Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 08:27:41 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Chuyện ở C20-E95-F325  (Đọc 191143 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #120 vào lúc: 25 Tháng Sáu, 2012, 03:28:57 pm »


NHỮNG CUỘC HÀNH QUÂN
          Không biết có đúng không? Nhưng có lẽ chúng tôi đã về Việt nam. Từ ngày về đất Việt nam, tôi có cảm nhận, địa hình địa mạo bị phân cách và chia cắt mạnh, lắm đèo nhiều dốc, nhiều sông suối nhỏ, độ dốc tự nhiên lớn, rừng của Việt nam cây cối không được xanh tốt như rừng bên Lào, độ che phủ kém, có những chỗ cây cối cằn cỗi thưa thớt, trống huếch trống hoác nhìn thấy cả trời. Càng vào sâu trong đất Việt nam lại càng thấy rõ sự khác nhau của những cánh rừng bên ta và bên bạn Lào, có lẽ do sự phân bố về địa lý dẫn đến thổ nhưỡng của mỗi bên khác nhau, rõ ràng Việt nam đang là sườn dốc của phía đông trường sơn nên đất rừng đang bị xói mòn, đất bị cằn cỗi, đấy là nguyên nhân làm cho rừng bên Việt nam không tốt như rừng bên Lào.
  Trung đoàn 95 sư 325, đang hành quân trên tuyến đường mà như tôi đoán là thuộc đất Việt nam. Theo tôi, đây là tuyến đường mới được mở từ đầu mùa khô, để chuẩn bị cho chiến dịch, vì thế chắc chắn nó sẽ không có trong bản đồ. Tuyến đường chạy ngoằn ngèo, bám theo dòng suối nhỏ, từ mặt đường xuống đến mép nước có lẽ cũng phải vài ba chục mét, nhìn sâu hoắm như vực. Bên taluy dương bám theo sườn đồi, do đường mới mở, thời gian còn ngắn cỏ cây chưa kịp mọc nên để lộ đất đồi đỏ ối.
  Đoàn xe đang nối đuôi nhau uốn lượn theo cung đường, bỗng nhiên có tiếng máy bay phản lực bay rất thấp vút qua,  để lại tiếng động cơ rít lên đinh tai choáng óc, xé tan bầu không khí vốn đang được bảo vệ để giữ bí mật khi hành quân. Tất cả mọi người đang bàng hoàng chưa biết điều gì xảy ra, đoàn xe đột ngột dừng lại ở giữa khoảng rừng thưa không đủ độ che phủ, đoàn xe thì dài, đất đỏ bên hai bên đường lại càng làm tôn lên vẻ lộ liễu của đoàn xe được ngụy trang màu xanh, đoàn xe nằm chềnh ềnh giữa đường không nơi ẩn nấp.
  Lúc này vào khoảng mười hay mười một giờ trưa, trời nắng chang chang, mọi vật trên mặt đất có thể nhìn rõ mồn một. Theo lệnh chỉ huy, rất bình tĩnh, tất cả chiến sĩ trèo lên vách taluy dương tìm chỗ ẩn nấp tránh xa đoàn xe, phòng khi nếu bị phát hiện và bị ném bom thì cũng hạn chế được thiệt hại. Do quá bất ngờ hơn nữa chiến sĩ lại quá đông, trong khi đó địa hình thì phức tạp, nhiều chỗ dốc đứng, nên rất nhiều chiến sĩ của ta chưa kịp tản ra tìm chỗ ẩn nấp.
  Đúng lúc ấy, những chiếc máy bay phản lực lúc nãy lại quay lại, chúng đã phát hiện được mục tiêu, chúng bay vọt qua và quay lại ngay, chúng cắt bom, những tiếng bom nổ chát chúa ở đầu đoàn quân, hình như bom ném cả vào giữa đoàn quân, khói đen bốc lên cuồn cuộn khét lẹt, rừng bắt đầu cháy tiếng nổ của tre nứa kêu lốp đốp. Riêng khu vực cuối đoàn quân thì bom lại bay chệch sang bên kia suối. Chúng ném bom song và bay thẳng, không biết bay về hướng nào. Toàn bộ, đội hình hành quân vẫn im lặng, không có chỗ nào lộn xộn, chắc là không có thương vong gì, nên mới bình tĩnh như vậy.
  Ít phút sau, không thấy tiếng động cơ của máy bay quay lại, chúng tôi được lệnh quay về vị trí, khắc phục sự cố để nhanh chóng thoát qua khu vục bị ném bom. C20, đi giữa đội hình hành quân nhưng không bị ảnh hưởng của cuộc ném bom vừa qua, chúng tôi khắc phục rất nhanh, tất cả đã lên xe, đồng chí lái xe cũng đã nổ máy chờ lệnh tiếp tục hành quân. Đoàn xe rùng rùng chuyển bánh, xe chạy, tôi cố gắng tìm cách quan sát xem trận bom vừa qua có gây nhiều thiệt hại không? Đi được một đoạn cũng tương đối dài, mới nhìn thấy bên kia suối có mấy lùm tre cằn cỗi, lá đã úa vàng đang bị cháy nham nhở, bên cạnh đấy có hai hay ba hố bom nông choèn choẹt nổ liền nhau, hất tung mấy gốc cây, khói bom đen kịt bám quanh miệng hố bom loang lổ. Đoàn xe vẫn tiếp tục chạy thêm một đoạn nữa thì dừng lại, tôi đoán có lẽ đoạn này bom ném trúng đội hình, nên gây tắc đường và chắc là sẽ có thương vong. Ngồi trên xe chờ đợi, đoán già đoán non, vừa lo lắng vừa sốt ruột, chỉ sợ bọn địch quay lại để ném bom.
  Mọi thông tin vì sao đoàn xe lại phải dừng lại, ở khu vực phía sau đoàn quân là hoàn toàn không biết, điều này lại càng làm cho mọi người lo lắng và sốt ruột hơn. May quá, đúng lúc ấy xe trên có người chạy đến xe của chúng tôi thông báo là bom ném trúng đường, chờ sửa đường mới đi được. Tôi hỏi với đồng chí ấy, xem tình hình có ai bị thương vong gì không, nhưng đồng chí ấy đã chạy mất hút.
  Bây giờ tôi mới để ý đến anh em và để ý đến mình, trông ai cũng có vẻ hốt hoảng và lo lắng, mặt mũi thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đất đỏ dính bết vào quần áo, cả lá cây rừng còn bám trên đầu trên cổ chưa phủi sạch. Mấy anh em trên xe nói chuyện với nhau:
    -Chắc là bị lộ rồi, không nhanh chóng ra khỏi khu vực nguy hiểm này thì sẽ hy sinh rất nhiều. Không gian và địa hình đang hoàn toàn bất lợi cho ta, rừng thì thưa, máy bay có thể quan sát rất rõ mục tiêu, đường thì độc đạo, địa hình lại phức tạp, một bên là vực, một bên là sườn dốc, tiến thoái đều khó khăn. Cách duy nhất là phải vọt qua chỗ này hoặc là bỏ xe chạy vào rừng để sơ tán tránh thiệt hại.
    -Thôi đi các ông ạ! Cứ bình tĩnh, bộ chỉ huy hành quân nhất thiết đã có phương án dự phòng nên cứ bình tĩnh để chờ giải quyết, lúc này không thể nóng vội được, mọi hành động không tuân theo sự chỉ huy sẽ làm rối loạn đội hình hành quân, quân cán tản mạn thất lạc có khi còn nguy hiểm hơn.
  Dũng quay sang hỏi tôi:
    -Có phải bị lộ không anh?
  Tôi nói với Dũng:
    -Bị lộ là chắc chắn rồi, có bị lộ mới bị ném bom, nhưng ở đây theo anh mới chỉ là bị lộ mục tiêu, không phải bị lộ ý đồ chiến dịch. Nếu bị lộ mục tiêu ta chỉ việc di chuyển ra khỏi khu vực này là yên tâm. Bọn địch nó cũng biết thừa trong rừng thiếu gì bộ đội với thanh niên xung phong, bom đạn nào mà rải cho đủ, chúng chỉ tập trung đánh vào những vùng trọng điểm quan trọng. Sở dĩ hôm nay nó đánh vào chúng ta là vì chúng đang bay tuần tiễu và vô tình phát hiện ra chúng ta, vì chúng ta đang hành quân ở khu vực quá trống trải.
  Khoảng độ 15-20 phút sau, đoàn xe lại tiếp tục chuyển bánh, vẻ mặt căng thẳng của mọi người dần dần cũng được giãn ra, nhưng vẫn còn đượm nỗi lo âu.
  Qua đoạn đường bị sạt, xe bò đi rất chậm. Tôi chú ý quan sát, bom ném về phía taluy âm, làm sạt mất một phần mặt đường về bên lòng suối, mấy quả còn lại bay sang bờ suối bên kia nên không ảnh hưởng gì. Đoạn đường bị sạt đã được anh em bộ đội nhanh chóng khắc phục bằng cách mở rộng mặt đường về phía taluy dương để nhanh chóng thông xe. Nhìn xung quanh hiện trường khu vực bom nổ, không phát hiện ra hậu quả gì về tổn thất và thương vong của bộ đội, hay là có nhưng đã được dọn đi rồi mà chúng tôi không biết.
  Sau đấy, hình như đoàn quân được được dẫn đi theo tuyến đường khác, nhìn theo hướng mặt trời, tôi có cảm giác là đang đi về phía Đông chứ không tiếp tục đi về phía Nam. Tuyến đường này, chắc đã lâu không có phương tiện qua lại nên không nhìn thấy vết xe cộ để lại, chỉ nhìn thấy những cành cây rừng, cành đã khô cành còn tươi của bộ đội ta đặt trên đường để đánh dấu tuyến đường của các đơn vị hành quân. Rừng ở đây có vẻ rậm rạp hơn, độ che phủ kín hơn, nếu đi trong rừng này thì máy bay không thể nào phát hiện được, trừ phi nấu nướng để khói bốc lên  mới có thể bị phát hiện, còn muốn phát hiện được thì lại phải dùng đến bọn thám báo và biệt kích.
  Hơn một ngày hành quân qua những khu rừng như vậy. Ngày hôm nay, buổi sáng thì hành quân bằng cơ giới, đến trưa thì chuyển sang hành quân bộ. Chúng tôi đi vào một khu rừng mà chưa bao giờ chúng tôi được gặp trên những chặng đường hành quân, nó đẹp quá, đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng ra nó đẹp đến thế, trông nó vẫn giữ vẻ hoang sơ, hoang dã, nhưng thực ra đã có bàn tay con người tác động vào, chỗ thì rất hoang sơ, chỗ thì được con người tỉ mỉ tỉa tót xắp xếp tạo dáng, trong rừng có những khu lán nhỏ bé xinh xắn được quy hoạch gọn gàng ngăn nắp, mằm nấp dưới tán lá rừng cao vút thẳng tắp, đường đi lối lại được quét tước sạch sẽ. Tiếng suối chảy ào ào, tiếng chim hót véo von, hình như lại có cả tiếng vượn hú nữa. Những bến nước bên bờ suối được làm từ những cây gỗ rừng chắc chắn xinh xắn, dòng nước mát lạnh, trong vắt nhìn rõ cả bàn tay bàn chân của mình dưới nước trắng muốt, ngắn tũn.
  Đi ngang qua dãy lán, tôi có cảm giác đây như là trụ sở của một cơ quan nào đó của địa phương đóng ở đây, cái gì cũng có, xắp xếp rất hợp lý và khoa học, từ hầm trú ẩn đến bếp Hoàng cầm, chỗ sinh hoạt học tập, nơi tắm rửa chỗ nghỉ ngơi, chỗ nào tôi cũng thấy nó đẹp. Tôi có suy nghĩ  họ làm đẹp như làm mô hình để tham quan hay triển lãm chứ không phải để dùng hàng ngày. Có một cái mà tôi rất lấy làm khâm phục, đó là mái lợp của các lán. Các lán, mái được lợp bằng các tấm tranh, mà các tấm tranh này không phải là cỏ tranh, mà là những chiếc lá của một loại cây rừng, to hơn bàn tay được ken lại với nhau, xếp lên nhau rất khít bằng chằn chặn, đẹp như là lợp ngói vẩy ở đình ở chùa vậy. Thật là kỳ công, có lẽ đây là cũng là cách thể hiện trường kỳ kháng chiến, đúng là bộ đội cụ Hồ từ việc nhỏ đến việc lớn, việc gì cũng làm được, mà lại khéo tay nữa chứ.
  Đi vuông góc với đoàn quân của chúng tôi là một đoàn bộ đội vận tải đang cáng những chiếc võng có người nằm trên đó đi ngang qua. Chúng tôi dừng lại, chú ý quan sát, chiếc cáng nào cũng chùm kín mít chẳng phát hiện được gì. Tôi lờ mờ đoán, ở đây có lẽ là một bệnh viện dã chiến chăng? Những người nằm trên cáng hẳn là những thương bệnh binh, có lẽ đúng. Tôi vừa khẳng định suy nghĩ của mình thì lập tức bị thay đổi ngay, bởi vì ngay đúng lúc ấy, có một chiếc võng đi qua, tấm phủ được vén lên, chúng tôi nhìn thấy một ông già trong có vẻ như tướng tá gì đó, mặc bộ quân phục bằng vải vinilon mầu xanh, tóc cắt ngắn, bạc trắng như cước, thò tay ra vẫy và nói: Chào các đồng chí, các đồng chí có khỏe không? Cố gắng lên nhé, chúng ta sẽ thắng.
  Đoàn vận tải đi qua, tôi quay trở lại suy nghĩ ban đầu, có lẽ đây là sở chỉ huy tiền phương của Bộ chỉ huy mặt trận B3 nên mới thấy có nhiều tướng tá như vậy. Hình dung lại khuôn mặt và giọng nói của của vị chỉ huy ban nãy, tôi suy diễn: Chắc sắp đến nơi rồi, hành quân hơn một tháng rồi còn gì. Nhưng mà đây là đâu? Chẳng ai biết và cũng chẳng biết hỏi ai.
  Chúng tôi lại tiếp tục hành quân. Mấy bữa nay toàn hành quân bộ, lúc này vào khoảng độ 4 rưỡi 5 giờ chiều, chúng tôi đi qua một khu rừng nguyên sinh, rừng chỉ có một tầng, tán cây cao vút, xanh tốt che phủ kín mít không nhìn thấy cả mặt trời, đi trong rừng mà cứ tưởng như trời đã sẩm tối, chúng tôi hành quân bộ nên đi vào con đường nhỏ, song song với con đường chúng tôi đi là một con đường lớn. Đang mải miết hành quân, chúng tôi chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ ầm ầm bên phía con đường lớn, tất cả mọi người đều hướng về phía có tiếng động cơ nổ. Một cảnh tượng chưa từng có, những người lính như chúng tôi chắc là không đủ kiến thức để xây dựng lên trí tưởng tượng này, có lẽ cũng rất nhiều người như chúng tôi cũng không bao giờ giám nghĩ là có những việc như thế này. Tôi cũng mạnh dạn nói hơi quá lên một chút là kẻ địch cũng không thể ngờ được, đúng là bí mật bất ngờ, giống như trên trời rơi xuống vậy. Rất nhiều loại vũ khí hiện đại và tối tân. Tôi không đếm được bao nhiêu cái, nhưng tôi thấy có rất nhiều xe tăng, rất nhiều loại pháo có cả nòng ngắn nòng dài, mà hình như còn có cả tên lửa nữa, những xe chở tên lửa phủ bạt kín mít, ngoài ra chắc còn nhiều loại vũ khí khác mà tôi chưa từng được biết. Tất cả đang được ngụy trang ẩn nấp kín đáo trong khu rừng già, để chuẩn bị cho những trận đận đánh hiệp đồng binh chủng quy mô và hiện đại.
  Anh em trong đoàn hành quân rì rầm bàn tán: Kiểu này chắc là sắp đánh lớn rồi…
(Còn nữa)
Logged
tranphu341
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2432


