Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 06:35:33 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: 1979: Người công dân thời đại của mình  (Đọc 176424 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #110 vào lúc: 11 Tháng Ba, 2012, 01:42:24 am »

(tiếp)

Sống vài ngày cuối cùng như các thành viên của phi hành đoàn chúng tôi, tôi và Andryusha buộc phải la cà trong sân bay nóng như rang, vì người ta không để cho chúng tôi đi đâu một mình. Còn đủ thời gian, và bằng cách nào đó, chúng tôi đã đến tận sân đỗ các trang bị kỹ thuật của Mỹ, mà chúng tôi đã nhận thấy trong ngày bay tới Việt Nam.

"Chiến lợi phẩm" đầu tiên của chúng tôi là chiếc trực thăng huyền thoại CH-47 "Chinook", quen thuộc với tất cả nhân dân Liên Xô trong những năm 70 qua những khuôn hình vô tận của biên niên sử của người Mỹ tại Việt Nam. "Quân đội Mỹ" đã chẳng làm gì ngoài việc nhảy khỏi máy bay vào đám cỏ cao, ẩn náu trước một kẻ thù vô hình. Máy bay trực thăng tại sân bay Đà Nẵng đã cháy nham nhở hoàn toàn, và thoạt nhìn, không đáng quan tâm. Tuy nhiên, Andryusha chăm chú quan sát và thấy được bảng hiệu của nhà sản xuất trên thành khoang chứa người, không hiểu vì lý do nào, chưa bị giật ra.
  

Trực thăng CH-47, căn cứ Đà Nẵng, đầu những năm 197x, tư liệu lưu trữ Mỹ.

Anh bạn của tôi suốt năm phút loay hoay đục lớp đuyara thân máy bay bằng một cái que gì đó mà không làm gì nổi. Cuối cùng, đầm đìa mồ hôi, Andryusha ném que đi, và chúng tôi đi tiếp, để lại trên thân máy bay tấm biển hiệu vẫn còn bám chắc có biểu tượng khá đẹp của hãng máy bay Mỹ khét tiếng ...
  
Đi trước thời gian tôi xin lưu ý rằng Andryusha đã đục lấy được biển hiệu đó làm đồ lưu niệm, khi cậu dùng công cụ khác, trong lần thứ hai đến Đà Nẵng tháng 10 năm 1979.
  

Căn cứ Đà Nẵng, đầu những năm 197x, từ lưu trữ Mỹ.

"Chiến lợi phẩm" thứ hai của của chúng tôi vào ngày hôm đó là một máy bay AC-119 "Stinger" lạ mắt. "Chú Mỹ" hai động cơ nhỏ bé này bị bỏ rơi trên sân đỗ bên cạnh, xung quanh người ta đổ rác. Bên trong cũng như bên ngoài, chiếc máy bay có thân kiểu bụng phệ này nhìn khá khác thường, cabin của phi công nằm ở tầng trên sàn. Đằng sau khoang chở hàng có cửa ra vào đóng lại, như trên máy bay trực thăng, và chắc chắn kết cấu đuôi kép cao của máy bay làm cho nó có thể dễ dàng thả hàng hóa và quân dù.
  

AC-119 "Stinger", năm 197x, từ lưu trữ Mỹ.
........
« Sửa lần cuối: 11 Tháng Ba, 2012, 11:08:19 am gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #111 vào lúc: 12 Tháng Ba, 2012, 10:24:33 pm »

(tiếp)

Bên trong khoang máy bay có nhiều rác, dưới đống rác đó tôi tìm thấy kho báu chính của mình - một băng súng máy còn xài tốt. Như sau này tôi mới biết đó không phải điều gì lạ, bởi vì các phi công Mỹ sử dụng loại máy bay vận tải hạng nhẹ này để trinh sát và yểm trợ hỏa lực cho mặt đất từ trên không. Để thực hiện mục đích này, bên trong máy bay người ta lắp súng máy nhiều nòng trực tiếp tại các cửa sổ.
  
AC-119 "Stinger", Việt Nam 196x, từ lưu trữ Mỹ.
 
Andryusha không ủng hộ ý tưởng của tôi, nhưng tôi không thể vứt bỏ món quà của số phận. Giật xong nửa mét băng đạn, tôi vắt nó lên vai rồi chui ra khỏi chiếc máy bay tối tăm, hôi hám. Trông tôi có lẽ rất kỳ lạ, nhưng than ôi! Khi đó còn chưa ai nhìn thấy "Terminator", nếu không tôi sẽ chọn lấy thêm vài mét băng đạn súng máy, loại vũ khí yêu thích của các người hùng Schwarzenegger!

