quanvietnam
Thành viên
Bài viết: 202
|
|
« Trả lời #270 vào lúc: 01 Tháng Giêng, 2014, 09:22:43 am » |
|
CHUYỆN SAU CHIẾN TRANH 6- Số phận Vật vã mãi, phải đến hơn 4 giờ chiều, chiếc xe khách ọp ẹp hôi hám, phủ kín bụi đường, mới bò được về đến bến xe thị xã Hòa Bình. Bến xe khách ở ngay đầu thị xã, cách Cầu Trắng vài chục mét. Lần đầu tiên Hoàng lên đây, nên nhìn mọi thứ, từ nhà cửa, tới đường xá, núi non sông nước cái gì cũng lạ lẫm, không giống như ở dưới xuôi. Chưa có nhiều thời gian để quan sát, Hoàng cùng mọi người lục tục xuống xe. Lúc này, Hoàng có thêm một người bạn đường, một người bạn mới. Người bạn này lúc đầu là không muốn quen với Hoàng. Nhưng vì hoàn cảnh, nên bất đắc dĩ mới quen nhau, quen trong hoàn cảnh gượng ép, nên cả hai chẳng lấy gì mặn mà lắm. Một bên thì là nghĩa vụ phải làm, một bên là hàm ơn. Thế thôi. Chuyện là: Sau khi nghỉ ăn cơm ở Lương Sơn, khi xe chuyển bánh. Nhà xe lại bắt thêm khách đi Hòa Bình, xe đã bị nhét chật cứng ngay từ khi rời bến Kim Liên, lúc này bắt thêm khách nữa thì chỉ có cách là lèn thêm vào muốn ngồi đâu thì ngồi, không ngồi thì đứng, tự hành khách dàn xếp với nhau, nhà xe chỉ biết nhét người vào và đếm tiền. Thời buổi tầu xe khó khăn nên mọi người cũng thông cảm với những người cùng cảnh ngộ nên không ai nói gì, thôi thì sướng khổ cùng nhau chịu đựng miễn là về được đến nhà. Tất cả mọi người đều chung một ý nghĩ: Nói làm gì thêm rách việc, mà nói thì ai nghe? Hoàng cũng nghĩ không nói là đúng: Làm gì có chuyện nói để cho nhà xe chở đúng người đúng ghế, trong khi của cải và phương tiện là của nhà nước, nhà xe thì chẳng mất gì, cứ nhét thêm càng nhiều người thì tiền bạc thu về túi của họ càng nhiều. Hỏi sao họ lại không làm? Cái lợi mười mươi như vậy dễ gì họ nghe mấy lời góp ý của mọi người? Nếu họ mà nghe thì đầu óc họ có vấn đề, đôi khi chỉ một hai ngày sau đó là những người này bị buộc phải về vườn vì không thuộc êkip. Vậy thì: Dại gì, cứ làm là có tiền nhét vào túi, còn sống chết mặc bay. Nếu không làm thì tất nhiên là không có tiền rồi, có thể còn bị văng ra khỏi êkip làm ăn. Thời buổi khó khăn này thử hỏi họ chọn cách nào? Ở đời thiếu gì người tốt, nhưng muốn làm người tốt cũng khó chứ đâu phải dễ… Xe đã chật bây giờ nhét thêm mấy người lại càng chật hơn, không khí trên xe nhốn nháo vì mọi người đang dàn xếp chỗ ngồi, ông tài phớt lờ mọi chuyện xảy ra, tiếp tục cho xe chạy, động cơ nổ ầm ầm, còi kêu inh ỏi, bụi sau xe cuốn lên bay mù mịt. Ông nhếch mép cười sung sướng khẽ nhấn thêm chân ga, tay vỗ nhè nhẹ vào vô lăng, ông cảm thấy khoan khoái nghĩ về khoản tiền sẽ được nhét vào túi… Trên xe, nhốn nháo một lúc sau chẳng còn cách nào khác là mọi người phải tự ổn định chỗ ngồi. Chỉ còn một cô gái, tay xách túi lưới làm bằng những sợi dây đay, đang loay hoay chưa biết ngồi đâu. Đột nhiên cô gái ngồi xuống bên cạnh Hoàng, cô nói: -Cho cháu ngồi đây! Hoàng không nói gì, chỉ biết ép người vào nhường chỗ cho cô gái ngồi ở ngoài. Nhưng ép mãi vẫn không đủ chỗ cho cô gái đó ngồi, Hoàng đành đứng dậy nhường chỗ cho cô gái và ngồi ghé vào chỗ còn thừa của chiếc ghế. Cô gái có chỗ ngồi tốt thì yên vị, đến lượt Hoàng xoay sở với mẩu ghế còn thừa để ngồi sao cho không bị ngã. Không còn cách nào, cuối cùng Hoàng chọn giải pháp là ghé đít ngồi vào mẩu ghế thừa, hai chân chống không cho bị di chuyển ra khỏi ghế. Giải pháp này chỉ phù hợp với đường bằng phẳng, còn như đường số 6 lúc này thì hoàn toàn không phù hợp, nhưng không biết phải làm thế nào, đành chấp nhận. Hai chân và hai khớp gối của Hoàng mỏi nhừ, Hoàng cứ phải thay đổi tư thế ngồi liên tục cho đỡ mỏi. Cô gái ngồi im không nhúc nhích, còn Hoàng thì khó chịu, không phải Hoàng khó chịu về chỗ ngồi, mà Hoàng khó chịu về thái độ của cô gái. Nhẽ ra trong tình huống này, cô gái phải nhẹ nhàng tình cảm nói với Hoàng là: Anh ơi! Cho em ngồi với. Đằng này cô lại cọc lốc: Cho cháu ngồi đây. Thật là chán, đã thế lại gọi mình bằng chú. Chả lẽ mình đã già thật rồi sao? Hay là cô gái này đùa? Quen biết gì đâu mà đùa, Hoàng cười méo xệch: Hồi còn học ở khoa, các em ở khóa sau toàn gọi bằng chú thì lại không buồn? Mà hôm nay lại buồn? Mà cũng lạ thật. Cũng là một từ “chú” thôi, nhưng ngữ điệu phát âm khác nhau và hoàn cảnh giao tiếp khác nhau thì có trường hợp chỉ là đùa, còn có trường hợp là thật. Hoàng nghĩ: Hôm nay chắc là thật mười mươi rồi, cô gái này đã đánh vào nỗi đau của người khác… Cả xe, bật tiếng kêu thất thanh: - Ối trời ơi! Không biết tại sao mà tất cả hành khách trong xe bị hất tung lên rồi rơi xuống tự do, chẳng ai kịp phản ứng gì. Trong xe nhốn nháo kêu la, người xuýt xoa, người nhăn nhó, hầu như trong xe ai cũng bị đau. Đầu Hoàng bị hất tung lên chạm vào trần xe đau nhói, Hoàng sờ vào chỗ đau để kiểm tra, may mắn là chỉ bị xây xước da đầu chứ không bị chẩy máu. Trong khi ấy, cô gái ngồi phía trong Hoàng cứ lúi húi xếp đặt cái gì đó ở dưới chân. Hoàng tò mò xem cô gái đang làm gì? Lúc cô ngẩng lên, Hoàng thấy hai bàn tay cô đầy máu. Hoàng hoảng hốt nói với cô gái: -Cô bị thương rồi! Cho tôi xem vết thương, máu chảy ra nhiều quá. Cô gái mặt tái mét, miễn cưỡng kéo ống quần lên cho Hoàng xem vết thương. Vết thương nằm ngay trên ống chân, cô gái đã dùng khăn mùi xoa buộc lại nhưng máu vẫn rịn ra. Hoàng mở chiếc khăn mùi xoa ra xem. Vết thương ở ngay trên ống chân, da trên ống chân đã bị vật gì xé rách chạy dài đến 2-3 cm nứt toác ra, sâu vào gần đến xương trông trắng ởn. Mọi người ở xung quanh nhìn thấy máu me đầm đìa nên lắc đầu lè lưỡi rồi lẩm bẩm chia sẻ: Khổ thân cho cô gái. Hoàng lấy chiếc khăn của cô gái thấm khô máu ở vết thương. Thấm đến đâu máu lại rịn ra đến đấy, cũng may ở ống chân cũng không có động mạch hay tĩnh mạch gì nên máu chảy ra cũng không nhiều lắm. Trường hợp này Hoàng cũng không có kinh nghiệm gì về cầm máu vết thương, Hoàng nhớ lúc còn bé đi tắm ao, có một đứa bắt được một con trai rất to, thế là mấy đứa tranh nhau, chẳng may miệng con trai nó cứa vào đầu gối của một thằng làm rách da nhìn thấy cả lớp mỡ hay gân ở dưới da trắng hếu, vết thương ấy mãi mới có máu chảy ra. Thế là mấy đứa xin thuốc lào rịt vào thì không thấy chẩy máu nữa. Nghĩ thế Hoàng quyết định xin thuốc lào của mấy người gần đó, nhét vào vết thương. Hoàng lấy chiếc khăn mùi xoa của Hoàng quấn chặt vết thương và buộc lại. Xong việc, Hoàng và cô gái chẳng ai nói với ai, cô gái gục đầu vào thành ghế đau đớn. Máu dính trên tay Hoàng tanh đến lợm giọng. Xe vẫn tiếp tục chạy… Hôm nay băng vết thương cho cô gái, Hoàng nhớ hồi chiến đấu ở Quảng Trị, Hoàng cũng băng cho một chiến sĩ bộ binh bị thương. Chuyện buồn cười lắm: Lần ấy, vào khoảng 6-7 giờ tối, sau trận pháo kích của địch. Một số chiến sĩ của ta bị thương, được đồng đội băng bó sơ cứu để chuyển về tuyến dưới. Hoàng bò ra thấy một chiến sĩ bị thương ở cổ, máu chảy đầm đìa ướt hết cả áo ngực. Trong lúc băng thì không thấy đồng chí kêu rên gì, mà chỉ thấy nói là nới lỏng ra kẻo không thở được. Khi chuyển thương binh xuống dưới chốt, thì địch lại tiếp tục bắn pháo. Đồng chí thương binh nằm trên cáng của Hoàng phóng xuống như bay, chạy vào chỗ ẩn nấp còn nhanh hơn cả Hoàng. Đến trạm sơ cứu, các chiến sĩ quân y phát hiện ra là đồng chí này không bị thương mà máu chảy nhiều là do miếng thịt ở cổ đồng chí là thịt của người khác bay vào, hoảng quá đồng chí cứ ôm chặt lấy miếng thịt ấy ngỡ là mình bị thương… Sau khi lau rửa sạch và biết kết quả, đồng chí ấy cười sung sướng trở về chốt tiếp tục chiến đấu. Nghĩ lại chuyện này, tự nhiên Hoàng chìm vào những ngày tháng chiến đấu ở chiến trường Quảng Trị… Chuyện quen nhau giữa Hoàng và cô gái chỉ có thế. Hành khách đã xuống gần hết, nhưng Thủy không thể tự đứng lên để đi được. Thủy là tên cô gái mà Hoàng giúp đỡ. Hoàng thấy Thủy đang cố gắng đứng lên, hai tay đu vào hàng ghế phía trước. Nhưng không được, có lẽ vì vết thương ở chân bây giờ mới xưng và ngấm thuốc lào, nên đau hơn. -Để tôi đỡ cho! Hoàng nói và đưa hai tay nâng Thủy đứng dậy. Thủy có vẻ ngượng lắm nhưng không biết làm cách nào nên đành chịu và lặng lẽ chấp nhận sự giúp đỡ của Hoàng. Hoàng xốc ba lô lên vai, một tay cầm túi lưới của Thủy rồi tiến lên trước và quay lưng lại. Hoàng nói với cô gái: -Bây giờ! Cô bám lấy ba lô sau lưng tôi và đi theo tôi. Thủy không nói gì, ngoan ngoãn làm theo. Khó khăn nhất là lúc bước xuống xe. Loay hoay một hồi với sự giúp đỡ của những người ở phía sau, Hoàng mới đưa được Thủy bước xuống khỏi xe. Hoàng và Thủy vào ngồi nhờ quán nước trong bến xe. Chiều tà, quán cũng vắng khách. Bà chủ quán nhìn thấy có khách vào vội đon đả mời chào: -Mời anh chị vào nghỉ chân, uống nước! Bà chủ quán rót hai bát nước chè đưa cho khách. Hoàng hỏi Thủy: -Thủy ăn mía nhé! Mùa này ăn mía mềm và ngọt lắm. Ăn mía vào để tăng lượng đường cho đỡ mệt. Lúc nãy chân Thủy chảy nhiều máu bây giờ cần phải ăn nhiều mía để bù vào lượng đường đã mất. Không đợi sự đồng ý của Thủy, Hoàng với túi mía đã tiện sẵn, mở ra đưa cho Thủy. -Thủy ăn nhanh đi rồi về kẻo tối. Nhà Thủy có gần đây không? Đã có ai đón chưa? Thôi ăn mía đi rồi uống nước. Thủy vẫn ngồi im lặng không nói gì. Ban nãy, lúc còn ở trên xe. Hoàng mải băng bó vết thương cho Thủy nên chưa có điều kiện quan sát, hơn nữa lúc đầu Thủy xưng hô với Hoàng là cháu, nên Hoàng chán hẳn, ngại bắt chuyện. Bây giờ mới có điều kiện để quan sát Thủy. Khi nãy nghe giọng nói của Thủy đã thấy trẻ rồi, bây giờ ngồi đối diện. Hoàng thấy Thủy trẻ quá, ngoài cả tưởng tượng. Thủy năm nay, chắc độ 16 – 17 tuổi thôi, ánh hoàng hôn buổi chiều tà còn soi rõ cả những lông tơ trên mặt Thủy. Vóc người Thủy đầy đặn, không to cũng không bé, mặt tròn xoay, má lúm đồng tiền, mắt đen láy. Thủy đang ở thì gái 17 bẻ gãy sừng trâu, trẻ đẹp. Tuổi này nên Thủy gọi mình bằng chú cũng đúng thôi. Hoàng tự an ủi: Nếu không bị mấy năm chiến đấu ở chiến trường thì làm gì đến nỗi mới có 27 tuổi đầu mà đã có người gọi bằng chú. Hoàng ngồi uống nước, thi thoảng lại liếc mắt theo dõi cử chỉ của Thủy. Nhìn kỹ, Hoàng thấy Thủy có cái gì đấy hao hao giống Nguyệt ngày xưa. Thủy uể oải nhai từng khẩu mía đã tiện sẵn, mắt nhìn đăm đăm vào mấy con ruồi đang bám vào đống bã mía. Chẳng hiểu Thủy đang nghĩ gì mà có vẻ ưu tư lắm, chợt Thủy hỏi Hoàng: -Chú lên đây công tác à? -Vâng! -Cơ quan chú ở đâu? -Tôi cũng chưa biết, tôi mới lên đây nhận công tác. Lát nữa tôi sẽ hỏi thăm, nhưng chắc là gần đây thôi. -Thế à! Cơ quan chú tên là gì? -Đoàn thiết kế thủy điện sông Đà. -Ồ! Thế thì ngay đây rồi. -Thế thì tốt quá . Còn nhà Thủy ở đâu? Có gần đây không? -Nhà cháu ở tận Lạc Thủy cơ cách đây 70-80 cây số. Cháu lên đây đi học. -Thế à! Thủy học gì ở trên này? -Cháu học sư phạm 10+1. -Ồ! Thế thì hay quá. Trường của Thủy ở đâu? Có gần đây không? -Trường cháu ở cách đây 3 cây số, nhưng phải đi phà qua sông Đà. -Thế thì cũng xa. Thủy đã hẹn ai đón chưa? -Cháu chẳng có ai đón cả. -Thế cháu đi bằng cách nào? -Cháu đi xe ngựa xuống bến phà, sau đó qua sông rồi đi bộ về nhà. -Chân Thủy đau thế này, liệu có đi bộ được không? -Không đi được cũng phải cố thôi, nếu không về được trường thì chết mất. -Cứ bình tĩnh, làm gì mà đến nỗi chết? (Còn nữa).
|