« Trả lời #121 vào lúc: 25 Tháng Sáu, 2012, 04:42:48 pm »

           Chào bác quanvietnam! Như vậy là Tranphu341 rất vui khi được gặp bác ở trong diễn đàn và thứ 7 vừa rồi đã được gặp bác ở 19c Ngọc Hà. Tiếc là bác về hơi sớm. Anh em ở lại ngợi ca bác mãi. Vì những lớp tuổi như bác, bác vanthang trong Quân sử thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đúng là cây đa cây đề, hàng hiếm đây.

          Nhưng chuyện bác kể rất hay, rất hấp dẫn là cho người đọc rất thích thú và cũng rất đang tò mò muốn hỏi là cô Vân xưa, Bà Vân bây giờ ở đâu? Chờ đợi sốt ruột quá!

          Chúc bác cùng gia đình luôn có nhiều sức khỏe, cùng nhiều niềm vui cuộc sống để chắc tay phím trong mặt trận mới này. Kính bác.
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #122 vào lúc: 26 Tháng Sáu, 2012, 04:18:34 pm »

Cảm ơn anh TP 341 và các bạn, hôm ở 19C nhẽ ra Quanvn phải ở lại để  vui với   anh em thì mới phải,  nhất là với anh TP đã lặn lội từ Thái bình lên, nhưng Quanvn không ở lại được. Thôi mong anh TP thông cảm và bỏ quá cho vì Quanvn sức khỏe bị hạn chế. Còn chuyện anh hỏi thăm về người yêu cũ của tôi, cảm ơn anh đã có lời hỏi thăm, tôi sẽ cố gắng viết nhanh để không làm mất thời gian của mọi người mọi người, chỉ tiếc là sức khỏe và thời gian của tôi hạn hẹp quá, đúng là lực bất tòng tâm. Chào anh TP và các bạn.
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #123 vào lúc: 02 Tháng Bảy, 2012, 02:49:25 pm »


NHỮNG CUỘC HÀNH QUÂN
          Sau khi nghỉ ngơi ăn trưa bên bờ suối, chúng tôi lại tiếp tục hành quân. Khoảng 2-3 giờ chiều, chúng tôi đến một khu rừng trông rất lạ, không đoán được là rừng già hay trẻ, thoạt nhìn thấy đất đai bằng phẳng, cây cối cũng rất to nhưng phân bố lại thưa thớt và tập trung thành từng cụm, có rất nhiều bụi tre gai mọc rải rác xen kẽ vào những khoảng trống của rừng cây, cũng có những bụi dây leo um tùm rậm rạp quấn chằng chịt, một kiểu rừng hỗn tạp. Hình như ở đây có dấu vết của việc canh tác nương dãy, thi thoảng lại gặp những cây sắn ăn củ cằn cỗi còn sót lại bên đường đi, có rất nhiều những con đường mòn chằng chịt ngang dọc trong rừng, đã lâu không có ai sử dụng nay chỉ còn lờ mờ dấu vết.
  Chúng tôi, được lệnh nghỉ lại khu rừng này, mấy ngày sau chúng tôi được biết đây là vùng Easup trên  cao nguyên trung phần, của tỉnh Đaklak, thuộc VNCH.
  Sau những ngày nghỉ ngơi, Sáng hôm nay tôi thấy các đồng chí trong ban chỉ huy đại đội có vẻ vội vàng, họ đậy sớm hơn mọi khi, lục tục xắp xếp tài liệu, bản đồ, nhét vào túi mìn Claymor, rồi vội vàng rời khỏi chỗ ở, có lẽ họ đi họp. Chính trị viên đại đội đi trước, tiếp theo là đồng chí đại đội trưởng, cuối cùng là đồng chí liên lạc. Ba người cứ cặm cụi đi, bóng của họ len lỏi trong rừng.
  Anh em chiến sĩ chúng tôi vẫn như mọi khi, ăn sáng xong, mọi người nghỉ ngơi tự do, ai có việc thì làm, không có việc thì túm tụm ngồi tán gẫu. Tôi rủ mấy anh em đi xuống suối bắt cá.
  Mấy anh em đi dọc theo dòng suối ngược về phía thượng lưu, vừa đi vừa quan sát tìm kiếm những khu vực khả năng có nhiều cá. Suối ở đây chủ yếu là suối đất, rất ít những đoạn suối đá, lòng suối không có bùn mà toàn là cát và sạn. Nước suối ở đây không giống như nước suối ở nhũng nơi khác, không đục cũng không trong, không vàng hẳn mà cũng không trắng hẳn, trông nhờ nhờ mầu trắng đục, nước suối chảy lờ đờ, có những chỗ nước chỉ sâu đến thắt lưng nhìn không thấy đáy. Đi một thôi một hồi, nhóm chúng tôi quyết định dừng lại ở một khu vực mà chúng tôi cho là ưng ý nhất, bởi vì nó có địa thế rất đẹp và có thể nó cho chúng tôi rất nhiều cá.
  Chúng tôi phân công nhau, mấy đứa đi lấy cây thuốc độc ở rừng về đập dập ra thả vào vũng nước để cho cá bị say, mấy đứa ở lại chẻ tre đan thành phên chắn ngang dòng suối không cho cá di chuyển khỏi vũng đã bị đánh thuốc. Kinh nghiệm đánh cá kiểu này, chúng tôi cũng mới học được trên đường hành quân, đánh bắt kiểu này hiệu quả không cao nhưng được cái là an toàn và bí mật, phù hợp với hoàn cảnh của bộ đội. Theo phương pháp này, muốn bắt được những con cá to thì phải chờ lâu để cho nó say thuốc, sau đó phải cởi quần áo lặn xuống vũng nước mò vào các hốc đá khi đó mới bắt được những chú cá to. Nếu vội vàng thì chỉ bắt được mấy con đòng đong cân cấn, nổi trên bề mặt, phí cả công sức chuẩn bị.
  Nghĩ lại: Chẳng bù cho hồi còn ở Tích tường, Như lệ, khu vực Đá đứng ở Quảng trị, việc bắt cá ở sông Thạch hãn quá đơn giản, dọc đoạn sông này du kích địa phương toàn thả dây câu, đoạn sông này nhiều cá vô kể, toàn cá to béo đen trùi trũi, mọi người cứ hay nói đùa: Cá ăn nhiều thịt người chết nên con nào con nấy béo đen. Cá ở đấy nhiều đến nỗi, nếu pháo của địch bắn đúng vào sông, là cá chết nổi trắng cả mặt sông, ngớt pháo mọi người chỉ việc ra vớt cá, không biết cơ man nào là cá, vớt thoải mái.
  Thời kỳ chúng tôi đặt đài quan sát ở động Ông Do, ở Khe Cóc khu vực tỉnh Quảng trị. Hồi đó, ngày ngày chẳng có việc gì làm, suốt ngày chỉ ngồi đếm bom đếm pháo của địch  xem nó ném bom ở đâu, bắn pháo vào đâu, bao nhiêu quả, cuối ngày tổng hợp lại báo cáo về sở chỉ huy. Công việc đơn điệu và buồn tẻ, nên chúng tôi thường hay rủ nhau đi bắt cua bắt cá để cải thiện, sống xa đơn vị nên ý thức chấp hành kỷ luật cũng hơi kém, chúng tôi thường mang súng vào tận rừng sâu để đi săn, thú thì không gặp bao giờ nhưng cá thì nhiều, rừng ở đây là rừng nguyên sinh, chưa bao giờ chúng tôi gặp dân, thi thoảng mới gặp một vài đơn vị bộ đội. Do sống xa đơn vị và ở nơi heo hút nên rất buồn, vì thế đôi khi chúng tôi cũng buông thả, ý thức địch tình kém, mất cảnh giác. Chính vì thế để có cá ăn, chúng tôi bất chấp cái gì sẽ xảy ra, cứ thế là nổ súng.
 Ở đây thì chịu rồi, kỷ luật hành quân rất nghiêm khắc, đối tượng nào vi phạm xử ngay tại trận.
  Mấy anh em đã chuẩn bị xong mọi công việc, bây giờ chỉ còn việc đợi cho cá bị say thuốc là xuống bắt. Tất cả mọi người đã cởi bỏ quần áo ngoài, ngồi bên suối chăm chú quan sát mọi diễn biến của các chú cá ở dưới vũng nước. Bỗng nhiên nghe rào rào giống như có cơn gió thổi rất mạnh lướt qua làm cho các cành cây gãy răng rắc, mọi người tập trung nhìn về phía có tiếng động và phát hiện ra có hai con voi lướt qua, một con rất to còn một con thì bé hơn, chúng đi rất nhanh và biến vào trong rừng. Mấy anh em chúng tôi hoảng sợ, không biết đây là voi nhà hay là voi rừng, mấy lúc trước tôi chỉ nghe nói: Ở Tây nguyên có nhiều voi lắm, có cả voi nhà lẫn voi rừng, voi nhà  đã được thuần dưỡng chúng rất hiền, còn voi rừng chúng sống theo bầy đàn và rất hung dữ. Hôm nay mà gặp voi rừng thì không biết phải làm thế nào? Một câu hỏi thoáng qua trong đầu tôi.
  Tò mò, chúng tôi tiến về đoạn suối có hai con voi đi qua, vết chân của các chú voi để lại những vũng nước đục ngầu trong lòng suối. Đoạn suối voi đi qua là một đoạn suối nông, hai bên bờ suối dốc rất thoải, cả hai bên bờ suối đều có những bãi phân voi giống như những bãi phân trâu nhưng to hơn nhiều. Dấu vết của hai chú voi để lại chỉ có thế, làm chúng tôi lại có cuộc tranh luận. Người bảo là voi nhà, người bảo là voi rừng, tóm lại chẳng ai chịu ai. Tôi nói với anh em đang tranh luận:
    -Theo tôi nghĩ thì có hai đặc điểm để nói đấy là những con voi nhà đã được thuần dưỡng:
  Thứ nhất: Chỉ có hai con đi riêng rẽ, mà lại đi theo lối mòn, con đi trước con đi sau, chúng lầm lũi đi, không ngang tàng phá phách.
  Thứ hai: Nếu là voi rừng, thường chúng phải đi thành từng bầy, đi không theo hàng lối mà luôn đi sát nhau để bảo vệ nhau. Mặt khác, voi rừng đánh hơi rất thính, thấy có mùi người lạ là chúng phát hiện ra ngay, hai con voi này đã quá quen với hơi người nên chúng không có phản ứng gì, chúng không thèm để ý đến chúng ta đang bắt cá ở dưới suối.
  Mọi người nghe tôi nói, chắc cũng chưa thực sự đồng tình với cách lý giải của tôi, nhưng vì câu chuyện voi nhà hay voi rừng cũng chẳng để lại hậu quả gì và cũng không gây nguy hiểm cho ai, nên mọi người không ai nói gì thêm. Mục tiêu của mọi người lúc này là quay lại để bắt cá.
  Bữa cơm cá đầu tiên trên cao nguyên, ăn rất ngon miệng. Có hai món chủ đạo, món cá xuyên cành tre nướng trên bếp than chấm với muối, món cá nhạt hơn kho, mặn hơn luộc, nấu lẫn với lá chua, chan với cơm vừa ăn vừa húp lạ miệng ăn ngon đáo để. Ngoài ra, bữa cơm còn cả món canh lá lốt nấu với thịt hộp, cuối bữa mỗi người còn có một miếng sắn luộc ăn tráng miệng. Cơm nước no nê, bộ đội nghỉ ngơi thoải mái. Trong rừng tràn ngập tiếng chim kêu tiếng vượn hú, xen lẫn với những tiếng cười sáng khoái và hồn nhiên của bộ đội.
  Chiều, hai giờ. Ban chỉ huy đại đội mời họp, thành phần tham dự là tất cả các đồng chí từ tiểu đội trưởng tiểu đội thông tin đến các đồng chí B phó của các B trở lên, tôi chẳng có hàm cấp gì nhưng cũng được mời tham dự với tư cách phụ trách bộ phận hậu cần. Tôi nói vậy thôi chứ, các anh trong ban chỉ huy đại đội và các anh lãnh đạo của các trung đội rất quý chúng tôi, những sinh viên của trường đại học Xây dựng. Những ý kiến đóng góp, những phương án tác chiến do anh em sinh viên chúng tôi đề xuất, đều được các anh xem xét cẩn thận và thường là được chấp nhận.
  Cuộc họp mở đầu là lời phát biểu của đồng chí chính trị viên trưởng đại đội, với chất giọng Nghệ an nồng  ấm và hào sảng, với lối nói khúc triết lúc lên bổng lúc xuống chìm. Đồng chí chính trị viên trưởng đại đội đã tổng kết, nêu bật lên những khó khăn thuận lợi và những thành quả mà đơn vị đã đạt được trong quá trình hành quân. Đồng chí cũng không tiếc lời khen ngợi tinh thần đoàn kết nhất trí, sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau trên đường hành quân của cán bộ chiến sĩ C20. Đồng chí nói tiếp:
  -Thắng lợi của cuộc hành quân, mới chỉ là thắng lợi bước đầu, nhưng dẫu sao thắng lợi ấy nó đã cổ vũ và động viên tinh thần của toàn bộ cán bộ và chiến sĩ C20, giám nhận và sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ khi cách mạng yêu cầu. Qua đây, lại một lần nữa khẳng định, lịch sử thành lập và phát triển của C20, đã kế thừa và phát triển cùng với sự phát triển lớn mạnh của trung đoàn và sư đoàn. Bằng chứng hùng hồn ấy, đã được chứng minh trong suốt thời kỳ chiến đấu gian khổ ở mặt trận Quảng trị, từ tháng 5 năm 1972 đến bây giờ khi chúng ta đi nhận nhiệm vụ mới.
  Nghỉ một lát, đồng chí nói tiếp: Cách mạng miền nam đang chuyển sang một thời kỳ mới, có rất nhiều cơ hội song cũng không ít thách thức, nó đòi hỏi mọi cán bộ chiến sĩ C20, phải đồng lòng hiệp sức đoàn kết nhất trí. Phối kết hợp tốt với các đơn vị trong trung đoàn, các đơn vị của mặt trận, các đơn vị của bộ đội miền, bảo đảm hiệp đồng tác chiến nhịp nhàng giữa các quân binh chủng. Trước mắt chúng ta là muôn vàn thử thách và cam go, nhưng tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo, chỉ đạo của Đảng, của đồng chí chính ủy trung đoàn, đồng chí trung đoàn trưởng, các đồng chí trong ban tham mưu, cùng với quyết tâm của toàn bộ cán bộ chiến sĩ trong toàn trung đoàn, tôi tin tưởng chúng ta sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
  Đồng chí chính trị viên dừng lại, quan sát một lượt toàn thể anh em trong cuộc họp, xem có ai phản ứng gì không. Tất cả đều im phăng phắc, mọi người đang ý thức, giờ phút trọng đại đã đến.
  Không ai có ý kiến gì, đồng chí chính trị viên, tiếp tục:
  -Trước khi đồng chí đại đội trưởng phổ biến nghị quyết của Đảng ủy trung đoàn và phương án phối thuộc giữa E95 với bộ đội của mặt trận B5. Tôi xin được lưu ý các đồng chí về vấn đề giữ bí mật quân sự. Trong bối cảnh này, chúng ta phải tuyệt đối giữ bí mật, không để lộ dấu vết và hành tung của mình, hạn chế đi ra ngoài khu vực đóng quân, cẩn thận trong nấu nướng ăn uống, không để sinh khói, cháy rừng, nghiêm cấm dùng súng, lựu đạn để săn bắn phát tiếng nổ. Hết sức cảnh giác khi gặp dân, rất có thể là biệt kích hoặc thám báo đóng giả để trà trộn vào dân dò la tin tức của chúng ta. Tóm lại, công tác giữ dìn bí mật quân sự là bảo đảm năm mươi phần trăm thắng lợi, nó quyết định sự thành bại của trận đánh.
  Tiếp theo ý kiến của đồng chí chính trị viên, đồng chí đại đội trưởng không nói gì thêm, sau khi trải xong tấm bản đồ khu vực thị xã Buôn ma thuột, đồng chí vừa chỉ trên bản đồ vừa nói:
  -Trung đoàn 95 được giao nhiệm vụ phối hợp với sư đoàn 316, trung đoàn 198 đặc công, đánh vào giải phóng thị xã Buôn ma thuột. Nhiệm vụ chính của trung đoàn 95 là: Tập trung tiêu diệt hai mục tiêu lớn là sân bay Hòa bình, khu tổng kho Mai hắc Đế và bộ chỉ huy sư đoàn 23 ngụy, có sự yểm trợ của trung đoàn đặc công 198, các hướng còn lại do sư 316, trung đoàn 198 và các đơn vị khác đảm nhận. Ở vòng ngoài, bộ đội ta đã chặt đứt giao thông quốc lộ 19 và 21, chia cắt chiến lược giữa duyên hải và cao nguyên. Đường quốc lộ 14 đã bị sư 320 của ta cắt đứt, cô lập quân địch ở nam tây nguyên với bắc tây nguyên không cho chúng hỗ trợ lẫn nhau. Căn cứ Đức lập đang bị sư đoàn 10 tấn công tiêu diệt.
  Nghỉ một lát, đồng chí nói tiếp:
    -Trong chiến đấu, tùy tình hình cụ thể sẽ phối hợp với các mũi còn lại của sư 316 phát triển hướng tấn công lên trung tâm của thị xã Buôn ma thuột, khu vực ngã 6. Thời gian nổ súng và hợp đồng tác chiến  giữa các đơn vị đang được giữ bí mật. Trước mắt C20 cần phối hợp với các đơn vị bạn, nghiên cứu kỹ phương án tác chiến, đường hướng tiếp cận mục tiêu, hướng phát triển tấn công, tính chất quy mô  các ổ đề kháng và hỏa lực của địch, dẫn các tiểu đoàn bộ binh K4 K5 K6 vào đúng vị trí chiến đấu. Khó khăn lớn nhất của chúng ta hiện nay là chúng ta vừa mới tiếp cận chiến trường Tây nguyên, chưa quen thông thổ, địa hình địa vật. Vì vậy trong thời gian ngắn nhất, chúng ta phải nhanh chóng học hỏi, tận dụng sự hiểu biết của các đơn vị bạn để nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.
  Sau khi giao nhiệm vụ cụ thể cho từng đơn vị, đồng chí hỏi chúng tôi có ý kiến gì không? Chúng tôi chỉ đề nghị cho chúng tôi gặp trinh sát của các đơn vị bạn, để chuẩn bị tốt hơn cho cuộc chiến đấu trên chiến trường Tây nguyên.
(Còn nữa)
Logged
tranphu341
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2432


« Trả lời #124 vào lúc: 02 Tháng Bảy, 2012, 04:20:07 pm »

          Chào bác quanvietnam! Như vậy là sau những ngày hành quân vất vả. Các bác chuẩn bị được nổ súng rồi đây. Đọc bài của bác mới thấy các "CỤ" nhà ta điều binh khiển Tướng cũng "ác". Dùng lực lượng mãi tận ngoài Q.T, HÀNH QUÂN CẢ NGÀN KM ĐỂ THAM GIA CHIẾN DỊCH.

          Tranphu cùng anh em chuẩn bị được quanvietnam kể về trận đánh của chiến dịc Tây Nguyên rồi đây.

           Chúc bác chủ luôn khỏe để chắc tay phím như ngày xưa nhưng người lính Trinh sát chắc tay súng chiến đấu lập nhiều chiến công hiển hách. Kính bác!
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #125 vào lúc: 16 Tháng Bảy, 2012, 02:38:05 pm »


NHỮNG CUỘC HÀNH QUÂN
          Sẩm tối ngày 9 tháng 3 năm 1975, chúng tôi ăn cơm tối sớm hơn mọi ngày. Khoảng hơn 6 giờ tối, nhìn ra ngoài bìa rừng thấy trời còn đang sáng mà ở trong rừng thì trời đã tối hẳn. Toàn đơn vị được lệnh hành quân về nơi tập kết. Hơn một tiếng đồng hồ đi bộ trong rừng chúng tôi đến được điểm tập kết. Địa điểm nơi tập kết là một khu rừng già, có rất nhiều cây to tán lá xum xuê, mật độ cây rừng  phân bố thưa thớt, cách nhau cả chục mét mới lại có một vài cây mọc. Chúng tôi đi qua một khu rừng, trong rừng đã thấy rất nhiều bộ đội đã ngồi la liệt chờ sẵn, ba lô và các đồ dùng lỉnh kỉnh đã được xếp gọn thành từng khối, từng khu vực, phân bố tản mạn trong rừng. Tôi đoán, đây là khu vực tập kết của các đơn vị, để chuẩn bị chiếm lĩnh trận địa.
  Trong đêm tối, không nhìn rõ mặt nhau nhưng vẫn có tiếng hỏi nhau:
    -Các ông ở đơn vị nào?
    -Chúng tôi ở trung đoàn 95 sư 325. Còn các ông?
    -Chúng tôi sư 316.
    -Chúc may mắn, nhớ giữ gáo để về với mẹ nhé!
    -Cám ơn! Các ông cũng thế nhé, hẹn gặp lại nhau.
  Đi thêm một đoạn nữa, C20 đến khu vực của trung đoàn 95. Ở đấy có đồng chí vệ binh của trung đoàn đã chờ sẵn, để đón đồng chí đại đội trưởng lên gặp đồng chí tham mưu trưởng. Còn chúng tôi thì ở lại triển khai theo kế hoạch.
  Mệnh lệnh truyền xuống:
     -Chỉ trừ vũ khí và lương khô để sẵn sàng chiến đấu là mang theo người, còn lại tất cả đều cho vào ba lô, nai nịt gọn ghẽ, xếp theo đúng vị trí của từng đơn vị, để lại nơi ém quân.
  Mọi công tác chuẩn bị được chúng tôi thực hiện nhanh chóng. Tất cả đã sẵn sàng đợi lệnh xuất kích, trong lúc chờ đợi đã có một vài nhóm tụ tập nhau lại để hút trộm thuốc lào, tuy không nhìn thấy lửa nhưng mùi thuốc thì không thể dấu được.  Ngay lập tức ban chỉ huy ra lệnh nghiêm cấm, lệnh được đồng chí liên lạc truyền xuống, các nhóm nghiêm chỉnh chấp hành quay trở lại vị trí.
   Lúc này, thời gian khoảng 9 rưỡi đến 10 giờ đêm, khu rừng nơi ém quân tương đối yên lặng, không gian và thời gian đã được màn đêm bao phủ, im lặng và tĩnh mịch, thi thoảng mới nghe được tiếng kêu lách cách của các loại vũ khí va chạm vào nhau, đây đó cũng có nghe tiếng thì thầm to nhỏ của bộ đội đang nói chuyện với nhau.
  Bỗng nhiên nghe tiếng pháo rít ghê rợn tiếp theo là những tiếng nổ chát chúa, xé toang màn đêm tĩnh mịch. Bộ đội nhốn nháo tìm chỗ ẩn nấp, nhưng khổ một nỗi là rừng ở đây rất bằng phẳng, chẳng kiếm đâu ra mô đá hay những chỗ lõm để chui xuống, tất cả tập trung vào các gốc cây to để tránh pháo tạm thời, tôi vội vàng vơ vội mấy cái ba lô chùm lên người, tất cả còn đang loay hoay lúng túng thì lại một loạt pháo nữa bắn tới, lần này có vẻ nổ gần hơn vì không nghe thấy pháo rít mà chỉ nghe thấy tiếng nổ lọng óc. Không yên tâm, tôi vội vàng di chuyển đến một gốc cây gần đó, tôi nghĩ thầm chắc là bị lộ rồi, nếu không bị lộ thì làm sao nó biết để bắn trúng vào đội hình của mình thế này, bây giờ nếu chúng cứ bắn cấp tập thì chắc là thương vong nhiều lắm. Lại một loạt pháo nữa, nhưng đợt này có vẻ xa hơn, nhưng lại có một vài quả pháo có vẻ như bay lạc nổ rất gần chúng tôi, đất đá bay rào rào, khói pháo két lẹt.
   Thế rồi tiếng pháo im bặt, chờ khoảng độ 15 đến 20 phút không thấy địch bắn tiếp, bộ đội quay trở lại vị trí. Cũng lúc đó, đồng chí đại đội trưởng và đồng chí liên lạc hớt hải chạy về. Đồng chí đại đội trưởng hỏi:
    -Có ai bị thương không?
  Đồng chí chính trị viên trả lời:
    -Tất cả mọi người đều an toàn.
  Đồng chí đại đội trưởng nói ngay:
    -Thế thì tốt rồi, bây giờ tất cả các đơn vị, theo kế hoạch và nhiệm vụ đã được phân công,  triển khai gấp, các mũi khẩn trương dẫn bộ đội vào chiếm lĩnh trận  địa để kịp nổ súng vào giờ “G”. Đề nghị tất cả các đồng chí khẩn trương nhanh chóng rời khỏi khu vực này cành nhanh càng tốt, những loạt pháo của địch bắn ban nãy không rõ các đơn vị khác có thiệt hại gì không? Riêng chúng ta thì có tổn thất: Đồng chí trung đoàn phó bị hy sinh và một số đồng chí khác bị thương, hiện nay công tác thương binh tử sĩ đang được khắc phục. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là đưa bộ đội vào vị trí chiến đấu.
  Bộ đội lục tục triển khai đi theo các hướng đã định, đoàn quân cứ lặng lẽ bí mật tiến về hướng có vầng sáng vàng đục hắt trên nền trời tối đen. Ở đó, trên bầu trời thi thoảng lại xuất hiện những luồng ánh sáng của những ngọn đèn pha quét qua quét lại. Nhìn xa xa, toàn một mầu đen đặc quánh, có lúc có những ánh đèn lóe lên lại vụt tắt. Nơi có vầng sáng chắc là thị xã Buôn ma thuột, thi thoảng lại nghe tiếng ùng oàng của đại bác từ xa vọng về.
  Chúng tôi đã vượt qua cánh rừng và tiến vào khu rừng cao su từ lúc nào không biết. Tốp trinh sát đi đầu phát hiện trong rừng cao su có ánh đèn và có tiếng nói vọng ra từ những chiếc lều bạt, họ ra hiệu cho đoàn quân đi phía sau dừng lại. Tổ trinh sát tiền nhập, tiếp cận mục tiêu để nắm tình hình. Sau khi điều tra cụ thể, tổ trinh sát quay về báo cáo với đồng chí đại đội trưởng, đồng chí đại đội trưởng lập tức chỉ đạo tổ máy thông tin trinh sát báo cáo về sở chỉ huy xin chỉ thị. Chúng tôi nhận được lệnh là: Tất cả các mũi tiến quân, bằng mọi cách gom toàn bộ số dân đi làm cao su đang ngủ lại trong rừng vào một khu vực, vừa là quản thúc vừa là giải thích để cho dân hiểu. Tuyệt đối không để người nào trốn được về thị xã Buôn ma thuột, nếu họ trốn được thì chúng ta bị lộ ý đồ, lúc đó vô cùng nguy hiểm. Hãy thực hiện nhanh gọn, không tiếng súng.
  Lập tức, lính trinh sát được huy động dồn dân đi làm cao su đang ngủ lại trong rừng về một khu vực. Lúc đầu họ tỏ ra sợ hãi, run lập cập, nói không thành lời, có lẽ họ chưa bao giờ nhìn thấy bộ đội, hơn nữa bộ đội lại bất ngờ xuất hiện như trên trời rơi xuống, một cuộc gặp nhau bất đắc dĩ, lại càng làm cho họ hoảng hốt hơn. Để trấn an chúng tôi nói:
    -Đồng bào yên tâm, chúng tôi không làm gì để đồng bào phải sợ, chúng tôi không bắt không trói hay đánh đập đồng bào, chúng tôi chỉ mời đồng bào cụm vào đây, không đi lại lung tung, đề phòng lát nữa bộ đội hành quân qua lại tưởng đồng bào là thám báo hay biệt kích, lúc ấy rất nguy hiểm có khi hối không kịp. Đồng bào ngồi đây, chúng tôi đảm bảo tính mạng, ai mà trốn chúng tôi không chịu trách nhiệm. Chúng tôi gác vòng ngoài đồng bào cứ yên trí ngủ, sáng mai chúng tôi trả tự do cho đồng bào.
  Lúc này, đồng bào cũng chẳng biết làm gì khác, ngoài việc phục tùng mệnh lệnh của bộ đội và ngồi im. Trời tối quá, trong gian lều bạt, ánh sáng của mấy ngọn nến cháy bập bùng mờ mờ tỏ tỏ, không nhìn rõ đồng bào có phản ứng gì không. Chúng tôi rất sợ gặp phải lực lượng dân vệ hay là bọn địa phương quân chúng có vũ khí, trà trộn đi làm nương cùng với gia đình, nếu gặp tình huống này sẽ vô cùng nguy hiểm. Quan sát một lượt không thấy có biểu hiện khả nghi, chúng tôi cũng không biết làm gì hơn cũng đành phải rút ra và cử hai đồng chí ở lại canh gác.
  Đoàn quân lại tiếp tục tiến vào. Sau sự cố gặp dân ban nãy, từ lúc ấy trở đi, trên đường tiến vào tiếp cận mục tiêu khi đi qua rừng cà phê, chẳng hiểu sao chúng tôi lại mất liên lạc với người dẫn đường, loay hoay mãi mới tìm ra nhau, sau đó thì chúng tôi không gặp thêm bất cứ một trở ngại nào khác. Chúng tôi đã chiếm lĩnh vị trí chiến đấu an toàn và bí mật, bây giờ là thời gian chờ đợi, chờ đến giờ “G”để nổ súng tấn công vào thị xã Buôn ma thuột.
   Đã quá nửa đêm, chắc là khoảng hơn 1 giờ sáng. Toàn thị xã Buôn mê thuột đang chìm vào giấc ngủ, mọi sinh hoạt về đêm vẫn diễn ra bình thường giống như nó vốn có. Tất cả đều bí mật, bí mật cho đến phút trót.
  Thế rồi, giờ “G” đã đến, toàn thị xã Buôn ma thuột sáng bừng lên bởi những quầng lửa hỏa lực của quân ta, tiếng nổ đinh tai nhức óc cấp tập khắp mọi nơi. Đèn điện của thị xã phụt tắt, thay thế cho ánh sáng của điện là những ánh chớp và tiếng nổ của đủ loại vũ khí của quân ta. Tất cả thị xã là một chảo lửa, khu vực sân bay Hòa bình và khu kho Mai hắc đế và nhiều nơi khác trong thị xã có chỗ đã bốc cháy, bộ đội đặc công đã luồn sâu tiêu diệt các cụm hỏa lực của địch, bộ binh tràn lên, tiếng súng bộ binh nổ loạn xạ. Hoàn toàn bất ngờ nên quân địch chưa kịp phản ứng chống trả, ít phút sau chúng kịp trấn tĩnh lại bắn trả như vãi đạn để lấy lại tinh thần.
  Cuộc chiến đấu diễn ra vô cùng ác liệt, ta với địch giành nhau từng căn nhà, từng góc phố. Nhưng địch ở thế không cân sức vì bị tấn công bất ngờ, địch hoàn toàn ở thế bị động, không có công sự phòng ngự, vì vậy bọn địch vừa đánh vừa rút lui cố gắng co cụm để chống cự một cách yếu ớt.
  Quân ta càng đánh càng hăng, khoảng độ hơn mười giờ sáng ngày 10 tháng 3 năm 1975, bộ đội ta đã chiếm lĩnh gần như toàn bộ thị xã, bọn địch co cụm về các cứ điểm của chúng trong thị xã để cố thủ và củng cố lực lượng. Đã rất nhiều lần địch tổ chức phản công để tái chiếm những chỗ đã mất, nhưng tất cả đều vô vọng. Trên bầu trời thị xã lúc này xuất hiện cả máy bay trực thăng dùng loa phóng thanh kêu gọi binh sĩ VNCH tử chiến để cố thủ, chờ quân tiếp ứng để tái chiếm những nơi đã bị cộng sản chiếm giữ.
  Bộ đội ta với chủ trương đánh nhanh thắng nhanh, củng cố và chốt giữ  vững chắc những vùng đất vừa được giải phóng, đề phòng bọn địch tổ chức phản công để tái chiếm, đồng thời nhanh chóng tấn công tiêu diệt các cứ điểm của địch đang cố tình chống cự trong thị xã.
  Sau hơn một ngày một đêm, với sự chỉ đạo tài tình của bộ chỉ huy mặt trận B5, với sự phối kết hợp nhịp nhàng của các quân binh chủng trên địa bàn mặt trận tây nguyên, với sự thông minh mưu trí và lòng quả cảm của toàn thể cán bộ chiến sĩ trên chiến trường, trưa ngày 11 tháng 3 năm 1975 chúng ta đã giải phóng hoàn toàn thị xã Buôn ma thuột.
  Cay cú với thất bại, bọn địch tìm mọi cách để chiếm lại Buôn ma thuột, hòng cứu vãn thế chiến lược đang bị vỡ từng mảng trên cao nguyên trung phần. Những ngày sau đó, chúng tôi được lệnh chuẩn bị công sự và hầm hào để sẵn sàng đánh quân đổ bộ, bộ đội lại hối hả chuẩn bị để bước vào cuộc chiến đấu mới.
  Mấy ngày trực chiến và chờ quân đổ bộ, nhưng không thấy. Sau nghe đâu quân đổ bộ, đã đổ bộ xuống vùng Đông bắc thị xã Buôn ma thuột, trên đường quốc lộ số 21 đã bị sư đoàn 10 và trung đoàn bộ binh số 25 đánh tan không còn một mảnh giáp, đập tan ý đồ phản kích của địch.
  Chiến thắng Buôn mê thuột, có ý nghĩa quan trọng và lớn lao như thế nào, anh em chiến sĩ như chúng tôi là không thể hiểu hết. Nhưng thực sự là: Anh em chiến sĩ C20 của chúng tôi nói riêng, toàn trung đoàn 95 sư 325 nói chung chúng tôi rất vui, Vui vì chiến thắng vang dội, bộ đội ta ào ạt tiến công truy quét quân địch, thể hiện sức mạnh không gì cản nổi. Vui vì, quân đội của ta bây giờ đã lớn mạnh, đã tiến tới hợp đồng binh chủng đánh với quy mô nhiều trung đoàn sư đoàn phối hợp, nhớ lại thời gian chiến đấu ở Tích tường, Như lệ, bộ đội đánh chiếm cao điểm, lúc ấy phải xin cấp trên bắn chi viện  từ quả cối, quả pháo. Vui vì, một lần nữa trung đoàn 95 sư 325 lại ghi thêm chiến công hiển hách…
  Lịch sử của trung đoàn 95 sư 325 đã viết thêm sang trang mới.
(Còn nữa)
 
 
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #126 vào lúc: 23 Tháng Bảy, 2012, 02:49:27 pm »


NHỮNG CUỘC HÀNH QUÂN
          Giải phóng hoàn toàn thị xã Buôn mê Thuột được hơn một tuần. Hôm nay, khoảng 3 giờ chiều, một cuộc hội ý chớp nhoáng các cán bộ chủ chốt của C20. Đồng chí chính trị viên trưởng, thay mặt cho ban chỉ huy đại đội, truyền đạt đến mọi người các ý kiến kết luận về tình hình chiến sự và những nhận định về các diễn biến tiếp theo của bộ chỉ huy mặt trận Tây Nguyên. Đồng chí nói:
    -Thất thủ Buôn mê Thuột, thế phòng thủ chiến lược của quân đội VNCH trên cao nguyên đã sụp đổ hoàn toàn. Tây nguyên bị cắt vụn từng mảnh, hệ thống đường giao thông chiến lược nối liền các vùng trên cao nguyên, nối liền duyên hải với cao nguyên đã bị chặn đứt. Tây nguyên đã bị cô lập, các vùng không thể nào ứng cứu cho nhau được nữa. Đồng chí nói tiếp:
    -Trước tình thế không cứu vãn nổi, quân đội VNCH không còn con đường nào khác là phải ra lệnh rút khỏi phía bắc Tây nguyên để bảo toàn lực lượng. Lợi dụng tình hình rút chạy của quân địch, Bộ chỉ huy mặt trận đã điều sư đoàn 320, tập trung đánh vào lực lượng quân địch đang tháo chạy trên quốc lộ 7. Nhiệm vụ của chúng ta, E95 sư 325 lúc này là: Nhanh chóng triển khai lực lượng, hỗ trợ cho các đơn vị bạn tấn công truy  kích địch để giải phóng thị xã Cheo reo-Phú bổn. Tình hình rất khẩn trương, đề nghị các đồng chí thu quân gấp, đúng 5 giờ chiều hôm nay xuất phát.
  Những ngày này ở thị xã Buôn ma Thuột, bộ đội đang hân hoan ăn mừng chiến thắng, bộ đội các binh chủng kỹ thuật đã vào tiếp quản những nơi trọng yếu như đài phát thanh, đồn bốt, ngân hàng, nhà kho các trụ sở hành chính v.v. Thị xã Buôn ma Thuột đang được lập lại trật tự, trên đường phố đã có nhân dân đi lại, người đi bộ, người đi xe Hon đa, đường phố tuy vẫn còn vắng vẻ, nhưng cũng đã bắt đầu thấy sự hồi sinh, những nụ cười đã nở trên môi của người dân bản địa với những người mà họ vẫn gọi là cộng sản. Những người cộng sản mới cách đây có mấy ngày, người dân vẫn tin như tuyên truyền của cơ quan tâm lý chiến của chính phủ VNCH là: 7 tên Việt cộng đánh đu tầu lá đu đủ mà không gãy và cộng sản là kẻ thù không đội trời chung. Bây giờ thì khác rồi, họ đã nhìn thấy những người cộng sản bằng xương bằng thịt, họ đã cười với nhau hiền hòa và thân thiện.
   Cán bộ chiến sĩ của E95 F325, đang tận hưởng niềm vui của những ngày chiến thắng, thì nhận được lệnh chuẩn bị hành quân. Chúng tôi gấp gáp chuẩn bị, lên đường.
  Chẳng nói dấu mọi người, sau chiến thắng chúng tôi cũng có được một chút của nả, đó là chiến lợi phẩm thu được của địch và một vài thứ nhặt nhạnh được từ những đống đổ nát của bãi chiến trường. Chính vì những chiến lợi phẩm thu được ấy, nên việc chuẩn bị hành quân cũng phức tạp hơn, vì phải đắn đo kén chọn cái nào mang đi cái nào để lại, thành thử việc chuẩn bị không nhanh như mọi khi.
  Nói là có chút của nả cho nó sướng cái mồm chứ thực ra có cái gì đâu, vàng bạc thì chẳng ai quan tâm vì sợ gặp phải vận đen, nên chắc chắn không ai tàng trữ, ở đây cũng phải nói thêm cho mọi người hiểu về nhận thức của anh em bộ đội khi nhặt được vàng bạc hoặc là đồ trang sức. Không biết trường hợp tôi đưa ra ở đây có phải là đại đa số không, nhưng có nhiều anh em nói rất chân tình: Khi nhìn thấy vàng bạc là phải vội vàng quay đi, tránh thật xa vì sợ gặp phải vận hạn, sống để về quê với mẹ mới là cái đích cuối cùng và là vô giá, lúc này vàng bạc chẳng cần thiết và cũng chẳng để làm gì. Chính vì thế hầu hết anh em chiến sĩ không quan tâm đến vàng bạc, thậm chí có thể nói họ tìm cách để không phải nhìn thấy chúng để khỏi phải đấu tranh tư tưởng: Nhặt hay không nhặt.
  Còn tiền bạc, tiền của chính phủ VNCH cũng có nhiều người có, nhưng không nhiều, mấy tờ tiền chỉ mang tính chất kỷ niệm. Đúng như vậy, theo tôi biết hôm giải phóng Buôn ma Thuột, có một đơn vị tiến vào ngân hàng, chẳng biết cố ý hay vì tấn công mục tiêu nên làm nổ tung một số két đựng tiền, tiền bay tung tóe khắp mọi nơi, thế là một số người nhặt được, anh em cho nhau mỗi người một ít để xem cho biết, thực ra anh em lúc đó nghĩ: Lấy tiền chẳng biết để làm gì, nên mọi người cũng không hào hứng. Ngay sau đó, có một đơn vị vào tiếp quản, nghe nói: Lực lượng này là của ngân hàng.
  Cái mà làm cho anh em chúng tôi lúng túng là chiến lợi phẩm, hàng nhu yếu phẩm của quân lực VNCH, thu được hôm tấn công vào khu kho Mai hắc Đế. Thôi thì đủ thứ, nhiều quá không thể nào mang đi hết nhưng có lẽ nhiều nhất vẫn là mặt hàng đồ hộp, toàn là thịt hộp sữa hộp. Loại này là hàng chiến lược, đề phòng khi đói kém, nên chia cho mỗi người phải mang một vài chục hộp thịt, còn sữa hộp thì tùy, ai thích thì mang đi, phần còn lại chúng tôi mang chia cho mấy hộ dân ở gần đấy, lúc đầu thì họ còn e ngại sau họ hiểu ra thì họ vui vẻ cám ơn.  Mặt hàng nhiều thứ hai có lẽ là trà và thuốc lá, rồi cả cà phê. Loại này không bắt buộc, ai nghiện ngập thì mang, hút nhiều mang nhiều hút ít mang ít, ấy thế mà anh em cố gắng gói gém mang bằng hết, còn thực phẩm thì bỏ lại, nghĩ cũng buồn cười: Cái ăn để sống thì không cần, lại cần toàn những loại độc tố, thật là khó lý giải.
  Còn có một loại chiến lợi phẩm nữa mà kỷ luật của quân đội nghiêm cấm, ai vi phạm sẽ bị xử lý kỷ luật. Biết là như vậy, nhưng cũng thật là khó cho anh em, trong hoàn cảnh chiến tranh  anh em nhìn thấy từ đống đổ nát, chả lẽ lại nhắm mắt bước qua, trong khi đó những thứ ấy vẫn còn dùng được, bỏ đi thì phí nên anh em nhặt lên để  dùng. Anh em nghĩ: Cứ giữ lấy để dùng, khi nào cần nộp thì anh em sẵn sàng nộp lại. Do mọi người suy nghĩ đơn giản như vậy nên đơn vị tôi gần như ai cũng có, chỉ trừ những cán bộ lãnh đạo là không có. Đó là đồng hồ và đài bán dẫn, đồng hồ thì ít nhất mỗi người một chiếc, còn đài bán dẫn người có người không. Được cái, tất cả những thứ này nó không làm ảnh hưởng đến việc hành quân của chúng tôi.
  Xung quanh câu chuyện chiến lợi phẩm, cũng có lắm chuyện buồn cười, riêng việc tranh luận về đồng hồ, cái nào tốt cái nào xấu cũng đã ầm ỹ cả lên, chẳng ai chịu ai. Thật là vui, khi mà tất cả các đồng hồ đều mới coong, óng ánh, toàn những hãng nổi tiếng thế giới, lúc rỗi và vắng cán bộ lãnh đạo anh em mang ra khoe với nhau, ai cũng tự nhận  của mình là tốt là của hiếm, trong bối cảnh ấy không có gì làm thước đo xem cái nào tốt cái nào không tốt. Thế rồi có một hôm, mọi người đề xuất: Tất cả mọi người lấy lại giờ đồng hồ của mình theo đồng hồ của một người được xem là tin tưởng nhất, sau đó tất cả đem ngâm vào nước rồi ngày hôm sau đối chiếu lại. Ngày hôm sau đến giờ đối chiếu lại thì mỗi cái chạy mỗi phách chẳng cái nào đúng với cái nào, có cái còn chết toi, cái thì nước vào, thế là lại xảy ra một cuộc tranh cãi ầm ỹ: Của tao tốt của mày chẳng ra gì, cứ thế bất phân thắng bại. Cũng may, khi ấy ở tiểu đội hậu cần có đồng chí khi còn ở nhà thường phụ giúp bố sửa chữa đồng hồ, nên ít nhiều cũng biết về đồng hồ. Đồng chí ấy nói: Tôi chẳng biết những đồng hồ này tốt hay xấu, nhưng nó chỉ có một chân kính, hay người ta quen gọi là đồng hồ “Cốp”, trong khi đó cũng chính những đồng hồ của những hãng này ở ngoài Bắc mọi người đang dùng là có 12 chân kính. Thấy nói thế, mọi người lại thắc mắc chân kính là gì? Sau khi được giải thích, nhìn mọi người buồn thiu, thì ra toàn là đồng hồ “Cốp” hay là đồng hồ “Rởm”. Thật là, vứt đi cũng dở mà giữ lại cũng dở.
  Ngoài chuyện đồng hồ ra, lại còn chuyện nghe trộm đài địch, nghe nhạc vàng v.v. Đã nhiều lần bị lãnh đạo nhắc nhở nhưng vẫn cố tình, khi bị bắt quả tang lập biên bản, ông nào ông nấy mặt cứ ngệt ra, buồn cười nhất là việc bị tịch thu tang vật nhưng phải có trách nhiệm trông coi và bảo quản. Mấy ông vi phạm chẳng biết làm cách nào đành ngậm bồ hòn làm ngọt và chấp hành nghiêm chỉnh, chờ khi xem xét kỷ luật may ra được chiếu cố.
  Lại còn chuyện, bộ đội mượn xe honda của tổ quân quản để đi thử cho nó oai, lúc đi thì đi được, nhưng khi muốn xuống không biết làm sao cho nó dừng lại, hỏi những người đi đường thì xấu hổ không giám hỏi, chạy về đến đơn vị để hỏi, vì không dừng xe được để hỏi cho rõ cho nên cứ phải vòng qua vòng lại đến bốn năm lần để hỏi, mọi người cứ ôm bụng mà cười, cười lăn cười lóc, đã thế mỗi người nói một phách, chẳng biết làm thế nào. Cuối cùng đành chọn phương án cả người và xe chui xuống hồ nước, rất may hồ nước nông nên không có chuyện gì xẩy ra. Đến lúc mang xe ra trả lại phải nói dối là bị ngã cho đỡ “Quê”.
  Mới chỉ có mấy ngày ở vùng giải phóng, mà đã xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện, toàn những chuyện cười ra nước mắt. Nếu còn tiếp tục ở nữa thì chắc là còn nhiều chuyện để mà nói, rất tiếc là chúng tôi đã chuẩn bị lên đường.
  Đúng 5 giờ chiều, chúng tôi đã tập trung trên đường để chờ xếp xe. Hoàng hôn ở Tây nguyên rất đẹp nhưng cũng qua đi rất nhanh, vừa thấy ráng chiều còn đỏ ối, loáng một cái đã thấy tím chiều lan tỏa và bóng  tối từ từ buông xuống, trời cứ tối dần tối dần. Bóng tối bao trùm khắp bầu trời Tây nguyên.
  Chúng tôi rời khỏi thị xã Buôn mê Thuột khoảng hơn 8 giờ tối. Đoàn xe, từng chiếc từng chiếc một từ từ tiến vào màn đêm bao la của núi rừng Tây nguyên. Đêm, tháng ba Tây nguyên đẹp quá, trời cao lồng lộng, ánh sáng của muôn vì sao đang nhấp nháy, gió ngàn thổi từng đợt từng đợt, gió về đêm lẫn hơi sương mang cảm giác se lạnh làm mọi người thiu thiu buồn ngủ.
  Đi được hơn một tiếng đồng hồ, bỗng có nhiều quầng lửa sáng bùng lên, kèm theo rất nhiều tiếng nổ chát chúa từ phía đầu đoàn xe vọng lại, đoàn xe khựng lại. Trên xe hỗn loạn, ở dưới đất nhiều tiếng chân chạy thình thịch, có tiếng ai đó hô:
    -Chúng ta, bị tập kích! Tất cả triển khai sang hai bên vệ đường, sẵn sàng chiến đấu.
  Bộ đội nhanh chóng triển khai sang hai bên vệ đường, đề phòng bọn địch lợi dụng lúc này để tiếp tục tập kích bất ngờ vào giữa đội hình và chặn khóa đuôi, cô lập bộ đội từng đoạn để tiêu diệt. Tiếng nổ phía đầu đoàn xe ngày càng nhiều và hỗn loạn, đồng chí đại đội trưởng lệnh cho trung đội 4 cử một tổ lên nắm tình hình. Khoảng 15 phút sau, tiếng súng thưa dần rồi chấm dứt, sau lúc ấy các đồng chí trinh sát đi nắm tình hình về báo cáo:
    -Có một nhóm tàn quân của quân lực VNCH, không rõ quân số và phiên hiệu đơn vị, chúng tập kích vào đội hình hành quân của trung đoàn, bắn cháy hai xe, rồi rút chạy vào rừng. Bộ đội tổ chức truy đuổi nhưng vì trời tối lại không thuộc địa hình nên phải quay về.
  Đồng chí đại đội trưởng, quay lại vị trí chỉ huy của đồng chí tham mưu trưởng, báo cáo tình hình và xin chỉ thị. Sau khi nghe xong, đồng chí tham mưu trưởng ra lệnh:
    -Để lại lực lượng để khắc phục hậu quả, chuyển các đồng chí thương binh đến các trạm phẫu của các đơn vị gần nhất để cấp cứu. Đội hình còn lại tiếp tục hành quân, chú ý giữ đúng khoảng cách đề phòng tiếp tục bị tập kích, hạn chế thương vong đến mức tối đa.
  Đoàn xe lại tiếp tục chuyển bánh, trên xe anh em bàn luận với nhau:
    -Mình đang đi qua vùng đất vừa mới được giải phóng mấy ngày, toàn rừng là rừng, mà lại đi vào ban đêm, trời thì tối như bưng, đi kiểu này nguy hiểm quá.
   - Trong khi đó an ninh của vùng giải phóng chưa ai rõ hư thực thế nào, nhưng chắc chắn đây là địa bàn chiến lược của địch trên cao nguyên vì vậy bọn địch phải bố trí hệ thống phòng ngự liên hoàn, hỗ trợ cho nhau. Ngoài ra còn bọn lính bảo an dân vệ, bọn địa phương quân nữa chứ, chúng còn đang trà trộn trong dân, lợi dụng đục nước béo cò tổ chức cắn trộm hôi của.
    -Đúng đấy anh ạ: Kiểu như ở Buôn ma Thuột: Trung tâm là bộ máy chiến tranh, vòng ngoài là binh lính bảo vệ nhiều lớp, mỗi lớp tùy theo chức năng nghiệp vụ của từng binh chủng, lớp ngoài cùng là dân, trong lớp ngoài cùng lại cũng chia ra nhiều loại dân, ngoài tận cùng là người Thượng, trung thành với chính phủ quốc gia. Tiếp theo là dân di cư từ Bắc vào theo tiếng gọi của Chúa, quyết không đội trời chung với Cộng sản, cứ như thế chúng xắp xếp theo tính chất quan trọng. Chả thế mà mấy bữa trước khi tấn công vào Buôn ma Thuột, bộ đội ta phải vượt qua một ấp, ở đây chúng chống trả quyết liệt, khó khăn lắm bộ đội ta mới vượt qua được. Sau mới tìm hiểu ra đấy là ấp Châu Sơn, hai lần được phong anh hùng, một là thời Ngô đình Diệm, một là thời Nguyễn văn Thiệu.
    -Hành quân đi như thế này, bọn địch nó có áp sát tận nơi chúng ta cũng không phát hiện được, đi kiểu này nguy hiểm vô cùng. Không hiểu vì sao lại không cho chúng ta đi ban ngày, trong khi đó cả ngày thì chơi, tối đêm mới lại hối nhau đi? Cũng may vừa rồi là gặp bọn tàn quân cắn trộm, chúng không có đủ lực lượng để tập kích cả đoàn xe. Nếu chúng mà đủ thì không biết điều gì xảy ra?
    -Thôi đi ông tham mưu “Rởm”, làm gì có chuyện nếu chúng đủ. Như vậy không ai gọi là vùng giải phóng, mã đã là vùng giải phóng thì làm gì có lực lượng chính quy của địch, mà chỉ có bọn tàn quân lẩn khuất ở trong rừng, đói quá ra cắn trộm may ra kiếm được thức ăn, để sống cho qua ngày thôi.
    -Thôi anh em ơi! Anh em ai nói cũng có lý lẽ, cũng có những ý đúng. Nhưng bây giờ xin anh em suy nghĩ lại, bởi vì cục diện của cuộc chiến tranh đã và đang chuyển sang hình thế khác. Chúng ta đang tấn công truy kích kẻ địch, để có chiến thắng, chúng ta phải biết tận dụng cơ hội, để có cơ hội chúng ta phải tạo ra yếu tố bí mật bất ngờ. Chính vì vậy chúng ta phải chấp nhận khó khăn và gian khổ, chấp nhận rủi ro. chẳng thế mà chúng ta phải hành quân mấy ngàn cây số để giả vờ tấn công vào Kontum, Pleiku, nhưng kỳ thực là tấn công vào Buôn ma Thuột.
  Những giây phút tranh luận căng thẳng và sôi nổi cũng từ từ lắng dịu, đêm cũng đã về khua. Ở một góc nào trên xe, cũng đã nghe thấy tiếng ngáy đều đều.
(Còn nữa)
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #127 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2012, 10:57:36 am »


NHỮNG CUỘC HÀNH QUÂN
          Rạng sáng hôm sau, trời còn tối, xe dừng lại ở bãi đất trống, mọi người còn đang ngái ngủ mắt mũi cay xè, thì có lệnh xuống xe. Chúng tôi lục tục rời khỏi xe. Trời tối nên không ai nhận ra ai, mà chỉ nhận ra nhau qua giọng nói,  tất cả còn đang ngái ngủ nên cũng chẳng ai nói với ai, cứ lặng lẽ xếp xắp ba lô của mình cạnh ba lô của người bên cạnh và ngồi chờ. Buồn ngủ quá nên mọi người lại gục xuống ba lô ngủ thiếp đi, tôi chỉ văng vẳng nghe thấy tiếng đồng chí đại đội trưởng nói đều đều, nói những gì thì tôi không rõ, nhưng tôi chỉ nghe mang máng được một câu: Chúng ta chờ người dẫn đường. Thế là tôi cũng chìm vào giấc ngủ còn đang dở dang ban nãy.
  Trời vẫn chưa sáng hẳn, sương mù tương đối nhiều, mọi người còn đang mơ màng, thì nghe giọng của đồng chí chính trị viên người Nghệ an nói:
    -Xin đồng chí cho biết, đám tàn quân này thuộc lực lượng nào? Chúng từ đâu về đây? Quân số có khoảng bao nhiêu? Hiện chúng đang ẩn náu ở đâu???
  Có một giọng rất lạ trả lời, giọng này chắc chắn không phải người của đơn vị tôi, người này nói:
    -Bọn tàn quân này theo tôi: Chúng không còn khả năng chiến đấu nữa, đây là một đám hỗn quân hỗn quan, do ở khu vực này không có tiếng súng nên chúng chạy dồn về đây để ẩn náu, quân số thì không rõ là chúng có bao nhiêu. Hiện nay, ở đây chúng có nhiều nhóm sống độc lập với nhau, chúng không ở cố định, mà thường xuyên di chuyển chỗ ở, nhưng vẫn phải bám theo con suối phía trước mặt kia. Đối với đám tàn quân này, nhận định của cấp trên là: Không sợ chúng tập hợp lại lực lượng để phản kích tấn công lại quân giải phóng. Điều đáng sợ nhất đối với bọn này là chúng trà trộn vào dân để quấy nhiễu vùng giải phóng gây mất trật tự an ninh. Nhưng khi chúng có cơ hội, chúng có thể làm được tất cả. Vì vậy, chủ trương của lãnh đạo là thu gom bọn này lại, đề phòng bất trắc xẩy ra.
  Lúc này, chúng tôi đã tỉnh ngủ, đang chú ý quan sát và lắng nghe cuộc trao đổi giữa ban chỉ huy đại đội và một số người lạ, những người này có lẽ họ thuộc bộ đội địa phương được mặt trận cử đến để phối hợp với trung đoàn 95 giải quyết vấn đề tàn quân ở khu vực này.
  Sau khi nghe đồng chí cán bộ của đơn vị bộ đội địa phương trình bầy xong, đồng chí đại đội trưởng  của chúng tôi nói:
    -Chúng tôi vừa nhận được mệnh lệnh của đồng chí tham mưu trưởng trung đoàn, là cùng phối hợp với các đồng chí tổ chức trinh sát để nắm lại tình hình của bọn tàn quân đang ẩn náu ở đây, trên cơ sở đó sẽ có báo cáo cụ thể và đề xuất phương án để trung đoàn có hướng chỉ đạo. Thời gian cũng không có nhiều, để thực hiện tốt công việc này, tôi đề nghị: Bên đồng chí cử ra ba tổ, mỗi tổ ba người, vũ khí đầy đủ, thông thạo địa hình vùng này, chúng tôi cũng có ba tổ, như vậy cứ một tổ bên đồng chí đi kèm với một tổ bên chúng tôi. Chúng ta chia thành ba hướng để tiếp cận, cự ly của ba hướng này hoàn toàn phải hỗ trợ cho nhau. Khi phát hiện mục tiêu, về nguyên tắc là chúng ta không được nổ súng, mà chỉ kêu gọi bọn địch đầu hàng. Trường hợp bọn địch có biểu hiện chống trả khi ấy mới được nổ súng, khi nghe thấy tiếng súng chúng tôi sẽ xin  thêm lực lượng để bao vây tiêu diệt. Đấy là toàn bộ ý kiến đề xuất của chúng tôi, bây giờ chúng tôi muốn nghe ý kiến của các đồng chí.
  Đồng chí cán bộ, đơn vị bộ đội địa phương hơi lúng túng vì đề nghị bất ngờ của đồng chí đại đội trưởng bên tôi, đồng chí nói:
    -Đơn vị chúng tôi đóng cách đây khoảng 3km, chúng tôi sẽ có trách nhiệm báo cáo lại với các đồng chí lãnh đạo, còn bây giờ thì cứ triển khai như đồng chí đã đề xuất, nếu gặp khó khăn ta sẽ tìm cách khác.
  Như vậy, phương án tiếp cận mục tiêu đã được thống nhất. Chúng tôi có được 30 phút chuẩn bị, do không chuẩn bị được bữa sáng, mọi người ăn vội ăn vàng mấy hộp thịt chiến lợi phẩm mang theo rồi chuẩn bị vũ khí lục tục lên đường.
  Trời đã sáng rõ, bình minh rực rỡ chân trời phía đằng Đông, báo hiệu một ngày nắng đổ lửa. Chúng tôi mải miết bám theo người dẫn đường, đi xuyên qua cánh rừng cây cối thưa thớt cần cỗi, đất đá chai sạn, vũ khí đồ dùng quân sự của quân lực VNCH vứt ngổn ngang trong rừng, thậm chí có nhiều bộ quân phục được cởi ra vứt bỏ. Đúng là một cuộc bỏ chạy. Đồng chí trung đội phó trung đội 4 chỉ huy chúng tôi, hỏi người dẫn đường:
    -Mình đi còn xa nữa không đồng chí? Khi nào cách mục tiêu độ 200 mét thì dừng lại để triển khai.
  Người dẫn đường dừng lại, chỉ tay về phía trước, mọi người chăm chú nhìn theo, đồng chí nói:
    -Bọn tàn quân hiện đang ẩn náu ở những lùm cây dọc theo con suối phía đằng trước kia kìa. Đấy! Những lùm cây xanh xanh mà các anh nhìn thấy phía trước mặt là chỗ chúng ẩn nấp đấy.Tuy chúng ở dưới suối nhưng chúng có các trạm quan sát trên đồi và những cây cao, mình đi thế này khả năng là chúng nhìn thấy.
  Đồng chí chỉ huy của chúng tôi buột miệng nói:
    -Chắc là bọn này chỉ chờ để đầu hàng chứ không có ý đồ kháng cự. Nếu có ý đồ kháng cự thì chúng đã chiếm lĩnh vị trí đắc địa để quân ta khó có thể tiếp cận nổi, đằng này lại kéo nhau xuống suối để đóng quân, nếu bị tấn công thì chỉ có con đường chết hoặc đầu hàng.
  Mọi người nghe ra thấy có lý, không ai có ý kiến gì khác. Thế rồi chúng tôi lại tiếp tục tiến gần mục tiêu hơn, cách mục tiêu khoảng hơn 200 mét chúng tôi triển khai theo đội hình đã thống nhất và cứ thế tiếp cận mục tiêu, vừa đi vừa thăm dò thái độ của đối phương. Đến gần mục tiêu lắm rồi nhưng không thấy đối phương động tĩnh gì, khoảng cách này nếu chúng nổ súng thì sẽ gây sát thương cho bên ta, Nghi ngờ quá tất cả chúng tôi núp sau những gốc cây chờ đợi, vẫn không có động tĩnh gì, mươi mười lăm phút đã trôi qua, tất cả đều im lặng.
  Sau khi có được vị trí ẩn nấp tương đối chắc chắn sau gốc cây to, đồng chí chỉ huy nhóm chúng tôi nói với đồng chí chỉ huy nhóm bộ đội địa phương:
    -Bây giờ anh gọi chúng ra đầu hàng, xem chúng phản ứng thế nào.
  Đồng chí bộ đội địa phương nói:
    -Tôi giọng trong này, chúng nghe thấy là chúng căm lắm, chúng sẽ không lên đâu, có thể chúng nổ súng, thà chết chứ không chịu đầu hàng những người như chúng tôi. Các anh giọng Bắc các anh gọi thì tốt hơn, tôi là người trong này nên tôi hiểu rõ tính cách của những tên lính quân lực VNCH.
  Không đắn đo e ngại, đồng chí chỉ huy của chúng tôi dùng tay làm loa để kêu gọi, giọng của đồng chí vang vọng, truyền lan vào không gian  bao la của khu rừng:
    -A lô! A lô! Hỡi anh em binh sĩ.
  Sau đó, đồng chí dừng lại để lắng nghe động tĩnh và chờ xem thái độ phản ứng của phía bên kia. Tất cả đều im lặng, thời gian và không gian như ngừng chuyển động, mọi người đang hồi hộp chờ đợi. Thấy tình hình như vậy, đồng chí lại tiếp tục kêu gọi. Giọng của đồng chí lúc này có vẻ chậm dãi và rõ ràng hơn:
    -A lô! A lô! Hỡi anh em binh sĩ. Chúng tôi là những chiến sĩ của quân giải phóng Miền nam Việt nam. Chúng tôi kêu gọi anh em hãy bỏ vũ khí xuống, về đầu hàng chính quyền cách mạng để hưởng lượng khoan hồng, mọi hành động chống đối của các anh đều vô nghĩa, bởi vì các anh đã bị bao vây.
  Tất cả vẫn im lặng. Anh chỉ huy bên chúng tôi lại tiếp tục gọi lần nữa, rồi lần nữa. Kết quả vẫn im lặng. Chúng tôi đã bắt đầu cảm thấy nghi nghờ việc dẫn đường không chính xác của các đồng chí bộ đội địa phương. Mấy anh em bên tôi quay sang hỏi mấy anh em bộ đội địa phương, mấy anh nói:
    -Bọn tôi bám sát chúng từ hôm chúng chạy về đây, chắc chắn là chúng đang ở dưới suối để nghe ngóng, mặt khác có thể chúng sợ nên không giám lên. Hoặc chúng đã di chuyển chỗ ở, dịch lên hay dịch xuống ở đoạn suối này , chúng không thể đi chỗ khác được.
  Thấy anh em dẫn đường nói thế, chúng tôi yên tâm thế nào cũng gặp được đám tàn quân này và chúng tôi im lặng chờ đợi.
  Thế rồi giờ phút trọng đại cũng đã đến. Một chiếc áo may ô mầu trắng xỉn, do lâu ngày không giặt, được xé ra buộc vào cành cây làm cờ, giơ lên khỏi bờ suối phất qua phất lại. Tất cả chúng tôi vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, một chiếc đầu đen nhô lên và một khuôn mặt bạc phếch vì lo lắng sợ hãi với ánh mắt nhìn lấm lét xung quanh, tên đầu tiên đã lên khỏi bờ suối, vẫn mặc bộ quần áo lính, không mang vũ khí.  Lúc này anh em chúng tôi chưa ai xuất hiện, đồng chí chỉ huy bên tôi nói với bọn tàn quân:
    -Các anh cứ bình tĩnh, tiến lên phía trước, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho các anh. Bây giờ các anh xếp theo hàng một, hai tay chắp sau gáy.
  Cứ thế, từng thằng từng thằng một, tiếp theo nhau bước lên bờ suối và xếp vào hàng, đếm được cả thảy là 31 tên. Nhìn bọn chúng bơ phờ hốc hác, quần áo thì bẩn thỉu nhem nhếch, dáng đi thì siêu vẹo, đúng là đám tàn quân.
  Lúc này, anh em ở nhóm chính diện đã xuất hiện, hai bên cánh các nhóm vẫn còn đang mai phục. Đồng chí chỉ huy, ra hiệu cho anh em chúng tôi làm công tác khám xét vũ khí của từng tên một. Sau đó anh hỏi bọn tàn quân:
    -Vũ khí các anh để ở đâu? Có còn người nào ở dưới suối không?
  Tên cầm cờ trắng ban nãy, lễ phép trả lời, giọng Miền nam, hắn nói:
    -Thưa ông Giải phóng, tất cả chúng con chỉ có 31 người, lúc đầu chúng con đông hơn nhưng vì nhiều người bị thương không theo kịp nên nằm lại rải rác trong rừng, người thì chết dọc đường, chỉ còn số này là về đây được. Khi chạy trốn trong rừng chúng con đã vứt bỏ vũ khí, để mong gặp cán bộ giải phóng xin được đầu hàng.
  Đồng chí chỉ huy hỏi tiếp:
    -Dọc con suối này có còn đám tàn quân nào ẩn náu nữa không?
  Vẫn tên cầm cờ ban nãy trả lời:
    -Việc này thì con không biết, nhưng con nghĩ là sẽ có, vì các ông giải phóng đánh khắp mọi nơi, quân lực VNCH chạy như ong vỡ tổ, khắp nơi đã giải phóng rồi không có chỗ mà trốn bây giờ chỉ trốn ở trong rừng thôi.
  Anh chỉ huy nói:
    -Cứ tạm thời như vậy đã, sau sẽ có bộ phận chuyên môn làm việc với các anh. Còn bây giờ, anh em tổ trinh sát tổ chức kiểm tra dưới suối, chú ý đề phòng vướng mìn hay lựu đạn cài.
  Rồi anh quay lại nói với bọn tàn quân:
    -Kể từ giờ các anh chính thức là tù binh của quân giải phóng, nếu các anh chấp hành tốt kỷ luật, các anh sẽ được khoan hồng và sẽ sớm được đoàn tụ với vợ con và người thân. Trường hợp các anh có biểu hiện chống đối lại quân giải phóng hay tự ý bỏ chạy khỏi đội hình thì chúng tôi sẽ nổ súng tiêu diệt. Nên nhớ rằng các anh chạy không thoát được vì chúng tôi ở khắp mọi nơi, khi đó các anh có hối hận cũng không kịp. Bây giờ anh em chúng tôi sẽ đưa các anh về nơi tập kết để nghỉ ngơi ăn uống cho lại sức.
  Ngay sau đấy, một số anh em bộ đội địa phương áp tải tù binh về nơi quy định, anh em C20 về chỉ huy sở báo cáo, số còn lại tiếp tục nhiệm vụ đi thu gom tàn quân của địch…
   Việc thu gom tàn quân của địch, hôm nay đã bước sang ngày thứ hai. Do đã có ít nhiều kinh nghiệm, nên anh em cũng không còn thấy hồi hộp và căng thẳng như hôm đầu. Công tác thu gom tàn quân của địch tiến hành cho đến hôm nay rất thuận lợi , chưa hề gặp khó khăn nào, tù binh đứa nào đứa nấy tinh thần bạc nhược, mất hết sức chiến đấu, răm rắp phục tùng mệnh lệnh của các chiến sĩ giải phóng. Bọn tàn quân cứ  nhũn như con chi chi, gọi dạ bảo vâng, một điều thưa ông hai điều thưa ông. Trên đường đưa tù binh về nơi tập kết, chúng đi thành một hàng dài, tù binh đi tự do không cần trói buộc cũng không giám bỏ trốn, thậm chí trên đường đi còn được bổ xung thêm, chuyện tưởng như bịa nhưng lại là có thật, là vì có rất nhiều tên trốn ở trong rừng, nay thấy chiến hữu đã đầu hàng thì chúng cũng chui ra đầu hàng. Cũng đúng thôi, vì bọn chúng như rắn mất đầu không nơi nương tựa, đã nhịn đói nhịn khát mấy hôm nay trong rừng, ấy là chưa nói đến những đứa bị thương không thuốc men, không ai cứu chữa, ra đầu hàng cách mạng thời điểm này là khôn ngoan nhất.
  Mặc dù, hiện nay công tác thu gom tù binh đang rất thuận lợi, nhưng trong hoàn cảnh này chúng tôi thấy cũng tương đối nguy hiểm, làm như chúng tôi đang làm chẳng qua là phải liều thôi chứ không có gì để đảm bảo độ an toàn, bởi lẽ hai bên chênh nhau quá lớn về quân số. Bên áp giải thì có vũ khí nhưng lại chỉ có từ ba đến bốn chiến sĩ, trong khi đó đoàn tù binh tuy không có súng nhưng chúng lại rất đông, có tới hàng trăm tên, nếu tù binh có ý đồ tấn công người dẫn giải thì rủi ro rất cao, hoặc bọn chúng có ý đồ đào tẩu thì chúng ta cũng gặp khó khăn v.v.
  Đấy là lo lắng và suy nghĩ của những người làm công tác thu gom tàn quân địch,  Nhưng có lẽ trong hoàn cảnh này sẽ không có chuyện ấy xẩy ra, còn nếu có xảy ra cũng là hiếm hoi và hy hữu, bởi vì chúng ta là người chiến thắng, kẻ chiến bại không có con đường nào khác là phải đầu hàng, đấy là quy luật tất yếu của chiến tranh. Biết và hiểu như thế, nhưng anh em chúng tôi không hưng phấn khi làm việc này, mà anh em chỉ muốn tiến nhanh về Cheo Reo-Phú Bổn.
(Còn nữa)
Logged
quanvietnam
Thành viên
*
Bài viết: 202