Tôi phải nói rằng tôi không thể mang được thêm loại quà lưu niệm nào khác nữa về từ Việt Nam. Về tới Moskva, tôi chia từng đoạn băng đạn cho các bạn bè mình tại Học viện Quân sự cho đến khi các "nhân viên đặc biệt" còn chưa nói chuyện với tôi về nguồn gốc của số đạn dược của Mỹ ...

 
Vùng phụ cận Đà Nẵng, đầu những năm 197x, từ lưu trữ Mỹ.
  
Ngay trước khi xảy ra cuộc xâm lăng của Trung Quốc ngày 29 tháng 6 năm 1978, Việt Nam đã gia nhập khối COMECON, ngày 03 tháng 11 năm 1978 tại Moskva đã ký Hiệp ước Hữu nghị Xô-Việt giữa Liên Xô và Việt Nam. Ngoài các điều khoản tiêu chuẩn về thương mại và hợp tác văn hóa, hiệp ước còn có các điều khoản quân sự quan trọng liên quan đến "phòng thủ chung", ngụ ý những sự "tham khảo ý kiến lẫn nhau và hành động hiệu quả để đảm bảo an ninh của cả hai nước". Đối với Bắc Kinh, hiệp ước là một nhát khía đau đớn. Thật ra, dấu hiệu của sự tăng cường hợp tác Xô-Việt đã xuất hiện từ mùa hè năm 1978 trong bối cảnh mâu thuẫn ngày càng sâu sắc giữa Việt Nam và Trung Quốc. Theo các nguồn chính thức của Mỹ, vào tháng 8 năm 1978 tại Việt Nam đã có 4000 cố vấn và chuyên gia Liên Xô, và đến giữa 1979 số đó là 5000-8000 người. Tháng 9 năm 1978, Liên Xô bắt đầu thực hiện các đợt giao hàng vũ khí mới (máy bay, tên lửa, xe tăng và đạn dược) đến Việt Nam bằng cả đường hàng không và đường biển.
.........
« Sửa lần cuối: 12 Tháng Ba, 2012, 10:32:01 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #112 vào lúc: 12 Tháng Ba, 2012, 11:46:14 pm »

(tiếp)

5. "Lin - xô"
 
Tôi tiếp tục cùng Andryusha ngồi tại sân bay, uể oải quan sát công việc của các kỹ thuật viên xung quanh hai máy bay của chúng tôi. Theo hướng dẫn không ai được đi bất cứ đâu, và chúng tôi, cùng các phi công buộc phải sống mòn mỏi trong cái nóng nực trên nền bê tông bị nung bỏng rẫy, chờ đợi kết thúc công việc bảo dưỡng các máy bay Tu-95 màu bạc của chúng tôi. Các kỹ thuật viên, những người đàn ông rám nắng, mặc áo lót, tò mò nhìn chúng tôi đang ngồi trên mấy chiếc túi đồ dưới cánh máy bay, khi mà cuối cùng, từ một nơi nào đó phía sau chúng tôi một người đàn ông người thấp đến ngồi xuống và vỗ vào đầu gối trần của tôi, hỏi chuyện một cách dụng ý.

- Này các cậu .. phiên dịch phải không? - ông ta hỏi vẻ quan tâm.
- Vâ..â..ng.. - Andryusha ngập ngừng một cách hoài nghi.
- Nào, các cậu, sao thế? Phải hay là không!? ... - người kỹ thuật viên nói liền một mạch còn nhanh hơn nữa với vẻ bí ẩn, đáp lại Andryusha hoàn toàn bối rối, ngừng lời vô thời hạn. Người đàn ông nhăn mặt tức giận, nhìn chúng tôi vẻ thương hại, một lần nữa vỗ đầu gối, rồi đứng lên vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó.

Tôi và anh bạn ngạc nhiên đưa mắt dõi theo khi vị trí của ông ta được một kỹ thuật viên khác thế chỗ, một người trai trẻ tầm vóc lực sỹ có những lọn tóc vàng xoăn.

- Đại úy M.! - anh vui vẻ tự giới thiệu mình, vì thế chúng tôi lập tức thấy dễ dàng giao tiếp hơn nhiều. - Này, các anh hùng của chúng tôi làm các cậu sợ à..?
  

Căn cứ Đà Nẵng, đầu những năm 197x, từ lưu trữ Mỹ.

Đại úy tỏ ra là một người đàn ông giản dị và vui vẻ, nhanh chóng đưa chúng tôi vào vòng công việc. Té ra sự chú ý của các "Robinson" Khorol  được giải thích rất đơn giản - họ đang tìm kiếm vodka. Tôi và Andryusha, trong mắt họ là những người dân sự, chắc phải đến Việt Nam với những chiếc vali nạp đầy vodka, và "kiệt sức vì uống nước khoáng" nên các sỹ quan và hạ sỹ quan rất trông đợi chúng tôi đến. Họ nói về chuyến bay đến này rất nhiều, và nhiều người đã sẵn sàng mua một chai rượu với bất cứ giá nào.

Kinh ngạc vì sự chờ đón như vậy, chúng tôi thề với đại úy rằng chúng tôi không hề đem theo mình thứ gì tương tự, đáp lại,  người đàn ông có kinh nghiệm từng nhiều lần làm việc tại châu Phi, trấn an chúng tôi rằng không cần thiết mạo hiểm vì những việc như vậy. "Sự thèm khát" chủ yếu giày vò những người đàn ông còn thiếu kinh nghiệm, lần đầu tiên được phái ra nước ngoài. Cuối cùng đại úy giới thiệu một số đặc điểm sống ở các nước thuộc vùng nhiệt đới, khuyến cáo tất cả những vấn đề liên quan đến nó, đồng thời chỉ về một sỹ quan khổ người lực lưỡng đội chiếc mũ lưỡi trai  màu trắng kiểu đồ nghỉ mát trên bãi biển, bảo rằng ông ta là "nhân viên đặc biệt" tại địa phương và giao tiếp phải thận trọng . Chúng tôi cám ơn ông và tiếp tục ngồi lại trong bóng râm, lắng nghe tiếng lầm bầm chửi thề bị át đi vẳng đến từ phía những kỹ thuật viên đang chúi đầu vào công việc.
 

Trong khu vực căn cứ Đà Nẵng, đầu những năm 197x, từ lưu trữ Mỹ.
........
« Sửa lần cuối: 14 Tháng Ba, 2012, 11:53:48 am gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #113 vào lúc: 14 Tháng Ba, 2012, 08:38:49 pm »

(tiếp)

Nhóm kỹ thuật viên tụ tập quanh chiếc xe bồn đang bơm dầu vào Tu-95. Viên kỹ sư của phi hành đoàn, như thường lệ, đổ ra cánh một ít dầu máy bay vào chiếc bình kín nửa lít, ông ấy ngửi và nhìn thứ chất lỏng trong suốt dưới ánh sáng với vẻ nghi ngờ. Mặt ông lộ vẻ hoài nghi đến mức có ai đó cười khúc khích và hét lên: "Ồ, nó giống thứ anh vẫn thường liếm cơ mà, Ivanứt!" ...

Từ lâu tôi đã nhận thấy một đặc điểm tính cách thú vị của người xô viết. Những người đang ở nước ngoài, với lòng ham hố và sự tận tâm ái quốc một cách buồn cười họ chuyển qua những câu tục tĩu thô lậu của Nga. Trường hợp đặc biệt, những quý bà cũng chuyển qua những câu tục tĩu Nga, khi thể hiện một cách rõ ràng "sự tinh tuyển" của cộng đồng người Nga ở nước ngoài. Nó tạo ra ấn tượng là "tự do" của con người được thể hiện vượt ra ngoài đường biên giới quốc gia cùng với việc vượt qua biên giới văn hóa, khi giải phóng cho những bản năng bình dân mạnh mẽ đang bị đè nén ...
 
... Khi công việc chính đã hoàn thành, người ta đưa xe đến chở chúng tôi về nơi đã bố trí. Phi hành đoàn có hai xe: một chiếc xe PAZ rất lớn thường thấy của quân đội, treo biển đỏ, và một chiếc xe tải KrAZ bánh xe cao có băng ghế kê ở thùng xe hở phía sau. Đối với tôi, cuối cùng đã hoàn toàn bị cái nóng nhiệt đới chế ngự, việc lựa chọn có lợi nhất là xe buýt, và tôi vội vàng xách túi của mình leo lên. Người ta đã tụ tập lại khá đông, còn chúng tôi nhanh chóng ra khỏi khu vực sân bay đi về hướng cảng nơi tàu của chúng tôi đang neo đậu, mà theo lời viên đại úy mới quen của chúng tôi, chúng tôi sẽ được bố trí ở trên con tàu đó.
  

Trong khu vực căn cứ Đà Nẵng, đầu những năm 197x, từ lưu trữ Mỹ.
  
Vào cuối những năm 197x, bất kỳ người xô viết nào đều biết về Việt Nam. Qua báo chí mọi người đều biết rằng nhân dân anh hùng của đất nước châu Á nhỏ bé này đã chiến đấu lâu dài thế nào với những kẻ xâm lược Mỹ vì nền độc lập của họ, và cuối cùng họ đã chiến thắng. Biên niên sử ít cho thấy các nạn nhân của những vụ ném bom của Mỹ trên bối cảnh những túp lều lụp xụp, giống như của những thổ dân Papua kém văn minh nhất. Số phận tiếp theo của quốc gia may mắn thống nhất vẫn còn trong bóng tối, và chắc chắn mọi người đều hình dung rằng cuộc sống bị tàn phá của những người Việt Nam cuối cùng sẽ tốt hơn.

Những gì tôi nhìn thấy qua cửa sổ chiếc ô tô PAZ xô viết không nằm trong bất kỳ khuôn khổ nào. Sự nghèo nàn và tàn phá như vậy tôi chưa từng thấy. Nhưng điều tồi tệ nhất là chẳng thấy có bất kỳ dấu hiệu của công cuộc xây dựng nào.
  

Trong khu vực căn cứ Đà Nẵng, đầu những năm 197x, từ lưu trữ Mỹ.
...........
Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #114 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2012, 12:15:36 am »

(tiếp)

Trong thời kỳ "tái thiết" sau chiến tranh ô tô vận chuyển trong thực tế đã hầu như biến mất khỏi các con phố nhỏ hẹp của cái làng nghèo vô tận có tên là Đà Nẵng. Dòng chuyển động vô số những chiếc xe đạp miễn cưỡng nhường đường cho xe ô tô của chúng tôi. Đôi khi trên một số con đường riêng biệt kiểu châu Âu nảy ra những chiếc xe ô tô kỳ lạ của Mỹ còn sót lại từ thời cũ, nhưng sự chuyển động cơ bản vẫn là những chiếc xe ZIL và KrAZ Liên Xô.
 

Đà Nẵng, đầu những năm 197x, từ lưu trữ Mỹ.
 
Tài xế xe buýt của chúng tôi là một thủy thủ đồng nghiệp da cháy nắng đen sạm, vẻ người Trung Á, chiếc bê rê đồng phục lính thủy đội lệch gần như thẳng đứng treo một cách kỳ lạ trên tai trái.
 
Tôi luôn luôn ngạc nhiên với phong cách "giải ngũ" của đồng phục phải mang trong quân đội Xô Viết, mà trước hết chính là cái mũ. Mũ có bịt tai, lấy cỡ số 4 nhỏ nhất, và dùng bàn ủi là phẳng đến trạng thái như viên gạch vuông, mũ nồi của quân dù, đội lệch ra sau gáy, nhưng trong Hải quân, vì lý do nào đó, mũ nồi phải đội lệch sang một bên tai. Tại Đà Nẵng, tôi đã làm quen với một hình thức đồng phục khá thú vị của thủy thủ - quân trang nhiệt đới. Trên con tàu nơi chúng tôi sống, đội thủy thủ mặc quần sooc xanh, áo sơ mi, giày và mũ có lưỡi trai che nắng. Tên gọi "mũ pilot có lưỡi trai" quy định trong báo cáo kiểm kê quân trang, sau này tôi đã gặp tại Ussuriysk, nơi tôi phục vụ, tuy nhiên,  ở đó điều này có nghĩa là một "mũ pilot" hoàn toàn khác, quen thuộc với nhiều người dưới hình thức trang phục của lực lượng SPESNAZ.
 

Đồng phục nhiệt đới của Hải quân Liên Xô, Việt Nam, cuối những năm 197x và những năm 198x.
 
Người thủy thủ lái xe buýt rất tự tin, hoàn toàn không quan tâm đến chuyển động hỗn loạn của vô số xe đạp. Anh ta không đạp thắng và cũng không nhấn còi xe, nhưng đám đông vẫn tự động giãn ra một cách kỳ diệu, như thể những đàn cá tản ra xung quanh con cá mập. Những cựu binh nói với chúng tôi rằng, trước đây một thủy thủ Nga chở họ đi, anh ta liên tục nhấn còi và đạp thắng, nhưng xe buýt vẫn đi rất chậm. Người Việt Nam cố tình xếp thành hàng trước xe buýt Liên Xô, trêu chọc người lái xe. Tài xế bỏ tay lái, tuyên bố rằng không thể lái xe được. Người ta thay lái xe, và trước sự vui sướng chung của mọi người, vấn đề với xe buýt không còn nữa vì anh thủy thủ vùng Trung Á này không hề đạp thắng ...
.........
Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #115 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2012, 09:37:47 pm »

(tiếp)

Trái ngược với logic của một "kỵ sĩ" ngang tàng chàng tài xế luôn luôn dừng lại tại các nút giao thông, thường bị che khuất bởi các tòa nhà ọp ẹp và cây cối. Việc chú ý đặc biệt tới các ngã tư trở nên rõ ràng khi tiếp theo là sự việc chiếc KrAZ của người Việt Nam, phóng cắt ngang trước mặt chúng tôi hết tốc lực, thậm chí không nghĩ đến chuyện đạp thắng. Sau đó, tôi thận trọng ngồi ở thùng sau chiếc xe KrAZ bánh cao, tin rằng trong trường hợp khẩn cấp tôi có thể sống sót ...
  
... Ngày 15 tháng 2 năm 1979, Đặng Tiểu Bình tuyên bố ý định "trừng phạt" Việt Nam, đó là ngày đầu tiên khả dĩ về hình thức chấm hết hiệu lực hiệp ước quốc tế 30 năm giữa Trung Quốc và Liên Xô. Ngày 16 tháng hai, ông ta tuyên bố cho Moskva biết Trung Quốc đã sẵn sàng chiến tranh trên quy mô toàn diện với Liên Xô. 1,5 triệu binh sĩ Trung Quốc đã ở trên tuyến biên giới với Liên Xô (tổng quân số quân đội Trung Quốc bấy giờ - 3,6 triệu), phía Liên Xô cũng triển khai tại biên giới hơn 40 sư đoàn.
Ngày 17 tháng Hai năm 1979, 7 quân đoàn QGPND Trung Quốc, sau 30-35 phút bắn pháo chuẩn bị đã tràn qua biên giới Việt Nam tại 26 địa điểm trên toàn tuyến biên giới 1.460 km...

  

Đà Nẵng, những năm 196x, từ lưu trữ Mỹ.

Sự nghèo nàn của những người dân địa phương thật đáng thất vọng. Những túp nhà lụp xụp của cư dân thành phố được quây bằng các tấm các tông rách và mái thì lợp tôn, được đè giữ bằng những viên đá, tạo ra ấn tượng rằng nếu có đợt phun trào núi lửa xảy ra, cả thành phố sẽ rắc đầy đá. Dọc đường, ở chỗ này chỗ nọ ta gặp những chiếc "giá 3 chân" bằng tre trông khá kỳ lạ, tại đó trên một tấm gỗ dán treo bằng dây cao su thò ra những gói thuốc lá nhàu nát khác nhau và các mẩu thuốc lá. Như người ta giải thích cho chúng tôi, đấy là một kiểu dấu hiệu hàng hoá có bán, rằng trong một căn lều gần đó ai cũng có thể mua được bất kỳ loại thuốc lá của hãng nào, gồm cả thuốc lá Liên Xô, cả gói, hoặc mua điếu và thậm chí ngay cả mẩu thuốc lá.
  

Đà Nẵng, những năm 196x, từ lưu trữ Mỹ.
.........
« Sửa lần cuối: 16 Tháng Ba, 2012, 12:17:33 am gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #116 vào lúc: 16 Tháng Ba, 2012, 12:19:18 am »

(tiếp)

Ở đây đó giữa các đống đổ nát xám xịt, mắt ta gặp những cấu trúc xây dựng bằng đá khá kỳ lạ, khác nhau về kích thước từ một bốt điện thoại tới chỗ dừng xe buýt. Các công trình này đứng biệt lập, đôi khi trong một khoảng đất trống toàn cỏ khô. Như tôi đoán chúng là một loại công trình tôn giáo, trong đó ta có thể thấy cắm những que hương, mà ngày nay đã nổi tiếng trên toàn thế giới. Các bức tường trắng xơ xác của công trình vẽ những chữ tượng hình Trung quốc và những con rồng đã mờ màu sơn, chỉ ra chính xác mối liên lạc tâm linh với kẻ láng giềng phương Bắc khổng lồ.
 

Đà Nẵng, năm 196x, từ lưu trữ Mỹ.

Nhưng như ta biết, có thể tha thứ cho bạn bè về tất cả mọi thứ, và không cần thiết kể cho người xô viết về sự nghèo đói này. Chúng tôi hiểu rằng khó khăn chỉ tạm thời, và chẳng bao lâu nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Chắc là sẽ như vậy, nhưng vào tháng 9 năm 1979, tại thành phố Đà Nẵng, những viên đá thật đã bay vào chiếc xe buýt chở một nhóm các sĩ quan Liên Xô. Một tốp trẻ em chân đất chạy sau ô tô chúng tôi kêu inh ỏi "Lin xô" và ném đá ném gậy vào chúng tôi ... Kiểu tiếp đón như vậy gây rất nhiều bối rối cho tôi. Tuy nhiên, các "thổ dân" của chúng tôi rất bình thản, an ủi chúng tôi rằng những đứa trẻ địa phương luôn luôn như vậy, còn "lin xô" chỉ có nghĩa là" Liên bang Xô Viết" bằng tiếng Việt.

Tôi vẫn không tin tưởng về cách dịch vô thưởng vô phạt của từ "lin xô" và không quá tin vào tình cảm thân thiện của thế hệ thiếu niên địa phương. Tôi phải nói rằng tất cả các câu chuyện gần nhất về đồng minh chiến lược của chúng ta và "người bạn" tuyệt vời ở phương đông - Việt Nam, đã thấm nhuần trong tôi niềm tin mạnh mẽ vào cam kết chính trị của đất nước thế giới thứ 3 này vì những lợi ích của các siêu cường đối lập mà không hề có chút ám chỉ nhỏ nhất nào về lợi ích của những người dân của nó.

 
Đà Nẵng, 196x, từ lưu trữ Mỹ.
.......
Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #117 vào lúc: 16 Tháng Ba, 2012, 01:48:29 am »

(tiếp)

6. Những con sói biển
 
Đi qua các đường phố chật hẹp giữa các khu ổ chuột bất tận làm từ các mảnh phế liệu gỗ dán và tôn, đoàn caravan nhỏ bé của chúng tôi đã đi ra đến bờ vịnh. Biển xanh biếc đẹp như tranh vẽ và những quả núi xanh lục rất thích hợp cho một tấm toan nghệ thuật. Các công trình bến cảng nhỏ tựa vào các ngọn đồi, mà rừng rậm nhiệt đới xanh rì bao phủ. Trời nóng đến mức gần nước cũng không mang lại cho tôi cảm giác dễ chịu mà tôi kỳ vọng.


Đà Nẵng, 196x, từ lưu trữ Mỹ.
  
... Hạm đội Thái Bình Dương cũng không đứng bên lề sự kiện và đã có đóng góp mạnh mẽ của mình. Khi cuộc xâm lược này bắt đầu, ở Liên Xô đã tổ chức các cuộc mit tinh lên án cuộc xâm lăng của Trung Quốc, các thủy thủ tàu tuần dương tên lửa "Vladivostok" mới trở về sau một chuyến đi biển dài, giận dữ lên án sự xâm lược của Trung Quốc, ủng hộ Tuyên bố của chính phủ Liên Xô, các thủy thủ cho biết họ sẽ duy trì trạng thái sẵn sàng cao độ nhằm thực hiện bất kỳ mệnh lệnh nào của chính phủ. Chẳng bao lâu họ đã có cơ hội để chứng minh điều đó bằng công việc, vào đầu tháng Ba, "Vladivostok" đã ra khơi. Trước đó, vào đầu tháng Hai, khi thấy rõ khả năng bùng nổ chiến sự rất cao, các tàu ngầm của chúng tôi đã bắt đầu được triển khai. Thuyền trưởng "B-88" Fedor Ivanovitch Gnatusin nhớ lại:

"Vào đầu năm 1979, chúng tôi đang rảnh rỗi - tàu đang tu sửa định kỳ trong nhà máy thì nổ ra cuộc chiến tranh khó hiểu giữa hai nước xã hội chủ nghĩa châu Á. Nhưng một tuần sau đó, người ta rút chúng tôi ra khỏi nhà máy để ra khơi. Nhanh chóng nhận nhiệm vụ, bốc xếp vũ khí thủy lôi và ngư lôi, thêm một tuần nữa - bốc xếp và lèn chặt cứng các khoang tàu hàng tấn các tấm tái sinh, phụ tùng thiết bị đồng bộ, thực phẩm, thiết bị cho các trinh sát viên biệt phái ... Chúng tôi đã đi vào chiến tranh. Tại Vladivostok, Nakhodka, Odessa, các đoàn caravan chất hàng viện trợ quân sự giúp đỡ cho quốc gia nhỏ bé châu Á. Ngày mai trong Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông) họ có thể "gặp" những chiếc thuyền hoặc xuồng máy-cảm tử, các tàu phóng lôi cao tốc và tàu pháo, các tàu tuần tra và khu trục của "những người anh em mãi mãi", cùng với chúng tham gia vào trận đánh có các tàu cao tốc xô viết, các tàu tuần tra và tàu khu trục cùng một đề án. Còn chúng tôi, các thủy thủ tàu ngầm sẽ được đón tiếp bằng hỏa lực và thanh gươm của Hải quân Trung Quốc trên những thủy đạo dẫn vào bờ biển Việt Nam. Chúng tôi không phải chỉ có một mình. Chỉ tính từ vịnh Ulyss tới bờ biển Việt Nam đã có 5 tàu ngầm được phái đi. Cộng thêm Konyushka, Avanguard, Rakushka, Sovgavan, Magadan và Bichev. Lực lượng của chúng tôi rất nhiều và tất cả chúng tôi mặc áo lót sọc xanh! "...



«Б-88», tàu ngầm trinh sát B-88 đề án 611, sau một chuyến khảo sát đại dương 4.5.1972.
..........
« Sửa lần cuối: 16 Tháng Ba, 2012, 02:05:00 am gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #118 vào lúc: 16 Tháng Ba, 2012, 11:00:49 pm »

(tiếp)

Nhô cao lên trên cầu tàu bê tông hoang vắng của cảng Đà Nẵng là hình bóng khổng lồ màu xám của chiếc tàu chiến Liên Xô. Một chiếc tàu đổ bộ loại lớn kiểu "Ivan Rogov" là con tàu mới nhất trong lớp tàu của nó. Bên trong nó là không gian của một hang động khổng lồ, mà tùy thuộc vào nhiệm vụ phải hoàn thành sẽ được chất đầy các trang thiết bị quân sự. Ở tầng trên, trên boong phía đuôi, các thủy thủ trực gác quần short màu xanh nước biển đang uể oải đi tuần dọc theo lan can với những khẩu súng tự động báng gấp của lính thủy đánh bộ. Thật buồn cười, nhưng cảnh những khuôn mặt trẻ măng cháy nắng cầm súng AKMS đột nhiên làm ta trầm lại, như thể được trở về quê hương ...

Tàu chiến được neo đậu vào bến sao cho thân sau của nó mở thẳng lên bờ, theo đó chúng tôi đi vào trong tàu. Trước hết hầm tàu gợi nhớ đến cảnh tượng trong các bộ phim khoa học viễn tưởng trên tàu du hành vũ trụ. Nó khá tối, đâu đó nước văng vào, còn các bức tường thép ảm đạm từ xa phát ra tiếng gầm gừ.


BDK, những năm 197x.
 
... Vào tháng Giêng-Tháng 2 năm 1979, tàu tuần dương và tàu khu trục xô viết đã có mặt ở Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông) để biểu thị sự ủng hộ của Liên Xô đối với Việt Nam, sau khi có thông tin rằng Trung Quốc chuẩn bị "trừng phạt" người Việt Nam. Sau khi chiến tranh nổ ra đã có thêm những tàu khác đến tham gia, hình thành một đơn vị lớn, vào ngày 20 tháng Hai, hải đoàn gồm có 13 tàu chiến xô viết ở biển Nam Trung Hoa, và họ chờ đợi một nhóm tàu mới do tuần dương hạm "Admiral Senyavin" dẫn đầu. Trong tháng ba, hải đoàn có đến 30 tàu các loại. Vladimir Efimovitch Glukhov, - trung tá hải quân, nhà thủy văn học của Hải quân Liên Xô nhớ lại:

"Tôi đang là tham mưu trưởng tiểu đoàn và người ta bổ nhiệm tôi làm sỹ quan cấp cao cho chuyến đi của các con tàu chúng tôi đến Việt Nam. Chúng tôi đã chuẩn bị cho chuyến hành quân này nhiều ngày, và sau 5 ngày chúng tôi đã vào cảng Đà Nẵng. Nhiệm vụ của chúng tôi như sau - khẩn trương làm công tác đảm bảo cho các tàu chiến Liên Xô đến các cảng Việt Nam. Đo độ sâu, luồng vào, dòng chảy và các việc khác. Chúng tôi khảo sát cả các cầu tàu hiện có. Và sau đó chúng tôi đến bán đảo Cam Ranh, nơi đang xây dựng căn cứ hải quân xô viết. Chúng tôi gấp rút làm việc suốt một tháng, chờ đợi biên đội tàu chiến của Hạm đội Thái Bình Dương đến. Gió thổi mạnh, nóng nực không thể chịu nổi. Biển ở đây rất ấm. Các chàng trai - thủy thủ tàu ngầm, sau này cho biết họ cảm thấy giống như mình đang ở trong nồi nước sôi. Tôi cho rằng nhờ vào sự hoạt động hiệu quả của Hạm đội Hải quân chúng ta, chiến tranh giữa Trung Quốc và Việt Nam đã trở thành một cuộc xung đột quân sự không lớn". Tàu chiến của chúng ta đã sẵn sàng không chỉ biểu thị hoạt động ủng hộ Việt Nam. Như V.E.Glukhov khẳng định: "Nếu Trung Quốc bắt đầu phát triển chiến sự lên nữa, các con tàu của chúng tôi sẽ vào Vịnh Bắc Bộ. Mà ở đó ... ở đó đã có thể sử dụng tên lửa. Và phải cảm ơn Chúa vì điều này đã không xảy ra".

.........
« Sửa lần cuối: 16 Tháng Ba, 2012, 11:54:34 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #119 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2012, 01:15:51 am »

(tiếp)

Đi theo các "thổ dân" của chúng tôi, chúng tôi nhanh chóng thấy mình đang ở trong một hành lang hẹp, thiếu ánh sáng dẫn vào một bức tường, nơi bắt đầu một cầu thang dốc, hẹp, đi lên gần như theo chiều thẳng đứng. Do chưa quen, chúng ta có thể tưởng việc đi lên các bậc thang tàu biển là dễ dàng, tuy nhiên, tôi đã nhét quá nhiều sự quan trọng hóa vào trong ý nghĩa trực tiếp của từ này. Đến cuối thiên sử thi hàng hải của chúng tôi, tôi đã học được như mong đợi, cách ép sát người hơn nữa vào cầu thang, để đầu phù hợp với ô cửa hẹp, nhưng lúc đầu đã phải đập đầu khá nhiều vào các cạnh sắc, ở ngay nơi đầu chui qua trong tư thế cơ thể đứng thẳng tự nhiên.

 
BDK, 198x.
  
Vừa cười và chửi thề, chúng tôi cuối cùng cũng ở trong một tầng không rõ nào đó, giữa không gian màu xám của hành lang hẹp trên tàu. Một sĩ quan hải quân trong đồng phục màu xanh vùng nhiệt đới chỉ dẫn gì đó cho nhóm trưởng của chúng tôi, và chẳng bao lâu sau tôi và Andryusha đã ở trong một cabin thủy thủ thứ thiệt, tò mò xem xét căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng có trần thấp, những chiếc giường 2 tầng nhỏ kê dọc theo tường. Cabin sạch sẽ, và ngay cả trong ánh sáng mờ rọi qua các cửa sổ tròn, ta thấy rõ ràng rằng tất cả mọi thứ bên trong đều còn mới.

Miếng nhựa xám ngay ngắn trên tường, chiếc bàn thuận tiện và những chiếc hòm phẳng đáng ngờ dưới hai ô cửa sáng trông theo hình dung của tôi như thể chúng ở trên một chiếc tàu du lịch hạng trung, chứ không tiện dụng cho việc chuyên chở "các đồng chí chiến sỹ, thủy thủ và hạ sỹ quan" thô kệch và không cẩn thận cho lắm.
.........
« Sửa lần cuối: 17 Tháng Ba, 2012, 02:13:30 am gửi bởi qtdc » Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM