Hồi ức về chiến công của Sư đoàn 3 Sao Vàng - Đơn vị ra đời ngày lễ mừng Quốc khánhKỴ BINH BAY GÃY CÁNH (tiếp theo và hết)
QĐND - Thứ Ba, 28/08/2012, 21:51 (GMT+7)
Một đêm đầu tháng 2-1966, sắp đến Tết ta, tôi và mấy anh bạn thân đang nằm trên võng, sưởi ấm bên đám lửa cháy liu riu, bỗng Sư đoàn trưởng Giáp Văn Cương xuất hiện, gặp riêng tôi và hỏi: "Biết cậu đang làm tuyên huấn, nhưng nếu giao nhiệm vụ trực tiếp chỉ huy một trận chiến đấu pháo binh, có nhận không?". Tôi trả lời: "Anh đã tin tưởng, thì em sẵn sàng". Ông vui vẻ nói rõ: "Sư đoàn không vận số 1 của Mỹ sẽ xuất quân 2 lữ đoàn, giữ lại một lữ đoàn ở hậu cứ làm đội dự bị chiến dịch Anh Ba Đôn (Tức Tư lệnh Quân khu 5 Nguyễn Đôn) chỉ thị phải đánh địch ở phía trước và đánh cả vào hậu cứ của chúng. Thời gian gấp lắm rồi. Không thể khiêng cối 106mm lên kịp. Cậu sẽ chỉ huy một cụm súng cối 82mm pháo kích vào sân bay Tân Tạo nhé". Ông cẩn thận dặn thêm tôi: "Đi ngay sáng mai! Lên Bộ chỉ huy Quân sự Gia Lai, gặp anh Châu Khải Địch, Trưởng phòng Đặc công Quân khu, chỉ huy chung trận đánh sẽ hiểu rõ cụ thể nhiệm vụ".
Trận này, tôi được giao nhiệm vụ pháo kích bãi đỗ trực thăng, phối hợp với Tiểu đoàn Đặc công 407 do anh Tú, Tiểu đoàn trưởng chỉ huy đánh lính Kỵ binh bay (anh Tú sau này đã có thời gian làm chuyên gia ở Cu-ba và làm Phó tư lệnh Binh chủng Đặc công). Lần đầu tiên tôi được chỉ huy một cụm súng cối 8 khẩu và bắn những 320 viên đạn.
Ngày đầu tiên đi chuẩn bị chiến trường, chúng tôi gặp biệt kích địch rải truyền đơn dọc con suối. May mà kịp tránh, không bị lộ. Chúng tôi bám theo chúng trên đường trở về. Trên một ngọn đồi ở phía nam, chúng tôi quan sát rõ mồn một toàn cảnh hậu cứ của địch. Máy bay trực thăng đậu san sát như một đám chuồn chuồn lớn. Nhà dù đủ màu trắng, đỏ, vàng căng trên một vùng rộng bao la. Đèn điện như những ánh sao sáng rực khác nào một thị trấn nhỏ. Sở chỉ huy và quân lính ở sâu bên trong, cách hàng rào thứ nhất hơn 2km, ngoài tầm bắn pháo mang vác của ta.
Thâm nhập vào căn cứ địch là một việc vô cùng khó khăn. Nhưng thật may, trước tình hình tưởng chừng bế tắc, chúng tôi gặp được Nhon Chiu, một trung đội trưởng du kích là người địa phương, thuộc địa hình như lòng bàn tay. Sẵn lòng căm thù và rất dũng cảm, Nhon Chiu dẫn đặc công đi theo con suối cạn chạy dọc theo hẻm hai quả đồi là nơi địch sơ hở không bố trí quân.
Đặc công ta đã lên được đỉnh Hòn Cong và sờ được khẩu đại liên của địch. Đây là một niềm phấn khởi vô hạn. Vậy là, quân khu quyết định đánh!
Suốt tám đêm liền thức trắng, tôi huấn luyện anh em mới ở miền Bắc vào, thuần thục động tác bắn 3 tầm, 3 hướng trong ban đêm. Ban đêm rọi đèn pin kiểm tra, ban ngày thục luyện, động tác thao tác máy ngắm của pháo thủ nhuần nhuyễn đạt đến mức tối đa.
Một may mắn khác là ngày ấy theo thông lệ, Mặt trận Giải phóng tuyên bố thời gian ngừng bắn trong dịp Tết và thực hiện rất nghiêm chỉnh. Địch rất tin và thường say sưa ăn Tết, có phần lơ là cảnh giác. Vì vậy, ta quyết định chụp đầu đánh ngay, sau ngày hết hạn tuyên bố ngừng bắn, phối hợp với Đoàn Sao Vàng đang giao chiến với Sư đoàn Không vận số 1 ở bắc Bình Định.
Đêm hôm đó, đặc công tiềm nhập thuận lợi. Đến 22 giờ, tôi mới cho dàn trận. 8 khẩu cối đặt cách bờ rào thứ nhất của địch vài chục mét, mỗi khẩu cách nhau chừng mười, mười lăm mét trên một hàng ngang 80m. Đạn, ngòi nổ, liều thuốc đều đã chuẩn bị sẵn.
Qua 24 giờ vài phút, bỗng một ánh chớp lóe lên trên đỉnh Hòn Cong. Tôi hô to: "Bắn!". Tôi bàng hoàng trước những tiếng tum, tum của đạn thoát nòng liên hồi, những đường lửa không ngớt vạch cầu vồng trên bầu trời, những tiếng nổ ùng oàng không dứt của đạn rơi vào những đám cháy bùng lên trong bãi đỗ trực thăng. Tiếng súng, thủ pháo của đặc công nổ giòn vang dậy trên đỉnh Hòn Cong và trong tung thâm phòng ngự của địch.
Với mỗi khẩu cối đều bắn 3 tầm và 3 hướng sang trái, sang phải, 320 viên đạn cối của ta đã rải đều và chụp lên bãi đỗ trực thăng của địch. Chỉ trong 10 phút là bắn xong. Tôi lập tức cho rút quân. Cũng chừng mươi phút sau, các pháo cỡ lớn của địch cũng trút đạn dồn dập vào khu vực sau lưng trận địa pháo của tôi. Nhưng tôi không rút lui theo hướng đột nhập từ tiền duyên và lui quân dọc theo bờ rào đi về phía nam, nên đơn vị không một ai bị thương vong. Khác với những trận chiến đấu trước, sau trận này, bầu trời im ắng, thanh bình suốt cả ngày. Cho đến chiều gần tối mới thấy hai trực thăng bay lượn quan sát. Tôi bị một trận sốt rét "thập tử nhất sinh", tưởng không qua được, phải đưa vào bệnh xá, chỉ kịp điện về báo cáo sư đoàn: Sân bay có nhiều đám cháy bốc cao.
Về đơn vị đặc công, có mấy mẩu chuyện thật xúc động, suốt đời tôi không quên. Mũi đặc công đánh trên đỉnh Hòn Cong tiêu diệt hoàn toàn trung đội địch, phá hủy trung tâm thông tin chỉ huy bay, được lệnh trụ lại, đánh bồi địch một cú nữa, chúng càng khiếp đảm. Cả tổ nấp ở một hang đá nhỏ, không may bị trực thăng quan sát đổ quân chiếm lại bắn vu vơ, đều bị thương. Biết không sống được và không thể trở về, anh em đã chiến đấu anh dũng, tiêu diệt nhiều lính Mỹ và tất cả đều hy sinh.
Do đánh vào quá sâu trong tung thâm, bị lạc hướng, có anh em không ra kịp khi trời đã sáng. Một chiến sĩ ta bị thương nặng (tôi không nhớ tên) đã nấp kín dưới một hố nhỏ rậm rịt, địch không phát hiện được. Anh kể lại: Mũi trưởng Lý chiếm lĩnh một đỉnh đồi, gom hết vũ khí, lựu đạn thu được của địch, chuẩn bị chiến đấu. Một trung đội lính Mỹ lùng sục kéo lên. Đợi địch đến gần, Lý quét tiểu liên ngã gục nhiều tên. Lý di chuyển qua lại đánh trả quyết liệt, tiêu diệt những tổ lính Mỹ và anh đã trúng đạn hy sinh. Lính Mỹ tưởng ta có nhiều người, xông lên bắt sống, nhưng chỉ thấy có một mình trung đội trưởng Lý. Chúng nó lấy một tấm vải dù đỏ đắp lên mình anh. Và có những tên Mỹ bỗng dưng đứng nghiêm giơ tay chào. Có lẽ chỉ những chiến đấu viên trên chiến trường mới hiểu rõ và vô cùng cảm phục tinh thần dũng cảm của người lính.
Còn người chiến sĩ bị thương, đêm đó đã bò ra khỏi hàng rào của địch và suốt 5 đêm ngày liếm sương, ẩn nấp, nhắm hướng tây bò lết. Đến ngày thứ 5, anh kiệt sức, bất tỉnh, may mắn được đồng bào nhìn thấy khiêng vào bệnh xá và được cứu sống. Anh đã kể cho tôi nghe câu chuyện của mũi trưởng Lý, khiến tôi rưng rưng nước mắt.
Du kích Bình Định đánh địch trong mùa khô 1966. Hơn 20 ngày sau trận đánh sân bay Tân Tạo và hậu cứ Sư đoàn Kỵ binh bay, tôi mới về lại sở chỉ huy của sư đoàn. Một buổi trưa, có liên lạc cho gọi tôi sang gặp Tư lệnh Sư đoàn. Tôi hơi lo lắng không biết việc gì sẽ xảy ra. Không ngờ lại được Sư trưởng Giáp Văn Cương và Chính ủy Sư đoàn Đặng Hòa mời ăn cơm trưa. Sư đoàn trưởng Giáp Văn Cương biểu dương tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ và cho biết theo tin cơ sở bên trong ta báo, thì đơn vị tôi đã bắn cháy và phá hủy 97 trực thăng, Tiểu đoàn Đặc công 407 diệt 500 lính Kỵ binh bay, làm tê liệt hoạt động của lữ đoàn dự bị ở hậu cứ của địch.
Tiếp đó, một niềm vui khác lại đến với tôi. Tôi được tặng thưởng Huân chương Chiến công giải phóng hạng ba về thành tích trận đánh này.
Ở phía trước, Đoàn Sao Vàng giáp chiến với 2 vạn quân Mỹ và Nam Triều Tiên, 500 máy bay, hàng chục tiểu đoàn thiết giáp, pháo binh trong 3 cuộc hành quân "Cái chày" ở huyện Hoài Nhơn, "Cánh trắng" ở huyện An Lão, "Ngựa đen" ở huyện Hoài Ân, đã tiêu diệt 7.480 tên địch, trong đó có gần 4000 tên Mỹ, 330 lính Nam Triều Tiên, bắn rơi, phá hủy 187 máy bay, bắn cháy 29 xe quân sự, 6 khẩu pháo 105, 155mm. Nếu tính cả lực lượng địa phương, con số địch bị tiêu diệt lên tới ngót một vạn tên, 336 máy bay bị bắn rơi và phá hủy.
Bình luận về chiến thắng của quân dân bắc Bình Định ngày ấy, Báo Quân đội nhân dân viết: "Chiến thắng vang dội ở bắc Bình Định là trận chống càn lớn nhất, và cũng là trận tiêu diệt nhiều quân Mỹ nhất, bắn rơi nhiều máy bay nhất từ trước tới nay. Ta không chỉ đánh từng trận, từng đợt, từng đơn vị lẻ tẻ, rời rạc mà đã đánh theo chiến dịch quy mô toàn diện, liên tục, không chỉ đánh từng trung đoàn mà có trận đánh với quy mô sư đoàn… Ta không chỉ có đánh phía trước mà đánh cả phía sau hậu cứ an toàn của chúng…".
Như chúng ta đã biết, Sư đoàn Kỵ binh bay có hơn một vạn quân, 455 máy bay. Mỗi đại đội có 180 lính được trang bị tiểu liên cực nhanh AR 15 và súng cối cá nhân M79. Đây là đơn vị hiện đại bậc nhất, có sức cơ động nhanh nhất, có cả trực thăng cần cẩu để cẩu pháo 105mm bay trên bầu trời cùng hành quân với lính Kỵ binh bay. Ki-na, viên tướng hai sao chỉ huy Sư đoàn Kỵ binh bay trong Chiến tranh Thế giới thứ hai, đã từng tham gia quân đồng minh Anh-Mỹ đổ bộ lên bờ biển Noóc-măng-đi của Pháp (3-6-1944) và được phong quân hàm đại tá lúc 24 tuổi. Thế nhưng, trong cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ nhất 1965-1966, với ba cuộc hành quân "Cái chày", "Cánh trắng", "Ngựa đen" thất bại, Ki-na "đã để mất một phần ba quân số và 75% trực thăng được trang bị" nên đã bị cách chức.
Ngày xưa, ngựa quân Nguyên Mông đã từng tung hoành ở một số nước tận trời Âu nhưng đã quỵ gối ngã gục trên đất nước ta. Ngày nay, Kỵ binh bay của quân đội Mỹ cũng đã gãy cánh ở Việt Nam.
Chiến thắng của quân dân ta nói chung và Đoàn Sao Vàng nói riêng trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước đã để lại cho chúng ta hôm nay và mai sau một bài học lớn vẫn giữ nguyên giá trị thời sự và ý nghĩa thực hiện của nó, đó là: Dám đánh, biết đánh và sẽ chiến thắng bất cứ kẻ thù nào.
Hồ Ngọc Sơn
http://www.qdnd.vn/qdndsite/vi-VN/61/43/301/302/302/204291/Default.aspx