thực sự như thế nào… Đúng đấy Chiến ạ, năm tháng sẽ qua đi, lớp con cháu mình được đọc những trang viết này sẽ mãi mãi biết ơn các bạn, tự hào và sẽ sống tốt hơn.” (Phuong Nguyen)
“Hay quá anh Chiến ạ. Phục trí nhớ của anh. Em khoái nhất đoạn này “Thằng Tuyên chưa hi sinh, chưa thành anh hùng mà chỗ ngồi cũ trong lớp của nó đã được khoanh thành chỗ ngồi danh dự. Nhìn cái chỗ trống trong lớp ấy mà nhớ đến người anh hùng trong tương lai, thế thì đám con trai chúng tôi bị phân tán tư tưởng, học hành thòi thọp cũng phải thôi.”…” (Nguyen Kim Lien)
“Chú viết rất hay, sinh động, và rất thật! Không anh hùng lên gân quá, cũng không não nề buồn bã. Đọc một mạch đến đây, như được truyền lại một ít tinh thần của ngày đó!” (Chu Minh)
“Không phải những câu chuyện bình thường mà đây là những viên ngọc quý về kiến thức quân sự cho lính chiến đấu, những bài học quý giá qua từng câu từng chữ của VCC như cách tận dụng địa hình, tương quan vũ khí tạo ưu thế, xử lí chiến lợi phẩm vv… trong chiến đấu… Cảm ơn bạn Vũ Công Chiến.” (Nguyễn Anh)
“Cháu cảm ơn tập hồi ký về đời lính của chú. Với một thằng rất mê lịch sử quân sự và khoa học kỹ thuật như cháu thì đây chính là những gì cháu hằng tìm kiến trên Internet.” (Le Truong Son)
“Cháu thích đọc những dòng hồi ức chân thật, mộc mạc như bác Chiến viết, chứ không muốn đọc những gì người ta tô vẽ để che giấu sự tàn khốc của chiến tranh. Sau Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh thì hồi ký của bác Chiến là những hình ảnh chân thật nhất của chiến tranh mà cháu được đọc. Chúc bác Chiến dẻo tay viết tiếp cho bọn cháu hóng.” (Nguyen Manh Trung)
“Chào bác, mỗi lần cháu đọc xong một kỳ cháu lại thấy nuối tiếc… Tiếc vì hay quá, đọc hết rồi thì lấy gì mà đọc tiếp. Lại hồi hộp chờ ra kì tiếp theo. Cháu thấy nhật ký của bác hay chả kém gì Đặng Thùy Trâm cả
” (Đào Nam Sơn)
“40 năm rồi mà vẫn ngậm ngùi khi đọc và nhớ lại xương máu, sức chịu đựng, sự thiệt thòi của người lính trong chiến tranh…” (Anton Tran)
““Chỉ cần con trở về được thế này là đã đủ, mẹ mãn nguyện rồi”, đọc tới đây thấy cay cay mũi, biết bao nhiêu bà mẹ của hai bên trong cuộc chiến đã không có được niềm vui này, thế mời thấy chiến tranh nó khắc nghiệt đến dường nào…” (Le Trung Thu)
“Chiến tranh đã kết thúc. Mọi thứ đã lùi lại phía sau cho những trang mới của tương lai… Nhiệm vụ của trai thời loạn thế là hoàn thành và của những người xây dựng đất nước mới chỉ bắt đầu.” (Fra Vie)