« Trả lời #128 vào lúc: 03 Tháng Tám, 2012, 02:54:48 pm »


NHỮNG CUỘC HÀNH QUÂN
          Thị xã Cheo Reo-Phú Bổn, giải phóng ngày hôm trước. Hôm sau chúng tôi đến vào buổi chiều muộn, mặt trời đỏ rực ngấp nghé lặn xuống sau dãy núi phía Tây.
   Người dẫn đường không dẫn chúng tôi đi qua thị xã, mà đi ngoài rìa thị xã. C20 E95 được phân công đóng quân bên bờ phải một con suối rất lớn ở phía nam thị xã, con suối này nằm ôm lấy thị xã Cheo Reo, phía bờ trái chắc là khu vực thị xã, nhìn xa thấy thấp thoáng những mái tôn, những bức tường đổ. Thị xã mờ mờ trong những làn khói lúc mỏng lúc dầy từ đâu đó bốc lên.
  Tiểu đội chúng tôi khẩn trương tìm vị trí trú quân, mấy đứa em nhanh nhẩu tìm được vị trí tương đối đẹp, ngay sát bên bờ suối, mọi người đặt ba lô xuống nghỉ ngơi trước khi bắt tay vào chuẩn bị chỗ ở. Suốt chặng đường dài hành quân dưới cái nắng như thiêu như đốt của mùa khô Tây Nguyên bây giờ mới được nghỉ ngơi. Ngồi bên bờ suối, thi thoảng có những cơn gió từ dưới suối thổi lên mát lạnh, mọi người cảm thấy khoan khoái, được tận hưởng những cơn gió tự nhiên từ đại ngàn thổi về mang mùi thơm của hương rừng. Nhưng thật là ngiệt ngã, khi cơn gió rừng vừa qua đi, thì ngay sau đó là một mùi khăm khẳm như mùi cóc chết phảng phất đâu đó. Rất khó chịu, mọi người đưa mắt nhìn nhau, như muốn nói lên ở đây có điều bất ổn, thấy thế tôi nói với Lành tiểu đội phó:
    -Lành cử anh em kiểm tra xung quanh khu vực này xem có xác súc vật bị chết không? Nếu có thì phải chuyển vị trí, hoặc là tìm cách xử lý chứ không thể ngửi mùi này được.
  Lành cử anh em đi kiểm tra theo đề nghị của tôi, lúc này tôi mới thực sự để tâm quan sát cảnh vật xung quanh. Chỗ chúng tôi ngồi là bờ của con suối rất lớn, suối này cũng có thể gọi là sông được, lòng suối rất rộng, có rất nhiều bãi cát nổi lên ở trong lòng dòng chảy. Hiện nay đang là mùa khô, nên suối ít nước, nhưng nước lại rất trong, nhìn thấy cả những gợn sóng nhấp nhô của lớp cát dưới làn nước, nước chảy tỏa ra theo nhiều luồng lạch trong lòng suối. Cách chỗ chúng tôi ngồi khoảng hơn 100 met về phía thượng lưu, có bãi cát tương đối lớn nổi lên thành ốc đảo, chia dòng chảy thành hai nhánh ôm lấy bãi cát. Cát ở đây thuộc loại cát mịn hạt nhỏ, cát còn rất nhiều hạt phù xa và đất bẩn dính vào nên cát không có mầu vàng óng. Sau lưng chúng tôi là những vạt chuối lá trồng xen với đu đủ và một số loại cây khác, sau nữa là rừng cao su. Khu rừng này ở gần thị xã, chắc chủ nhân cũng ở gần  nên có nhiều thời gian để chăm sóc, nên rừng rất sạch sẽ và cây cối xanh tốt.
  Từ chỗ chúng tôi ngồi xuống đến bờ suối còn độ 15-20 met, toàn là cây cỏ hoang dại mọc um tùm, tiếp theo là bờ suối tương đối dốc. Cách đấy một đoạn không xa, có một lối mòn xuống suối. Tôi thấy thằng Thành người Hưng yên, nhập ngũ năm 1971, đang nghiêng ngó nhìn cái gì ở đó, nó quay lại và vẫy tôi lại. Nó chỉ cho tôi thấy hai cái xác lính VNCH nằm cách nhau dăm mét, một cái xác nằm sát mép nước, đầu hướng xuống mép nước chân để trên bờ, còn xác kia thì nằm ngược lại. Thành nói với tôi:
    -Anh ạ! Có lẽ bọn này bị thương và bị mất máu nên khát nước, chúng tìm đường xuống suối để uống nước, đến khi bò lên do bị kiệt sức không lên được nên chết tại đây.
  Tôi không đến gần hai xác chết, nhưng có lẽ nó đã bốc mùi, hay là do cảm giác thì tôi không biết, nhưng tôi thấy rất lợm giọng. Nhìn hai xác chết, tuy vẫn còn được bao bọc bởi bộ quần áo lính, những chỗ nào không có quần áo mà hở lộ thịt ra ngoài như mặt, hai tay, hai cổ chân thì chỗ ấy da dẻ xám ngoét xanh đen mầu chì, toàn thân đã trương lên, bụng là phình lên to nhất, dây lưng thắt ngẫng khúc trên với khúc dưới, thịt trùm gần kín cả dây lưng, đoạn từ bắp chân trở xuống đã trương chật cứng ống quần, lút cả cổ đôi giầy da cao cổ. Trông ghê quá, tôi vội quay đi.
  Anh em chúng tôi quay trở lại cũng là lúc nhóm của Lành cũng quay về, Lành nói với chúng tôi:
    -Chắc là anh em mình phải chuyển chỗ khác thôi, ở đây không thể ở được, xung quanh rất nhiều xác chết đã bốc mùi. Ban nãy mình chưa để ý, bây giờ nhìn vào các bụi rậm bên bờ suối chỗ nào cũng có xác chết, ngay cả trong rừng cao su cũng rất nhiều. Trời đã sắp tối, để tìm được chỗ ở trước khi trời tối, tôi đề nghị chia hai nhóm, một nhóm tìm chỗ ở tạm đêm nay, một nhóm tìm nước uống.
  Công việc được triển khai. Mấy anh em đi tìm nước uống bàn nhau, mang sẵn phao bơi để đựng nước và mang luôn gùi đi theo. Họ đi ngược theo chiều dòng chảy về phía thượng lưu, tìm lấy nước ở những con suối nhỏ đổ ra suối này, ở đó hy vọng sẽ có nước sạch không bị ảnh hưởng bởi các xác chết. Anh em bàn nhau như vậy và kéo nhau đi, không biết kết quả thế nào?
  Những anh em được phân công đi tìm chỗ ở thì tách làm hai tốp, tốp đi ngược chiều dòng chảy và tốp đi xuôi chiều dòng chảy, mỗi tốp lại chia hai người đi trên bờ, hai người đi dưới suối, đi song song với nhau. Tốp đi dưới suối tập trung quan sát bờ suối sát mép nước, nếu không phát hiện vấn đề gì thì những người ở trên bờ mới tiếp tục khảo sát các bụi cây ở trên bờ.
  Công việc tìm kiếm đang được khẩn trương tiến hành trước khi trời tối, trong khi tìm kiếm thì lại gặp anh em ở trung đội khác cũng đang đi tìm kiếm chỗ ở như chúng tôi. Như vậy đã rõ, tôi nhìn Lành, Lành lại nhìn tôi rồi nói:
    -Chắc là tình trạng chung rồi anh ạ! Biết tìm ở đâu, trời lại sắp tối.
  Tôi nói với Lành và mấy anh em trong tiểu đội:
    -Công việc tìm kiếm chỗ ở là rất khó, các đơn vị khác cũng đang nháo nhác đi tìm, chưa biết kết quả thế nào? Trong khi chờ đợi, tôi nghĩ mọi người tạm thời di chuyển lên bãi cát ở giữa lòng suối phía trước để nghỉ tạm và chuẩn bị nấu ăn trước khi trời tối.
   Chúng tôi lục tục kéo nhau ra bãi cát, sau khi đặt ba lô xuống, tất cả mọi người giống như cỗ máy đã thuần thục, mỗi người mỗi việc. Người kiếm củi người hái rau người bắc bếp v.v. Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, khi có nước về sẽ thao tác ngay.
   Thời gian đã không chờ đợi, bóng tối ập xuống. Mọi công việc tìm kiếm bị bóng tối ngăn cản đành phải dừng lại, mấy anh em đi tìm chỗ ở  quay trở về thất vọng nói: Có lẽ chẳng chỗ nào hơn chỗ này. Nhóm đi lấy nước về sớm hơn và lấy được nước sạch nên vui cười thoải mái.
  Bữa cơm tối đạm bạc của lính cũng diễn ra nhanh gọn, cơm nấu bằng gạo chiến lợi phẩm, hạt dài thơm ngon, ăn với thịt hộp loại giò ba khoanh của quân tiếp vụ, canh toàn quốc nấu với nhiều thứ: rau Lạc tiên, Lá lốt, rau Khoai lang, lá Ớt, lẫn cả rau Tầu bay. Một bữa cơm vui vẻ đầy ắp tiếng cười, chỉ tiếc là thi thoảng lại phải ngửi một thứ mùi khó chịu, nhưng vì đói quá nên lúc ăn cũng tạm quên cảm giác đó đi…
  Đêm hôm nay tất cả đơn vị tôi, ngập chìm trong mùi xú uế của những xác người đang ở thời kỳ phân hủy mạnh.
  Sớm hôm sau, sau khi cơm nước xong. Chúng tôi được lệnh đi thực địa trong khu vực thị xã để xây dựng phương án đánh quân đổ bộ tái chiếm thị xã, bộ phận ở nhà tiếp tục tìm kiếm chỗ đóng quân.
 Chúng tôi chia thành nhiều tổ và đi nhiều hướng khác nhau tràn vào thị xã, nhóm của chúng tôi sau khi vượt qua mấy thửa ruộng bậc thang bên suối, chúng tôi leo lên khu ruộng hay nương gì đó tương đối bằng phẳng. Một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt, chúng tôi không tin là thật nên cứ dụi mắt để nhìn cho rõ và khẳng định đó là sự thật. Một sự thật tưởng như không bao giờ xảy ra, nhưng nó là có thật, đó là la liệt xác chết, nhiều không thể đếm được.
   Trời đã sáng từ lâu, nhưng bây giờ mới có những tia nắng mặt trời vươn tới miền Tây Nguyên xa xôi này. Nhìn thấy chúng tôi, mấy con chó hoang, mèo hoang vội vàng bỏ chạy, chạy được mấy mét chúng nghển cổ nhìn xem chúng tôi có đuổi theo chúng không. Thấy chúng tôi không đuổi theo chúng lại tiếp tục hít hít ngửi ngửi để tìm kiếm cái gì ở những xác chết. Mùi xác chết đang phân hủy bốc lên nồng nặc, không thể ngửi được, chúng tôi vội vàng lấy khăn lấy áo làm khẩu trang quấn chặt lấy mồm mũi để hít thở.
  Chúng tôi tiến rất nhanh hy vọng sẽ vượt qua những xác chết này để tiến vào thị xã, may ra có dễ thở hơn. Chúng tôi đi tới đâu đàn ruồi xanh bay lên ào ào, những con quạ đen đang kiếm mồi, thấy bóng người chúng cũng vội vã bay lên đậu vào những cành cây cao mắt ngó ngiêng.
  Vào đến thị xã, cảnh tượng còn tệ hại hơn. Tại một ngã tư, các loại xe cơ giới, cả xe nhà binh cả xe dân sự do tranh giành nhau đường đi, không ai nhường ai nên cứ áp sát và đấu đầu nhau, mặt đường không đủ rộng chúng tràn cả xuống ruộng, phá cả hàng rào kẽm gai, ủi đổ cả tường để tranh cướp đường đi. Các xe ken vào nhau như nêm cối không còn chỗ hở, những chiếc xe, cái đã bị cháy chỉ còn trơ lại bộ lại khung, cái thì lật ngiêng, cái thì trúng đạn, đạn găm chi chít khắp mọi nơi, kính cửa xe vỡ vụn từng mảnh. Trên thùng xe, dưới gầm xe, trong buồng lái, trên mặt đường nhựa, dưới ruộng ở hai bên ven đường, chân tường đổ hàng rào kẽm gai v.v, không thể đếm được bao nhiêu xác chết và bao nhiêu kiểu chết, chết ngiêng chết ngửa, chết nằm úp chết nằm ngửa, người thì mất đầu mất mặt, cụt chân cụt tay, người chết vắt vẻo trên thành xe, người bị thiêu cháy đen thui. Đáng thương nhất vẫn là những xác của người già, phụ nữ và trẻ em, chúng tôi cố gắng tìm xem có xác của bộ đội ta không nhưng không thấy. Trên xe, đồ đạc va ly hòm xiểng và tư trang cá nhân, bị lục lọi quăng bừa bãi khắp mọi nơi. Súng ống, vũ khí của quân lực VNCH vứt chỏng chơ tung tóe, cái thì gãy cái thì cháy… Một khung cảnh thật là khủng khiếp.
  Chúng tôi tiến nhanh vào thị xã, đi dọc theo mấy tuyến phố, cảnh tượng cũng có đỡ hơn, nhưng vẫn là hình ảnh thu nhỏ của khu vực mà chúng tôi đã đi qua, chỉ có điều là ở đây không thấy nhiều những xác chết. Chúng tôi tiến đến chỗ các đồng chí bộ đội đang làm công tác quân quản để hỏi đường, các đồng chí nói không biết rõ đường xá ở đây. Sau đó các đồng chí giới thiệu chúng tôi gặp những người dân của thị xã và đề nghị họ chỉ đường.
   Khi tiếp xúc với những người dân, qua những câu chuyện. Chúng tôi được biết, họ là những người vô tình được chứng kiến giờ phút lâm chung của thị xã Cheo reo-Phú bổn. Họ nói:
    -Chúng tôi không hay biết gì việc cộng sản đánh ở đâu, ai thắng ai thua, nhưng chúng tôi thấy xe to xe bé, sĩ quan rồi lính tráng đủ mọi loại của quân lực VNCH cứ lũ lượt kéo về đây. Chúng tôi sợ hãi quá, không hiểu chuyện gì xẩy ra. Theo phản xạ tự nhiên, chúng tôi đóng tất cả các cửa và đứng ở trong nhà nhìn ra. Lúc đầu họ còn bình tĩnh nói chuyện với nhau qua bộ đàm, sau thì thấy họ quát tháo ầm ỹ, có những ông còn đập cả bộ đàm. Một số sĩ quan dưới quyền chạy đi chạy lại như con thoi để truyền mệnh lệnh của cấp trên, lệnh đơn vị này nhường đường cho đơn vị kia lên trước. Nhưng có lẽ mệnh lệnh ấy không được thực thi, mà có muốn thực thi cũng không được, vì người và phương tiện khắp mọi nơi cừ ùn ùn đổ về ngẽn tất cả lối ra và lối vào thị xã, tình thế tiến cũng không được và lùi cũng không được.
  Rồi sau đó, chúng tôi nghe tiếng súng nổ loạn xạ, hàng loạt xe bốc cháy, tiếng người la hét, tiếng gọi nhau thất thanh. Từng tốp từng tốp người, bồng bế dắt díu nhau chạy toán loạn vào rừng, người gọi con, người tìm chồng. Toàn thị xã trở nên náo loạn, tiếng súng bộ binh của các lực lượng quân đội VNCH tranh giành nhau đường rút lui nổ khắp mọi nơi, lửa cháy ngùn ngụt, những đụn khói ngày càng lớn dần, cứ thế bốc lên cao ngút trời.
  Khi quân giải phóng tiến vào, thì mọi việc gần như đã kết thúc. Nghe đâu cũng còn một số cứ điểm mà quân lực VNCH đồn trú vẫn còn cố tình chống cự, nhưng ngay lập tức bị quân giải phóng đánh cho tan nát và phải đầu hàng.
  Nghe xong câu chuyện của mấy người dân kể lại, chúng tôi đã hình dung được tại sao lại xảy ra những thảm cảnh mà chúng tôi đã chứng kiến từ hôm qua cho đến tận bây giờ. Thật! Không thể tưởng tượng nổi, tại sao họ lại cư xử như vậy với chính đồng đội và đồng bào mình…
   Hoàn thành nhiệm vụ trinh sát khu vực thị xã. Trên đường trở về, chúng tôi thấy một lực lượng quân đội, không biết của đơn vị nào đang cần mẫn thu dọn vệ sinh trên đường phố. Những chiếc xe cháy, xe hỏng được kéo đến khu vực bãi trống, những xác người được thu gọn lại từng đống, dùng xăng cùng với những lốp xe ô tô để thiêu. Thị xã Cheo Reo-Phú bổn lại một lần nữa khói bụi ngút trời, mùi lốp cao su, mùi xác người bị thiêu cháy khét lẹt.
  Nhìn ngọn lửa cháy trùm lên những xác người, tôi thầm cầu nguyện cho linh hồn của họ siêu thoát.
(Còn nữa).

 
   

Logged
tranphu341
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2432


« Trả lời #129 vào lúc: 03 Tháng Tám, 2012, 05:04:03 pm »

              Chào bác quanvietnam! Chuyện kể của bác hay quá đọc thật hấp dẫn Tranphu đọc mà cứ như là đang đọc tác phẩm chiến tranh của nhà văn lão luyện nào đó! Bác đã tả đã kể rất rõ ràng về những trận chiến khốc liệt của chiến tranh, sự thua chạy của quân VNCH Cùng cái bản chất thật của họ khi tranh đường rút rồi bắn giết nhau.  Huh Huh Huh

              Tranphu đi vắng vẫn chưa về nhà tiện có máy của anh em đọc bài của bác cùng mấy lời thăm bác. Chúc bác có nhiều sức khỏe cùng nhiều niềm vui cuộc sống. Rất mong được đọc tiếp bài của bác!
« Sửa lần cuối: 05 Tháng Tám, 2012, 11:12:29 am gửi bởi tranphu341 » Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM