quanvietnam
Thành viên
Bài viết: 202
|
|
« Trả lời #176 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2012, 11:44:50 am » |
|
CHUYỆN SAU CHIẾN TRANH 1-Ở đoàn an dưỡng. Tôi được chuyển về đoàn an dưỡng X, đóng ở xã Gia sinh huyện Gia Viễn tỉnh Ninh Bình. Không biết có phải do lạ nhà hay là do sốt ruột mà cả đêm qua tôi ngủ chẳng ra sao, cứ mơ màng lúc tỉnh lúc say, trằn trọc trên giường chỉ mong trời nhanh sáng để còn xin phép đơn vị về thăm nhà. Kẻng báo thức, tôi đã vùng khỏi giường ra sân tập thể dục. Vì mới về, nên tôi chẳng quen ai ở đây, thấy anh em xếp hàng, tôi cũng xếp hàng, họ tập còn tôi cứ đứng nhìn, tôi không quen với những bài tập này. Hồi còn là sinh viên thì có bao giờ tập thể dục, bọn tôi thằng nào thằng nấy cứ ngủ sưng cả mắt, thậm chí khênh vứt đi chỗ khác cũng chưa chịu mở mắt, mãi đến khi nhập ngũ lúc đó chúng tôi mới bắt đầu biết tập thể dục buổi sáng, được ít bữa thì lên đường đi chiến đấu, thế là lại quên mất, trong thời gian chiến đấu thì không nói làm gì, đến khi đơn vị rút ra để củng cố và huấn luyện thì lại tập thể dục buổi sáng. Nhưng vì ở đơn vị trinh sát nên tập thể dục buổi sáng cũng tập võ dân tộc, nên những bài này tôi cũng không thuộc. Thôi đành vậy, đã đứng vào đây rồi thì cũng múa may cho qua chuyện. Làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng xong, tôi lên ngay phòng trực ban để đăng ký xin gặp thủ trưởng. Đồng chí trực ban, hỏi han qua loa rồi hướng dẫn tôi đến gặp thủ trưởng. Lúc ấy vẫn chưa đến giờ nên đồng chí thủ trưởng cũng chưa tới, tôi ngồi chờ ở phòng khách. Đúng 7 giờ 30 một đồng chí đeo quân hàm đại úy bước vào, ông thuộc dạng người: Rửa mặt thì lâu nhưng gội đầu thì chóng, người tầm thước, da dẻ trông trắng trẻo nên cũng khó đoán tuổi, nhưng ông đeo quân hàm đại úy thì chắc cũng lớn tuổi rồi, vì tôi thấy trung đoàn trưởng của tôi ở chiến trường cũng lớn tuổi mà chỉ có quân hàm thiếu tá. Tôi đứng dậy chào và tự giới thiệu về mình. Hình như ông không nghe tôi nói, mà đi thẳng vào phòng làm việc của mình. Hoàn cảnh này tôi không biết xử lý thế nào nên đành ngồi xuống chờ đợi, mà ruột gan thì bồn chồn, lo âu. Chừng 15 đến 20 phút sau, có đồng chí hạ sĩ quan trực ban trẻ măng, đến mời tôi vào làm việc. Theo chân đồng chí hạ sĩ quan tôi vào phòng làm việc của đồng chí đại úy, đoàn trưởng đoàn an dưỡng. Ông không nhìn chúng tôi, nhưng vẫn mời tôi ngồi và nói với đồng chí hạ sĩ quan trực ban: -Đồng chí về đề nghị bên quân lực nộp báo cáo cho tôi vào đầu giờ chiều. -Rõ! Đồng chí hạ sĩ quan trực ban nhận nhiệm vụ rồi đi ra. Ông đại úy vẫn không nhìn tôi, mắt chăm chú nhìn vào tập giấy tờ để trước mặt và hỏi: -Có vấn đề gì đồng chí? Chỉ cần có như vậy, là tôi lập tức trình bầy nguyện vọng là xin phép được về thăm gia đình. Ông đại uý vẫn không nhìn tôi và thủng thẳng nói: -Nguyện vọng của đồng chí là chính đáng, ở hoàn cảnh đồng chí thì ai cũng làm như vậy. Nhưng đồng chí cũng phải thông cảm, chúng tôi cần thời gian để chuẩn bị. Tôi hơi ngạc nhiên và khó hiểu, vì có cái gì đâu mà phải chuẩn bị, mọi thủ tục giấy tờ thì đã làm xong từ chiều hôm qua, tôi đã được xắp xếp biên chế vào đơn vị và đã nhận giường nằm. Tôi nghĩ những thủ tục ban đầu như vậy là quá đủ, có thể cho anh em về thăm gia đình cho thoải mái tư tưởng rồi sẽ quay lại đơn vị, khi ấy làm gì cũng chưa muộn. Ông đại úy nói đến đấy thì dừng lại không nói tiếp nữa, làm tôi không hiểu là ông đồng ý hay không đồng ý. Tôi lại tiếp tục trình bầy hoàn cảnh: -Vì bây giờ đã là cuối tháng 8 rồi, đầu tháng 9 nhà trường sẽ khai giảng năm học mới, nên tôi muốn tranh thủ về thăm gia đình, sau đó lên xin phép đơn vị để về trường cũ tiếp tục đi học. Tôi có cảm nhận, hình như ông đại úy này đã chai lỳ với những trường hợp tương tự như thế này. Ông vẫn dửng dưng đọc tài liệu, tay phải với ra phía tôi sờ sẫm trên mặt bàn để tìm vật gì đó. Thấy ông làm như vậy, tự nhiên tôi nghĩ đến hình ảnh của một bộ phim, có ông quan huyện tiếp dân cũng kiểu như thế này, một tay thì cầm tờ đơn kiện để đọc, tay kia thì cứ sờ vào chiếc đĩa để không, còn người nông dân nọ không hiểu gì vẫn đứng im. Ông đại úy quờ quạng một lúc không thấy gì, ông không đọc tài liệu nữa, lúc đó ông mới quay sang nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau. Ông hỏi tôi: -Đâu? Tôi không hiểu ông hỏi “ Đâu” là cái gì đâu. Hay là ông cũng giống như hình ảnh của ông quan huyện. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, tôi vội vàng dập tắt ngay luồng suy nghĩ ấy và phân vân khẳng định không thể có chuyện ấy xảy ra trong đơn vị quân đội. Mình nghĩ như thế thì cần xem lại mình. Tôi còn đang lúng túng chưa biết nên nói thế nào, ông lại tiếp tục: -Đơn trình bầy của đồng chí đâu? Nghe đến đấy tôi biết là thiếu xót, nhưng mà nhẹ cả người, vì câu hỏi của ông đã xóa đi trong tôi một sự hiểu nhầm. Người tôi nóng ran, mặt thì phừng phừng, hơi thở thì gấp gáp, giống như là tôi vừa làm một việc gì xấu mà bị phát hiện. Nhưng tôi đoán chắc là ông không phát hiện ra tôi đỏ mặt, vì tôi bị sốt rét nên da dẻ tái nhợt, môi thì thâm xì, thì làm gì có chuyện đỏ mặt, nếu có chăng thì chỉ đỏ hai vành tai. Tôi gãi đầu chống chế: -Báo cáo thủ trưởng! Tôi tưởng không cần viết đơn nên tôi không viết. Xin lỗi thủ trưởng, bây giờ tôi sẽ viết ngay. Thực ra, trong thời gian quân ngũ của tôi, đây là lần thứ ba tôi xin phép được ra khỏi đơn vị, hai lần trước đều xin phép bằng mồm. Lần thứ nhất, hồi đang huấn luyện, ở Phú Bình Bắc Thái, tôi xin phép tranh thủ ra khỏi đơn vị thăm Vân đang ở trọ trong làng. Lần thứ hai, trên đường hành quân đi chiến đấu, đơn vị dừng chân tạm nghỉ ở Ninh Bình, tôi xin phép tranh thủ về thăm nhà được một đêm. Lần này là lần thứ ba, tôi nghĩ là đơn giản như hai lần trước, nên tôi không biết là phải viết đơn. Nào ngờ… Ông sẵng giọng: -Muốn xin xỏ hay đề nghị cái gì thì cũng phải có đơn từ, đằng này lại chỉ có mồm không, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết nói thế nào. Về viết rồi mang lên đây. Ông nói thì cũng đúng, nhưng thấy thái độ của ông không được thân thiện cho lắm, kể ra cũng khó chịu, nhưng tôi chấp nhận. Mục tiêu của tôi lúc này là về thăm nhà, tôi sẽ cố gắng làm đúng và làm đủ theo yêu cầu của thủ trưởng, vấn đề là tôi đạt được mục đích. Tôi đứng lên chào ông rồi xin phép về viết đơn. Viết một lá đơn, chẳng có gì khó đối với tôi, cùng lắm thì một tiếng đồng hồ là viết xong. Nhưng hôm nay phải mất gần hai tiếng. Trước hết là phải đi kiếm được giấy bút. Đã lâu lắm rồi tôi làm gì có giấy bút, đơn giản là tôi không cần nó, nên tôi chẳng tích trữ làm gì, bây giờ cần đến nó thì phải đi kiếm. Tôi nghĩ: Bây giờ kiếm nó ở đâu? Mượn anh em trong đơn vị, mình vừa mới về có quen ai đâu mà mượn, mà biết ai có để hỏi, có khi hỏi vòng vo lại mất cả thời gian. Hay ra ngoài mua? Cũng không được, vì tôi không có tiền, mặt khác không biết chỗ nào bán bút mực, giấy vở để đi mua, chả lẽ lại vào nhà dân xin. Kể cũng bí, nghĩ một hồi chỉ còn phương án nhờ đồng chí trực ban kiếm hộ là khả thi nhất. Thật là may mắn, được sự giúp đỡ của đồng chí trực ban, tôi viết xong lá đơn rồi đi như bay lên phòng đồng chí đại úy đoàn trưởng. Thất vọng quá, trong phòng chẳng có ai. Tôi quay lại hỏi đồng chí trực ban, đồng chí cũng không biết. Thế là đành chịu. Không biết làm thế nào, tôi đành trở lại phòng khách ngồi chờ, nhìn đồng hồ bây giờ đã là 11 giờ kém 15 rồi, cứ ngồi đây chờ đến 11 giờ 30 sẽ lên gặp, tôi tự xắp xếp như vậy. Ngồi chờ đã sốt ruột lại hay nghĩ vơ nghĩ vẩn. Tôi tính quãng đường, từ đây về đến thị xã Ninh Bình là khoảng 17 đến 18 cây số, chưa biết đi bằng phương tiện nào, cứ ra đường rồi vẫy xe có cái gì đi bằng cái đấy. Về đến thị xã sẽ vào chỗ chị gái, nếu chị gái đã chuyển đi chỗ khác thì nhờ người quen mượn hộ chiếc xe đạp để về quê, từ thị xã về nhà 24 cây số. Cứ về đến thị xã thì cho dù là đêm tối cũng sẽ về nhà ngay trong đêm. Nghĩ thế và thấy sắp sửa được về nhà tôi cũng có phần đỡ nóng ruột. Kẻng cơm trưa, tôi về ăn cơm. Bữa cơm thứ hai tôi ăn ở đoàn an dưỡng, toàn những thứ ngon nhưng tôi ăn không vào, vừa ăn vừa để ý xem đồng chí đoàn trưởng có ăn bên gian sĩ quan không? Cũng không thấy. Ăn xong tôi bỏ bát bỏ đũa rồi lên phòng khách ngồi chờ, tôi nghĩ có về cũng không ngủ được, thôi thì cứ chờ ở đây biết đâu lại gặp được. Trưa, ở vùng đồng chiêm trũng Gia Sinh Gia Viễn Ninh Bình. Đã vào hạ tuần tháng tám dương lịch, nắng vẫn ngằn ngặt như đổ lửa xuống đồng quê, trên là trời xanh bao la dưới là nước mênh mông như biển cả. Dân vùng này vẫn thường than thở : Chúng tôi dân vùng đồng chiêm trũng, quanh năm nghèo đói, sống ngâm da chết ngâm xương. Nghĩ cũng đúng, nhìn cánh đồng nước trắng xóa kia thì làm gì có chỗ nào khô, sống thì lặn lội bì bũm trồng cấy dưới nước, chết thì cũng chẳng biết đưa đi đâu. Buổi trưa, đơn vị an dưỡng đang chìm vào giấc ngủ, mấy bụi tre ngoài bờ ao gió lay xào xạc, thi thoảng lại nghe thấy tiếng nghiến kèn kẹt của hai thân cây tre cọ vào nhau, lá tre rụng phủ vàng cả mặt ao. Dưới gốc mít bên bờ ao, đàn gà đang đằm mình dưới những hốc đất bới tung tóe, bụi mù mịt. Con chó vàng nằm cạnh đó, coi như không có chuyện gì xảy ra mắt vẫn lim dim ngủ. Miền quê tĩnh mịch và thanh bình quá. Ngắm nhìn mãi cũng chán, tôi nhắm mắt lại hồi tưởng về đơn vị. Nghĩ về họ, tự nhiên tôi cảm thấy trống trải quá và tôi thấy nuối tiếc như chính tôi vừa để mất đi một cái gì đó vô giá. Những ngày sống bên nhau, vào sống ra chết có nhau, điều kiện sống, đã xây dựng và vun đắp cho chúng tôi thứ tình cảm đặc biệt, đó là tình cảm máu thịt, thứ tình cảm này nó vô hình song lại hiện hữu. Bây giờ tôi đã phải xa họ, sống với những người xa lạ, tôi cũng thấy ngỡ ngàng, không tự tin, nhất là những lúc như bây giờ tôi cần có người giúp đỡ. Từ lúc lên xe xa đơn vị, anh em vẫy tay chào tạm biệt. Trên đường hành quân ra Bắc, chúng tôi cũng gặp rất nhiều người, khi thì một vài người, khi thì cả đoàn người, mọi người đều vẫy tay chào chúng tôi những người con của Tổ Quốc đã hoàn thành nhiệm vụ chiến thắng trở về, thấy như vậy chúng tôi vui lắm. Nhưng từ lúc về trạm Thường Tín, đến hôm nay ở đây, tôi không còn thấy những tình cảm nồng ấm ấy nữa, tôi thấy nó khác quá, hình như mọi người ở đây đối xử với nhau chỉ là nghĩa vụ. Tôi đoán mò là những người này chưa đi chiến đấu, hoặc là có đi nhưng đã trở lại hậu phương lâu rồi, nên tình cảm máu thịt của những người lính cũng đã nhạt phai. Tôi cũng băn khoăn, tự nhìn lại mình, để xem từ việc làm đến lời nói, có gì là biểu hiện công thần hay không? Đã quá giờ làm việc của buổi chiều, tôi không thể chờ đợi thêm được nữa, tôi đặt lá đơn lên bàn đồng chí đoàn trưởng đoàn an dưỡng và chấp nhận là một người lính vô kỷ luật. Tôi về thăm mẹ… HẾT.
|